Chương 50
Khuynh Bích Du Nhiên
2024-09-26 12:30:53
Nghe vậy, Phùng Uyển Phù thế nhưng lại không có lạc quan giống như hắn, lông mày nhíu chặt lại nói: “Nhưng mà hắn nói hắn không thiếu bạc, cũng không thiếu người hầu hạ, hắn liệu có đi cáo trạng chàng, cho chàng ngồi tù hay không?”
Dương Đại Thành trầm mặc, Phùng Uyển Phù lại chuyển hướng sang Kỷ Duy, nhíu mày lo lắng, ngoài miệng lại mang theo ý cười nói: “Kỷ thúc, ngài nói xem có đúng không?”
Kỷ Đào ở trên người Liễu thị giật giật thân mình, nàng đang nghĩ sao lại trùng hợp như vậy, lúc đi trùng hợp gặp cũng thôi đi, đến thời điểm về cũng gặp nhau, xem bộ dáng này, rõ ràng chính là cố ý chờ.
Kỷ Duy nhìn nhìn Liễu thị cùng Kỷ Đào đang chợp mắt trong lòng ngực của bà, cười nói: “Người này không có tới, rốt cuộc người ta muốn làm cái gì chúng ta cũng đều không rõ, ở chỗ này suy đoán lung tung cũng vô dụng, chỉ có thể đi một bước nhìn một bước mà thôi.”
Lời này của Kỷ Duy nói ra, Phùng Uyển Phù có chút bất mãn nhíu lông mày, đây không phải giống như cái gì cũng chưa nói hay sao. “Kỷ thúc, Đại Thành của ta tuổi còn trẻ, đến lúc đó nha môn thực sự là tới bắt người, ngài có thể ra mặt giải thích một chút hay không?”
Không đợi Kỷ Duy nói chuyện, nàng lại nói: “Ngài là thôn trưởng, bảo vệ thôn dân là trách nhiệm của ngài, hơn nữa chuyện xảy ra hôm nay, trách nhiệm xác thật không ở chúng ta, rõ ràng là do người kia ăn chơi trác táng tham luyến sắc dục mới nháo thành như vậy, chúng ta chỉ là gia đình nhà nông bình thường, sao có thể chịu được sự trả thù của bọn họ đây!”
“Ngài là thôn trưởng, ngài cần phải quản việc này.” Phùng Uyển Phù dùng một câu chắc như đinh đóng cột để kết thúc lời nói.
Trong xe không khí trở nên trầm mặc, Kỷ Đào ngồi thẳng thân mình, dụi dụi mắt, nói: “Cha, tới rồi sao? Mọi người đang nói chuyện gì vậy?”
Liễu thị thuận tay vuốt lọn tóc đang rối của nàng, cười nói: “Cái gì cũng chưa nói, làm ồn đến con sao?”
“Chúng ta đang nói chuyện phát sinh ngày hôm nay ở trên trấn.” Phùng Uyển Phù cười tiếp nhận câu chuyện.
“Đúng rồi, nương, ta đã nói không cần cái vòng tay kia, người không phải là thật sự mua rồi chứ?” Kỷ Đào đột nhiên nhớ tới cái gì, hỏi.
Liễu thị trừng mắt liếc nhìn nàng một cái, nói: “Vòng tay đẹp như vậy, các tiểu ca ca đều nói là hàng hóa được vận chuyển đến Phủ Thành, sao lại không thể mua chứ?”
Phùng Uyển Phù sớm đã không kiên nhẫn, thanh âm hơi lớn một chút nói: “Đào nhi muội muội, ta không phải nói đến chuyện này, là.....”
Kỷ Đào giơ tay cắt ngang lời nói của nàng, nhàn nhạt nói: “Ta biết ngươi đang nói đến chuyện gì, ta không muốn nghe. Cha ta cũng sẽ không quan tâm.”
Nhất thời sắc mặt của Phùng Uyển Phù đỏ lên có chút xấu hổ, thu liễm lại tươi cười ở trên mặt nói: “Kỷ thúc là thôn trưởng, nếu là có người tới tìm thôn dân gây phiền toái, ông ấy chắc chắn sẽ đến ngăn cản.”
Ánh mắt của Kỷ Đào có chút kỳ dị dừng ở trên người Phùng Uyển Phù, cười nói:
“Dương đại tẩu, ta liền muốn hỏi một chút, ngươi sao lại không biết xấu hổ như vậy?
Chính ngươi đi trêu chọc thị phi, còn muốn liên lụy một nhà chúng ta, hôm nay cha ta có thể xuất đầu, cũng đã tận chức tận trách rồi, ngươi còn muốn thế nào nữa?”
Kỷ Đào đột nhiên phát hiện, Phùng Uyển Phù tựa hồ rất không thích được người khác gọi nàng ta là Dương đại tẩu gì đó.
Quả nhiên, sắc mặt của Phùng Uyển Phù không tốt, còn muốn nói chuyện lại bị Dương Đại Thành ngăn lại, mặt hắn ngập tràn sự áy náy hướng Kỷ Duy nói: “Hôm nay Kỷ thúc xác thật đã giúp ta rất nhiều, vậy là đủ rồi.”
“Đại Thành...” Phùng Uyển Phù không tán đồng mà nhìn hắn.
“Nàng yên tâm, ta sẽ không có việc gì.” Dương Đại Thành nghiêm túc nói.
Xe bò rất nhanh tiến vào trong thôn, đoàn người Kỷ gia trầm mặc trở về nhà, Kỷ Duy mặt lạnh, hiển nhiên tâm tình không tốt lắm.
Kỷ Đào có chút lo lắng nhìn ông bước vào nhà, Liễu thị lại hứng thú bừng bừng lôi kéo Kỷ Đào xem những vải vóc cùng trang sức ngày hôm nay mua được, thấy Kỷ
Đào không mấy hứng thú, không thèm để ý nói:
“Không cần để ý tới cha con, ông ấy cần một thời gian để thích ứng. Chờ ông ấy nghĩ thông suốt thì sẽ tốt thôi.”
Quả nhiên, qua hai ngày, Kỷ Duy liền khôi phục lại tinh thần, hiện giờ muốn bắt đầu cày bừa vụ xuân, Kỷ Duy mỗi ngày đều phải đi ra ngoài nhìn xem, trong thôn công việc cũng lu bù lên.
Trước kia người trong thôn Đào Nguyên thật ra chính là không vội canh tác đất đai, bất quá hai năm trở lại đây đã khác rồi, từ khi Dương gia mua núi, hai năm nay họ vẫn luôn khai khẩn đất hoang, cần phải trồng trọt rất nhiều, chỉ bằng sức của bọn họ thì không làm hết được, cho nên phải thuê người tới làm cùng, những người này đều vội vội vàng vàng đem việc nhà mình làm cho xong để đến đó kiếm chút bạc.
Sau mấy ngày bận rộn, xuất hiện một đội quan binh hùng hùng hổ hổ tiến vào trong thôn, bước đi đồng đều, binh khí trong tay chính là hàn ý bức người, xếp hàng thật thẳng cùng tiến vào thôn Đào Nguyên.
Lần này thế nhưng thật sự làm cho mọi người sợ hãi, ngay cả những lão nhân ở trong thôn cũng chưa từng thấy qua loại dàn trận như thế này.
Quan binh một đường đi tới Dương gia, người ở trong thôn cũng đi theo ở đằng xa, còn có người nhanh trí đi báo cho Kỷ Duy.
Nói thì nói là không quản nhưng Kỷ Duy lại vẫn là muốn ra mặt, trước khi ra khỏi cửa, Liễu thị đang ở trong viện ngồi dưới cây đại thụ khâu vá y phục mới, nhàn nhạt nói: “Chàng cần phải nhớ rõ, trong nhà còn có ta cùng Đào nhi.”
Kỷ Duy xua xua tay, liền rời đi.
Kỷ Đào cũng ngồi dưới tàng cây cùng Liễu thị, cười nói: “Nương, người thực sự là có biện pháp.”
Liễu thị cười, nói: “Biện pháp có thể hữu hiệu là bởi vì cha con thật sự để ý tới chúng ta, con nói xem, những người tuyệt thực hay là nháo lên muốn thắt cổ tự tử không phải đều chỉ có thể uy hiếp đến người để ý nàng ta thôi sao?”
Người không thèm để ý đến con thì sẽ không quản đến sống chết của con.
Dương Đại Thành trầm mặc, Phùng Uyển Phù lại chuyển hướng sang Kỷ Duy, nhíu mày lo lắng, ngoài miệng lại mang theo ý cười nói: “Kỷ thúc, ngài nói xem có đúng không?”
Kỷ Đào ở trên người Liễu thị giật giật thân mình, nàng đang nghĩ sao lại trùng hợp như vậy, lúc đi trùng hợp gặp cũng thôi đi, đến thời điểm về cũng gặp nhau, xem bộ dáng này, rõ ràng chính là cố ý chờ.
Kỷ Duy nhìn nhìn Liễu thị cùng Kỷ Đào đang chợp mắt trong lòng ngực của bà, cười nói: “Người này không có tới, rốt cuộc người ta muốn làm cái gì chúng ta cũng đều không rõ, ở chỗ này suy đoán lung tung cũng vô dụng, chỉ có thể đi một bước nhìn một bước mà thôi.”
Lời này của Kỷ Duy nói ra, Phùng Uyển Phù có chút bất mãn nhíu lông mày, đây không phải giống như cái gì cũng chưa nói hay sao. “Kỷ thúc, Đại Thành của ta tuổi còn trẻ, đến lúc đó nha môn thực sự là tới bắt người, ngài có thể ra mặt giải thích một chút hay không?”
Không đợi Kỷ Duy nói chuyện, nàng lại nói: “Ngài là thôn trưởng, bảo vệ thôn dân là trách nhiệm của ngài, hơn nữa chuyện xảy ra hôm nay, trách nhiệm xác thật không ở chúng ta, rõ ràng là do người kia ăn chơi trác táng tham luyến sắc dục mới nháo thành như vậy, chúng ta chỉ là gia đình nhà nông bình thường, sao có thể chịu được sự trả thù của bọn họ đây!”
“Ngài là thôn trưởng, ngài cần phải quản việc này.” Phùng Uyển Phù dùng một câu chắc như đinh đóng cột để kết thúc lời nói.
Trong xe không khí trở nên trầm mặc, Kỷ Đào ngồi thẳng thân mình, dụi dụi mắt, nói: “Cha, tới rồi sao? Mọi người đang nói chuyện gì vậy?”
Liễu thị thuận tay vuốt lọn tóc đang rối của nàng, cười nói: “Cái gì cũng chưa nói, làm ồn đến con sao?”
“Chúng ta đang nói chuyện phát sinh ngày hôm nay ở trên trấn.” Phùng Uyển Phù cười tiếp nhận câu chuyện.
“Đúng rồi, nương, ta đã nói không cần cái vòng tay kia, người không phải là thật sự mua rồi chứ?” Kỷ Đào đột nhiên nhớ tới cái gì, hỏi.
Liễu thị trừng mắt liếc nhìn nàng một cái, nói: “Vòng tay đẹp như vậy, các tiểu ca ca đều nói là hàng hóa được vận chuyển đến Phủ Thành, sao lại không thể mua chứ?”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Phùng Uyển Phù sớm đã không kiên nhẫn, thanh âm hơi lớn một chút nói: “Đào nhi muội muội, ta không phải nói đến chuyện này, là.....”
Kỷ Đào giơ tay cắt ngang lời nói của nàng, nhàn nhạt nói: “Ta biết ngươi đang nói đến chuyện gì, ta không muốn nghe. Cha ta cũng sẽ không quan tâm.”
Nhất thời sắc mặt của Phùng Uyển Phù đỏ lên có chút xấu hổ, thu liễm lại tươi cười ở trên mặt nói: “Kỷ thúc là thôn trưởng, nếu là có người tới tìm thôn dân gây phiền toái, ông ấy chắc chắn sẽ đến ngăn cản.”
Ánh mắt của Kỷ Đào có chút kỳ dị dừng ở trên người Phùng Uyển Phù, cười nói:
“Dương đại tẩu, ta liền muốn hỏi một chút, ngươi sao lại không biết xấu hổ như vậy?
Chính ngươi đi trêu chọc thị phi, còn muốn liên lụy một nhà chúng ta, hôm nay cha ta có thể xuất đầu, cũng đã tận chức tận trách rồi, ngươi còn muốn thế nào nữa?”
Kỷ Đào đột nhiên phát hiện, Phùng Uyển Phù tựa hồ rất không thích được người khác gọi nàng ta là Dương đại tẩu gì đó.
Quả nhiên, sắc mặt của Phùng Uyển Phù không tốt, còn muốn nói chuyện lại bị Dương Đại Thành ngăn lại, mặt hắn ngập tràn sự áy náy hướng Kỷ Duy nói: “Hôm nay Kỷ thúc xác thật đã giúp ta rất nhiều, vậy là đủ rồi.”
“Đại Thành...” Phùng Uyển Phù không tán đồng mà nhìn hắn.
“Nàng yên tâm, ta sẽ không có việc gì.” Dương Đại Thành nghiêm túc nói.
Xe bò rất nhanh tiến vào trong thôn, đoàn người Kỷ gia trầm mặc trở về nhà, Kỷ Duy mặt lạnh, hiển nhiên tâm tình không tốt lắm.
Kỷ Đào có chút lo lắng nhìn ông bước vào nhà, Liễu thị lại hứng thú bừng bừng lôi kéo Kỷ Đào xem những vải vóc cùng trang sức ngày hôm nay mua được, thấy Kỷ
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Đào không mấy hứng thú, không thèm để ý nói:
“Không cần để ý tới cha con, ông ấy cần một thời gian để thích ứng. Chờ ông ấy nghĩ thông suốt thì sẽ tốt thôi.”
Quả nhiên, qua hai ngày, Kỷ Duy liền khôi phục lại tinh thần, hiện giờ muốn bắt đầu cày bừa vụ xuân, Kỷ Duy mỗi ngày đều phải đi ra ngoài nhìn xem, trong thôn công việc cũng lu bù lên.
Trước kia người trong thôn Đào Nguyên thật ra chính là không vội canh tác đất đai, bất quá hai năm trở lại đây đã khác rồi, từ khi Dương gia mua núi, hai năm nay họ vẫn luôn khai khẩn đất hoang, cần phải trồng trọt rất nhiều, chỉ bằng sức của bọn họ thì không làm hết được, cho nên phải thuê người tới làm cùng, những người này đều vội vội vàng vàng đem việc nhà mình làm cho xong để đến đó kiếm chút bạc.
Sau mấy ngày bận rộn, xuất hiện một đội quan binh hùng hùng hổ hổ tiến vào trong thôn, bước đi đồng đều, binh khí trong tay chính là hàn ý bức người, xếp hàng thật thẳng cùng tiến vào thôn Đào Nguyên.
Lần này thế nhưng thật sự làm cho mọi người sợ hãi, ngay cả những lão nhân ở trong thôn cũng chưa từng thấy qua loại dàn trận như thế này.
Quan binh một đường đi tới Dương gia, người ở trong thôn cũng đi theo ở đằng xa, còn có người nhanh trí đi báo cho Kỷ Duy.
Nói thì nói là không quản nhưng Kỷ Duy lại vẫn là muốn ra mặt, trước khi ra khỏi cửa, Liễu thị đang ở trong viện ngồi dưới cây đại thụ khâu vá y phục mới, nhàn nhạt nói: “Chàng cần phải nhớ rõ, trong nhà còn có ta cùng Đào nhi.”
Kỷ Duy xua xua tay, liền rời đi.
Kỷ Đào cũng ngồi dưới tàng cây cùng Liễu thị, cười nói: “Nương, người thực sự là có biện pháp.”
Liễu thị cười, nói: “Biện pháp có thể hữu hiệu là bởi vì cha con thật sự để ý tới chúng ta, con nói xem, những người tuyệt thực hay là nháo lên muốn thắt cổ tự tử không phải đều chỉ có thể uy hiếp đến người để ý nàng ta thôi sao?”
Người không thèm để ý đến con thì sẽ không quản đến sống chết của con.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro