Chương 48
Khuynh Bích Du Nhiên
2024-09-26 12:30:53
Cơn tức giận của chưởng quầy vẫn còn chưa tiêu tan, nhìn về phía Dương Đại Thành, lại nhìn Phùng Uyển Phù sắc mặt tái nhợt ở bên cạnh, vừa chắp tay nói: “Hôm nay đã làm cho phu nhân kinh sợ, thật sự xin lỗi, tiền cơm hôm nay ta sẽ miễn cho hai vị.”
Kỷ Đào hơi hơi nhướng mày, tiền cơm? Nàng mơ hồ nghe Kỷ Duy nói, đồ ăn tại Kinh Nguyên lâu này là đắt nhất.
Phùng Uyển Phù mỉm cười nói lời cảm tạ, một bộ dáng mảnh mai cùng yếu đuối.
Chưởng quầy lại không nhìn về phía nàng mà đi thẳng về hướng của Kỷ Đào, ngữ khí nghiêm túc, cũng là vừa chắp tay vừa nói: “Còn chưa nhìn ra cô nương chính là thánh thủ, chuyện ngày hôm nay, cảm tạ cô nương đã ra tay tương trợ.”
“Không cần đâu.” Kỷ Đào mỉm cười nói.
“Chưởng quầy sợ là không biết, Đào nhi muội muội cùng phu thê chúng ta ở cùng một thôn, hơn nữa quan hệ giữa hai nhà chúng ta vô cùng tốt.” Phùng Uyển Phù tiến lên, muốn giữ chặt tay của Kỷ Đào.
Ý tứ trong đó chính là muốn Kỷ Đào giúp nàng có chút thể diện trước mặt người ngoài.
Kỷ Đào duỗi tay đi đỡ Liễu thị, tựa như vô tình mà tránh đi tay của Phùng Uyển Phù, hướng với chưởng quầy nói: “Một nhà chúng ta còn phải trở về ăn cơm.”
Chưởng quầy đem động tác vừa rồi của hai người thu vào trong mắt, động tác lại không nhanh không chậm, lập tức duỗi tay ra, nói: “Mời cô nương.”
Lại nhìn về phía mọi người đang chen chúc nhau đứng ở một bên hành lang xem náo nhiệt, cười nói: “Chư vị đã bị hoảng sợ rồi, hôm nay tiền cơm của chư vị tất cả đều miễn phí, sau này, còn mong mọi người thường xuyên lui tới Kỳ Nguyên lâu, vừa rồi chư vị cũng đã thấy được, người nọ bị ta đuổi ra ngoài, sau này cũng vẫn giống như hôm nay, chỉ cần là muốn ở Kỳ Nguyên lâu gây sự làm loạn, đều không thể lại tiến vào cửa lớn của Kỳ Nguyên lâu thêm bất cứ lần nào nữa. Chư vị hoàn toàn có thể yên tâm.”
Kỷ Đào lại nhìn về phía sắc mặt khó coi Phùng Uyển Phù, cười nói: “Dương đại tẩu cứ tùy ý.”
Sắc mặt Phùng Uyển Phù dữ tợn, chớp mắt một cái, lại lập tức thu liễm lại nói: “Đại Thành, chúng ta cũng trở về đi.”
Kỷ Đào làm bộ như không nhìn thấy, Phùng Uyển Phù tức giận sao, người tức giận hông phải nên là nàng hay sao? Tửu lâu này có nhiều cô nương cùng tiểu tức phụ có tướng mạo đẹp như vậy, tại sao hết người này đến người khác cứ cố tình coi trọng nàng ta vậy chứ?
Mặc kệ có phải là do Phùng Uyển Phù là vai chính cho nên có thể chất hấp dẫn cực phẩm hay là do Phùng Uyển Phù cố ý, Kỷ Đào cũng đều không muốn biết, nàng chỉ biết Kỷ Duy bởi vì chuyện này thiếu chút nữa thì bị thương. Mới vừa rồi miệng vết thương trên cổ của người kia còn là ở mạch máu ở trên cổ, nếu không phải gặp được Kỷ Đào, chỉ sợ sẽ lành ít dữ nhiều, cho dù là đại phu tới kịp thời thì thân thể cũng bị tổn thương nghiêm trọng.
Chuyện này nếu là rơi xuống trên người của Kỷ Duy thì sẽ ra sao chứ, Kỷ Đào thật sự lo lắng.
“Chàng có sao không?”
Vừa về đến trong phòng, Liễu thị liền lôi Kỷ Duy lại kiểm tra toàn bộ thân thể, đại khái là bởi vì bên cạnh còn có Kỷ Đào, Kỷ Duy nghiêm mặt nói: “Ta thì có thể xảy ra chuyện gì chứ? Không có việc gì.”
Ngữ khí có chút cứng nhắc.
Liễu thị ngay lập tức không biết từ nơi nào lấy ra được một cái hắn che mặt lại, khóc lớn.
Kỷ Đào có chút không biết phải nói gì, vừa rồi không phải vẫn còn rất tốt hay sao?
Liễu thị khóc đến mức bả vai run lên nhè nhẹ, đứng thẳng không được, chính là một bộ dáng thương tâm không thôi. Nàng đang muốn tiến lên thì Kỷ Duy đã bước hai bước qua đỡ lấy bả vai của bà, chậm rãi đưa bà đến chỗ có một cái ghế dựa, thanh âm cũng nhu hòa lại nói: “Dù sao chúng ta cũng là người cùng thôn, lão đại của Dương gia lại hiểu chuyện biết lễ......
Liễu thị không đáp, chỉ lo khóc, thanh âm có chút nghẹn lại qua lớp khăn mỏng: “Ta hông phải là lo lắng cho chàng hay sao, chàng nếu là...... Ta cũng không
sống.” Tiếng khóc phát ra cùng với lời nói đứt quãng, Kỷ Đào nghe thấy vô cùng khó chịu.
Ngoài cảm giác khó chịu, nàng còn cảm thấy có điều gì đó không thích hợp, lại nói không nói được là không đúng ở chỗ nào, bất quá nhìn thấy Kỷ Duy đang vội vã vây quanh Liễu thị, nàng cũng có chút hoảng.
Đúng lúc này lại vang lên tiếng gõ cửa, Dương ma ma đi vòng qua bình phong, ra ngoài mở cửa, bên ngoài cửa có hai tiểu nhị đang đứng, trong tay bưng một cái khay, cười nói: “Chưởng quầy của chúng ta muốn cảm ơn cô nương chuyện vừa rồi, cố ý phân phó phòng bếp làm một chút đồ ăn mang đến.”
“Chuyện này...” Dương ma ma có chút khó xử.
Kỷ Duy nghe được thanh âm, vòng ra bình phong, đi ra ngoài, Liễu thị lấy khăn ra, Kỷ Đào nhìn thấy hốc mắt của nàng ửng đỏ nhưng thương tâm cũng không có bao nhiêu, ngay lập tức liền hiểu rõ.
Liễu thị thấy Kỷ Đào nhìn bà, cười lạnh tới gần Kỷ Đào, thấp giọng nói: “Dương gia kia, sau này chắc chắn vẫn sẽ gặp rất nhiều phiền toái, ta dù thế nào cũng phải làm cho cha con đáp ứng về sau không cần phải quản chuyện nhà của bọn họ nữa.”
Những món đồ ăn đó cuối cùng vẫn được mang lên, tiểu nhị rời đi, Kỷ Duy nhìn thấy hốc mắt của Liễu thị ửng đỏ, thở dài nói: “Cũng không phải là chuyện lớn gì nàng đã như thế, lớn thêm vài tuổi nữa lại khóc ở trước mặt Đào nhi, nàng không ngại sao!”
Kỷ Duy nói xong, cầm lấy chiếc đũa bắt đầu ăn cơm, Liễu thị lại không hề khóc, cười lạnh nói: “Đúng vậy, không phải chuyện to tát gì, chính là có người vứt thê tử cùng nữ nhi của mình ở một bên chạy đi quản chuyện nhà người khác mà thôi, lúc ấy cũng là lúc có người động dao, chàng không vì chính mình thì cùng nên vì thê tử cùng nữ nhi mà suy nghĩ đi! Thê tử cũng liền thôi, dù sao cũng đã là hoa tàn ít bướm, nếu vận khí không tốt mà chết đi còn có thể táu giá nhưng còn Đào nhi chính là nữ nhi của chàng, chàng mới vừa rồi......”
“Nàng ngồi ở chỗ này nói bậy bạ gì đó?” Kỷ Duy đặt đũa xuống, sắc mặt vô cùng khó coi.
“Chẳng lẽ không phải sự thật hay sao?” Liễu thị không sợ hãi chút nào, hỏi ngược lại.
Kỷ Đào hơi hơi nhướng mày, tiền cơm? Nàng mơ hồ nghe Kỷ Duy nói, đồ ăn tại Kinh Nguyên lâu này là đắt nhất.
Phùng Uyển Phù mỉm cười nói lời cảm tạ, một bộ dáng mảnh mai cùng yếu đuối.
Chưởng quầy lại không nhìn về phía nàng mà đi thẳng về hướng của Kỷ Đào, ngữ khí nghiêm túc, cũng là vừa chắp tay vừa nói: “Còn chưa nhìn ra cô nương chính là thánh thủ, chuyện ngày hôm nay, cảm tạ cô nương đã ra tay tương trợ.”
“Không cần đâu.” Kỷ Đào mỉm cười nói.
“Chưởng quầy sợ là không biết, Đào nhi muội muội cùng phu thê chúng ta ở cùng một thôn, hơn nữa quan hệ giữa hai nhà chúng ta vô cùng tốt.” Phùng Uyển Phù tiến lên, muốn giữ chặt tay của Kỷ Đào.
Ý tứ trong đó chính là muốn Kỷ Đào giúp nàng có chút thể diện trước mặt người ngoài.
Kỷ Đào duỗi tay đi đỡ Liễu thị, tựa như vô tình mà tránh đi tay của Phùng Uyển Phù, hướng với chưởng quầy nói: “Một nhà chúng ta còn phải trở về ăn cơm.”
Chưởng quầy đem động tác vừa rồi của hai người thu vào trong mắt, động tác lại không nhanh không chậm, lập tức duỗi tay ra, nói: “Mời cô nương.”
Lại nhìn về phía mọi người đang chen chúc nhau đứng ở một bên hành lang xem náo nhiệt, cười nói: “Chư vị đã bị hoảng sợ rồi, hôm nay tiền cơm của chư vị tất cả đều miễn phí, sau này, còn mong mọi người thường xuyên lui tới Kỳ Nguyên lâu, vừa rồi chư vị cũng đã thấy được, người nọ bị ta đuổi ra ngoài, sau này cũng vẫn giống như hôm nay, chỉ cần là muốn ở Kỳ Nguyên lâu gây sự làm loạn, đều không thể lại tiến vào cửa lớn của Kỳ Nguyên lâu thêm bất cứ lần nào nữa. Chư vị hoàn toàn có thể yên tâm.”
Kỷ Đào lại nhìn về phía sắc mặt khó coi Phùng Uyển Phù, cười nói: “Dương đại tẩu cứ tùy ý.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Sắc mặt Phùng Uyển Phù dữ tợn, chớp mắt một cái, lại lập tức thu liễm lại nói: “Đại Thành, chúng ta cũng trở về đi.”
Kỷ Đào làm bộ như không nhìn thấy, Phùng Uyển Phù tức giận sao, người tức giận hông phải nên là nàng hay sao? Tửu lâu này có nhiều cô nương cùng tiểu tức phụ có tướng mạo đẹp như vậy, tại sao hết người này đến người khác cứ cố tình coi trọng nàng ta vậy chứ?
Mặc kệ có phải là do Phùng Uyển Phù là vai chính cho nên có thể chất hấp dẫn cực phẩm hay là do Phùng Uyển Phù cố ý, Kỷ Đào cũng đều không muốn biết, nàng chỉ biết Kỷ Duy bởi vì chuyện này thiếu chút nữa thì bị thương. Mới vừa rồi miệng vết thương trên cổ của người kia còn là ở mạch máu ở trên cổ, nếu không phải gặp được Kỷ Đào, chỉ sợ sẽ lành ít dữ nhiều, cho dù là đại phu tới kịp thời thì thân thể cũng bị tổn thương nghiêm trọng.
Chuyện này nếu là rơi xuống trên người của Kỷ Duy thì sẽ ra sao chứ, Kỷ Đào thật sự lo lắng.
“Chàng có sao không?”
Vừa về đến trong phòng, Liễu thị liền lôi Kỷ Duy lại kiểm tra toàn bộ thân thể, đại khái là bởi vì bên cạnh còn có Kỷ Đào, Kỷ Duy nghiêm mặt nói: “Ta thì có thể xảy ra chuyện gì chứ? Không có việc gì.”
Ngữ khí có chút cứng nhắc.
Liễu thị ngay lập tức không biết từ nơi nào lấy ra được một cái hắn che mặt lại, khóc lớn.
Kỷ Đào có chút không biết phải nói gì, vừa rồi không phải vẫn còn rất tốt hay sao?
Liễu thị khóc đến mức bả vai run lên nhè nhẹ, đứng thẳng không được, chính là một bộ dáng thương tâm không thôi. Nàng đang muốn tiến lên thì Kỷ Duy đã bước hai bước qua đỡ lấy bả vai của bà, chậm rãi đưa bà đến chỗ có một cái ghế dựa, thanh âm cũng nhu hòa lại nói: “Dù sao chúng ta cũng là người cùng thôn, lão đại của Dương gia lại hiểu chuyện biết lễ......
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Liễu thị không đáp, chỉ lo khóc, thanh âm có chút nghẹn lại qua lớp khăn mỏng: “Ta hông phải là lo lắng cho chàng hay sao, chàng nếu là...... Ta cũng không
sống.” Tiếng khóc phát ra cùng với lời nói đứt quãng, Kỷ Đào nghe thấy vô cùng khó chịu.
Ngoài cảm giác khó chịu, nàng còn cảm thấy có điều gì đó không thích hợp, lại nói không nói được là không đúng ở chỗ nào, bất quá nhìn thấy Kỷ Duy đang vội vã vây quanh Liễu thị, nàng cũng có chút hoảng.
Đúng lúc này lại vang lên tiếng gõ cửa, Dương ma ma đi vòng qua bình phong, ra ngoài mở cửa, bên ngoài cửa có hai tiểu nhị đang đứng, trong tay bưng một cái khay, cười nói: “Chưởng quầy của chúng ta muốn cảm ơn cô nương chuyện vừa rồi, cố ý phân phó phòng bếp làm một chút đồ ăn mang đến.”
“Chuyện này...” Dương ma ma có chút khó xử.
Kỷ Duy nghe được thanh âm, vòng ra bình phong, đi ra ngoài, Liễu thị lấy khăn ra, Kỷ Đào nhìn thấy hốc mắt của nàng ửng đỏ nhưng thương tâm cũng không có bao nhiêu, ngay lập tức liền hiểu rõ.
Liễu thị thấy Kỷ Đào nhìn bà, cười lạnh tới gần Kỷ Đào, thấp giọng nói: “Dương gia kia, sau này chắc chắn vẫn sẽ gặp rất nhiều phiền toái, ta dù thế nào cũng phải làm cho cha con đáp ứng về sau không cần phải quản chuyện nhà của bọn họ nữa.”
Những món đồ ăn đó cuối cùng vẫn được mang lên, tiểu nhị rời đi, Kỷ Duy nhìn thấy hốc mắt của Liễu thị ửng đỏ, thở dài nói: “Cũng không phải là chuyện lớn gì nàng đã như thế, lớn thêm vài tuổi nữa lại khóc ở trước mặt Đào nhi, nàng không ngại sao!”
Kỷ Duy nói xong, cầm lấy chiếc đũa bắt đầu ăn cơm, Liễu thị lại không hề khóc, cười lạnh nói: “Đúng vậy, không phải chuyện to tát gì, chính là có người vứt thê tử cùng nữ nhi của mình ở một bên chạy đi quản chuyện nhà người khác mà thôi, lúc ấy cũng là lúc có người động dao, chàng không vì chính mình thì cùng nên vì thê tử cùng nữ nhi mà suy nghĩ đi! Thê tử cũng liền thôi, dù sao cũng đã là hoa tàn ít bướm, nếu vận khí không tốt mà chết đi còn có thể táu giá nhưng còn Đào nhi chính là nữ nhi của chàng, chàng mới vừa rồi......”
“Nàng ngồi ở chỗ này nói bậy bạ gì đó?” Kỷ Duy đặt đũa xuống, sắc mặt vô cùng khó coi.
“Chẳng lẽ không phải sự thật hay sao?” Liễu thị không sợ hãi chút nào, hỏi ngược lại.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro