Thời Kỳ Đỉnh Cao - Bạch Khuông Lương Thái Tử
Chương 10
Bạch Khuông Lương Thái Tử
2025-03-04 07:53:29
Tôi khẽ đóng cửa lại. Còn sau đó họ hôn đến mức quyến luyến không rời hay dây dưa quấn quýt thế nào, chẳng liên quan gì đến tôi nữa. Tôi thất thần bước trên con đường trở về. Bảo là trong lòng không có chút gợn sóng thì cũng không đúng. Tôi đã thích Chu Uyên bao nhiêu năm rồi chứ? Hắn là người mà tôi đã dành trọn tuổi thanh xuân, dùng cả ngọn lửa nhiệt huyết để yêu. Trước đây, tôi luôn thấy hắn rực rỡ đến mức tôi nguyện làm hạt bụi nhỏ bé đứng bên cạnh. Nhưng giờ tôi mới nhận ra—hắn chỉ là một vị thần giả tạo. Thực ra hắn cũng tầm thường như bao người khác. Tình cảm mười mấy năm của tôi, hóa ra lại là một vở kịch nực cười đầy hoang đường. Tôi cứ đờ đẫn mà đi, đồng đội nhìn tôi với ánh mắt lo lắng. “Chị Lâm, chị có gặp đội trưởng Chu không?” Tôi sững sờ, vừa định nói đừng làm phiền hai người họ tình tứ thì Độ Độ - cô gái vừa bị Chu Uyên cưỡng hôn, mặt vẫn còn đẫm nước mắt, khóc lóc chạy từ phía sau tôi tới. Cô ta giận dữ ném chiếc áo khoác đồng phục của Chu Uyên vào người tôi. Sau đó trừng mắt lườm tôi một cái, dậm mạnh gót giày, bỏ đi. ”…” Mọi người lặng thinh mất một phút. Cho đến khi một bóng dáng cao lớn với đôi mắt tối sầm và gương mặt đanh lại chậm rãi bước đến. Chu Uyên hai tay đút túi quần đi tới, vươn tay lấy lại chiếc áo trong lòng tôi, không nói một lời. 18. Từ đó về sau, tôi và Chu Uyên không còn bất kỳ liên lạc nào nữa. Tôi chặn số điện thoại và wechat của hắn, dù thực tế tôi cũng không nghĩ hắn sẽ chủ động tìm tôi. Tôi nộp đơn xin nghỉ việc lên chủ tịch câu lạc bộ. Chuyện giữa tôi và Chu Uyên đã ầm ĩ đến mức này, tôi không còn mặt mũi nào để tiếp tục ở lại nữa. Trước đây vì muốn được nhìn thấy Chu Uyên mỗi ngày nên tôi đã thuê một căn hộ ngay cạnh câu lạc bộ.Bạn đang đọc truyện của nhà Cam edit. Chúc bae đọc truyện zui zẻ nhaaa 🍊. Bây giờ tôi lặng lẽ thu dọn từng món đồ trong nhà, cảm giác như đang bị ép phải chứng kiến lại những ký ức ê chề. Nghĩ kỹ lại, khoảng thời gian ở bên Chu Uyên, chưa bao giờ tôi thật sự vui vẻ cả. Chỉ có tôi một lòng yêu thương, một lòng hy sinh, còn hắn lúc thì đáp lại, lúc thì hờ hững. Tôi nhớ lại những ngày mình tập nấu ăn chỉ vì không muốn hắn cứ mãi ăn đồ đặt ngoài, trên tay đầy những vết thương, nhưng hắn chẳng hề để tâm. Tôi nhớ lại mình vì muốn hợp với sở thích của Chu Uyên mà bỏ đi những bộ váy hoa rực rỡ, chuyển sang mặc đồ tối màu. Tôi nhớ lại những buổi tối lén luyện s.ú.n.g suốt nhiều giờ chỉ để chơi game mà không khiến hắn bực bội—nhưng cuối cùng vẫn bị chê gà. Hắn chưa bao giờ nhìn tôi. Chưa bao giờ quay đầu lại. Bởi vì Chu Uyên đã quen ngồi trên ngôi vương, đã quen với việc mọi người vây quanh mình. Hắn nghĩ tôi sẽ không bao giờ rời bỏ hắn được. Trên sofa có một con thú bông lớn—món quà duy nhất Chu Uyên từng gắp được cho tôi. Một con hươu cao cổ xấu xí. Tôi ôm nó, định mang xuống lầu vứt đi. Nhưng dưới đó, có một người đàn ông đang đứng, hai tay đút túi quần. “Định vứt đi à?” “Lúc đó tôi tốn không ít công để gắp nó đấy.” Chu Uyên mặc nguyên một bộ đồ đen, cứ thế nhìn thẳng vào tôi. Chỉ mới vài ngày không gặp mà trông hắn như vừa bước ra từ một cơn suy sụp vậy. Râu không cạo, áo quần xộc xệch, mắt đầy tơ máu. “Tại sao lại nghỉ việc?” “Chuyển sang chi nhánh khác không đủ à? Nhất định phải từ chức?” “Nhất định phải để tôi không còn được nhìn thấy em, nhất định phải khiến tôi nhớ em đến phát điên sao?” Hắn đứng trước mặt tôi, nói từng lời đầy cố chấp.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro