Thời Gian Cùng Anh Triền Miên

. Phải Giáo Huấ...

Lục Khinh Quân

2024-11-14 23:44:39

Cuối cùng anh cũng dừng tay.

Cô hoàn toàn vô lực tựa vào ngực anh, trầm thấp nức nở.

Thật là mất mặt, thật là mất mặt... Trên xe còn có người khác, đều bị nghe hết.

Lục Dục Thần hạ mắt, nhìn gương mặt của cô vợ nhỏ, ánh mắt càng sâu hơn.

Anh biết cô ảo não cái gì.

Cô vợ nhỏ bị anh cố định trong ngực, một mực không quay đầu.

Kỳ thật sau lưng cô là tường gỗ cách âm, lúc anh ôm cô, tài xế đã nhạy bén đưa tới.

Người bên cạnh anh, huấn luyện nghiêm chỉnh, tuyệt đối không dám làm gì quá phận, Việt Lôi Trì thì càng không.

Xe sang trọng đắt tiền, hiệu quả cách âm vô cùng tốt.

Anh biết cô đang xấu hổ, nhưng vẫn không nói cho cô biết chuyện này.

Cúi đầu, hài lòng nhìn cô.

Đáy mắt hung ác nham hiểm, cũng rút đi không ít.

"Xuống xe."

Anh nhẹ nhàng lau nước mắt trên khuôn mặt nhỏ của cô, giọng điệu vẫn lạnh băng như cũ.

Nhưng động tác ôm cô, cũng chậm dần. Nhẹ nhàng đặt cô đang nức nở lên ghế da.

Lục Dục Thần mở cửa, xuống xe. Toàn thân từ trên xuống dưới đều chỉnh tề.



Từ trong ra ngoài, âu phục phẳng phiu không chút nếp nhăn.

Ngoại trừ cổ áo có chút dấu vết bị ướt, còn lại đều hoàn toàn sạch sẽ.

Mà vệt ướt này, chính là nước mắt của người nào đó.

Còn Đường Tâm Lạc thì ngược lại, tóc dài hơi cong, che gần nửa gương mặt của cô.

Cúi thấp đầu, nhẹ nhàng nức nở, ngồi trong xe, quần áo không chỉnh tề.

Lục Dục Thần nhìn một chút, đáy mắt trầm ngâm.

Anh nhanh chóng cởi áo khoác ngoài. Nhẹ nhàng bao bọc thân thể xinh xắn nhỏ bé của cô.

Chỉ thoáng dùng sức, liền kéo cả người trong xe ra, ôm vào ngực.

Đường Tâm Lạc bị anh khi dễ quá thảm rồi. Cho dù cô có lỗi, nhưng anh cũng không thể đối xử với cô như vậy!

Cô cắn môi dưới, không nói lời nào, cúi đầu, không muốn nhìn anh.

Lục Dục Thần biết cô đang giận, nếu bình thường, sau khi dạy dỗ xong, anh sẽ bỏ quan cho cô.

Nhưng lầ này...

Mắt đen âm trầm, hiện lên chiếm hữu vô cùng nặng.

Cô không nói lời nào, anh cũng không nói chuyện, chỉ ôm cô.

Mặt lạnh, đi vào biệt thự.

Cho dù là Lục Thất, hay là những người khác trong biệt thự, lúc thấy sắc mặt Lục Dục Thần u ám, liền không dám tiến lên quấy rầy.

Bà Trương lo lắng nhìn bụng Đường Tâm Lạc.



Phụ nữ có thai không thể chịu đói, không thể bị tổn thương, mặc dù sợ hãi Lục Dục Thần, cũng chỉ có thể kiêng trì tiến tới.

"Thiếu gia...có muốn dùng cơ khuya không?"

Lúc này, vừa vặn mười một giờ đêm.

Bà trương không biết Đường Tâm Lạc đã ăn hay chưa.

Nghe lời bà Trương, Lục Dục Thần đang đi lên lầu, liền dừng chân.

Cúi đầu nhìn cô, muốn hỏi cô có đói bụng không, lại đúng lúc trông thấy cô đang vểnh môi, khuôn mặt quật cường không chịu thua.

Một cỗ tức giận vô danh liền bốc lên.

Lục Dục Thần câu môi, cười lạnh một tiếng.

Ánh mắt lạnh lùng nhìn Đường Tâm Lạc, sau đó chuyển qua nhìn bà Trương.

Dùng ánh mắt làm người ta sợ hãi đánh giá bà Trương lên xuống mấy lần.

Bà Trương bị Lục Dục Thần nhìn, hai bắp chân liền run lên.

Lúc này, Đường Tâm Lạc cũng không nhịn được liếc mắt nhìn Lục Dục Thần một chút.

Anh...Không phải là muốn giận chó đánh mèo chứ?

Đang muốn nói giúp bà Trương, liền nghe âm thanh trầm thấp lạnh bạc của anh:

"Bà Trương...Trời lạnh. Lớn tuổi rồi, coi chừng bị lạnh."

Lục Dục Thần, nói không đầu không đuôi, làm Đường Tâm Lạc và bà Trương sững sờ.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Thời Gian Cùng Anh Triền Miên

Số ký tự: 0