Thôn Hoa Khó Gả

Chương 49

Khuynh Bích Du Nhiên

2024-09-26 12:30:53

“Hai người đừng cãi qua cãi lại nữa, vẫn còn đang ở bên ngoài đấy.” Kỷ Đào đứng lên, khuyên nhủ.

“Đào nhi, con đừng quản.” Hai người cùng nhau nhìn về phía Kỷ Đào, dặn dò nói, thanh âm cũng là đồng thanh nói ra.

Hai người liếc nhau, Liễu thị chuyển dời ánh mắt, nhìn về phía ngoài cửa sổ. Kỷ Duy nói một cách nghiêm túc: “Ta là thôn trưởng......”

“Thôn trưởng thì phải quản người ta ăn uống cùng ngủ nghỉ, bao gồm cả chuyện ở bên ngoài gây thị phi chàng cũng muốn quản hay sao?” Liễu thị càng tức giận.

“Lão đại Dương gia hiểu chuyện lại ổn trọng, hắn sẽ không cố ý gây chuyện.” Thanh âm của Kỷ Duy hơi lớn dân.

Liễu thị càng thêm tức giận nói: “Hắn hiểu chuyện ổn trọng thì liên quan gì đến chàng hả? Chàng mặc kệ thế tử cùng nữ nhi, nếu là xảy ra chuyện gì...... Nếu là xảy ra chuyện gì…”

“Chúng ta phải làm sao bây giờ đây......

Nói xong lời cuối cùng, bà lại khóc lên, lần này chính là gào khóc, nghe bà khóc khiến cho người ta nghĩ rằng Kỷ Duy thực sự đã xảy ra chuyện.

Không biết vì sao, đôi mắt của Kỷ Đào có chút chua xót, cúi đầu gắp đồ ăn đưa vào trong miệng, vốn dĩ hương vị đồ ăn rất ngon, lại ăn không ra mùi vị gì cả.

Kỷ Duy cũng mềm lòng, duỗi tay đỡ lấy Liễu thị, thở dài: “Ta cũng không phải là ngốc tử, con dao đó, ta cũng tự mình biết tránh đi.”

“Người trẻ tuổi còn không tránh được đó.” Thanh âm phản bác của Liễu thị truyền ra.

“Cái đó hoàn toàn là bị ngộ thương.” Kỷ Duy nói ra lời thề son sắt.

“Ngộ thương cũng là bị thương, ta mặc kệ, chàng nói ta giận chó đánh mèo cũng được, lòng dạ hẹp hòi cũng thế, ngày sau chuyện của Dương gia, chàng không được quản nữa.” Liễu thị buông khăn xuống, bá đạo nói.

“Ta là thôn trưởng, làm sao có thể mặc kệ không lo được chứ?” Thanh âm của Kỷ Duy tăng lớn.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


“Cứ giống như những nhà khác là được rồi, lão đại Dương gia cho dù có hiểu chuyện, hắn còn có thể trở thành con rể của chàng được hay sao?” Kỷ Duy không nói nên lời.

Nhìn trái nhìn phải một lần nữa sau đó liền bắt đầu ăn cơm, ông nói: “Không phải, ta chính là cảm thấy đáng thương cho hắn từ nhỏ đã không cha không mẹ, chăm sóc nuôi dưỡng hai đệ đệ lớn lên, ta vốn còn muốn......”

“Chàng nghĩ cũng đừng nghĩ đến.” Liễu thị xen ngang lời hắn.

Kỷ Duy trầm mặc ăn cơm, sau một lúc lâu mới nói: “Hôm nay nàng cũng thấy rồi, thời điểm ở trên xe bò, dáng vẻ hắn che chở cho thê tử kia như vậy, mới vừa rồi còn vì thê tử mà dám cùng người khác đánh nhau, nàng nói xem, đây nếu là Đào nhi......Chúng ta không phải sẽ vô cùng yên tâm sao!”

Liễu thị cũng trầm mặc sau một lúc lâu, mới nói: “Không cái mệnh đó, người ta cũng đã sắp sinh hài tử rồi, chàng ở bên này vẫn còn giữ mãi không buông. Chàng nói xem còn có cái gì tốt chứ?”

Kỷ Duy gật gật đầu lại ngẩng đầu lên, kinh ngạc nói: “Có thai sao?”

Liễu thị liếc nhìn hắn một cái: “Chàng còn tưởng rằng Dương Đại Thành là một chính nhân quân tử hay sao? Chưa lập gia đình đã tằng tịu với nhau, người như vậy, chỉ có chàng mới coi trọng, ta chính là không yên tâm.”

Kỷ Duy thở dài, không nói thêm gì nữa.

Mấy người dùng cơm xong, thời điểm tính tiền, tiểu nhị sống chết cũng không chịu thu bạc, Ngôn chưởng quầy đã phân phó qua, một bàn đồ ăn này là do ngài ấy mời khách.

Đi ra khỏi Kỳ Nguyên lâu, Kỷ Đào giống như đang suy tư gì đó, xem ra thân phận của người nọ xác thật là không tầm thường, một bữa cơm của Kỳ Nguyên lâu đối với chưởng quầy mà nói không tính cái gì nhưng là đối với bọn họ mà nói chính là phí sinh hoạt của cả một tháng.

“Về nhà đi, cũng đừng đi dạo nữa.” Liễu thị lưu loát nói.

Đi đến đầu trấn, vừa đúng lúc nhìn thấy Ngưu thúc đang tìm chỗ, sau khi nhìn thấy Kỷ Duy liền cười nói: “Sớm như vậy sao, ta còn nói muốn đến sớm một chút, chờ các người một lát.”

Sau khi mấy người đã ngồi yên vị trong xe, xe bò loạng choạng quay đầu, phía xa xa lại nhìn thấy Dương Đại Thành đang che chở Phùng Uyển Phù tiến lại đây, tay của Kỷ Duy vừa mới nâng lên, Liễu thị đã hừ nhẹ một tiếng.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Kỷ Duy ngượng ngùng buông tay, nói: “Ta không phải nhìn thấy dâu cả của Dương gia giống như đang có bệnh, có thể chiếu cố liền chiếu cố, cho dù là người khác, chúng ta cũng vẫn nên chiếu cố có đúng không?”

Liễu thị rất là vừa lòng, tất cả những gì mà bà muốn chỉ là để cho Kỷ Duy hiểu được cái gì nên giúp cái gì không nên giúp. Bà quay đầu ra chỗ khác.

Kỷ Duy lúc này mới tiếp đón hai người kia.

Dương Đại Thành ngược lại chính là đầy mặt tươi cười, thật cẩn thận đỡ Phùng Uyển Phù với sắc mặt không mấy dễ nhìn lên xe.

“Đa tạ Kỷ thúc.” Phùng Uyển Phù cười nói.

“Không có việc gì, thân thể của ngươi...... Không tốt lắm, nếu tự đi bộ cũng quá xa rồi.” Kỷ Duy gật gật đầu nói.

Phùng Uyển Phù tựa hồ nghe ra được ý tứ trong lời nói chưa nói hết của Kỷ Duy, nhìn Kỷ Đào liếc mắt một cái, sau đó cúi đầu.

Kỷ Đào làm bộ như không biết, tuy rằng không biết Liễu thị làm sao mà biết được nhưng nàng chính là không thẹn với lương tâm. Hơn nữa, cái bụng này của Phùng Uyển Phù, sớm muộn gì cũng bị người ta biết.

“Thân thể của Phù nhi đúng thật là có chút hư nhược, ta chính là sợ sự tình vừa rồi dọa đến nàng.” Dương Đại Thành ôm Phùng Uyển Phù, trên mặt chính là vô hạn thương tiếc.

“Ta không yếu đuối như vậy.” Phùng Uyển Phù không thuận theo.

Dương Đại Thành cười: “Đúng vậy, ta biết, là ta lo lắng cho nàng được chưa?”

Gương mặt của Phùng Uyển Phù ửng đỏ, Kỷ Đào dứt khoát dựa vào Liễu thị chợp mắt, này hai người ân ái, so với người hiện đại cũng không thua kém chút nào.

“Ta chính là cảm thấy người bị thương kia chắc chắn sẽ không chịu từ bỏ, không biết hắn có đến chỗ chúng ta gây phiền phức hay không?” Phùng Uyển Phù nhíu mày.

“Không sợ, cho dù tìm tới, cùng lắm thì ta cũng tiếp hắn. Muốn bạc hoặc là muốn người hầu hạ, tùy hắn chọn.” Dương Đại Thành thuận miệng nói.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Thôn Hoa Khó Gả

Số ký tự: 0