Thôn Hoa Khó Gả

Duyên Phận

Khuynh Bích Du Nhiên

2024-09-26 12:30:53

Vừa nói chuyện, nàng ta vừa vươn tay ra kéo Kỷ Đào.

Kỷ Đào đi nhanh hai bước, giống như vô tình mà né tránh.

Người dịu dàng như nước và mềm yếu mảnh mai ở trước mặt cô chính là Phùng Uyển Phù.

Kể từ khi bị ong vò vẽ đốt ở trong rừng, Phùng Uyển Phù liền đối xử rất khách khí với Kỷ Đào và Phó đại phu.

Phó đại phu thì bình thường hơn, dù sao ông ấy cũng là nam, và còn là một lão đầu cho nên Phùng Uyển Phù không thể gần gũi được. Nhưng Kỷ Đào thì khác, cô chỉ nhỏ hơn Phùng Uyển Phù hai tuổi và cũng có thể coi là bạn cùng trang lứa. Vì vậy cứ cách hai, ba ngày là Phùng Uyển Phù lại đến tìm cô và thậm chí còn muốn học y với Phó đại phu.

Phó đại phu nói đời này chỉ thu nhận một đồ đệ và sẽ không nhận đồ đệ nào nữa. Sau khi cố gắng tìm mọi cách nhưng Phùng Uyển Phù vẫn không được như mong muốn, cho nên nàng ta càng đối xử khách khí hơn với Kỷ Đào.

Ví dụ như hiện tại, Dương gia có rất nhiều con cháu nên trong phòng có rất nhiều người, Phùng Uyển Phù đưa tay ra như vậy khiến cho mọi người trong phòng đều nhìn sang bên này.

“Kỷ cô nương, cô nương có thể giúp đỡ ta nhìn xem thế nào được không?” Nam tử thô lỗ và điên cuồng kia chính là Dương Đại Lương. Hắn ta đi đến bên cạnh Kỷ Đào, giọng nói tràn đầy nịnh nọt.

Kỷ Đào gật đầu, vén rèm lên rồi bước vào trong phòng.

Cảnh tượng bên trong khá mơ hồ, có một cái cửa sổ nhỏ đang được đóng lại, nữ tử ở trên giường nhíu mày thật chặt, thỉnh thoảng kêu lên hai tiếng và trên cái chăn bông mà nàng ta đang đắp có rất nhiều miếng vá. Kỷ Đào bước tới cẩn thận quan sát một chút. Cô nhìn về phía một đại nương đang tức giận ở bên cạnh, vừa nhìn là biết đây chính là bà đỡ được mời tới.

“Đại nương, bà cứ thoải mái đi, ta cảm thấy mọi việc sẽ suôn sẻ thôi.” Kỷ Đào khẽ cười nói.

Lúc này sắc mặt của đại nương đến đỡ đẻ mới dễ nhìn hơn một chút, bà ta tiến lên chạm vào bụng của nữ tử và nói: “Hắn ta quá cẩn thận. Nữ tử sinh con thôi mà, có ta ở đây rồi nên căn bản không cần phải làm phiền Kỷ cô nương…”

Sắc mặt Kỷ Đào càng bình tĩnh hơn, ý của những lời nói này là đang thầm khen ngợi cô.

Cô đi ra khỏi phòng, Dương Đại Lương vội vàng bước tới rồi hỏi với sắc mặt lo lắng: “Kỷ cô nương, thế nào rồi?”

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Kỷ Đào gật đầu và nói: “Không thấy có dấu hiệu khó sinh, đại nương đã đỡ đẻ nhiều năm, cho nên có lẽ ngươi nên tin tưởng bà ta.”

Dương Đại Lương gãi đầu, có chút ngượng ngùng rồi liên tục đáp: “Vâng, Kỷ cô nương nói đúng.”

Phía sau hắn ta còn có một phụ nhân khoảng sáu mươi tuổi đang do dự như muốn nói điều đó, bà ta đẩy Dương Đại Lương ra: “Kỷ cô nương, vừa rồi cô nương có nhìn ra được cái thai là nam hay nữ không?”

Kỷ Đào hơi ngạc nhiên, nhìn về phía Dương Đại Lương thì thấy làn da màu đồng của hắn ta có vẻ đậm hơn một chút, rõ ràng là hắn ta cũng muốn biết điều này.

“Ta không để ý, lúc sinh ra thì sẽ biết thôi. Hơn nữa, đại tẩu còn trẻ, sau này còn rất nhiều thời gian nên sinh ra nam hay nữ cũng như nhau và tương lai nhất định có cả nam cả nữ.” Kỷ Đào thản nhiên nói. Sắc mặt của cô trở nên lạnh nhạt hơn rất nhiều, cô vốn tưởng rằng hắn ta là một người yêu thê tử nhưng không ngờ…

Cô đi đến cái ghế bên cạnh và ngồi xuống, trong lòng thở dài, trọng nam khinh nữ vốn dĩ chính là tình trạng bình thường của gia đình nông dân.

“Đúng vậy, đại bá nương, đại tẩu còn trẻ, sau này sẽ sinh cho người rất nhiều tôn tử. Đây mới chỉ là bắt đầu mà thôi, người sốt ruột làm cái gì chứ?” Giọng nói mềm mại của Phùng Uyển Phù vang lên.

“Ừ ừ….”

Dương Đại Lương kéo tay nương của mình và cười nói với Phùng Uyển Phù: “Nương của ta đã quá vội vàng, để Phùng cô nương chê cười rồi.”

Phùng Uyển Phù lại nhẹ nhàng an ủi Dương Đại Lương vài câu. Hai người đứng rất gần, Kỷ Đào thấy sắc mặt của Dương Đại Lương càng đậm hơn mấy phần và dáng vẻ hắn ta có chút xấu hổ.

Bây giờ Phùng Uyển Phù đã mười sáu tuổi và đã cập kê*, nhưng không có ai tới cửa cầu hôn. Tất cả đều biết nàng ta là tức phụ được Dương Đại Thành mua về, hơn nữa một số người trong thôn còn âm thầm nói rằng Phùng Uyển Phù và Dương Đại Thành đã sớm quyết định chuyện hôn nhân và ngày thường thoạt nhìn hai người cũng có vẻ rất tình cảm.

*đến tuổi lập gia đình

Lúc này, nàng ta đang nói chuyện với Dương Đại Lương, đột nhiên có người nói chen vào.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


“Phùng cô nương thật sự rất đẹp, giống như người ở trong tranh vậy.” Một phụ nhân mặc quần áo bằng vải thô mở miệng nói.

Những năm gần đây, Kỷ Đào đã quen biết thêm nhiều người cho nên cô biết người này là tẩu tử bên nương gia* của tức phụ của Dương Đại Lương.

*nhà mẹ đẻ

Nghe vậy, Phùng Uyển Phù mỉm cười, càng lộ ra vẻ uyển chuyển duyên dáng. Khuôn mặt nàng ta dịu dàng, đôi môi hồng như mật, mặt đánh phấn nhẹ, tóc được búi lên một cách tinh xảo và được cắm một cây trâm bạch ngọc. Nó càng làm nổi bật lên làn da trắng như tuyết và cái cổ nhỏ bé trắng nõn của nàng ta. Hơn nữa nàng ta bước đi tao nhã quý phái, quần áo cũng tinh xảo, nhìn thoáng qua là có thể thấy được sự khác biệt so với các cô nương ở trong thôn này.

“Đại tẩu nói đùa.” Tuy rằng dáng vẻ của Phùng Uyển Phù khiêm tốn, nhưng sắc mặt lại thản nhiên, rõ ràng là cũng ngầm thừa nhận rằng bản thân xinh đẹp.

Phụ nhân kia nhếch miệng cười, ánh mắt không chút khách khí mà quan sát Phùng Uyển Phù từ trên xuống dưới rồi cười nói: “Phùng cô nương, nếu ta nhớ không lầm thì hình như cô nương đã cập kê rồi?”

Nói đến chuyện này, Phùng Uyển Phù đỏ mặt, cúi đầu nhẹ giọng nói: “Đúng vậy, ta vừa mới cập kê vào tháng trước.”

“Thật tốt quá.” Phụ nhân vỗ đùi, nhìn về phía mọi người trong phòng và cười nói: “Ta ở thôn bên cạnh có nghe nói rằng Phùng cô nương và lão đại Dương gia có tình cảm với nhau. Không biết khi nào Phùng cô nương sẽ tổ chức đám cưới? Hôm nay chúng ta đã gặp nhau rồi thì sau này Phùng cô nương mà kết hôn thì nhất định phải cho người đến báo với ta một tiếng, để ta đưa lễ vật nho nhỏ đến…”

Nghe những lời trêu chọc của phụ nhân, đầu của Phùng Uyển Phù càng cúi thấp hơn và ở vị trí của Kỷ Đào thì có thể thấy được vành tai của nàng ta đỏ lên.

Phụ nhân kia vẫn còn tiếp tục: “Duyên phận của Phùng cô nương và lão đại Dương gia thật đúng là như trong vở kịch có tên “Đường xa nghìn dặm kết nhân duyên”. Vừa nhìn là biết Phùng cô nương là người cao quý, nhưng lại tình cờ lưu lạc đến thôn Đào Nguyên, cái nơi chim không thèm ị này, và còn tình cờ được lão đại Dương gia sẵn sàng tiêu hết sạch tiền để mua về… Các ngươi nói xem, đây không phải là duyên phận thì là cái gì chứ?”

Trong phòng nhất thời trở nên yên tĩnh.

Phùng Uyển Phù bỗng nhiên ngẩng đầu, bây giờ nàng ta mới hiểu được lời nói trêu đùa của phụ nhân kia rõ ràng là tràn đầy ý xấu. Nàng ta đứng lên, cười lạnh nói: “Đại tẩu thật là bất lịch sự, nói vận mệnh của ta không tốt như đang dùng dao đâm vào trái tim của ta vậy…”

Phụ nhân kia không sợ hãi chút nào, thậm chí nụ cười trên mặt cũng không thay đổi. Bà ta tỏ ra kinh ngạc và nói: “Những điều này đều là sự thật mà. Có khi câu chuyện này còn có thể được lưu truyền đến trăm năm sau đấy.”

Nhìn thấy những người ở trong phòng xì xào bàn tán, Phùng Uyển Phù đột nhiên cảm thấy tất cả mọi người đang cười nhạo nàng ta.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Thôn Hoa Khó Gả

Số ký tự: 0