Sắp Sinh Rồi
Khuynh Bích Du Nhiên
2024-09-26 12:30:53
“Chúc mừng ngươi.” Kỷ Đào nói vởi vẻ chân thành.
Có lẽ là do rất phấn khích nên làn da trắng nõn của Lâm Thiên Dược đỏ lên: “Ta chỉ là muốn ngươi biết rằng ta vẫn đang cố gắng và sau này cũng sẽ tiếp tục nỗ lực. Ta nhất định sẽ thành công.”
Kỷ Đào nhìn thiếu niên ở trước mặt, dáng người không cao, thân hình gầy yếu, sắc mặt trắng bệch nhưng nụ cười nơi khóe miệng lại khiến cho người ta cảm thấy ấm áp. Khuôn mặt tái nhợt của hắn hơi ửng hồng, dáng vẻ rất hưng phấn, đôi mắt sáng ngời và tràn đầy hy vọng.
Mấy ngày sau, Lâm Thiên Dược xách túi lớn túi nhỏ và được Điền thị đưa đi. Cuộc sống của Kỷ Đào vẫn yên bình như trước. Buổi sáng cô đến nhà Phó đại phu để học cách phân biệt dược liệu. Buổi chiều cô về nhà học lễ nghi với ma ma. Mỗi tháng lên núi khoảng ba lần, và cơ bản là đi đến bên sườn núi chứ không vào sâu trong núi, cho nên cô vẫn còn bình an vô sự.
Ngày tháng chậm rãi trôi đi, chớp mắt đã trôi qua bốn năm.
Thôn Đào Nguyên yên tĩnh và thanh bình. Sáng sớm đột nhiên có tiếng bước chân vội vã từ trong thôn chạy đến một căn nhà lát gạch xanh ở đầu phía tây của thôn. Ngay sau đó có tiếng gõ cửa vang lên dồn dập.
“Kỷ cô nương, Kỷ cô nương, cô nương có ở nhà không?” m thanh thô lỗ và điên cuồng mang theo mấy phần lo lắng của nam tử vang lên. Nếu như không phải không mở được cửa sân thì có lẽ hắn ta sẽ trực tiếp xông vào.
Một ma ma khoảng bốn mươi tuổi đi ra mở cửa, quần áo trên người bà ta là quần áo cực kỳ bình thường của nông dân, nhưng hành động lại có vẻ tao nhã, vừa nhìn là biết không hề giống với các bà tử ở thôn Đào Nguyên.
“Có chuyện gì vậy?” Dương ma ma mở cửa, thấy nam tử nhà nông đang lo lắng ở ngoài cửa thì lên tiếng hỏi với giọng điệu bình thản, rõ ràng là không cảm thấy kinh ngạc.
Gần hai năm qua, những người từng đến tìm Phó đại phu để khám bệnh dần dần tìm đến Kỷ Đào. Phó đại phu càng ngày càng lớn tuổi và cũng lười đến nhà người khác khám bệnh cho nên ông ấy thường xuyên nói mọi người đến tìm Kỷ Đào. Theo thời gian, danh tiếng chữa bệnh của Kỷ Đào dần dần được lan truyền.
“Nương tử của ta… Nàng sắp sinh rồi.” Nam tử có dáng vẻ thô lỗ và điên cuồng mặc một bộ quần áo vải thô. Mặc dù đã kiềm chế nhưng giọng nói vẫn tràn đầy lo lắng và phấn khích khi nhìn thấy Dương ma ma.
Dương ma ma nhìn sắc trời một chút, lúc này vừa mới hừng đông, bà ta nhíu mày và nói: “Sinh con thì đi tìm bà đỡ, ngươi đến tìm cô nương nhà ta làm cái gì? Hôm qua nàng mới vừa từ trên núi trở về, lúc này vẫn còn đang mệt mỏi…”
“Ta muốn Kỷ cô nương đến trông coi vì sợ nhỡ xảy ra chuyện gì đó…”
“Phì phì phì… phải gặp thật nhiều may mắn.” Nam tử có dáng vẻ thô lỗ và điên cuồng nhanh chóng phun ra mấy ngụm nước miếng.
Trong ánh mắt của Dương ma ma có chút ghét bỏ, nghiêng người và nói: “Ngươi về trước đi. Ta đi xem cô nương đã tỉnh chưa rồi sẽ hỏi nàng có muốn đi xem hay không?”
“Ôi… Cảm ơn ma ma.” Nam tử nói xong thì lùi về phía sau rồi chạy đi.
Kỷ Đào đang ngủ mơ mơ màng màng, sau khi cô nghe thấy âm thanh ở bên ngoài thì Dương ma ma đã vào nhà và cười nói: “Cô nương, vừa rồi có người đến nói rằng trong thôn có người sắp sinh con cho nên muốn cô nương đến trông coi …”
“Ta biết rồi.” Kỷ Đào trở mình, để lộ ra cái cổ thon dài trắng nõn và còn có một chút ửng hồng.
Dương ma ma đi ra ngoài.
Đợi đến khi Kỷ Đào ra khỏi phòng, Dương ma ma đang nấu cháo loãng ở trong sân, nghe thấy tiếng động thì bà ta quay lại nhìn. Chỉ thấy Kỷ Đào mặc một bộ quần áo màu hồng nhạt, trên người đeo trang sức đơn giản, tóc cũng chỉ dùng khăn buộc lại giống như những cô nương trong thôn, nhưng hành động lại duyên dáng và tao nhã, thoạt nhìn giống như các cô nương ở thôn Đào Nguyên, nhưng rồi lại có chút khác biệt.
Nam tử có dáng vẻ thô lỗ và điên cuồng vừa rồi họ Dương, sống ở đối diện với nhà của Dương Đại Thành và bọn họ cũng là huynh đệ trong gia tộc họ Dương.
Lúc Kỷ Đào đến, trong phòng truyền đến tiếng rên rỉ khó chịu mơ hồ của nữ tử.
“Đào nhi, mau tới đây.” Một giọng nói dịu dàng ôn hòa với lời nói nhẹ nhàng vang lên, khiến cho ai nghe được cũng đều cảm thấy mềm lòng.
Có lẽ là do rất phấn khích nên làn da trắng nõn của Lâm Thiên Dược đỏ lên: “Ta chỉ là muốn ngươi biết rằng ta vẫn đang cố gắng và sau này cũng sẽ tiếp tục nỗ lực. Ta nhất định sẽ thành công.”
Kỷ Đào nhìn thiếu niên ở trước mặt, dáng người không cao, thân hình gầy yếu, sắc mặt trắng bệch nhưng nụ cười nơi khóe miệng lại khiến cho người ta cảm thấy ấm áp. Khuôn mặt tái nhợt của hắn hơi ửng hồng, dáng vẻ rất hưng phấn, đôi mắt sáng ngời và tràn đầy hy vọng.
Mấy ngày sau, Lâm Thiên Dược xách túi lớn túi nhỏ và được Điền thị đưa đi. Cuộc sống của Kỷ Đào vẫn yên bình như trước. Buổi sáng cô đến nhà Phó đại phu để học cách phân biệt dược liệu. Buổi chiều cô về nhà học lễ nghi với ma ma. Mỗi tháng lên núi khoảng ba lần, và cơ bản là đi đến bên sườn núi chứ không vào sâu trong núi, cho nên cô vẫn còn bình an vô sự.
Ngày tháng chậm rãi trôi đi, chớp mắt đã trôi qua bốn năm.
Thôn Đào Nguyên yên tĩnh và thanh bình. Sáng sớm đột nhiên có tiếng bước chân vội vã từ trong thôn chạy đến một căn nhà lát gạch xanh ở đầu phía tây của thôn. Ngay sau đó có tiếng gõ cửa vang lên dồn dập.
“Kỷ cô nương, Kỷ cô nương, cô nương có ở nhà không?” m thanh thô lỗ và điên cuồng mang theo mấy phần lo lắng của nam tử vang lên. Nếu như không phải không mở được cửa sân thì có lẽ hắn ta sẽ trực tiếp xông vào.
Một ma ma khoảng bốn mươi tuổi đi ra mở cửa, quần áo trên người bà ta là quần áo cực kỳ bình thường của nông dân, nhưng hành động lại có vẻ tao nhã, vừa nhìn là biết không hề giống với các bà tử ở thôn Đào Nguyên.
“Có chuyện gì vậy?” Dương ma ma mở cửa, thấy nam tử nhà nông đang lo lắng ở ngoài cửa thì lên tiếng hỏi với giọng điệu bình thản, rõ ràng là không cảm thấy kinh ngạc.
Gần hai năm qua, những người từng đến tìm Phó đại phu để khám bệnh dần dần tìm đến Kỷ Đào. Phó đại phu càng ngày càng lớn tuổi và cũng lười đến nhà người khác khám bệnh cho nên ông ấy thường xuyên nói mọi người đến tìm Kỷ Đào. Theo thời gian, danh tiếng chữa bệnh của Kỷ Đào dần dần được lan truyền.
“Nương tử của ta… Nàng sắp sinh rồi.” Nam tử có dáng vẻ thô lỗ và điên cuồng mặc một bộ quần áo vải thô. Mặc dù đã kiềm chế nhưng giọng nói vẫn tràn đầy lo lắng và phấn khích khi nhìn thấy Dương ma ma.
Dương ma ma nhìn sắc trời một chút, lúc này vừa mới hừng đông, bà ta nhíu mày và nói: “Sinh con thì đi tìm bà đỡ, ngươi đến tìm cô nương nhà ta làm cái gì? Hôm qua nàng mới vừa từ trên núi trở về, lúc này vẫn còn đang mệt mỏi…”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Ta muốn Kỷ cô nương đến trông coi vì sợ nhỡ xảy ra chuyện gì đó…”
“Phì phì phì… phải gặp thật nhiều may mắn.” Nam tử có dáng vẻ thô lỗ và điên cuồng nhanh chóng phun ra mấy ngụm nước miếng.
Trong ánh mắt của Dương ma ma có chút ghét bỏ, nghiêng người và nói: “Ngươi về trước đi. Ta đi xem cô nương đã tỉnh chưa rồi sẽ hỏi nàng có muốn đi xem hay không?”
“Ôi… Cảm ơn ma ma.” Nam tử nói xong thì lùi về phía sau rồi chạy đi.
Kỷ Đào đang ngủ mơ mơ màng màng, sau khi cô nghe thấy âm thanh ở bên ngoài thì Dương ma ma đã vào nhà và cười nói: “Cô nương, vừa rồi có người đến nói rằng trong thôn có người sắp sinh con cho nên muốn cô nương đến trông coi …”
“Ta biết rồi.” Kỷ Đào trở mình, để lộ ra cái cổ thon dài trắng nõn và còn có một chút ửng hồng.
Dương ma ma đi ra ngoài.
Đợi đến khi Kỷ Đào ra khỏi phòng, Dương ma ma đang nấu cháo loãng ở trong sân, nghe thấy tiếng động thì bà ta quay lại nhìn. Chỉ thấy Kỷ Đào mặc một bộ quần áo màu hồng nhạt, trên người đeo trang sức đơn giản, tóc cũng chỉ dùng khăn buộc lại giống như những cô nương trong thôn, nhưng hành động lại duyên dáng và tao nhã, thoạt nhìn giống như các cô nương ở thôn Đào Nguyên, nhưng rồi lại có chút khác biệt.
Nam tử có dáng vẻ thô lỗ và điên cuồng vừa rồi họ Dương, sống ở đối diện với nhà của Dương Đại Thành và bọn họ cũng là huynh đệ trong gia tộc họ Dương.
Lúc Kỷ Đào đến, trong phòng truyền đến tiếng rên rỉ khó chịu mơ hồ của nữ tử.
“Đào nhi, mau tới đây.” Một giọng nói dịu dàng ôn hòa với lời nói nhẹ nhàng vang lên, khiến cho ai nghe được cũng đều cảm thấy mềm lòng.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro