Boston trong mưa
Cắt Tử Căn
2024-07-21 13:42:42
Khi tất cả đều tưởng chừng như Henry và Majorie sẽ không bao giờ gặp nhau nữa, một việc khác xảy ra. Vào cuối năm đầu của hắn tại trường Luật, Harvard tổ chức một sự kiện xây dựng quan hệ làm việc nhóm bằng cách cho các khoa sau đại học đi thi đấu hai hạng mục: Đua thuyền đồng đội và thay bánh xe đua công thức một. Ngay cả việc tổ chức cũng được phân cho sinh viên làm bài đánh giá cuối cùng.
Vốn không phải chuyện gì to tát, Ivy có tám trường tổ chức với nhau, thêm một khách mời như MIT cũng chỉ là chín. Vậy nhưng đến gần ngày thì Công ty làm hậu cần cho sự kiện được Harvard thuê gặp sự cố. Xe vận tải của họ bị lũ cuốn trôi một nửa. Số còn lại nằm chỉ hoạt động được ở trong một số khu vực bang nhất định, đường xá cũng bị chặn do ngập nước. Thế nên, việc mang xe và thuyền đua từ bờ đông sang tận nơi tổ chức thi đấu tại Texas sẽ gặp vấn đề lớn.
Hiệp hội Ivy dọa sẽ đâm đơn kiện công ty này nếu ảnh hưởng đến sự kiện. Khoa Luật Harvard không mấy quan tâm nhưng dùng những ca đời thực như thế để sinh viên học dần thì luôn thích. Vậy nên, một giáo sư gặp riêng hắn, Hannah, và ba sinh viên khác để giúp công ty hậu cần làm việc với bảo hiểm trước.
Hãng bảo hiểm chỉ muốn đền bù thiệt hại bằng việc tạm thời thuê đủ số xe thay thế để vận hành trước khi mua xe mới. Cơ mà, với những hợp đồng đã hơi nhỡ như với sự kiện của Hiệp hội Ivy thì sẽ không thể kịp theo tiến độ. Thế nên, Henry đề xuất thay vì lấy xe tải thì bảo hiểm phải thuê bù tất cả những công cụ, bao gồm cả máy bay chuyên dụng, để đảm bảo công ty hậu cần đưa hàng được đúng thời hạn trong thời gian chịu ảnh hưởng.
Vậy nhưng muốn hãng bảo hiểm thực hiện việc này trong thời gian khả dĩ thì nhóm sinh viên Luật Harvard chỉ có hai ngày để liệt kê ra chính xác những đầu công cụ cần thiết số lượng đơn hàng trong thời gian tới. Điều ngày gần như bất khả thi vì ngay cả những người xuất sắc nhất công ty hậu cần cũng chỉ quen với việc xử lý những biến động của hoạt động thường ngày, còn xây cả một mô hình từ đầu trong có mấy ngày thì cần có chuyên gia.
Hannah lúc này đã để Stu dọn vào ở cùng. Thế nên khi cô ấy họp nhóm ở nhà và kêu gào thảm thiết với những sinh viên cùng khóa tại Harvard, anh chàng cũng nghe được ít nhiều. Anh ta chợt nghĩ Majorie làm chuyên ngành vận hành, biết đâu lại giúp được. Vậy nhưng, khi Stu nhìn sang hắn thì ánh mắt thêm nhiều phần ái ngại. Cách đây một thời gian, nàng đã khóc lóc thảm thiết trong vòng tay người kia. Tuy không biết là chuyện gì, nhưng nếu Stu chỉ vì giúp cô gái của mình mà phải để người bạn thân đối mặt với đau thương lần nữa thì cũng không nên thật.
Anh ta vẫn chưa biết làm cách nào giải quyết thì Henry tự nói mình ra ngoài cho thoáng khí, bỏ mặc đồng đội cả một bàn ngơ ngác. Hannah để ý thấy nét mặt hắn không bình thường nhưng bận quá nên không nói gì thêm. Không ai biết hắn thực ra cũng đang nhớ đến nàng.
Khi hắn đang đại học, thì nàng làm sắp xong thạc sĩ, còn đúng là chuyên môn vận hành nữa. Xưa kia những chuyện như thế này, hắn chỉ cần hỏi Majorie một câu thì luôn có một lời giải ít ra là hợp lý. Đi xuôi xuống phố, giờ hắn chỉ có mỗi một mình, còn phải chăm sóc đứa em nhỏ xíu mỗi khi về Atlanta. Không có nàng, mọi việc trong cuộc sống của hắn đều cô quạnh.
Chênh vênh nhìn tới phía bên đường, hắn nhận ra một bóng hình quen thuộc. Hơn một kì rồi không gặp, nàng vẫn nhỏ bé nhưng có vẻ vui tươi hơn trước. Vốn muốn ngắm Majorie kĩ hơn rồi rời đi, nhưng Henry nhìn thấy người đàn ông bên cạnh đặt một đứa bé vào tay nàng. Majorie có người khác rồi sao? Hắn bấm móng vào trong lòng bàn tay đau rát. Nụ cười đã lấy lại sức sống kia không còn là cho hắn.
Một lát sau, Henry nhìn thấy nàng đặt đứa bé vào trong nôi rồi vẫy chào người đàn ông đó với nụ cười rạng rỡ trước khi quay đi. Đôi mắt xanh dương của hắn ngập nước. Chân hắn không tự chủ mà theo sát nàng. Hắn một mình nuôi một đứa trẻ, còn nàng thì đang muốn bế con ai? Henry biết mình không có quyền hỏi câu đó nhưng trong lòng vẫn không kiềm chế được.
Tới một hẻm nhỏ, hắn kéo Majorie vào sát bên mình. Nàng hơi hoảng sợ nhưng vòng tay quen thuộc kia không phải thứ dễ quên, mạnh mẽ ghì chặt như lần đầu của hai người. Hắn lấy lại thần trí, thả lỏng hơn cho nàng nhưng những tia điện vẫn đọng quanh vùng da mà hắn vừa chạm tới. Đôi mắt Majorie ngấn nước. Cơ thể nàng, không theo ý, vẫn quen thuộc với Henry như một lẽ tự nhiên.
Nàng vốn muốn đẩy hắn ra, nhưng lại cảm nhận được từng cơn giật trên cơ dưới bàn tay nhỏ bé. Hơi thở của hắn cũng không đều cứ nuốt lấy từng ngụm khí như một cơ chế sinh tồn. Nàng không đủ nhẫn tâm nên nhìn sâu vào đôi mắt ấy tìm thêm manh mối. Hắn là đang sợ hãi đến tột cùng, khiến nàng vô thức gồng thân thể nhỏ bé đỡ lấy con người cao lớn kia.
Majorie không biết làm sao để giúp hắn lại cùng lúc bị tình yêu mênh mang trong đôi mắt xanh dương trước mặt nhấn chìm. Nàng hoàn toàn không ý thức. Đôi tay nhỏ bé khẽ dịch chuyển đến viền cổ hắn. Môi khẽ chạm. Miệng mở rộng dần. Từng hơi thở ấm nóng như nuốt lấy luồng khí của đối phương. Hắn rất muốn. Nàng phát hiện bản thân mình càng ham muốn. Khi mí mắt của Majorie không tự chủ khép hờ, đôi môi và đầu lưỡi của nàng đã hoàn toàn đón nhận.
Những nhịp thở không trong cơn hoảng loạn của hắn dần bị nàng rút đi trong từng quãng lưỡi nhấn tới rồi rút lại thành một lực bấm môi trên môi. Móng tay của nàng bấm lên dưới tai và cần cổ hắn như thật sự hận mình không thể thoát ra. Hắn đã phản bội nàng nhưng sao Majorie vẫn không tự chủ được như thế.
Henry dù đau nhưng cả thân thể vào đầu óc vẫn phối hợp, đẩy vào nơi sâu nhất rồi lại mút lên cánh môi khô cuối đông của nàng. Bàn tay to lớn của hắn như một thói quen dịch chuyển tới dưới chân ngực nàng. Dù ngoài mấy lớp áo nhưng Majorie vẫn cảm thấy áo trong của mình bị ngón cái quen thuộc kia lật lên một mảng. Tại sao.. tại sao những kích thích này vẫn còn đê mê đến thế thế với hai người bọn họ?
Cơn hoảng loạn của hắn qua đi. Hai người từ từ tránh khỏi ánh mắt có tiếc nuối có nhớ thương của nhau rồi nhìn ra phía đường lớn bên ngoài. Tinh thần và cơ thể Henry lúc này thoải mái hơn nhưng để nàng nhìn thấy mình trong tình trạng ấy, hắn vẫn là không muốn. Khi ép Majorie đến cùng cực ở Clemson, hắn đã không muốn nàng hi vọng gì. Có như thế, nàng mới thực sự tự do. Cơ mà, hắn vẫn là không tự chủ, lộ chút yếu đuối này trước mặt nàng. Chỉ hi vọng rằng nàng vẫn có thể quay đầu đi thẳng.
Con tim Majorie dường như cũng cảm nhận được những suy nghĩ của người bên cạnh. Nàng luôn quá đau đớn nên luôn tự thuyết phục bản thân là rời xa ra để mình bớt tổn thương. Thế nhưng, để thực sự quay lưng đi, nàng đã không dám thừa nhận rằng trong lòng hắn cũng chấp chứa nỗi buồn. Henry của nàng. Mỗi lần hắn chênh vênh như vậy là đôi chân, khối óc, và bản thể của nàng đều muốn ở lại để đắp lành những vết thương. Cơ mà, kết quả của trước đây là nàng mất đi hoàn toàn sự sống nên có lẽ điều tốt đẹp nhất với hai người vẫn cứ nên là chia xa.
Lúc vừa rồi sự sợ hãi của hắn rõ ràng đến thế. Đôi chân nàng thành ra cứ cắm lại ở đây. Ngay cả lúc hắn rời đi mà không nói thêm một lời, Majorie cũng bất giác hỏi:
- Anh có chuyện gì cần em giúp không?
Ở bên nhau mà không yêu nữa, người ta nói cũng là một sự lựa chọn bình yên và lành mạnh. Henry nhìn nàng. Hắn luôn đau đáu sợ nàng không an toàn, không hạnh phúc. Vậy nhưng không gặp nàng thì cả thể chất và tinh thần của hắn cũng không còn vẹn nguyên. Biết đâu ở bên và chúc phúc cho nàng như một người bạn là cách duy nhất để hắn trở lại bình thường?
- Có một vấn đề vận hành mà anh nghĩ chuyên môn của em sẽ giúp được nhiều đấy. – Henry nói.
Thế rồi, cả dọc đường về đến căn hộ của Hannah, hai người đã phát hiện ra nếu họ nói chuyện về công việc và quên đi cá nhân mình thì mọi bình hòa đều trở về như lúc trước. Nếu đã như vậy, thì Henry và Majorie có thể dựa vào những chuyện chính sự để có thể bình yên bên nhau. Đúng là không trọn vẹn nhưng ít ra, họ cũng sẽ không phải chịu nỗi đau để đối phương biến mất mãi mãi trong đời mình.
Khi Hannah Stone và đám sinh viên Luật năm đầu ở Harvard lu bu trong căn hộ thì hắn đã đưa Majorie đến rồi. Stu nhìn nàng và hắn bình thản tươi vui thì có vài phần thảng thốt. Bạn gái anh ta cũng thoáng nhíu mày. Cơ mà, nàng chỉ đơn giản hỏi:
- Vậy có bao nhiêu đơn hàng cần vận chuyển từ nay đến tháng chín?
Những người học ở MIT đa số đều có chỉ số thông minh hơn người, chỉ có họ sẽ tập trung vào đâu hơn. Nếu nói Stu là thiên tài công nghệ sinh học thì nàng cũng xuất chúng trong ứng dụng vận hành. Ban đầu nàng tối ưu được máy bay và 18 xe được phân bổ trên ban trụ sở của công ty hậu cần. Thế nhưng ngay cả với con số này, công ty mà nhóm sinh viên đang bảo vệ cũng chỉ có thể phục vụ vận chuyển nguyên vật liệu và thiết bị cho những đơn hàng sản xuất thường xuyên.
Những sự kiện có cả đua thuyền, cả thay bánh xe đua như của Harvard và Hiệp hội Ivy thì họ vẫn muộn mất hai đến ba ngày. Hannah và mấy người bạn ném tay lên trời:
- Mất công mãi cuối cùng thì dù phương án đền bù tối ưu nhất từ bảo hiểm, chúng ta vẫn phải chuẩn bị tinh thần đợi kiện từ chính trường mình.
- Cũng không hẳn. – Hắn và nàng lên tiếng gần như cùng lúc
Hai người nhìn nhau. Nàng gãi gãi mũi, để Henry nói trước:
- Buổi sáng nói chuyện với Tổng Giám đốc thì công ty không quá quen về vận hành đường sắt nhưng tớ xin danh sách nhân viên xem một buổi thì tìm ra được một nhóm mười hai người. Trong đó có, Trưởng phòng vận hành khu vực Trung Tây trước có làm cho Đường sắt Union và BNSF. – Henry đưa ra một tập lý lịch.
- Vậy chắc phải nhờ Majorie cân lại với các tuyến đường sắt rồi? – Một sinh viên trong nhóm vừa lật hồ sơ hắn đưa sang vừa nói.
Nàng lắc đầu, cười vui vẻ:
- Không cần. Sự kiện của Ivy cũng phải đến cuối tháng năm mới bắt đầu. Có hai phương án. Một là mai công ty phải có người liên hệ với đường sắt ở những địa điểm trường cần chuyển thuyền và xe đua luôn. Một trong số bốn máy bay do bảo hiểm thuê sẽ được đặt tại Omaha để ghép chuyến tàu đi Texas. Hai là.. – Nàng thở dài.
- Hai là gì? – Hannah mất kiên nhẫn.
- Hai là chúng ta làm hồ sơ giúp công ty thuyết phục Hiệp hội Ivy chuyển sự kiện từ Texas về Omaha. Như thế thì chỉ cần công ty bảo hiểm trả phí vận chuyển đường sắt và với ba máy bay thuê, phí bảo hiểm thường niên của công ty cũng sẽ không bị tăng.
Mọi người đợi nàng gật đầu rồi mới quay sang hỏi hắn:
- Nhưng nếu như thế những đơn vị mà Hiệp hội Ivy đã kí cùng liệu có bắt đền bù không?
Henry thản nhiên nhấc mấy cái kẹp hợp đồng từ mà hắn lấy được từ các trường trong Hiệp hội Ivy:
- Đây đều là những hợp đồng thuê chỗ mà có điều khoản thu hồi bất khả kháng. Chỉ cần sự kiện lớn lần tới Hiệp hội kí một thỏa thuận hợp tác tương lai với họ thì ai cũng sẽ có cơ sở để hài lòng. Còn về phía Omaha, nếu như thực sự chuyển sang hợp đồng cân nhắc đường sắt thì Omaha là một thành phố rất thân thiện với những gì giúp ích cho kinh tế địa phương. Chỉ cần Đường sắt Union giới thiệu, tớ không nghĩ chúng ta không có chỗ.
- Vẫn có một điểm cần lưu ý trước. – Majorie nhắc tất cả mọi người. – Cuối tháng sáu, Omaha sẽ đứng tên tổ chức Giải bóng chày cho các trường đại học nên nếu muốn sự kiện suôn sẻ thì cần nắm luôn kế hoạch chuẩn bị kho lưu trữ của các đối tác, để chắc rằng khi thuyền và xe đua đến sẽ có đủ chỗ chứa và vận hành khi sát ngày nữa.
Mọi người ngay lập tức ngồi vào máy để tìm còn Henry tiếp tục đặt một xấp giấy nữa lên mặt bàn:
- Danh sách và kích cỡ kho đều có đây rồi. Chúng ta chỉ cần phân công xem ai đi nói chuyện với công ty, còn người nào sẽ thương thảo với Trường và Hiệp hội Ivy thôi.
Ai nấy nhìn hắn và nàng kinh ngạc. Một sinh viên buột miệng:
- Hai người có phải thông đồng trước với nhau không?
Hắn và Majorie nhìn sang nhau cười, cuối cùng vẫn tránh đi ánh mắt của đối phương, sợ bản thân giống như đầu giờ tối nay, không cách nào kiềm chế được. Hannah và Stu bắt cũng trọn cảnh này. Vừa rồi rõ ràng là yêu thương không dứt, sao hắn và nàng trốn tránh bản thân?
Đêm đó, Henry đi bộ đưa nàng về tận cửa. Boston hay mưa phùn nên hắn cầm ô che kín cho Majorie còn vai trái vẫn ướt. Tiếng mưa này phảng phất như chính lòng bọn họ. Yêu nhưng không còn dám yêu, chỉ muốn đi bên đời nhau lặng lẽ. Nàng muốn phá tan tịnh mặc, hỏi hắn:
- Bằng cách nào mà anh nghĩ ra chuyện ở Omaha vậy?
- Đơn giản thôi. – Henry trầm tư. – Anh chỉ tự hỏi mình xem Majorie sẽ nghĩ gì?
Ánh mắt nàng thoáng buồn, nhưng không dám nhìn thẳng hắn. Nếu vẫn còn nhớ rõ, tại sao hắn lại cố tình làm nàng đau?
* * *
Rất nhiều năm trước, hắn học cùng một lớp nghiên cứu tài chính với nàng, hai người cũng đã như vậy. Lúc đó, họ còn chưa yêu nhau. Hắn chỉ đơn thuần ngưỡng mộ tính cách mặc kệ đời, không sợ ai của nàng mà muốn ở bên nghe lời nói thật nhiều hơn chút. Ngày đó, Henry rất hay nằn nì để nàng làm bài hộ hắn vì dù sao Majorie cũng rất ra dáng mọt sách.
Cơ mà, nàng không sợ hắn lại càng không bị quyến rũ bởi vẻ ngoài kia nên hắn chỉ được nghe nàng giảng. Nàng cũng phát hiện ra thanh niên trước mặt quá thông minh để nói rằng bản thân không hiểu. Hắn chỉ là lười, không muốn tự mình làm thôi. Khi bị Majorie khui ra chuyện đó, hắn lại thủng thẳng nói:
- Tại vì cậu khi giảng sẽ luôn có một góc nhìn khác, mà góc này viết vào bài khá hay. Không phải tớ lười viết mà là lười cả nghĩ luôn.
Nàng nghe đến đây thì không rõ bản thân nên cảm thấy được khen hay là nên bực. Cơ mà não chưa cần nghĩ thì miệng đã nói xong rồi:
- Nếu như thế thì cậu nên tự ngồi trong góc phòng mà nghĩ xem nếu là Majorie thì nghĩ như thế nào đi.
Lúc đó, hai người còn chưa yêu nhau nên câu nói của nàng có gì đó tự kiêu hơi quá. Thế nhưng, hắn vẫn thử dùng. Kết quả, dù ở trong những lớp không có nàng, Henry cũng ra nhiều thứ hay ho khác. Hai bọn họ cùng ở Boston, không phải giờ đã quay lại thời điểm đó rồi sao.
* * *
Trước khi Majorie vào trong tòa nhà căn hộ, hắn bước đi vài bước rồi quay đầu nói:
- Cảm ơn em.
Trong một màn mưa, hai người nhìn thẳng nhau nhưng không rõ được ánh mắt. Có lẽ, Boston trong mưa vô cùng hợp với họ. Nếu không nhìn thấy yêu thương vẫn đong đầy trong một nửa kia nhưng đôi lúc vẫn có thể gặp được, đó chính là bình yên.
Phía bên nhóm sinh viên Luật thì giờ cũng giải tán rồi. Stu không nhịn được đã nhắn tin cho Rebecca về tất cả những điều mình nhìn thấy. Trong lúc đó, Hannah đợi hắn ngoài hành lang. Khi thấy Henry trở về với gương mặt tươi tỉnh, cô ấy mới yên tâm quay vào. Miệng lẩm bẩm:
- Tớ còn đang tưởng cậu sẽ lên cơn hoảng loạn lần nữa.
Hắn cũng nghe thấy nhưng chỉ mở cửa bước vào căn hộ của mình. Cơn hoảng loạn của hắn hôm nay nếu không phải có nụ hôn đó của nàng thì sẽ hoàn toàn bất ổn. Henry đưa tay lên miệng, khóe khẽ nhấc ra một nụ cười buồn. Được chạm vào Majorie, hắn cố nhiên sẽ thấy mình thoải mái hơn.
Thế nhưng, Richard Cunningham còn thì hắn sẽ chỉ gây nguy hiểm nếu muốn ở bên nàng theo nghĩa đó thôi. Có lẽ số phận của bọn họ là không được ở bên nhau. Vậy nên, chỉ cần Henry chấp nhận và giữ Majorie đủ gần để có thể bảo vệ, không có được nàng hắn cũng sẽ không sao cả. Chỉ cần nàng còn trong tầm mắt như một người bạn, Henry sẽ giữ kín nhưng câu chuyện của mình và dần dần bình ổn tâm lý.
Mấy ngày sau, vụ việc của công ty hậu cần được giải quyết êm đẹp. Hiệp hội Ivy chuyển sự kiện lớn về Omaha. Rebecca từ khi được Stu kể chuyện thì quan sát cả hắn và nàng nhiều hơn. Lớp vỏ lạnh lùng trên mặt Majorie được gỡ bỏ hoàn toàn nhưng chị không chắc là do hắn hay do Bryan Martin và đứa trẻ. Nếu nói do anh bạn cùng nhà mấy tháng này thì trước đây chị cũng thấy nàng tươi tỉnh lên, nhưng hàn ý khi lơ đãng vẫn luôn dày đặc.
Vậy nhưng, nếu nói do hắn thì cũng hơi vô lý. Sau đêm đó, hai người không gặp riêng nhau. Rebecca có quan sát thì chỉ thấy dường như Henry không tận lực tránh nàng như trước. Chị đi với Majorie thì gặp hắn đi bộ trên phố nhiều hơn nhưng khi quay sang cũng chỉ thấy hai người mỉm cười, lướt qua nhau, ánh mắt thậm chí còn không đụng. Vậy nhưng, Rebecca luôn có cảm giác họ đang chào. Chị cuối cùng cũng không nhịn được hỏi nàng:
- Dạo này tớ thấy cậu có vẻ tươi tỉnh hơn rồi. Không phải vì anh chàng Bryan kia đó chứ?
Majorie không hề biết những người bạn mình đã biết về hắn, ánh mắt thoáng buồn nhưng không còn che đi nữa:
- Đôi khi chấp nhận được việc không thể ở bên nhau rồi thì những thứ khác cũng sẽ dễ dàng hơn.
Nàng vẫn như trước mập mờ trong câu chuyện của mình với hắn nhưng Rebecca vẫn có cách hiểu riêng. Hóa ra đau đớn lớn nhất không phải là những tổn thương từng chịu mà là vì "không thể ở bên nhau" sao? Chị nhíu mày. Trên đời này, chị đã nghĩ Majorie cũng mạnh mẽ nhưng kiểu mạnh mẽ của nàng có lẽ hơi khác Rebecca. Nếu chị thực sự muốn thì không gì là không thể cả. Có lẽ nàng chỉ không muốn thừa nhận những tổn thương mà nói như thế với Rebecca thôi.
* * *
Mấy tuần sau, sự kiện của Hiệp hội Ivy cho những khoa sau đại học cuối cùng cũng mở màn ở Omaha. Không rõ ban tổ chức nghĩ gì mà ban đầu là các trường thi với nhau, giờ lại thành bắt thăm thành đội tám người giữa nhiều trường. Duyên phận tình cờ, hắn với nàng vào một cùng một chỗ. Hannah thở dài. Rõ ràng hai người này đi lòng vòng mãi vẫn gặp nhau. Vậy mà sao vẫn cứ còn trốn tránh?
Stu không để ý đến chuyện này mà cằn nhằn:
- Chưa cần biết đội khác tốt đến đâu. Nhìn Majorie ở kia khỏi muốn thi thay bánh xe rồi.
- Cô ấy từng làm sao? – Bạn gái của anh chàng kĩ sư công nghệ sinh học quay đầu nhìn.
Anh ta đành thở dài ngao ngán:
- Hôm trước, ở bên kho trường lưu mấy khẩu AK47 của Liên xô cũ đã tháo ngòi để nghiên cứu về công nghệ sản xuất. Majorie lật một cái cả tháo cả lắp mất 9 giây.
Trong khi Hannah vẫn đang tròn mắt thì Rebecca nói vọng sang từ nhóm của mình:
- Đấy là của cá nhân. Thi lần này đồng đội, sẽ khó hơn rất nhiều.
Chị đưa mắt sang chỗ hắn và nàng. Hai người vẫn là không nhìn thẳng mắt nhau. Vậy nhưng Rebecca chợt nhận ra vẻ lạnh lùng trên gương mặt hắn cũng giảm đi rất nhiều rồi. Nó không còn là sự giả tạo như ngày đầu chị nhìn thấy. Còn ánh mắt nhìn bạn thân của chị phía bên kia mang theo không ít dịu dàng thầm kín.
Phía bên này, Henry và Majorie hoàn toàn không có sức để ý đến những ánh mắt đang nhìn mình. Chỉ đọc đề rồi nghĩ cách làm theo thôi. Được đứng gần nhau hơn như thế này là đủ. Họ đâu có đòi hỏi thêm gì nhiều. Majorie thấy chủ yếu là nữ, có nam thì cũng ngắn một mẩu như thể trò đùa. Nàng bỏ qua đôi mắt, nhìn lên trán hắn rồi nói:
- Nếu là trò khác mượn cơ bắp của anh chắc rằng sẽ có lợi nhưng chèo thuyền đồng đội mà anh cao hơn hẳn mọi người như thế này thì hết sức phá ngang.
Hắn cười cười, biết nàng định nói gì nhưng chỉ nhìn những người xung quanh một lượt:
- Nếu là đội nam của Harvard thì anh cũng tập chèo cùng nhịp mấy tháng nay rồi đấy. Lần này.. – Hắn thở dài nhưng mặt vẫn tràn đầy vui vẻ. –.. tùy em thôi.
Quả nhiên Henry bị nàng đẩy lên làm người neo thuyền. Trong trò thứ nhất này, nếu những người chèo hoàn toàn cùng nhịp thì cho dù có nhỏ hơn, tốc độ chạy cũng sẽ vô cùng nhanh. Chỉ có điều họ ngồi ngược phía với đích đến nên người neo có nhiệm vụ hô điều chỉnh nhịp và hướng thẳng thuyền đến đích. Đội nào đội nấy đều cử người thấp bé nhất vào vị trí này chỉ riêng mình hắn cao lớn lừng lững đứng vào giữa họ.
Cơ mà, khi bắt đầu thi vòng loại bốn thuyền một lúc thì Hannah ở trên bờ nhìn thấy rất rõ. Nàng neo theo nhịp trong từng cử động của hắn. Tất cả những người còn lại neo theo bóng lưng nàng. Đến cả khi thay bánh xe đua cũng thế. Hannah thấy hai người dù không nhìn vào mắt nhau nhưng giữ đối phương trong tim. Henry Cunningham bình thường hiếu thắng nhưng hôm nay dù không lần nào được nhất, gương mặt hắn vẫn vô cùng bình yên. Tất cả những người xung quanh, trông thế nào cũng giống một đội. Cô bạn cùng khóa với hắn cảm thán:
- Không phải một đội. Hai người đó ở cạnh nhau, sợ rằng thế giới có biến mất họ cũng chẳng quan tâm gì.
Mùa hè của Henry và Majorie kết thúc vào cuối tháng năm. Đến cả năm sau, quan hệ giữa hắn và nàng vẫn không hề đổi khác. Có việc thì nhờ. Tình cờ ở quanh thì đón nhận. Bước qua đời, yên tâm nhìn đối phương vui vẻ trong những kì nghỉ lễ.
Nàng chính thức hẹn hò Bryan Martin. Hắn nghe điều đó qua miệng Stu. Vệt buồn trên đáy mắt lại hiện ra nhưng nghe anh ta nói đến những quan tâm tỉ mẩn mà bạn trai mới đối với nàng, hắn bất giác mỉm cười. Henry đã không thể ở bên nàng thì Majorie có một người tốt vẫn hơn.
Stu đã mấy lần nghe phong thanh chuyện hắn và nàng yêu nhau, còn suýt thì có con với nhau nữa. Nhưng đó là từ phía Majorie. Một lần Hannah ra ngoài chơi cùng hội phụ nữ bọn họ, Stu ngồi uống bia với hắn, bất giác nhiều lời:
- Tôi luôn tò mò tại sao cô ấy chọn cái tên Majorie. Nó có nghĩa là ngọc trai nhưng từ thì cổ quá.
Hắn cười cười. Anh chàng thiên tài công nghê sinh học kia đúng là có phần hơi mọt sách nhưng Henry không phật ý, trả lời:
- Là Majorie, trong Majorie Post, cậu nói xem là tại sao?
Stu nhướn mày:
- Người cùng Terence Birdseye lập ra hệ thống kho lưu trữ lạnh và đồ đông đầu tiên trên toàn nước Mỹ sao?
- Phải. – Hắn khẳng định. – Nhưng quan trọng không phải là việc đó. Cô ấy chọn cái tên như vậy là vì C. W. Post ăn cắp công thức ngũ cốc Kellogg mà tạo nên doanh nghiệp đầu tiên. Majorie là phụ nữ, rất ít khi được chấp nhận chạy doanh nghiệp thời đó nhưng cuối cùng không chỉ tiếp quản của ba mình mà còn cách mạng hóa công nghiệp thực phẩm Mỹ rồi đổi tên doanh nghiệp thành General Food. Majorie xóa bỏ những kí ức không tốt ban đầu về tập đoàn Post.
Hắn ngập ngừng nhớ lại những chuyện xảy ra ở nhà mình, đôi mắt ngấn nước:
- Majorie lấy tên đó là muốn nói cho dù có xuất thân xuất thân có thế nào thì cũng phải vươn lên rực rỡ.
Anh bạn thân của Majorie nhớ đến những lần nàng bâng quơ kể về bệnh thần kinh của mẹ, sự dè bỉu của chú thím và thằng em trời đánh. Henry nói vậy, thực ra hắn đã luôn biết những chuyện này. Stu nhìn sang, nói như tâm tình:
- Tôi là mọt sách nên ghi nhớ những điều trong sách vở, đặc biệt là chuyên ngành tôi thích thì dễ. Nhưng mà tôi chỉ có kiên nhẫn để ghi nhớ tâm tình, ước mơ, sở thích, tính xấu và cử xử của của đúng Hannah thôi. – Anh ta nhìn thẳng vào đôi mắt xanh dương đã biến màu hoang mang của hắn. – Đó là vì tôi yêu cô ấy.
Henry không hề phủ nhận, cánh mắt cụp xuống, trầm giọng nói:
- Đôi khi biết quá rõ lòng mình mới là điều đau đớn nhất.
Không lâu sau, Henry bị gọi gấp về Atlanta vì nhà Cunningham xảy ra chuyện. Hắn có chút ngạc nhiên vì người thông báo lần này là quản gia chứ không phải ba mình. Nhìn thấy ông ta trên giường bệnh, hắn đã suy nghĩ rằng nếu Robert Cunningham cứ thế chết đi thì mọi bí mật sẽ được phơi bày. Hắn cũng có thể đưa nàng về mà không còn bất cứ sợ hãi gì. Thế nhưng, Henry cũng chẳng đủ nhẫn tâm. Trong tiềm thức, hắn vẫn là mong ba mình khỏe lại.
Ông trời nhiều khi còn tàn nhẫn hơn chính con người. Ngày hắn biết ba mình liệt toàn thân, đến nói cũng không còn nói được, Henry đã nửa cười nửa khóc. Hắn không vui mừng vì điều đó, chỉ cảm thấy chua chát trong lòng. Có lẽ đến cuối cùng ông ta vẫn là người thân của hắn. Những tội lỗi của ông ta thì máu trên bàn tay hắn cũng dính đầy.
Chỉ có một việc Henry nhất định muốn làm. Hắn ôm Jeremiah, rồi cầm giấy tờ từ bệnh viện quay lại Boston. Hắn vẫn không chắc bao nhiêu phần là nàng sẽ tha thứ cho mình nhưng có lẽ đây cũng là một cơ hội. Thế nhưng, hắn vừa ôm thằng bé bốn tuổi đến gần quán nàng làm thì thấy Majorie đang cưng nựng chơi đùa với một đứa trẻ khác. Bryan Martin ở ngay cạnh đặt lên trán nàng một nụ hôn.
Majorie của hắn giờ đã hạnh phúc rồi. Hắn có quyền gì mà kéo cô ấy lại những tháng ngày đau đớn ấy. Henry cưng nựng nhìn vào mặt của đứa bé trong lòng mình:
- Còn có chúng ta thôi.. Jeremiah.
Hắn không còn nhìn thế giới xung quanh, cũng đã không biết rằng Rebecca và Hannah lúc đó vừa mua đồ về đứng ngay gần. Họ đã nhìn thấy bóng dáng cô tịch của hắn ôm thằng bé rời đi. Hai người bạn gái, một của nàng, một của Henry nhìn cảnh tượng hạnh phúc của Bryan Martin bên đường. Hannah trùng mắt. Cô ấy chưa bao giờ được nghe hết chuyện nhưng yêu nhau và hợp nhau không phải nên như cô ấy và Stu sao? Ở bên nhau đến trọn đời.
Rebecca lại nhìn về hướng hắn và Jeremiah. Majorie từng say rượu mà nói bản thân sảy thai nhưng đứa bé kia không hẳn giống như một người nhà Cunningham. Mái tóc hắn vàng đến gần bạch kim, sao của đứa bé trên vai lại là một màu đen với những lọn xoăn nâu sậm.
Mưa Boston lại giăng.. Có những điều dường như không biết thì sẽ tốt hơn. Vậy nhưng, con người bản dĩ tò mò, luôn muốn cào lên những bức tường không nên phá vỡ.
* * *
Những kí ức ùa về khiến cả đám trầm mặc đến lạ kì. Stu vì hồi tưởng chẳng may cứa vào tay mình khi xả cá. Hannah thấy thế vội chạy tới xem. Khi người ta chữa thương cho mình, anh bạn thân ít nói nhưng hay nghịch dại với nàng nói:
- Chỉ khi Henry chịu thành thật, Majorie chịu cởi nút thắt trong lòng thì hai người mới có thể ở bên nhau.
Anh Tổng tài công nghệ sinh học không biết bản thân nên nghĩ thế nào về hai người họ. Một mặt, tình yêu của hai người ai cũng sẽ thấy. Mặt khác, Majorie có chồng rồi, anh ta cũng không hi vọng hắn sẽ phá ngang cuộc sống bình yên ấy.
Vốn không phải chuyện gì to tát, Ivy có tám trường tổ chức với nhau, thêm một khách mời như MIT cũng chỉ là chín. Vậy nhưng đến gần ngày thì Công ty làm hậu cần cho sự kiện được Harvard thuê gặp sự cố. Xe vận tải của họ bị lũ cuốn trôi một nửa. Số còn lại nằm chỉ hoạt động được ở trong một số khu vực bang nhất định, đường xá cũng bị chặn do ngập nước. Thế nên, việc mang xe và thuyền đua từ bờ đông sang tận nơi tổ chức thi đấu tại Texas sẽ gặp vấn đề lớn.
Hiệp hội Ivy dọa sẽ đâm đơn kiện công ty này nếu ảnh hưởng đến sự kiện. Khoa Luật Harvard không mấy quan tâm nhưng dùng những ca đời thực như thế để sinh viên học dần thì luôn thích. Vậy nên, một giáo sư gặp riêng hắn, Hannah, và ba sinh viên khác để giúp công ty hậu cần làm việc với bảo hiểm trước.
Hãng bảo hiểm chỉ muốn đền bù thiệt hại bằng việc tạm thời thuê đủ số xe thay thế để vận hành trước khi mua xe mới. Cơ mà, với những hợp đồng đã hơi nhỡ như với sự kiện của Hiệp hội Ivy thì sẽ không thể kịp theo tiến độ. Thế nên, Henry đề xuất thay vì lấy xe tải thì bảo hiểm phải thuê bù tất cả những công cụ, bao gồm cả máy bay chuyên dụng, để đảm bảo công ty hậu cần đưa hàng được đúng thời hạn trong thời gian chịu ảnh hưởng.
Vậy nhưng muốn hãng bảo hiểm thực hiện việc này trong thời gian khả dĩ thì nhóm sinh viên Luật Harvard chỉ có hai ngày để liệt kê ra chính xác những đầu công cụ cần thiết số lượng đơn hàng trong thời gian tới. Điều ngày gần như bất khả thi vì ngay cả những người xuất sắc nhất công ty hậu cần cũng chỉ quen với việc xử lý những biến động của hoạt động thường ngày, còn xây cả một mô hình từ đầu trong có mấy ngày thì cần có chuyên gia.
Hannah lúc này đã để Stu dọn vào ở cùng. Thế nên khi cô ấy họp nhóm ở nhà và kêu gào thảm thiết với những sinh viên cùng khóa tại Harvard, anh chàng cũng nghe được ít nhiều. Anh ta chợt nghĩ Majorie làm chuyên ngành vận hành, biết đâu lại giúp được. Vậy nhưng, khi Stu nhìn sang hắn thì ánh mắt thêm nhiều phần ái ngại. Cách đây một thời gian, nàng đã khóc lóc thảm thiết trong vòng tay người kia. Tuy không biết là chuyện gì, nhưng nếu Stu chỉ vì giúp cô gái của mình mà phải để người bạn thân đối mặt với đau thương lần nữa thì cũng không nên thật.
Anh ta vẫn chưa biết làm cách nào giải quyết thì Henry tự nói mình ra ngoài cho thoáng khí, bỏ mặc đồng đội cả một bàn ngơ ngác. Hannah để ý thấy nét mặt hắn không bình thường nhưng bận quá nên không nói gì thêm. Không ai biết hắn thực ra cũng đang nhớ đến nàng.
Khi hắn đang đại học, thì nàng làm sắp xong thạc sĩ, còn đúng là chuyên môn vận hành nữa. Xưa kia những chuyện như thế này, hắn chỉ cần hỏi Majorie một câu thì luôn có một lời giải ít ra là hợp lý. Đi xuôi xuống phố, giờ hắn chỉ có mỗi một mình, còn phải chăm sóc đứa em nhỏ xíu mỗi khi về Atlanta. Không có nàng, mọi việc trong cuộc sống của hắn đều cô quạnh.
Chênh vênh nhìn tới phía bên đường, hắn nhận ra một bóng hình quen thuộc. Hơn một kì rồi không gặp, nàng vẫn nhỏ bé nhưng có vẻ vui tươi hơn trước. Vốn muốn ngắm Majorie kĩ hơn rồi rời đi, nhưng Henry nhìn thấy người đàn ông bên cạnh đặt một đứa bé vào tay nàng. Majorie có người khác rồi sao? Hắn bấm móng vào trong lòng bàn tay đau rát. Nụ cười đã lấy lại sức sống kia không còn là cho hắn.
Một lát sau, Henry nhìn thấy nàng đặt đứa bé vào trong nôi rồi vẫy chào người đàn ông đó với nụ cười rạng rỡ trước khi quay đi. Đôi mắt xanh dương của hắn ngập nước. Chân hắn không tự chủ mà theo sát nàng. Hắn một mình nuôi một đứa trẻ, còn nàng thì đang muốn bế con ai? Henry biết mình không có quyền hỏi câu đó nhưng trong lòng vẫn không kiềm chế được.
Tới một hẻm nhỏ, hắn kéo Majorie vào sát bên mình. Nàng hơi hoảng sợ nhưng vòng tay quen thuộc kia không phải thứ dễ quên, mạnh mẽ ghì chặt như lần đầu của hai người. Hắn lấy lại thần trí, thả lỏng hơn cho nàng nhưng những tia điện vẫn đọng quanh vùng da mà hắn vừa chạm tới. Đôi mắt Majorie ngấn nước. Cơ thể nàng, không theo ý, vẫn quen thuộc với Henry như một lẽ tự nhiên.
Nàng vốn muốn đẩy hắn ra, nhưng lại cảm nhận được từng cơn giật trên cơ dưới bàn tay nhỏ bé. Hơi thở của hắn cũng không đều cứ nuốt lấy từng ngụm khí như một cơ chế sinh tồn. Nàng không đủ nhẫn tâm nên nhìn sâu vào đôi mắt ấy tìm thêm manh mối. Hắn là đang sợ hãi đến tột cùng, khiến nàng vô thức gồng thân thể nhỏ bé đỡ lấy con người cao lớn kia.
Majorie không biết làm sao để giúp hắn lại cùng lúc bị tình yêu mênh mang trong đôi mắt xanh dương trước mặt nhấn chìm. Nàng hoàn toàn không ý thức. Đôi tay nhỏ bé khẽ dịch chuyển đến viền cổ hắn. Môi khẽ chạm. Miệng mở rộng dần. Từng hơi thở ấm nóng như nuốt lấy luồng khí của đối phương. Hắn rất muốn. Nàng phát hiện bản thân mình càng ham muốn. Khi mí mắt của Majorie không tự chủ khép hờ, đôi môi và đầu lưỡi của nàng đã hoàn toàn đón nhận.
Những nhịp thở không trong cơn hoảng loạn của hắn dần bị nàng rút đi trong từng quãng lưỡi nhấn tới rồi rút lại thành một lực bấm môi trên môi. Móng tay của nàng bấm lên dưới tai và cần cổ hắn như thật sự hận mình không thể thoát ra. Hắn đã phản bội nàng nhưng sao Majorie vẫn không tự chủ được như thế.
Henry dù đau nhưng cả thân thể vào đầu óc vẫn phối hợp, đẩy vào nơi sâu nhất rồi lại mút lên cánh môi khô cuối đông của nàng. Bàn tay to lớn của hắn như một thói quen dịch chuyển tới dưới chân ngực nàng. Dù ngoài mấy lớp áo nhưng Majorie vẫn cảm thấy áo trong của mình bị ngón cái quen thuộc kia lật lên một mảng. Tại sao.. tại sao những kích thích này vẫn còn đê mê đến thế thế với hai người bọn họ?
Cơn hoảng loạn của hắn qua đi. Hai người từ từ tránh khỏi ánh mắt có tiếc nuối có nhớ thương của nhau rồi nhìn ra phía đường lớn bên ngoài. Tinh thần và cơ thể Henry lúc này thoải mái hơn nhưng để nàng nhìn thấy mình trong tình trạng ấy, hắn vẫn là không muốn. Khi ép Majorie đến cùng cực ở Clemson, hắn đã không muốn nàng hi vọng gì. Có như thế, nàng mới thực sự tự do. Cơ mà, hắn vẫn là không tự chủ, lộ chút yếu đuối này trước mặt nàng. Chỉ hi vọng rằng nàng vẫn có thể quay đầu đi thẳng.
Con tim Majorie dường như cũng cảm nhận được những suy nghĩ của người bên cạnh. Nàng luôn quá đau đớn nên luôn tự thuyết phục bản thân là rời xa ra để mình bớt tổn thương. Thế nhưng, để thực sự quay lưng đi, nàng đã không dám thừa nhận rằng trong lòng hắn cũng chấp chứa nỗi buồn. Henry của nàng. Mỗi lần hắn chênh vênh như vậy là đôi chân, khối óc, và bản thể của nàng đều muốn ở lại để đắp lành những vết thương. Cơ mà, kết quả của trước đây là nàng mất đi hoàn toàn sự sống nên có lẽ điều tốt đẹp nhất với hai người vẫn cứ nên là chia xa.
Lúc vừa rồi sự sợ hãi của hắn rõ ràng đến thế. Đôi chân nàng thành ra cứ cắm lại ở đây. Ngay cả lúc hắn rời đi mà không nói thêm một lời, Majorie cũng bất giác hỏi:
- Anh có chuyện gì cần em giúp không?
Ở bên nhau mà không yêu nữa, người ta nói cũng là một sự lựa chọn bình yên và lành mạnh. Henry nhìn nàng. Hắn luôn đau đáu sợ nàng không an toàn, không hạnh phúc. Vậy nhưng không gặp nàng thì cả thể chất và tinh thần của hắn cũng không còn vẹn nguyên. Biết đâu ở bên và chúc phúc cho nàng như một người bạn là cách duy nhất để hắn trở lại bình thường?
- Có một vấn đề vận hành mà anh nghĩ chuyên môn của em sẽ giúp được nhiều đấy. – Henry nói.
Thế rồi, cả dọc đường về đến căn hộ của Hannah, hai người đã phát hiện ra nếu họ nói chuyện về công việc và quên đi cá nhân mình thì mọi bình hòa đều trở về như lúc trước. Nếu đã như vậy, thì Henry và Majorie có thể dựa vào những chuyện chính sự để có thể bình yên bên nhau. Đúng là không trọn vẹn nhưng ít ra, họ cũng sẽ không phải chịu nỗi đau để đối phương biến mất mãi mãi trong đời mình.
Khi Hannah Stone và đám sinh viên Luật năm đầu ở Harvard lu bu trong căn hộ thì hắn đã đưa Majorie đến rồi. Stu nhìn nàng và hắn bình thản tươi vui thì có vài phần thảng thốt. Bạn gái anh ta cũng thoáng nhíu mày. Cơ mà, nàng chỉ đơn giản hỏi:
- Vậy có bao nhiêu đơn hàng cần vận chuyển từ nay đến tháng chín?
Những người học ở MIT đa số đều có chỉ số thông minh hơn người, chỉ có họ sẽ tập trung vào đâu hơn. Nếu nói Stu là thiên tài công nghệ sinh học thì nàng cũng xuất chúng trong ứng dụng vận hành. Ban đầu nàng tối ưu được máy bay và 18 xe được phân bổ trên ban trụ sở của công ty hậu cần. Thế nhưng ngay cả với con số này, công ty mà nhóm sinh viên đang bảo vệ cũng chỉ có thể phục vụ vận chuyển nguyên vật liệu và thiết bị cho những đơn hàng sản xuất thường xuyên.
Những sự kiện có cả đua thuyền, cả thay bánh xe đua như của Harvard và Hiệp hội Ivy thì họ vẫn muộn mất hai đến ba ngày. Hannah và mấy người bạn ném tay lên trời:
- Mất công mãi cuối cùng thì dù phương án đền bù tối ưu nhất từ bảo hiểm, chúng ta vẫn phải chuẩn bị tinh thần đợi kiện từ chính trường mình.
- Cũng không hẳn. – Hắn và nàng lên tiếng gần như cùng lúc
Hai người nhìn nhau. Nàng gãi gãi mũi, để Henry nói trước:
- Buổi sáng nói chuyện với Tổng Giám đốc thì công ty không quá quen về vận hành đường sắt nhưng tớ xin danh sách nhân viên xem một buổi thì tìm ra được một nhóm mười hai người. Trong đó có, Trưởng phòng vận hành khu vực Trung Tây trước có làm cho Đường sắt Union và BNSF. – Henry đưa ra một tập lý lịch.
- Vậy chắc phải nhờ Majorie cân lại với các tuyến đường sắt rồi? – Một sinh viên trong nhóm vừa lật hồ sơ hắn đưa sang vừa nói.
Nàng lắc đầu, cười vui vẻ:
- Không cần. Sự kiện của Ivy cũng phải đến cuối tháng năm mới bắt đầu. Có hai phương án. Một là mai công ty phải có người liên hệ với đường sắt ở những địa điểm trường cần chuyển thuyền và xe đua luôn. Một trong số bốn máy bay do bảo hiểm thuê sẽ được đặt tại Omaha để ghép chuyến tàu đi Texas. Hai là.. – Nàng thở dài.
- Hai là gì? – Hannah mất kiên nhẫn.
- Hai là chúng ta làm hồ sơ giúp công ty thuyết phục Hiệp hội Ivy chuyển sự kiện từ Texas về Omaha. Như thế thì chỉ cần công ty bảo hiểm trả phí vận chuyển đường sắt và với ba máy bay thuê, phí bảo hiểm thường niên của công ty cũng sẽ không bị tăng.
Mọi người đợi nàng gật đầu rồi mới quay sang hỏi hắn:
- Nhưng nếu như thế những đơn vị mà Hiệp hội Ivy đã kí cùng liệu có bắt đền bù không?
Henry thản nhiên nhấc mấy cái kẹp hợp đồng từ mà hắn lấy được từ các trường trong Hiệp hội Ivy:
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
- Đây đều là những hợp đồng thuê chỗ mà có điều khoản thu hồi bất khả kháng. Chỉ cần sự kiện lớn lần tới Hiệp hội kí một thỏa thuận hợp tác tương lai với họ thì ai cũng sẽ có cơ sở để hài lòng. Còn về phía Omaha, nếu như thực sự chuyển sang hợp đồng cân nhắc đường sắt thì Omaha là một thành phố rất thân thiện với những gì giúp ích cho kinh tế địa phương. Chỉ cần Đường sắt Union giới thiệu, tớ không nghĩ chúng ta không có chỗ.
- Vẫn có một điểm cần lưu ý trước. – Majorie nhắc tất cả mọi người. – Cuối tháng sáu, Omaha sẽ đứng tên tổ chức Giải bóng chày cho các trường đại học nên nếu muốn sự kiện suôn sẻ thì cần nắm luôn kế hoạch chuẩn bị kho lưu trữ của các đối tác, để chắc rằng khi thuyền và xe đua đến sẽ có đủ chỗ chứa và vận hành khi sát ngày nữa.
Mọi người ngay lập tức ngồi vào máy để tìm còn Henry tiếp tục đặt một xấp giấy nữa lên mặt bàn:
- Danh sách và kích cỡ kho đều có đây rồi. Chúng ta chỉ cần phân công xem ai đi nói chuyện với công ty, còn người nào sẽ thương thảo với Trường và Hiệp hội Ivy thôi.
Ai nấy nhìn hắn và nàng kinh ngạc. Một sinh viên buột miệng:
- Hai người có phải thông đồng trước với nhau không?
Hắn và Majorie nhìn sang nhau cười, cuối cùng vẫn tránh đi ánh mắt của đối phương, sợ bản thân giống như đầu giờ tối nay, không cách nào kiềm chế được. Hannah và Stu bắt cũng trọn cảnh này. Vừa rồi rõ ràng là yêu thương không dứt, sao hắn và nàng trốn tránh bản thân?
Đêm đó, Henry đi bộ đưa nàng về tận cửa. Boston hay mưa phùn nên hắn cầm ô che kín cho Majorie còn vai trái vẫn ướt. Tiếng mưa này phảng phất như chính lòng bọn họ. Yêu nhưng không còn dám yêu, chỉ muốn đi bên đời nhau lặng lẽ. Nàng muốn phá tan tịnh mặc, hỏi hắn:
- Bằng cách nào mà anh nghĩ ra chuyện ở Omaha vậy?
- Đơn giản thôi. – Henry trầm tư. – Anh chỉ tự hỏi mình xem Majorie sẽ nghĩ gì?
Ánh mắt nàng thoáng buồn, nhưng không dám nhìn thẳng hắn. Nếu vẫn còn nhớ rõ, tại sao hắn lại cố tình làm nàng đau?
* * *
Rất nhiều năm trước, hắn học cùng một lớp nghiên cứu tài chính với nàng, hai người cũng đã như vậy. Lúc đó, họ còn chưa yêu nhau. Hắn chỉ đơn thuần ngưỡng mộ tính cách mặc kệ đời, không sợ ai của nàng mà muốn ở bên nghe lời nói thật nhiều hơn chút. Ngày đó, Henry rất hay nằn nì để nàng làm bài hộ hắn vì dù sao Majorie cũng rất ra dáng mọt sách.
Cơ mà, nàng không sợ hắn lại càng không bị quyến rũ bởi vẻ ngoài kia nên hắn chỉ được nghe nàng giảng. Nàng cũng phát hiện ra thanh niên trước mặt quá thông minh để nói rằng bản thân không hiểu. Hắn chỉ là lười, không muốn tự mình làm thôi. Khi bị Majorie khui ra chuyện đó, hắn lại thủng thẳng nói:
- Tại vì cậu khi giảng sẽ luôn có một góc nhìn khác, mà góc này viết vào bài khá hay. Không phải tớ lười viết mà là lười cả nghĩ luôn.
Nàng nghe đến đây thì không rõ bản thân nên cảm thấy được khen hay là nên bực. Cơ mà não chưa cần nghĩ thì miệng đã nói xong rồi:
- Nếu như thế thì cậu nên tự ngồi trong góc phòng mà nghĩ xem nếu là Majorie thì nghĩ như thế nào đi.
Lúc đó, hai người còn chưa yêu nhau nên câu nói của nàng có gì đó tự kiêu hơi quá. Thế nhưng, hắn vẫn thử dùng. Kết quả, dù ở trong những lớp không có nàng, Henry cũng ra nhiều thứ hay ho khác. Hai bọn họ cùng ở Boston, không phải giờ đã quay lại thời điểm đó rồi sao.
* * *
Trước khi Majorie vào trong tòa nhà căn hộ, hắn bước đi vài bước rồi quay đầu nói:
- Cảm ơn em.
Trong một màn mưa, hai người nhìn thẳng nhau nhưng không rõ được ánh mắt. Có lẽ, Boston trong mưa vô cùng hợp với họ. Nếu không nhìn thấy yêu thương vẫn đong đầy trong một nửa kia nhưng đôi lúc vẫn có thể gặp được, đó chính là bình yên.
Phía bên nhóm sinh viên Luật thì giờ cũng giải tán rồi. Stu không nhịn được đã nhắn tin cho Rebecca về tất cả những điều mình nhìn thấy. Trong lúc đó, Hannah đợi hắn ngoài hành lang. Khi thấy Henry trở về với gương mặt tươi tỉnh, cô ấy mới yên tâm quay vào. Miệng lẩm bẩm:
- Tớ còn đang tưởng cậu sẽ lên cơn hoảng loạn lần nữa.
Hắn cũng nghe thấy nhưng chỉ mở cửa bước vào căn hộ của mình. Cơn hoảng loạn của hắn hôm nay nếu không phải có nụ hôn đó của nàng thì sẽ hoàn toàn bất ổn. Henry đưa tay lên miệng, khóe khẽ nhấc ra một nụ cười buồn. Được chạm vào Majorie, hắn cố nhiên sẽ thấy mình thoải mái hơn.
Thế nhưng, Richard Cunningham còn thì hắn sẽ chỉ gây nguy hiểm nếu muốn ở bên nàng theo nghĩa đó thôi. Có lẽ số phận của bọn họ là không được ở bên nhau. Vậy nên, chỉ cần Henry chấp nhận và giữ Majorie đủ gần để có thể bảo vệ, không có được nàng hắn cũng sẽ không sao cả. Chỉ cần nàng còn trong tầm mắt như một người bạn, Henry sẽ giữ kín nhưng câu chuyện của mình và dần dần bình ổn tâm lý.
Mấy ngày sau, vụ việc của công ty hậu cần được giải quyết êm đẹp. Hiệp hội Ivy chuyển sự kiện lớn về Omaha. Rebecca từ khi được Stu kể chuyện thì quan sát cả hắn và nàng nhiều hơn. Lớp vỏ lạnh lùng trên mặt Majorie được gỡ bỏ hoàn toàn nhưng chị không chắc là do hắn hay do Bryan Martin và đứa trẻ. Nếu nói do anh bạn cùng nhà mấy tháng này thì trước đây chị cũng thấy nàng tươi tỉnh lên, nhưng hàn ý khi lơ đãng vẫn luôn dày đặc.
Vậy nhưng, nếu nói do hắn thì cũng hơi vô lý. Sau đêm đó, hai người không gặp riêng nhau. Rebecca có quan sát thì chỉ thấy dường như Henry không tận lực tránh nàng như trước. Chị đi với Majorie thì gặp hắn đi bộ trên phố nhiều hơn nhưng khi quay sang cũng chỉ thấy hai người mỉm cười, lướt qua nhau, ánh mắt thậm chí còn không đụng. Vậy nhưng, Rebecca luôn có cảm giác họ đang chào. Chị cuối cùng cũng không nhịn được hỏi nàng:
- Dạo này tớ thấy cậu có vẻ tươi tỉnh hơn rồi. Không phải vì anh chàng Bryan kia đó chứ?
Majorie không hề biết những người bạn mình đã biết về hắn, ánh mắt thoáng buồn nhưng không còn che đi nữa:
- Đôi khi chấp nhận được việc không thể ở bên nhau rồi thì những thứ khác cũng sẽ dễ dàng hơn.
Nàng vẫn như trước mập mờ trong câu chuyện của mình với hắn nhưng Rebecca vẫn có cách hiểu riêng. Hóa ra đau đớn lớn nhất không phải là những tổn thương từng chịu mà là vì "không thể ở bên nhau" sao? Chị nhíu mày. Trên đời này, chị đã nghĩ Majorie cũng mạnh mẽ nhưng kiểu mạnh mẽ của nàng có lẽ hơi khác Rebecca. Nếu chị thực sự muốn thì không gì là không thể cả. Có lẽ nàng chỉ không muốn thừa nhận những tổn thương mà nói như thế với Rebecca thôi.
* * *
Mấy tuần sau, sự kiện của Hiệp hội Ivy cho những khoa sau đại học cuối cùng cũng mở màn ở Omaha. Không rõ ban tổ chức nghĩ gì mà ban đầu là các trường thi với nhau, giờ lại thành bắt thăm thành đội tám người giữa nhiều trường. Duyên phận tình cờ, hắn với nàng vào một cùng một chỗ. Hannah thở dài. Rõ ràng hai người này đi lòng vòng mãi vẫn gặp nhau. Vậy mà sao vẫn cứ còn trốn tránh?
Stu không để ý đến chuyện này mà cằn nhằn:
- Chưa cần biết đội khác tốt đến đâu. Nhìn Majorie ở kia khỏi muốn thi thay bánh xe rồi.
- Cô ấy từng làm sao? – Bạn gái của anh chàng kĩ sư công nghệ sinh học quay đầu nhìn.
Anh ta đành thở dài ngao ngán:
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
- Hôm trước, ở bên kho trường lưu mấy khẩu AK47 của Liên xô cũ đã tháo ngòi để nghiên cứu về công nghệ sản xuất. Majorie lật một cái cả tháo cả lắp mất 9 giây.
Trong khi Hannah vẫn đang tròn mắt thì Rebecca nói vọng sang từ nhóm của mình:
- Đấy là của cá nhân. Thi lần này đồng đội, sẽ khó hơn rất nhiều.
Chị đưa mắt sang chỗ hắn và nàng. Hai người vẫn là không nhìn thẳng mắt nhau. Vậy nhưng Rebecca chợt nhận ra vẻ lạnh lùng trên gương mặt hắn cũng giảm đi rất nhiều rồi. Nó không còn là sự giả tạo như ngày đầu chị nhìn thấy. Còn ánh mắt nhìn bạn thân của chị phía bên kia mang theo không ít dịu dàng thầm kín.
Phía bên này, Henry và Majorie hoàn toàn không có sức để ý đến những ánh mắt đang nhìn mình. Chỉ đọc đề rồi nghĩ cách làm theo thôi. Được đứng gần nhau hơn như thế này là đủ. Họ đâu có đòi hỏi thêm gì nhiều. Majorie thấy chủ yếu là nữ, có nam thì cũng ngắn một mẩu như thể trò đùa. Nàng bỏ qua đôi mắt, nhìn lên trán hắn rồi nói:
- Nếu là trò khác mượn cơ bắp của anh chắc rằng sẽ có lợi nhưng chèo thuyền đồng đội mà anh cao hơn hẳn mọi người như thế này thì hết sức phá ngang.
Hắn cười cười, biết nàng định nói gì nhưng chỉ nhìn những người xung quanh một lượt:
- Nếu là đội nam của Harvard thì anh cũng tập chèo cùng nhịp mấy tháng nay rồi đấy. Lần này.. – Hắn thở dài nhưng mặt vẫn tràn đầy vui vẻ. –.. tùy em thôi.
Quả nhiên Henry bị nàng đẩy lên làm người neo thuyền. Trong trò thứ nhất này, nếu những người chèo hoàn toàn cùng nhịp thì cho dù có nhỏ hơn, tốc độ chạy cũng sẽ vô cùng nhanh. Chỉ có điều họ ngồi ngược phía với đích đến nên người neo có nhiệm vụ hô điều chỉnh nhịp và hướng thẳng thuyền đến đích. Đội nào đội nấy đều cử người thấp bé nhất vào vị trí này chỉ riêng mình hắn cao lớn lừng lững đứng vào giữa họ.
Cơ mà, khi bắt đầu thi vòng loại bốn thuyền một lúc thì Hannah ở trên bờ nhìn thấy rất rõ. Nàng neo theo nhịp trong từng cử động của hắn. Tất cả những người còn lại neo theo bóng lưng nàng. Đến cả khi thay bánh xe đua cũng thế. Hannah thấy hai người dù không nhìn vào mắt nhau nhưng giữ đối phương trong tim. Henry Cunningham bình thường hiếu thắng nhưng hôm nay dù không lần nào được nhất, gương mặt hắn vẫn vô cùng bình yên. Tất cả những người xung quanh, trông thế nào cũng giống một đội. Cô bạn cùng khóa với hắn cảm thán:
- Không phải một đội. Hai người đó ở cạnh nhau, sợ rằng thế giới có biến mất họ cũng chẳng quan tâm gì.
Mùa hè của Henry và Majorie kết thúc vào cuối tháng năm. Đến cả năm sau, quan hệ giữa hắn và nàng vẫn không hề đổi khác. Có việc thì nhờ. Tình cờ ở quanh thì đón nhận. Bước qua đời, yên tâm nhìn đối phương vui vẻ trong những kì nghỉ lễ.
Nàng chính thức hẹn hò Bryan Martin. Hắn nghe điều đó qua miệng Stu. Vệt buồn trên đáy mắt lại hiện ra nhưng nghe anh ta nói đến những quan tâm tỉ mẩn mà bạn trai mới đối với nàng, hắn bất giác mỉm cười. Henry đã không thể ở bên nàng thì Majorie có một người tốt vẫn hơn.
Stu đã mấy lần nghe phong thanh chuyện hắn và nàng yêu nhau, còn suýt thì có con với nhau nữa. Nhưng đó là từ phía Majorie. Một lần Hannah ra ngoài chơi cùng hội phụ nữ bọn họ, Stu ngồi uống bia với hắn, bất giác nhiều lời:
- Tôi luôn tò mò tại sao cô ấy chọn cái tên Majorie. Nó có nghĩa là ngọc trai nhưng từ thì cổ quá.
Hắn cười cười. Anh chàng thiên tài công nghê sinh học kia đúng là có phần hơi mọt sách nhưng Henry không phật ý, trả lời:
- Là Majorie, trong Majorie Post, cậu nói xem là tại sao?
Stu nhướn mày:
- Người cùng Terence Birdseye lập ra hệ thống kho lưu trữ lạnh và đồ đông đầu tiên trên toàn nước Mỹ sao?
- Phải. – Hắn khẳng định. – Nhưng quan trọng không phải là việc đó. Cô ấy chọn cái tên như vậy là vì C. W. Post ăn cắp công thức ngũ cốc Kellogg mà tạo nên doanh nghiệp đầu tiên. Majorie là phụ nữ, rất ít khi được chấp nhận chạy doanh nghiệp thời đó nhưng cuối cùng không chỉ tiếp quản của ba mình mà còn cách mạng hóa công nghiệp thực phẩm Mỹ rồi đổi tên doanh nghiệp thành General Food. Majorie xóa bỏ những kí ức không tốt ban đầu về tập đoàn Post.
Hắn ngập ngừng nhớ lại những chuyện xảy ra ở nhà mình, đôi mắt ngấn nước:
- Majorie lấy tên đó là muốn nói cho dù có xuất thân xuất thân có thế nào thì cũng phải vươn lên rực rỡ.
Anh bạn thân của Majorie nhớ đến những lần nàng bâng quơ kể về bệnh thần kinh của mẹ, sự dè bỉu của chú thím và thằng em trời đánh. Henry nói vậy, thực ra hắn đã luôn biết những chuyện này. Stu nhìn sang, nói như tâm tình:
- Tôi là mọt sách nên ghi nhớ những điều trong sách vở, đặc biệt là chuyên ngành tôi thích thì dễ. Nhưng mà tôi chỉ có kiên nhẫn để ghi nhớ tâm tình, ước mơ, sở thích, tính xấu và cử xử của của đúng Hannah thôi. – Anh ta nhìn thẳng vào đôi mắt xanh dương đã biến màu hoang mang của hắn. – Đó là vì tôi yêu cô ấy.
Henry không hề phủ nhận, cánh mắt cụp xuống, trầm giọng nói:
- Đôi khi biết quá rõ lòng mình mới là điều đau đớn nhất.
Không lâu sau, Henry bị gọi gấp về Atlanta vì nhà Cunningham xảy ra chuyện. Hắn có chút ngạc nhiên vì người thông báo lần này là quản gia chứ không phải ba mình. Nhìn thấy ông ta trên giường bệnh, hắn đã suy nghĩ rằng nếu Robert Cunningham cứ thế chết đi thì mọi bí mật sẽ được phơi bày. Hắn cũng có thể đưa nàng về mà không còn bất cứ sợ hãi gì. Thế nhưng, Henry cũng chẳng đủ nhẫn tâm. Trong tiềm thức, hắn vẫn là mong ba mình khỏe lại.
Ông trời nhiều khi còn tàn nhẫn hơn chính con người. Ngày hắn biết ba mình liệt toàn thân, đến nói cũng không còn nói được, Henry đã nửa cười nửa khóc. Hắn không vui mừng vì điều đó, chỉ cảm thấy chua chát trong lòng. Có lẽ đến cuối cùng ông ta vẫn là người thân của hắn. Những tội lỗi của ông ta thì máu trên bàn tay hắn cũng dính đầy.
Chỉ có một việc Henry nhất định muốn làm. Hắn ôm Jeremiah, rồi cầm giấy tờ từ bệnh viện quay lại Boston. Hắn vẫn không chắc bao nhiêu phần là nàng sẽ tha thứ cho mình nhưng có lẽ đây cũng là một cơ hội. Thế nhưng, hắn vừa ôm thằng bé bốn tuổi đến gần quán nàng làm thì thấy Majorie đang cưng nựng chơi đùa với một đứa trẻ khác. Bryan Martin ở ngay cạnh đặt lên trán nàng một nụ hôn.
Majorie của hắn giờ đã hạnh phúc rồi. Hắn có quyền gì mà kéo cô ấy lại những tháng ngày đau đớn ấy. Henry cưng nựng nhìn vào mặt của đứa bé trong lòng mình:
- Còn có chúng ta thôi.. Jeremiah.
Hắn không còn nhìn thế giới xung quanh, cũng đã không biết rằng Rebecca và Hannah lúc đó vừa mua đồ về đứng ngay gần. Họ đã nhìn thấy bóng dáng cô tịch của hắn ôm thằng bé rời đi. Hai người bạn gái, một của nàng, một của Henry nhìn cảnh tượng hạnh phúc của Bryan Martin bên đường. Hannah trùng mắt. Cô ấy chưa bao giờ được nghe hết chuyện nhưng yêu nhau và hợp nhau không phải nên như cô ấy và Stu sao? Ở bên nhau đến trọn đời.
Rebecca lại nhìn về hướng hắn và Jeremiah. Majorie từng say rượu mà nói bản thân sảy thai nhưng đứa bé kia không hẳn giống như một người nhà Cunningham. Mái tóc hắn vàng đến gần bạch kim, sao của đứa bé trên vai lại là một màu đen với những lọn xoăn nâu sậm.
Mưa Boston lại giăng.. Có những điều dường như không biết thì sẽ tốt hơn. Vậy nhưng, con người bản dĩ tò mò, luôn muốn cào lên những bức tường không nên phá vỡ.
* * *
Những kí ức ùa về khiến cả đám trầm mặc đến lạ kì. Stu vì hồi tưởng chẳng may cứa vào tay mình khi xả cá. Hannah thấy thế vội chạy tới xem. Khi người ta chữa thương cho mình, anh bạn thân ít nói nhưng hay nghịch dại với nàng nói:
- Chỉ khi Henry chịu thành thật, Majorie chịu cởi nút thắt trong lòng thì hai người mới có thể ở bên nhau.
Anh Tổng tài công nghệ sinh học không biết bản thân nên nghĩ thế nào về hai người họ. Một mặt, tình yêu của hai người ai cũng sẽ thấy. Mặt khác, Majorie có chồng rồi, anh ta cũng không hi vọng hắn sẽ phá ngang cuộc sống bình yên ấy.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro