Thời Gian Cùng Anh Triền Miên

. Lục Gia Ăn Dấ...

Lục Khinh Quân

2024-11-14 23:44:39

"Nếu em thích đồ của người khác...Vậy thì quá tốt, cứ xài đi." Anh cúi đầu, lạnh lẽo nói vào tai cô.

Đường Tâm Lạc chưa từng nghe Lục Dục Thần nói bằng giọng điệu lạnh lùng như vậy.

Cô bị anh dọa đến sắp khóc rồi.

Gặp qua anh thanh lãnh, cũng thấy qua anh đạm mạc xa cách. Ngay cả bộ dạng ôn nhu của anh cũng đã thấy qua.

NHưng bây giờ, hơi thở lạnh lùng, cả người như bao trùm một tầng hắc ám tà ác.

Lục Dục Thần như vậy, làm cô thấy rất xa lạ, thậm chí sợ hãi.

Khăn quàng cổ làm bằng lông cừu, dù có thắt chặt ở cổ tay, cũng không làm cô cảm thấy đau đớn.

Lục Dục Thần thấy cô sợ đến phát run, đáy mắt càng thêm âm trầm.

Nếu không phải chột dạ, sao lại phản ứng như vậy?

"Nói, ngoại trừ cổ, gã kia còn chạm vào chổ nào nữa?"

Anh hung hăng nắm khăn cổ, kéo một phát.

Hai tay của Đường Tâm Lạc bị trói sau lưng, anh kéo khăn, làm cho thân thể cô không tự chủ được cong về phía trước.

Tư thế như vậy, giống như chủ động muốn người khác ôm ấp yêu thương.

Trong nháy mắt phối hợp với giọng điệu trào phúng của Lục Dục Thần, một cỗ cảm giác xấu hổ liền dâng lên.

Đường Tâm Lạc không nhịn được nhắm mắt lại, cũng quên trả lời câu hỏi của anh.

Ánh mắt của Lục Dục Thần lạnh thấu xương, nhìn cô đang nhắm chặt mắt.

Liền cho rằng cô không trả lời, im lặng tức là ngầm thừa nhận.



Một sự ghen tuông từ đáy lòng dâng lên.

Trái tim như bị ai hung hăng bóp chặt, nhịn không được co rút đau đớn.

Một giây sau, trong đôi mắt lạnh lùng của anh, lóe lên chút chua sót.

Đường Tâm Lạc nhắm hai mắt, nên không thấy chút chu sót trong mắt anh.

Cô chờ một hồi cũng không thấy người đàn ông trước mặt phản ứng.

Mới vụng trộm hé mắt nhìn anh.

Ai ngờ, chỉ liếc trộm một chút, liền thấy có chút thâm ý trong đôi mắt đẹp của anh.

Cho đến lúc này, cô mới loáng thoáng phát giác, ánh mắt của Lục Dục Thần, hình như có chút không đúng.

"Anh...Anh đừng nóng giận..." Cô cẩn thận trấn an.

Trong lòng thì đang len lén tính toán cách thoát qua khỏi một kiếp này.

Bị Lục Dục Thần thấy cảnh, Việt Trạch choàng khăn cổ cho cô, đã là "tội chết" khó tha rồi.

Hơn nữa, phản ứng của cô, lại còn định chạy trốn anh.

Cô cũng không phải cố ý.

NHưng lúc Lục Dục Thần tức giận, rất đáng sợ.

Trong nháy mắt cô nhìn thấy anh, chỉ muốn chạy trốn ngay lập tức.

Lục Dục Thần thấy cô nũng nịu nói, đột nhiên đáy lòng có chút chua xót, nhưng cũng nhịn xuống.



. Mắt phượng nhắm lại, đột nhiên câu môi, cười khẽ.

Thấy anh lạnh lùng nhếch miệng cười khẩy.

Đường Tâm Lạc không khỏi giật mình.

"Thật xin lỗi, lần sau em..."

"A...đau quá..." Cô muốn đẩy anh ra, nhưng hai tay lại bị anh trói chéo sau lưng.

Lục Dục Thần cảm thấy cô muốn trốn tránh, chẳng những không buông tha cô, còn trói cô chặt hơn.

"Anh đừng như vậy..." Đường Tâm Lạc bị anh dọa đến phát khóc.

Lục Dục Thần như vậy thật đáng sợ, thật dọa người.

Toàn thân từ trên xuống dưới đều làm cô sợ hãi.

Đối mặt với Lục Dục Thần như vậy, Đường Tâm Lạc hoàn toàn không dám nói một chữ "không".

Anh muốn hôn thì hôn, muốn cắn thì cắn.

Đường Tâm Lạc bị anh hôn đến đầu óc choáng váng.

Vừa mới bắt đầu, còn kiêng dè trước mặt tài xế, cắn môi dưới không dám mở miệng.

Càng về sau, liền không khống chế được nữa.

Không quan tâm, ngay tại trong xe, cầu xin tha thứ.

Tiếng khóc đứt quãng, cùng với hành động của Lục Dục Thần, giống như cưng chiều, cũng giống như trừng phạt.

Cứ như vậy, cho đến khi đến trước cửa biệt thự Lam Loan Nhã Uyển, mới dừng lại.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Thời Gian Cùng Anh Triền Miên

Số ký tự: 0