Thời Gian Cùng Anh Triền Miên

Bị Bắt Gặp Ngườ...

Lục Khinh Quân

2024-11-14 23:44:39

Editor: Thùy Trang Nguyễn

Lúc Đường Tâm Lạc nhìn thấy Lục Dục Thần, trong nháy mắt liền hiện lên ý nghĩ muốn quay người chạy trốn.

Cô cũng không biết tại sao sẽ có ý nghĩ như vậy.

Nhưng trước khi cô suy nghĩ kỹ càng, thân thể đã hành động trước đại não.

Chân vừa mới hướng bên cạnh bước ra một bước.

Vừa rồi còn lười biếng ngồi ở phía sau, người đàn ông kia đột nhiên giống như một con báo. Lấy dáng vẻ “sét đánh không kịp bưng tai”, đem Đường Tâm Lạc đang muốn chạy trốn bắt về trong xe.

Đường Tâm Lạc còn không kịp phản ứng. Chỉ nghe "Phanh ——" một tiếng, cửa sau xe bị đóng mạnh vào.

Xe khởi động, nhanh chóng rời đi.

Cảm giác được xe đã xuất phát, tự biết chạy trốn vô vọng. Đường Tâm Lạc bị vây ở trên đùi Lục Dục Thần, nhịn không được, toàn thân run lên.

Sắc mặt Lục Dục Thần cực lạnh, nhưng khóe miệng lại hơi giương lên.

Từ sau khi bắt cô trở về, anh liền không nói chuyện. Chỉ là cúi đầu, nhìn cô gái nhỏ co rúm lại trong ngực anh.

Ánh mắt thanh lãnh màu đen, từ đầu đến cuối đều dán trên mặt cô.

Đường Tâm Lạc bị ánh mắt không thể hiểu rõ của anh nhìn chằm chằm đến tê cả da đầu.



Tự biết "Nghiệp chướng nặng nề", cô chỉ có thể nịnh nọt, hướng anh nở một nụ cười: "Anh đừng nóng giận có được không... Em, em biết sai rồi."

Sợ hãi mở miệng, tiếng nói nũng nịu giống như con mèo nhỏ.

Kỳ thật, cô cảm thấy mình cũng không phải sai. Nhiều nhất, chính là không báo cáo cho anh biết liền ra khỏi nhà, sau khi đi có chút lâu.

Không cẩn thận, lại đụng phải một người đagn ông khác quan tâm chính mình. Lại không cẩn thận, nhận khăn quàng cổ của người ta mà không có kịp thời trả lại.

Về sau, còn càng đáng chết chính là, không cẩn thận, bị người nào đó tóm gọm.

Lục Dục Thần sĩ diện như vậy, coi như không quan tâm cô, nhất định, cũng sẽ rất tức giận

Cô nghĩ như vậy, liền nhìn khóe miệng người đàn ông nhếch khóe miệng nụ cười.

"Biết sai rồi hả ?" Anh thấp giọng cười một tiếng.

Nếu là dĩ vãng, nghe được tiếng cười trầm thấp như tiếng đàn vi-ô-lông, nhất định sẽ làm cho vành tai Đường Tâm Lạc sẽ nóng lên.

Nhưng bây giờ, nghe thấy tiếng cười trầm thấp của người đàn ông này lại khiến cho cô nhịn không được rùng mình.

"Anh còn tưởng rằng, em đã quên sự dạy dỗ tối hôm qua "

Ngón tay thọn dài của Lục Dục Thần nhẹ nhàng vuốt ve đỉnh đầu mềm mại của cô.

Theo maí tóc dài đi xuống, rơi vào chiếc khan quàng cổ bằng nhung dê trên cổ cô.



Đường Tâm Lạc bị hàn khí trên thân anh dọa đến không dám mở miệng. Chỉ có thể mở to cặp mắt đào hoa, làm bộ đáng thương nhìn anh.

Phương pháp hữu dụng nhất để đối phó với Lục Dục Thần, chính là mình nũng nịu cầu xin tha thứ.

Cô biết anh đang tức giận, chỉ có thể liều mạng ngoan ngoãn, để anh nguôi giận.

Nhưng mà lần này, cô còn đánh giá thấp tính tình người đàn ông này.

Lục Dục Thần ôm cô trong ngực, ngón tay từng chút từng chút cởi khăn quàng cổ trên cổ cô.

Khi khăn quàng cổ cuối cùng cũng cởi xuống, Đường Tâm Lạc mới buông ra một hơi, Lục Dục Thần lại đột nhiên dùng sức.

"Xoẹt —— "

Chỗ cổ đột nhiên chui vào một cỗ khí lạnh.

Cô mới từ phòng thay quần áo ra, chiếc váy len cao cổ hàng hiệu bản số lượng có hạn liền bị người đàn ông kia kéo ra một đường từ cổ.

Đường Tâm Lạc sửng sốt một chút, mới đột nhiên kịp phản ứng.

Đang muốn đưa tay ngăn cản, bàn tay to của Lục Dục Thần liền đột nhiên bắt qua.

Anh dùng một tay bắt lấy hai bàn tay nhỏ của cô.

Cuối cùng, còn đem hai bàn tay nhỏ của cô kéo về phía sau, trói tay đến sau lưng. Mà công cụ dùng để trói cô, vậy mà chính là chiếc khăn quàng cổ của Việt Trạch lưu lại! ! !

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Thời Gian Cùng Anh Triền Miên

Số ký tự: 0