Thời Gian Có Quay Lại

Thế cậu thích l...

2024-09-17 15:39:33

Hạ Vũ nhìn Ngữ Tịch khó hiểu: “ Có ý gì? “

‘Hạ Vũ cậu rõ ràng biết lần trước Kha Hy Nguyệt đẩy tôi xuống hồ bơi.

Lúc này Hạ Vũ mới rõ lời Ngữ Tịch muốn nói đến, anh cũng quên mất chuyện này, sắc mặt Hạ Vũ ảm đạm nói: “ Cậu cho là tôi tính đẩy cậu xuống hồ bơi giống cô ta? “

Ngữ Tịch né tránh câu hỏi của Hạ Vũ, cô nhìn anh nghẹn ngào nói: “ Tôi muốn về nhà. “

‘Không được. “

Hạ Vũ không đồng ý, Ngữ Tịch càng ra sức vùng vẫy muốn tránh khỏi, nỗi sợ lần trước vẫn ám ảnh cô. Có chết cô cũng phải thoát ra khỏi đây, không để bọn họ đạt được mục đích.

Nhìn phản ứng mạnh mẽ này của Ngữ Tịch, Hạ Vũ ra sức giữ chặt cô lại, anh cũng chưa từng nghĩ Ngữ Tịch khi mất kiểm soát lại khó nói chuyện như vậy.

Hạ Vũ nắm hai bên vai Ngữ Tịch, giọng anh càng lúc càng lạnh hơn mà gắn từng chữ: “ Ngữ Tịch nghe rõ đây, tôi chưa bao giờ có ý định sẽ đẩy cậu xuống hồ bơi. Hôm nay đưa cậu đến đây cũng chỉ muốn cậu vui vẻ. “ - Thế nào lại thành ra anh muốn hãm hại cô?

Ngữ Tịch bị Hạ Vũ nắm chặt không thể cử động, ánh mắt của cô chạm vào mắt của anh, Ngữ Tịch lúc này mới bình tĩnh hơn, hô hấp ổn định hơn mà nói: “ Tôi.. nhưng Hạ Vũ tôi không thấy vui vẻ. “ - Cả buồi tiệc cô chỉ cảm thấy áp lực và lo sợ.

Điều này Hạ Vũ nhận ra được, nhưng hiện tại vẫn còn sớm anh chưa muốn để cô về: “ Bây giờ cậu muốn làm bài tập? “

Ngữ Tịch gật đầu chắc nịch nói: “ Phải, tôi muốn về nhà làm bài tập. “

Hạ Vũ sửa lại lời Ngữ Tịch nói: “ Có thể làm bài tập, nhưng không thể về nhà. “

“ Ý cậu là sao? “

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Rất đơn giản, nếu không thích bơi thì không ra đó cũng được, Hạ Vũ kéo tay Ngữ Tịch lại sofa ngồi xuống, anh hất cằm chỉ vào bàn trà nói: “ Chúng ta ngồi đây làm bài tập. “

Nhưng mà..

“ Ở đây vẫn chưa đủ xa hồ bơi? “ - Nếu chưa đủ, anh sẽ kiếm chỗ khác cho cô ngồi.

Thấy Hạ Vũ quyết đoán như vậy, Ngữ Tịch lắc đầu không lên tiếng nữa. Cô bắt đầu mở cặp lôi sách vở ra ngồi làm.

Hạ Vũ nhìn đống bài tập đến phát ngán, anh thở dài dựa vào ghế sofa bấm điện thoại.

Ngữ Tịch ngồi làm bài, lâu lâu liếc qua nhìn anh, thấy Hạ Vũ đang chán nản ngồi đó, cô bèn lên tiếng bảo anh: “ Nếu cậu chán hay là cứ ra đó chơi với mọi người đi. Tôi ngồi đây một mình học cũng được. “

Hạ Vũ không quan tâm lời Ngữ Tịch nói, anh chỉ nhìn cô nhắc nhở bảo: “ Cứ làm bài tập của mình đi. “

Hạ Vũ bảo vậy, Ngữ Tịch cũng thực sự không để ý anh nữa, tâm trạng cô thả lỏng hơn, cắm cúi giải bài tập.

Đến khi mọi người chờ mải vẫn không thấy hai người họ ra khu hồ bơi, liền có người đi vào định kêu bọn họ ra. Lúc người bạn đó vào là lúc Hạ Vũ đang giải lại bài tập toán cho Ngữ Tịch.

Người bạn đó nhìn hai người, không biết nên nói gì cho thích hợp, tại sao lại lôi bài tập ra làm? Cảnh tượng đặc sắc này lần đầu tiên anh được thấy tận mắt.

Hàn Mặc cũng theo sau đi vào, từ xa đã nghe thấy giọng của anh lải nhải nói: Nè cậu chết trong đó à Hạ Vũ.. “

"

Lời còn chưa nói hết nhìn hai người đang cầm cuốn vở giải bài tập, mỗi Hàn Mặc cũng mấp máy không nói lên lời, tất cả học sinh giỏi đều chăm học vậy à?

Anh nhìn xong cảnh tượng đó chỉ có thể chửi một câu: “ Chết tiệt! " - Rồi đùng đùng bỏ đi, mặc kệ Hạ Vũ đang giải bài cho Ngữ Tịch.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Còn lỗi bài tập ra làm? Đúng là làm mất hứng người khác vui chơi!

Ngữ Tịch quan sát biểu cảm của bọn họ, cô quay qua nhìn Hạ Vũ hỏi: “ Không sao chứ..? “

Hạ Vũ cơ bản không quan tâm suy nghĩ của bọn họ, anh vẫn chỉ thờ ơ nói: “ Không sao. “

Thời gian Ngữ Tịch và Hạ Vũ ở cạnh nhau ngày một nhiều hơn. Ai nấy đều bắt đầu xem trọng Ngữ Tịch bên cạnh Hạ Vũ, cô cũng nhanh chóng bị nhiều nữ sinh trong trường ganh ghét nhưng vì e ngại gia cảnh của Hạ Vũ, họ cũng chỉ oán trách trong lòng không ai tìm đến cô gây sự.

Giờ ăn trưa, Ngữ Tịch để ý sắc mặt Hạ Vũ vẫn khá tốt, cô cắm đôi đũa xuống khay cơm, lời trong miệng muốn nói rồi lại thôi.

“ Muốn nói gì? “ - Hạ Vũ cũng để ý hôm nay Ngữ Tịch không tập trung ăn cơm, từ nãy đến giờ cô cứ nhìn mình khó mở lời, Hạ Vũ thấy vậy mới lên tiếng mở lời trước giúp cô.

Ngữ Tịch chớp mắt vài cái, cô hít một hơi thật sâu, hỏi anh: “ Hạ Vũ cậu đã chán chưa? “

Hạ Vũ dừng động tác ăn cơm lại, anh lúc này mới chịu ngước mắt lên nhìn cô nói: “ Có ý gì? “

“ Ý tôi là, cậu đã chán ngồi với tôi chưa? “ - Cũng đã một khoảng thời gian, nếu Hạ Vũ vẫn cứ tiếp tục xuất hiện trước mặt cô, Ngữ Tịch chỉ sợ về lâu dài càng có những chuyện xuất hiện không nên xảy ra..

Hạ Vũ cũng rất bình tĩnh đáp trả lại cô: “ Thế cậu chịu thích lại tôi chưa?"

“ Tôi đối xử tốt với cậu lâu như vậy, không khiến cậu tin tưởng tôi thêm chút nào à? “

‘Không phải. Ngữ Tịch nói thật lòng suy nghĩ của mình ra.

Nhưng mà cô vẫn rất sợ..

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Thời Gian Có Quay Lại

Số ký tự: 0