Henry Cunningham
Cắt Tử Căn
2024-07-21 13:42:42
Henry Cunningham chăm chú lật giở từng trang giấy trước mặt, khóe miệng in một ý cười không dứt. Quả không hổ danh là Majorie Martin. Từng câu từng chữ của hắn đều bị nàng lật ngược nhưng dù nhìn theo cách nào cũng là có lợi cho hãng luật nên Henry không thể nào từ chối.
- Anh muốn thêm cà phê chứ ạ? – Cô tiếp viên trên máy bay riêng của hãng duyên dáng nghiêng đầu.
Hắn gật đầu, rồi quay sang hỏi Luật sư phụ tá chính của mình:
- Cậu đủ bằng chứng để chốt đẹp với Julian Stanton trong một buổi sáng chứ?
Marcus Thomas nhíu mày. Đã bay sang tận San Francisco, hắn lại vội cái gì? Không phải nói tối mai mới về sao? Tuy nghĩ vậy nhưng anh ta vẫn tiếp lời:
- Đúng là có đủ bằng chứng của ba vụ Julian quấy rối nhân viên nữ trong năm 2015 và 18 cộng với lời khai trực tiếp của ba nạn nhân. Cơ mà trong số họ, Stephanie Bennington đã trót nhận một khoản bồi thường tối thiểu và kí điều khoản giữ im lặng rồi. – Marcus nắm chặt tay – Chỉ sợ như thế chúng ta không có đủ nền để hỗ trợ những người còn lại đòi bồi thường đích đáng. Nếu có thể đạt mức 250, 000 cho một cá nhân, tôi nghĩ ít nhất Katherine cũng có thể an nghỉ.
- Ai muốn bồi thường chứ? – Henry cười cười.
Anh chàng phụ tá bên cạnh hơi khó hiểu:
- Nếu không thì chúng ta có thể làm gì? Với những cô gái đó, dù ít dù nhiều cũng còn hơn không có. – Marcus mang đôi mắt bi thương. Rõ ràng là muốn làm nhiều hơn nhưng anh ta có cách nào được
- Những cô gái đó cần một lời xin lỗi.. – Hắn chậm rãi –.. không thì ít nhất cũng phải hạ bệ kẻ đã hại đời mình. Chúng ta là người ăn phần trăm chính trên khoản bồi thường, mà 10% của 250, 000 lại chỉ cho năm người thì tôi mang máy bay sang đây ăn mừng thực tế là lỗ vốn sao?
Marcus hít một hơi, trong lòng hơi rối. Anh ta nhận việc này không phải vì bồi thường mà chỉ muốn làm gì đó cho người bạn gái cũ đã mất. Tuy chia tay lâu rồi nhưng ở tang lễ, nghe mẹ Katherine kể về việc cô ấy kiên quyết không kí thỏa thuận im lặng, để cuối cùng bị dồn đến chết, anh chàng luật sư phụ tá rất đau lòng. Nếu như có một lời xin lỗi và đền bù xứng đáng là tốt nhất nhưng với những gì trong tay, liệu có thể không? Anh ta quay sang nhìn Henry. Với tư cách sếp trực tiếp của Marcus và đại diện cấp cao của hãng Luật, hắn nói cũng không sai. Một vụ án mà phí chỉ được có hơn 100, 000 thì thu không bù đủ chi. Marcus hỏi:
- Henry, anh rốt cục muốn làm gì?
Ý cười trên gương mặt hắn lúc này trở nên đậm nét:
- Julian Stanton là Tổng Giám đốc của Essa hơn 23 năm rồi. Giống như mấy bài báo cậu tìm được, lần nào xảy ra việc quấy rối cũng là bồi thường rồi ông ta vẫn yên vị, tiếp tục tiến lên, còn hại đời những cô gái khác nữa. Tôi muốn ông ta mất chức và mất danh dự trong giới kinh doanh. Còn tiền bồi thường. – Hắn lơ đãng trong hương cà phê – 20 triệu đô một người, cho cả 28 người thì cậu nghĩ sao?
Anh chàng phụ tá luật ngồi dựng hẳn khỏi ghế:
- Anh đang nói về cả nửa tỉ đô. Hơn nữa, chưa nói Essa có chịu hay không. Chúng ta không có đủ bằng chứng cho tất cả các các vụ việc. Ngay cả ra tòa, tôi e rằng chúng ta cũng khó lòng đạt được thỏa thuận đó.
- Tôi nào có muốn ra tòa đâu. – Hắn thả từng chữ. – Sáng hôm nay, chúng ta cứ đề xuất một triệu đô rồi để ông ta từ chối, rồi tức giận bỏ đi là được. Việc còn lại.. sáng mai giải quyết tận rễ là được rồi.
Marcus khó hiểu. Như thế sao được? Nhỡ những thân chủ nữ mà họ đang đại diện được mất cả chì lẫn chài thì sao. Vậy nhưng, Henry đã mở miệng thì anh ta cũng chẳng có cách nào, nên xuống máy bay, chỉ có thể cùng hắn nhanh chóng đến Essa.
Đúng như hắn và Marcus dự liệu. Julian Stanton vô cùng phách lối. Sau khi cùng luật sư xem những bằng chứng được gửi sang, ông ta khinh khỉnh hỏi:
- Chỉ có thế này?
Marcus lộ một tia khinh bỉ trước vẻ mặt kinh tởm của gã đàn ông lạm dụng quyền lực quấy rối phụ nữ kia. Anh ta giữ bình tĩnh nói:
- Cả năm cô gái này đều điều trị tâm lý ít nhất nhưng vẫn không thể quay lại làm việc vì ám ảnh việc mình bị ông hại. – Anh ta đẩy cái cặp kí chứa điều khoản bồi thường sang phía Julian. – Một triệu đô tôi nghĩ vẫn còn là thiếu.
Gã tổng giám đốc ti tiện của Essa nghe thấy vậy bật thành tiếng cười lớn. Ông ta nhìn Marcus mấy lượt, không vội trả lời. Lúc mở miệng thì Julian châm chích:
- Tôi cứ nói ngay từ đầu nhìn cậu đã quen quen. Không phải có lần Katherine Stewart dẫn cậu đến tiệc cuối năm sao?
Anh chàng luật sư phụ tá đỏ mắt. Thật ra lúc Katherine có việc ở Essa, quan hệ của Marcus và cô ấy đã đi đến hồi kết rồi. Hắn chỉ tham dự một vài sự kiện nhỏ ban đầu thôi. Thế nhưng, ngay cả chuyện này mà gã đàn ông đáng tuổi cha Katherine trước mặt cũng biết. Ông ta chắc chắn sẽ không từ thủ đoạn để lấp liếm việc mình đã quấy rối thậm chí cưỡng bức những cô gái như Katherine thế nào. Marcus trấn tĩnh, cương nghị đáp:
- Tôi đại diện cho Sarah Gundowan, Caroline Duston, Hailey Austinten, Alexandria Evan, và Maria de la Soto.
Ý tứ của anh ta rõ ràng chỉ đến việc Katherine Stewart không có dính dáng gì. Cơ mà, một con cáo già như Julian Stanton nào có dễ buông như vậy. Ông ta nhìn Marcus khiêu khích:
- Katherine luôn đi tất giấy đen, rất phù hợp với đôi chân dài xinh đẹp của cô ta đó.
Những lời này vừa mới lọt vào tai, Marcus đã không nhịn được, cao giọng:
- Những lời khiếm nhã mà ông nói có thể thu lại được rồi.
Gã Tổng giám đốc của Essa thấy khóe mắt của anh luật sư phụ tá đã nhuốm màu nước thì dường như càng thích thú hơn. Ông ta chậm rãi:
- Tôi chỉ đang khen Katherine rất đẹp. Những lúc cần.. – Julian ngưng vài nhịp –.. cũng có thể dịu dàng, vâng lời nữa.
Lời nói tuy là chẳng có gì nhưng giọng điệu buông lơi đê tiện làm cho Marcus không còn nhịn được nữa, xông lên tóm cổ gã đàn ông kia:
- Rút lại lời ông vừa nói về cô ấy. – Marcus gằn giọng. – Rút lại.
Trước lời nói như ra lệnh của anh ta, Julian Stanton vẫn cười cười. Ông ta gỡ tay Marcus khỏi người mình rồi để luật sư mượn dịp này lên tiếng:
- Marcus Thomas, anh có quan hệ cá nhân với một cô gái đã từng kiện Julian chuyện tương tự. Anh nghĩ rằng đến tòa chúng tôi không thể chứng minh anh đang công báo tư thù sao? Đến lúc đó.. – Đôi phương đẩy một cái cặp chứa thỏa thuận mới –.. 100, 000 này e rằng những thân chủ của anh cũng sẽ không nhận được.
Hóa ra chính là cách này. Marcus cười khổ trong lòng. Tổng giám đốc Stanton chỉ là muốn dụ cho anh ta sơ hở, mà xuống giá với những cô gái kia thôi. Vậy nhưng, anh luật sư phụ tá cũng không có cách nào hạ hỏa ngay tức thì. Thế nên, Julian tiếp tục bồi thêm một câu bên cạnh:
- Đây là mức thỏa thuận duy nhất. Cậu nhận thì coi như tôi bố thí cho cậu, còn không thì chẳng có gì đâu.
Marcus nóng mắt, nhặt tờ thỏa thuận trên bàn xé làm hai nửa:
- Tôi không đồng ý.
Nói rồi, anh ta quay lưng đi thẳng, để mặc hắn vẫn không nói gì từ đầu, một mình đối diện với Julian Stanton cũng luật sư của gã. Julian thấy nét mặt tươi tỉnh của Henry thì dẹp bớt đi sự châm chích, bình bình nói:
- Tôi nghe nói anh là luật sư đại diện trẻ nhất các hãng ở tại Atlanta, chắc sẽ không ngu ngốc như phụ tá của mình chứ?
- Đương nhiên không. – Hắn cười cười, đưa tay nhặt lấy những mảnh bị xé trên bàn. – Tôi vẫn cần đào tạo cậu ta một chút.
Gã Tổng giám đốc của Essa thấy hắn nhíu mày đọc tài liệu bị xé dở thì cất giọng hào phóng:
- Để tôi bảo Erin Moore gửi lại cho anh là được rồi. – Đó là luật sư của ông ta. Julian đưa tay ra như thiện chí. – Vì là anh nên tôi đợi đến sáng mai là được.
Hắn cười cười bắt lấy bàn tay đó, từ từ đứng dậy khỏi ghế. Dáng vẻ hai mét của Henry khiến gã Tổng giám phách lối hít nhẹ một hơi sau mũi. Ông ta vốn cũng rất cao lớn nhưng người trước mặt có thể biến bất cứ ai thành tí hon. Tuy trên mặt là nụ cười nhưng mái tóc vàng dài và đôi mắt xanh bằng phẳng đến mức Julian không thể nhìn ra tâm tình kia khiến ông ta cảm thấy không đơn giản.
Về phía hắn, khi nhận ra ánh mắt dò xét của người trước mặt, Henry đã biết ông ta cũng chột dạ với mình rồi, vui vẻ mở miệng:
- Lần trước gặp, tôi nhớ tóc của ông vẫn hoa râm, nhuộm lại như thế này trong rất hợp. Xem ra ông phải giới thiệu chỗ mình đi chăm sóc cá nhân cho tôi rồi.
Julian nghe thấy vậy, bất giác tươi tỉnh hơn. Hắn hỏi một câu không liên quan nhưng trong mắt ông ta là ám chỉ hai người có thể thân tình. Julian Stanton có nghe rằng dạo này Henry Cunningham liên tục tiếp cận những công ty lớn ngang ngửa Essa. Hắn chỉ cần kí được một hai bên có lẽ sẽ leo lên ngồi ở vị trí đại diện đứng tên mà không người nào bàn cãi. Ông ta cười cười:
- Tôi là thành viên ở một câu lạc đồng quê, ngoại ô San Jose. Mai kí tá xong xuôi, tôi mời anh đi thử.
Hắn gật đầu ra vẻ đã nhận lời, còn được Julian tiễn ra tận cửa thang. Năm năm nay, tên tuổi hắn đã vang khắp nơi. Thường xuyên thắng lớn đã đành, Julian Stanton chắc chắn hắn cũng là người không từ thủ đoạn giống như ông ta nên mới thấy thêm mười phần thú vị. Ông ta quay sang nói với luật sư riêng:
- Erin, luật sư Cunningham muốn kí với Essa. Cô phải chuẩn bị hợp đồng cẩn thận đấy.
Cô ta hơi khó chịu nhưng về phòng làm luôn. Gã Tổng giám đốc hèn hạ thì rất đắc ý. Luật sư có giỏi đến đâu cũng chỉ là một con cờ. Đối đầu với Henry Cunningham vĩ đại thì ông ta cảm thấy hơi thiệt nên mới gia hạn cho khoản bồi thường chẳng thấm vào đâu này để tỏ thiện chí thôi. Hắn lúc nãy cũng nhún nhường đôi phần, đợi xuống dưới trướng Essa rồi, còn có thể giúp ông ta làm nhiều việc.
Phía bên này, Henry ngồi vào xe thì đã thấy mặt Marcus lẫn lộn cảm xúc. Anh ta đăm chiêu nhưng đôi mắt cũng ngập tràn nước. Ngay cả mục tiêu 250, 000 đô một nạn nhân cũng không thể đòi được. Thực sự chuyện này, anh ta đã để tình cảm cá nhân xâm lấn quá nhiều rồi. Anh chàng luật sư phụ tá thấy hắn không nói gì, điềm đạm hỏi:
- Tôi phá hỏng mọi chuyện rồi phải không?
Henry bình tĩnh lắc đầu:
- Cái tôi cần chính là cảm xúc thực sự của cậu bộc ra trước mặt Julian Stanton. Ông ta sẽ vì thế mà thực sự nghĩ mình chiếm được thế thượng phong khi ra tòa.
- Vậy không phải thế sao? – Marcus nhìn sếp mình, căng thẳng.
Henry bấm bấm điện thoại, gửi cho anh ta thứ gì đó, nhẹ giọng:
- Cậu tự mình xem đi.
Mắt anh phụ tá mở tròn ra trước những văn bản mình vừa thấy. Quả nhiên hắn vẫn là có cách. Hai người lúc này mới nhìn nhau cười vui vẻ. Hắn nói:
- Tôi đã dặn Laura chuẩn bị cuộc họp với hội đồng quản trị của Essa sáng mai rồi nhưng mà tôi không đi được.
- Anh không đi? – Marcus nhíu mày. Anh ta tự tin sẽ giành được tiền đền bù, nhưng còn một việc khác. – Vậy làm thế nào chúng ta có thể thuyết phục họ kí với hãng đây?
Henry bình tĩnh nói:
- Tôi quên không kể rằng Julian Stanton sẽ không ở cuộc họp đó. – Hắn chậm rãi đợi Marcus ngộ ra. – Tôi sẽ kéo ông ta đi hướng khác, đánh lạc hướng cho cậu nhưng điều kiện là cậu phải nhất định thuyết phục hội đồng loại bỏ ông ta không vị trí Tổng giám đốc và kí luôn với chúng ta nữa. Cậu có tự tin này chứ?
Marcus Thomas nhìn hắn trân trân. Thật ra, Julian Stanton của Essa không sai khi nghĩ Henry không từ thủ đoạn. Cơ mà, hắn ghét nhất là những người dùng nó tự cho rằng thông minh để đoán trước hành động của mình. Henry Cunningham làm gì cũng sẽ tính trươc đến mười bước. Gã Tổng tài ngu ngốc kia thực sự không biết lượng sức mình. Cả đời này, hắn chỉ có chỉ có một chuyện chưa từng tính được.. Majorie..
Henry nhắm măt. Thật ra chuyện này nếu không có nàng, hắn cũng chẳng nghĩ ra nhanh đến vậy. Cơ mà nàng là của người khác. Hắn biết rõ cũng đã tự nguyện buông tay từ lâu, chỉ là bản thân vẫn không tự chủ mà muốn có một chút ngọt ngào trong tán tỉnh thôi. Mỗi lần như thế, Majorie luôn khéo léo tránh đi, ý tứ nói mình yêu Bryan Martin. Nàng đẩy Henry về hướng khác, chẳng cho hắn nói thêm một lời. Hắn cười cười. Thôi thì hôm nay, hắn nợ nàng một mạng vụ nắm đuôi Essa, cho cô bạn ở San Francisco nàng giới thiệu một cuộc hẹn vui vẻ cũng có thể coi như hoàn lại chút ân tình.
- Chúng ta có thể đi ăn trưa để bàn thêm. – Marcus nói khi hai người về đến khách sạn.
Thế nhưng, hắn lắc đầu:
- Hôm nay tôi có hẹn. Cậu lên phòng trước đi.
Hắn lên chiếc Ferrari mà Laura Slater đặt dịch vụ trước, được đưa tới ngay tại cổng khách sạn, rồi biến mất trong dòng người. Luật sư phụ tá hắn vẫn ngây ngẩn. Henry Cunningham trước nay làm gì cũng không bao giờ giải thích nhưng anh ta nghĩ chắc là điều quan trọng.
Marcus quả thực không thể ngờ hắn chỉ lái chiếc xe thể thao để đi mua đúng một bông hồng duy nhất. Majorie Martin bắt hắn đến một cuộc hẹn chưa biết mặt. Bông hồng này là chìa khóa nhằm tìm đúng người thôi. Nếu người khác bị cô gái trong lòng mình giới thiệu bạn gái cho thì hẳn sẽ rất đau lòng. Thế nhưng trong trường hợp của Henry, hắn cảm thấy chẳng có gì khó chịu. Nàng nếu không có cảm giác gì thì cũng đâu cần vội vã đẩy mình đi như vậy? Hắn thấy thực sự thú vị. Cô gái mà Majorie giới thiệu, nhằm đánh lạc sự chú ý của hắn liệu sẽ như thế nào?
Henry lái xe thẳng đến nhà hàng. Bông hồng trắng trên tay của một cô gái ngồi ngay trên bàn hướng biển đúng là khiến hắn chú thật nhiều. Cô ấy có một mái tóc đen mượt mà, còn mặc váy tím, ôm gọn từng đường cong gọn ghẽ, cho người ta cảm giác muốn "ăn." Chỉ nguyên mấy điểm đó đã chẳng chút nào giống Majorie rồi, lại còn muốn hắn đổi hướng sao?
Tuy nghĩ thế, nhưng Henry điều chỉnh sắc mặt mình, cười tươi hơn một chút rồi tiến đến cô gái:
- Yves phải không? – Cô ấy hơi giật mình quay lại, khi ngước lên nhìn hắn thì mặt thoáng chút ửng hồng, ấp úng – Anh.. anh là Henry sao?
Hắn gật đầu, mặc cho đối phương quan sát mình, vui vẻ nói:
- Không thì anh cầm hoa đỏ đến đấy làm gì. – Hắn chìa tay ra. – Rất vui được gặp em.
Yves đưa tay vén lại mái tóc bị gió thổi tung của mình:
- Rất vui được gặp anh. – Cô ấy điều chỉnh sắc mặt mấy lần, mới nhẹ nhàng nói tiếp. – Tôi cũng chưa bao giờ đi hẹn mà không biết mặt người ta thế này. Đều do Majorie cả.
- Thế thì đó là cả hai chúng ta rồi. – Hắn ra vẻ đồng cảm để câu chuyện diễn biến tự nhiên hơn.
Yves đón lấy ý này, cười rất tươi với hắn. Phục vụ đến bàn, hai người gọi đồ uống trước, rồi mới từ tốn chia sẻ những thông tin nhỏ nhặt. Hẹn buổi đầu thôi, nên về cơ bản nói chuyện gì đều là không quan trọng. Thăm dò phong thái và cách xử lý tình huống của đối phương mới là chuyện chính. Bởi vậy, hắn cứ thong thả mà làm.
Henry quan sát Yves từ đầu đến chân. Diện mạo của cô ấy khác nàng nhiều lắm. Đứng cạnh hắn thì ai cũng thấp nên về cơ bản chuyện Yves cao hơn nàng một chút không có ý nghĩa gì. Thế nhưng, gương mặt cô ấy tuy cũng châu Á nhưng sống mũi cao, nét mày sắc hơn Majorie đôi chút. Nếu nhìn theo tiêu chuẩn đẹp truyền thống, thì Yves chắc chắn thắng. Có điều, đôi mắt của cô gái đối diện đẹp một cách mơ màng. Hắn vẫn là thích đôi mắt có thần, sống động của Majorie hơn nhiều chút.
Chớp mắt, Henry đổi sự chú ý sang thân hình Yves. Ngực phụ nữ châu Á nói chung rất nhỏ. Vậy nên, khi thứ da thịt tròn trịa ẩn nấp dưới lớp váy ôm trước mặt trong lớn hơn bình thường cũng làm hắn có chút tò mò. Majorie có tập tành, nên eo rất gọn và chắc chắn. Cơ mà, eo của Yves trông còn giống như một sợ lạt mềm. Tuy rằng, Henry từng ôm không ít người đẹp nhưng mấy tháng nay bận việc, hắn chẳng đụng đến ai. Thế nên, nếu thực sự có ý, cô gái này lại có một đôi phần châu Á của nàng, hắn có lẽ sẽ thật sự tận hứng. Cơ mà, Majorie đã nói nàng giới thiệu một người thân thiết. Thế nên, hắn thu tâm tình kiểu ham muốn ngắn hạn của mình về, kiên nhẫn nói chuyện.
Khi Yves vô tình nhắc tới chuyện mình quyết tâm bỏ chồng vì anh ta vẫn thích sống trong thế giới của riêng mình hơn là đầu tư và chia sẻ trong một mối quan hệ thì Henry tiện miệng hỏi:
- Vậy tài sản chung thì hai người định xử lý thế nào?
Cô ấy hơi giật mình vì mình trót lỡ lời nhưng thấy ánh mắt hắn không nửa phần ác ý thì thật lòng mà nói:
- Em cũng chẳng định gì. Ngay từ đầu, về mặt tài chính, em và anh ấy cũng đã rất rạch ròi. Em chuyển ra, cũng tìm được nhà và ổn định cuộc sống rồi, xong thủ tục là được. Em cũng chỉ muốn trong lòng mình bình an thôi.
- Bình an là tốt. – Hắn vừa cắt thịt cho Yves vừa bình phẩm. – Nhưng năm năm, tiền nhà, tiền điện của một căn hộ studio mà trước anh ta vẫn ở cũng cưa đôi. Anh thấy chồng cũ của em cũng hơi tính toán rồi. Anh ta ở một mình thì cũng hết vậy, thế mà không trả được cho em sao? Nếu là anh, anh chắc chắn sẽ đòi khoản đó.
Ánh mắt cô ấy xuất hiện một nét buồn nhưng có vẻ cũng không còn đặt người chồng kia quá quan trọng nữa, vui vẻ đùa với hắn:
- Nói thật nếu anh ấy có vài triệu đô thì em cũng muốn bù vào tổn thương tâm lý đấy. Ít ra em có thể nghỉ đi hàn gắn tâm hồn mình vài tháng chứ không phải nai lưng ra đi làm. – Yves dừng đôi chút. – Cơ mà anh ấy cũng đi làm bình thường thôi, em không muốn vì tranh chấp mấy đồng bạc mà khiến mình mệt mỏi hơn.
Henry vui vẻ. Vậy là nếu lấy hắn mà thì cô ấy sẽ đòi sao? Hắn không muốn buông chủ đề này, nhẹ giọng:
- Chỉ sợ một người đàn ông chi li như vậy, nếu em có thực sự đòi thì anh ta cũng sẵn sàng thuê luật sư ra tiếp chuyện em thôi.
Yves khựng lại, nét mặt tái hẳn đi. Chỉ sơ qua mấy chuyện mà Henry cũng đọc được điều này. Chẳng lẽ là Majorie kể cho hắn? Cô ấy nhìn nụ cười có chút nham hiểm trước mặt, lắc lắc đầu:
- Chuyện tình cảm, đem luật sư ra giải quyết thì dù muốn hay không, hai bên đều sẽ tổn thương. Nếu là những khoản không đáng, bỏ qua vẫn hơn.
Henry gật đầu. Nàng cũng hay nói mấy câu này, mà bản thân là luật sư như hắn cũng thấy nhiều khi thủ pháp mình dùng cho những vụ kiện ly hôn có phần không đạo đức. Thôi thì một cô gái lương thiện đơn giản, hắn cũng dễ chiều lòng hơn. Thấy Yves có vẻ hơi khảnh ăn với những món ở nhà hàng do chính cô ấy chọn, còn thêm một chút lạc giữa dòng suy nghĩ, Henry đột nhiên hỏi:
- Bình thường, một ngày như thế này, chồng cũ em sẽ làm gì ở đâu?
Cô gái trước mặt sững sờ, ngồi ngả về phía sau. Bình thường, nếu ai đó quen qua mạng mà hỏi một câu như thế này Yves sẽ đánh giá là người ta mất tự tin. Cơ mà, gương mặt đang chống tay lên cằm với ý cười lan cả đến mắt kia khiến cô ấy cảm thấy như hắn giống như tìm ra điều gì thú vị. Yves không tự chủ, bị cuốn theo ánh mắt mê hồn kia. Đến khi khai hết cả lịch trình của chồng cũ, phát hiện ra mình để lộ việc bản thân vẫn quan tâm và theo dõi người xưa, cô ấy mới cảm thấy hơi thất thố. Cơ mà, Henry không những không ngại, còn buông tiếng nhẹ nhàng:
- Vậy ăn xong, anh đưa em đi làm việc khác.
Yves không kịp phản ứng thì đã bị hắn tính tiền hộ rồi cuốn theo. Ngồi trên chiếc xe Ferrari của hắn rồi, Yves mới len lén nhìn sang. Cô ấy chưa từng có cảm giác này với một người đàn ông. Rõ ràng nói chuyện không nhiều, cũng chưa biết mấy về bối cảnh của đối phương nhưng cứ cô ấy cứ bị cuốn vào theo ánh mắt và sự tập trung của hắn.
- Anh muốn thêm cà phê chứ ạ? – Cô tiếp viên trên máy bay riêng của hãng duyên dáng nghiêng đầu.
Hắn gật đầu, rồi quay sang hỏi Luật sư phụ tá chính của mình:
- Cậu đủ bằng chứng để chốt đẹp với Julian Stanton trong một buổi sáng chứ?
Marcus Thomas nhíu mày. Đã bay sang tận San Francisco, hắn lại vội cái gì? Không phải nói tối mai mới về sao? Tuy nghĩ vậy nhưng anh ta vẫn tiếp lời:
- Đúng là có đủ bằng chứng của ba vụ Julian quấy rối nhân viên nữ trong năm 2015 và 18 cộng với lời khai trực tiếp của ba nạn nhân. Cơ mà trong số họ, Stephanie Bennington đã trót nhận một khoản bồi thường tối thiểu và kí điều khoản giữ im lặng rồi. – Marcus nắm chặt tay – Chỉ sợ như thế chúng ta không có đủ nền để hỗ trợ những người còn lại đòi bồi thường đích đáng. Nếu có thể đạt mức 250, 000 cho một cá nhân, tôi nghĩ ít nhất Katherine cũng có thể an nghỉ.
- Ai muốn bồi thường chứ? – Henry cười cười.
Anh chàng phụ tá bên cạnh hơi khó hiểu:
- Nếu không thì chúng ta có thể làm gì? Với những cô gái đó, dù ít dù nhiều cũng còn hơn không có. – Marcus mang đôi mắt bi thương. Rõ ràng là muốn làm nhiều hơn nhưng anh ta có cách nào được
- Những cô gái đó cần một lời xin lỗi.. – Hắn chậm rãi –.. không thì ít nhất cũng phải hạ bệ kẻ đã hại đời mình. Chúng ta là người ăn phần trăm chính trên khoản bồi thường, mà 10% của 250, 000 lại chỉ cho năm người thì tôi mang máy bay sang đây ăn mừng thực tế là lỗ vốn sao?
Marcus hít một hơi, trong lòng hơi rối. Anh ta nhận việc này không phải vì bồi thường mà chỉ muốn làm gì đó cho người bạn gái cũ đã mất. Tuy chia tay lâu rồi nhưng ở tang lễ, nghe mẹ Katherine kể về việc cô ấy kiên quyết không kí thỏa thuận im lặng, để cuối cùng bị dồn đến chết, anh chàng luật sư phụ tá rất đau lòng. Nếu như có một lời xin lỗi và đền bù xứng đáng là tốt nhất nhưng với những gì trong tay, liệu có thể không? Anh ta quay sang nhìn Henry. Với tư cách sếp trực tiếp của Marcus và đại diện cấp cao của hãng Luật, hắn nói cũng không sai. Một vụ án mà phí chỉ được có hơn 100, 000 thì thu không bù đủ chi. Marcus hỏi:
- Henry, anh rốt cục muốn làm gì?
Ý cười trên gương mặt hắn lúc này trở nên đậm nét:
- Julian Stanton là Tổng Giám đốc của Essa hơn 23 năm rồi. Giống như mấy bài báo cậu tìm được, lần nào xảy ra việc quấy rối cũng là bồi thường rồi ông ta vẫn yên vị, tiếp tục tiến lên, còn hại đời những cô gái khác nữa. Tôi muốn ông ta mất chức và mất danh dự trong giới kinh doanh. Còn tiền bồi thường. – Hắn lơ đãng trong hương cà phê – 20 triệu đô một người, cho cả 28 người thì cậu nghĩ sao?
Anh chàng phụ tá luật ngồi dựng hẳn khỏi ghế:
- Anh đang nói về cả nửa tỉ đô. Hơn nữa, chưa nói Essa có chịu hay không. Chúng ta không có đủ bằng chứng cho tất cả các các vụ việc. Ngay cả ra tòa, tôi e rằng chúng ta cũng khó lòng đạt được thỏa thuận đó.
- Tôi nào có muốn ra tòa đâu. – Hắn thả từng chữ. – Sáng hôm nay, chúng ta cứ đề xuất một triệu đô rồi để ông ta từ chối, rồi tức giận bỏ đi là được. Việc còn lại.. sáng mai giải quyết tận rễ là được rồi.
Marcus khó hiểu. Như thế sao được? Nhỡ những thân chủ nữ mà họ đang đại diện được mất cả chì lẫn chài thì sao. Vậy nhưng, Henry đã mở miệng thì anh ta cũng chẳng có cách nào, nên xuống máy bay, chỉ có thể cùng hắn nhanh chóng đến Essa.
Đúng như hắn và Marcus dự liệu. Julian Stanton vô cùng phách lối. Sau khi cùng luật sư xem những bằng chứng được gửi sang, ông ta khinh khỉnh hỏi:
- Chỉ có thế này?
Marcus lộ một tia khinh bỉ trước vẻ mặt kinh tởm của gã đàn ông lạm dụng quyền lực quấy rối phụ nữ kia. Anh ta giữ bình tĩnh nói:
- Cả năm cô gái này đều điều trị tâm lý ít nhất nhưng vẫn không thể quay lại làm việc vì ám ảnh việc mình bị ông hại. – Anh ta đẩy cái cặp kí chứa điều khoản bồi thường sang phía Julian. – Một triệu đô tôi nghĩ vẫn còn là thiếu.
Gã tổng giám đốc ti tiện của Essa nghe thấy vậy bật thành tiếng cười lớn. Ông ta nhìn Marcus mấy lượt, không vội trả lời. Lúc mở miệng thì Julian châm chích:
- Tôi cứ nói ngay từ đầu nhìn cậu đã quen quen. Không phải có lần Katherine Stewart dẫn cậu đến tiệc cuối năm sao?
Anh chàng luật sư phụ tá đỏ mắt. Thật ra lúc Katherine có việc ở Essa, quan hệ của Marcus và cô ấy đã đi đến hồi kết rồi. Hắn chỉ tham dự một vài sự kiện nhỏ ban đầu thôi. Thế nhưng, ngay cả chuyện này mà gã đàn ông đáng tuổi cha Katherine trước mặt cũng biết. Ông ta chắc chắn sẽ không từ thủ đoạn để lấp liếm việc mình đã quấy rối thậm chí cưỡng bức những cô gái như Katherine thế nào. Marcus trấn tĩnh, cương nghị đáp:
- Tôi đại diện cho Sarah Gundowan, Caroline Duston, Hailey Austinten, Alexandria Evan, và Maria de la Soto.
Ý tứ của anh ta rõ ràng chỉ đến việc Katherine Stewart không có dính dáng gì. Cơ mà, một con cáo già như Julian Stanton nào có dễ buông như vậy. Ông ta nhìn Marcus khiêu khích:
- Katherine luôn đi tất giấy đen, rất phù hợp với đôi chân dài xinh đẹp của cô ta đó.
Những lời này vừa mới lọt vào tai, Marcus đã không nhịn được, cao giọng:
- Những lời khiếm nhã mà ông nói có thể thu lại được rồi.
Gã Tổng giám đốc của Essa thấy khóe mắt của anh luật sư phụ tá đã nhuốm màu nước thì dường như càng thích thú hơn. Ông ta chậm rãi:
- Tôi chỉ đang khen Katherine rất đẹp. Những lúc cần.. – Julian ngưng vài nhịp –.. cũng có thể dịu dàng, vâng lời nữa.
Lời nói tuy là chẳng có gì nhưng giọng điệu buông lơi đê tiện làm cho Marcus không còn nhịn được nữa, xông lên tóm cổ gã đàn ông kia:
- Rút lại lời ông vừa nói về cô ấy. – Marcus gằn giọng. – Rút lại.
Trước lời nói như ra lệnh của anh ta, Julian Stanton vẫn cười cười. Ông ta gỡ tay Marcus khỏi người mình rồi để luật sư mượn dịp này lên tiếng:
- Marcus Thomas, anh có quan hệ cá nhân với một cô gái đã từng kiện Julian chuyện tương tự. Anh nghĩ rằng đến tòa chúng tôi không thể chứng minh anh đang công báo tư thù sao? Đến lúc đó.. – Đôi phương đẩy một cái cặp chứa thỏa thuận mới –.. 100, 000 này e rằng những thân chủ của anh cũng sẽ không nhận được.
Hóa ra chính là cách này. Marcus cười khổ trong lòng. Tổng giám đốc Stanton chỉ là muốn dụ cho anh ta sơ hở, mà xuống giá với những cô gái kia thôi. Vậy nhưng, anh luật sư phụ tá cũng không có cách nào hạ hỏa ngay tức thì. Thế nên, Julian tiếp tục bồi thêm một câu bên cạnh:
- Đây là mức thỏa thuận duy nhất. Cậu nhận thì coi như tôi bố thí cho cậu, còn không thì chẳng có gì đâu.
Marcus nóng mắt, nhặt tờ thỏa thuận trên bàn xé làm hai nửa:
- Tôi không đồng ý.
Nói rồi, anh ta quay lưng đi thẳng, để mặc hắn vẫn không nói gì từ đầu, một mình đối diện với Julian Stanton cũng luật sư của gã. Julian thấy nét mặt tươi tỉnh của Henry thì dẹp bớt đi sự châm chích, bình bình nói:
- Tôi nghe nói anh là luật sư đại diện trẻ nhất các hãng ở tại Atlanta, chắc sẽ không ngu ngốc như phụ tá của mình chứ?
- Đương nhiên không. – Hắn cười cười, đưa tay nhặt lấy những mảnh bị xé trên bàn. – Tôi vẫn cần đào tạo cậu ta một chút.
Gã Tổng giám đốc của Essa thấy hắn nhíu mày đọc tài liệu bị xé dở thì cất giọng hào phóng:
- Để tôi bảo Erin Moore gửi lại cho anh là được rồi. – Đó là luật sư của ông ta. Julian đưa tay ra như thiện chí. – Vì là anh nên tôi đợi đến sáng mai là được.
Hắn cười cười bắt lấy bàn tay đó, từ từ đứng dậy khỏi ghế. Dáng vẻ hai mét của Henry khiến gã Tổng giám phách lối hít nhẹ một hơi sau mũi. Ông ta vốn cũng rất cao lớn nhưng người trước mặt có thể biến bất cứ ai thành tí hon. Tuy trên mặt là nụ cười nhưng mái tóc vàng dài và đôi mắt xanh bằng phẳng đến mức Julian không thể nhìn ra tâm tình kia khiến ông ta cảm thấy không đơn giản.
Về phía hắn, khi nhận ra ánh mắt dò xét của người trước mặt, Henry đã biết ông ta cũng chột dạ với mình rồi, vui vẻ mở miệng:
- Lần trước gặp, tôi nhớ tóc của ông vẫn hoa râm, nhuộm lại như thế này trong rất hợp. Xem ra ông phải giới thiệu chỗ mình đi chăm sóc cá nhân cho tôi rồi.
Julian nghe thấy vậy, bất giác tươi tỉnh hơn. Hắn hỏi một câu không liên quan nhưng trong mắt ông ta là ám chỉ hai người có thể thân tình. Julian Stanton có nghe rằng dạo này Henry Cunningham liên tục tiếp cận những công ty lớn ngang ngửa Essa. Hắn chỉ cần kí được một hai bên có lẽ sẽ leo lên ngồi ở vị trí đại diện đứng tên mà không người nào bàn cãi. Ông ta cười cười:
- Tôi là thành viên ở một câu lạc đồng quê, ngoại ô San Jose. Mai kí tá xong xuôi, tôi mời anh đi thử.
Hắn gật đầu ra vẻ đã nhận lời, còn được Julian tiễn ra tận cửa thang. Năm năm nay, tên tuổi hắn đã vang khắp nơi. Thường xuyên thắng lớn đã đành, Julian Stanton chắc chắn hắn cũng là người không từ thủ đoạn giống như ông ta nên mới thấy thêm mười phần thú vị. Ông ta quay sang nói với luật sư riêng:
- Erin, luật sư Cunningham muốn kí với Essa. Cô phải chuẩn bị hợp đồng cẩn thận đấy.
Cô ta hơi khó chịu nhưng về phòng làm luôn. Gã Tổng giám đốc hèn hạ thì rất đắc ý. Luật sư có giỏi đến đâu cũng chỉ là một con cờ. Đối đầu với Henry Cunningham vĩ đại thì ông ta cảm thấy hơi thiệt nên mới gia hạn cho khoản bồi thường chẳng thấm vào đâu này để tỏ thiện chí thôi. Hắn lúc nãy cũng nhún nhường đôi phần, đợi xuống dưới trướng Essa rồi, còn có thể giúp ông ta làm nhiều việc.
Phía bên này, Henry ngồi vào xe thì đã thấy mặt Marcus lẫn lộn cảm xúc. Anh ta đăm chiêu nhưng đôi mắt cũng ngập tràn nước. Ngay cả mục tiêu 250, 000 đô một nạn nhân cũng không thể đòi được. Thực sự chuyện này, anh ta đã để tình cảm cá nhân xâm lấn quá nhiều rồi. Anh chàng luật sư phụ tá thấy hắn không nói gì, điềm đạm hỏi:
- Tôi phá hỏng mọi chuyện rồi phải không?
Henry bình tĩnh lắc đầu:
- Cái tôi cần chính là cảm xúc thực sự của cậu bộc ra trước mặt Julian Stanton. Ông ta sẽ vì thế mà thực sự nghĩ mình chiếm được thế thượng phong khi ra tòa.
- Vậy không phải thế sao? – Marcus nhìn sếp mình, căng thẳng.
Henry bấm bấm điện thoại, gửi cho anh ta thứ gì đó, nhẹ giọng:
- Cậu tự mình xem đi.
Mắt anh phụ tá mở tròn ra trước những văn bản mình vừa thấy. Quả nhiên hắn vẫn là có cách. Hai người lúc này mới nhìn nhau cười vui vẻ. Hắn nói:
- Tôi đã dặn Laura chuẩn bị cuộc họp với hội đồng quản trị của Essa sáng mai rồi nhưng mà tôi không đi được.
- Anh không đi? – Marcus nhíu mày. Anh ta tự tin sẽ giành được tiền đền bù, nhưng còn một việc khác. – Vậy làm thế nào chúng ta có thể thuyết phục họ kí với hãng đây?
Henry bình tĩnh nói:
- Tôi quên không kể rằng Julian Stanton sẽ không ở cuộc họp đó. – Hắn chậm rãi đợi Marcus ngộ ra. – Tôi sẽ kéo ông ta đi hướng khác, đánh lạc hướng cho cậu nhưng điều kiện là cậu phải nhất định thuyết phục hội đồng loại bỏ ông ta không vị trí Tổng giám đốc và kí luôn với chúng ta nữa. Cậu có tự tin này chứ?
Marcus Thomas nhìn hắn trân trân. Thật ra, Julian Stanton của Essa không sai khi nghĩ Henry không từ thủ đoạn. Cơ mà, hắn ghét nhất là những người dùng nó tự cho rằng thông minh để đoán trước hành động của mình. Henry Cunningham làm gì cũng sẽ tính trươc đến mười bước. Gã Tổng tài ngu ngốc kia thực sự không biết lượng sức mình. Cả đời này, hắn chỉ có chỉ có một chuyện chưa từng tính được.. Majorie..
Henry nhắm măt. Thật ra chuyện này nếu không có nàng, hắn cũng chẳng nghĩ ra nhanh đến vậy. Cơ mà nàng là của người khác. Hắn biết rõ cũng đã tự nguyện buông tay từ lâu, chỉ là bản thân vẫn không tự chủ mà muốn có một chút ngọt ngào trong tán tỉnh thôi. Mỗi lần như thế, Majorie luôn khéo léo tránh đi, ý tứ nói mình yêu Bryan Martin. Nàng đẩy Henry về hướng khác, chẳng cho hắn nói thêm một lời. Hắn cười cười. Thôi thì hôm nay, hắn nợ nàng một mạng vụ nắm đuôi Essa, cho cô bạn ở San Francisco nàng giới thiệu một cuộc hẹn vui vẻ cũng có thể coi như hoàn lại chút ân tình.
- Chúng ta có thể đi ăn trưa để bàn thêm. – Marcus nói khi hai người về đến khách sạn.
Thế nhưng, hắn lắc đầu:
- Hôm nay tôi có hẹn. Cậu lên phòng trước đi.
Hắn lên chiếc Ferrari mà Laura Slater đặt dịch vụ trước, được đưa tới ngay tại cổng khách sạn, rồi biến mất trong dòng người. Luật sư phụ tá hắn vẫn ngây ngẩn. Henry Cunningham trước nay làm gì cũng không bao giờ giải thích nhưng anh ta nghĩ chắc là điều quan trọng.
Marcus quả thực không thể ngờ hắn chỉ lái chiếc xe thể thao để đi mua đúng một bông hồng duy nhất. Majorie Martin bắt hắn đến một cuộc hẹn chưa biết mặt. Bông hồng này là chìa khóa nhằm tìm đúng người thôi. Nếu người khác bị cô gái trong lòng mình giới thiệu bạn gái cho thì hẳn sẽ rất đau lòng. Thế nhưng trong trường hợp của Henry, hắn cảm thấy chẳng có gì khó chịu. Nàng nếu không có cảm giác gì thì cũng đâu cần vội vã đẩy mình đi như vậy? Hắn thấy thực sự thú vị. Cô gái mà Majorie giới thiệu, nhằm đánh lạc sự chú ý của hắn liệu sẽ như thế nào?
Henry lái xe thẳng đến nhà hàng. Bông hồng trắng trên tay của một cô gái ngồi ngay trên bàn hướng biển đúng là khiến hắn chú thật nhiều. Cô ấy có một mái tóc đen mượt mà, còn mặc váy tím, ôm gọn từng đường cong gọn ghẽ, cho người ta cảm giác muốn "ăn." Chỉ nguyên mấy điểm đó đã chẳng chút nào giống Majorie rồi, lại còn muốn hắn đổi hướng sao?
Tuy nghĩ thế, nhưng Henry điều chỉnh sắc mặt mình, cười tươi hơn một chút rồi tiến đến cô gái:
- Yves phải không? – Cô ấy hơi giật mình quay lại, khi ngước lên nhìn hắn thì mặt thoáng chút ửng hồng, ấp úng – Anh.. anh là Henry sao?
Hắn gật đầu, mặc cho đối phương quan sát mình, vui vẻ nói:
- Không thì anh cầm hoa đỏ đến đấy làm gì. – Hắn chìa tay ra. – Rất vui được gặp em.
Yves đưa tay vén lại mái tóc bị gió thổi tung của mình:
- Rất vui được gặp anh. – Cô ấy điều chỉnh sắc mặt mấy lần, mới nhẹ nhàng nói tiếp. – Tôi cũng chưa bao giờ đi hẹn mà không biết mặt người ta thế này. Đều do Majorie cả.
- Thế thì đó là cả hai chúng ta rồi. – Hắn ra vẻ đồng cảm để câu chuyện diễn biến tự nhiên hơn.
Yves đón lấy ý này, cười rất tươi với hắn. Phục vụ đến bàn, hai người gọi đồ uống trước, rồi mới từ tốn chia sẻ những thông tin nhỏ nhặt. Hẹn buổi đầu thôi, nên về cơ bản nói chuyện gì đều là không quan trọng. Thăm dò phong thái và cách xử lý tình huống của đối phương mới là chuyện chính. Bởi vậy, hắn cứ thong thả mà làm.
Henry quan sát Yves từ đầu đến chân. Diện mạo của cô ấy khác nàng nhiều lắm. Đứng cạnh hắn thì ai cũng thấp nên về cơ bản chuyện Yves cao hơn nàng một chút không có ý nghĩa gì. Thế nhưng, gương mặt cô ấy tuy cũng châu Á nhưng sống mũi cao, nét mày sắc hơn Majorie đôi chút. Nếu nhìn theo tiêu chuẩn đẹp truyền thống, thì Yves chắc chắn thắng. Có điều, đôi mắt của cô gái đối diện đẹp một cách mơ màng. Hắn vẫn là thích đôi mắt có thần, sống động của Majorie hơn nhiều chút.
Chớp mắt, Henry đổi sự chú ý sang thân hình Yves. Ngực phụ nữ châu Á nói chung rất nhỏ. Vậy nên, khi thứ da thịt tròn trịa ẩn nấp dưới lớp váy ôm trước mặt trong lớn hơn bình thường cũng làm hắn có chút tò mò. Majorie có tập tành, nên eo rất gọn và chắc chắn. Cơ mà, eo của Yves trông còn giống như một sợ lạt mềm. Tuy rằng, Henry từng ôm không ít người đẹp nhưng mấy tháng nay bận việc, hắn chẳng đụng đến ai. Thế nên, nếu thực sự có ý, cô gái này lại có một đôi phần châu Á của nàng, hắn có lẽ sẽ thật sự tận hứng. Cơ mà, Majorie đã nói nàng giới thiệu một người thân thiết. Thế nên, hắn thu tâm tình kiểu ham muốn ngắn hạn của mình về, kiên nhẫn nói chuyện.
Khi Yves vô tình nhắc tới chuyện mình quyết tâm bỏ chồng vì anh ta vẫn thích sống trong thế giới của riêng mình hơn là đầu tư và chia sẻ trong một mối quan hệ thì Henry tiện miệng hỏi:
- Vậy tài sản chung thì hai người định xử lý thế nào?
Cô ấy hơi giật mình vì mình trót lỡ lời nhưng thấy ánh mắt hắn không nửa phần ác ý thì thật lòng mà nói:
- Em cũng chẳng định gì. Ngay từ đầu, về mặt tài chính, em và anh ấy cũng đã rất rạch ròi. Em chuyển ra, cũng tìm được nhà và ổn định cuộc sống rồi, xong thủ tục là được. Em cũng chỉ muốn trong lòng mình bình an thôi.
- Bình an là tốt. – Hắn vừa cắt thịt cho Yves vừa bình phẩm. – Nhưng năm năm, tiền nhà, tiền điện của một căn hộ studio mà trước anh ta vẫn ở cũng cưa đôi. Anh thấy chồng cũ của em cũng hơi tính toán rồi. Anh ta ở một mình thì cũng hết vậy, thế mà không trả được cho em sao? Nếu là anh, anh chắc chắn sẽ đòi khoản đó.
Ánh mắt cô ấy xuất hiện một nét buồn nhưng có vẻ cũng không còn đặt người chồng kia quá quan trọng nữa, vui vẻ đùa với hắn:
- Nói thật nếu anh ấy có vài triệu đô thì em cũng muốn bù vào tổn thương tâm lý đấy. Ít ra em có thể nghỉ đi hàn gắn tâm hồn mình vài tháng chứ không phải nai lưng ra đi làm. – Yves dừng đôi chút. – Cơ mà anh ấy cũng đi làm bình thường thôi, em không muốn vì tranh chấp mấy đồng bạc mà khiến mình mệt mỏi hơn.
Henry vui vẻ. Vậy là nếu lấy hắn mà thì cô ấy sẽ đòi sao? Hắn không muốn buông chủ đề này, nhẹ giọng:
- Chỉ sợ một người đàn ông chi li như vậy, nếu em có thực sự đòi thì anh ta cũng sẵn sàng thuê luật sư ra tiếp chuyện em thôi.
Yves khựng lại, nét mặt tái hẳn đi. Chỉ sơ qua mấy chuyện mà Henry cũng đọc được điều này. Chẳng lẽ là Majorie kể cho hắn? Cô ấy nhìn nụ cười có chút nham hiểm trước mặt, lắc lắc đầu:
- Chuyện tình cảm, đem luật sư ra giải quyết thì dù muốn hay không, hai bên đều sẽ tổn thương. Nếu là những khoản không đáng, bỏ qua vẫn hơn.
Henry gật đầu. Nàng cũng hay nói mấy câu này, mà bản thân là luật sư như hắn cũng thấy nhiều khi thủ pháp mình dùng cho những vụ kiện ly hôn có phần không đạo đức. Thôi thì một cô gái lương thiện đơn giản, hắn cũng dễ chiều lòng hơn. Thấy Yves có vẻ hơi khảnh ăn với những món ở nhà hàng do chính cô ấy chọn, còn thêm một chút lạc giữa dòng suy nghĩ, Henry đột nhiên hỏi:
- Bình thường, một ngày như thế này, chồng cũ em sẽ làm gì ở đâu?
Cô gái trước mặt sững sờ, ngồi ngả về phía sau. Bình thường, nếu ai đó quen qua mạng mà hỏi một câu như thế này Yves sẽ đánh giá là người ta mất tự tin. Cơ mà, gương mặt đang chống tay lên cằm với ý cười lan cả đến mắt kia khiến cô ấy cảm thấy như hắn giống như tìm ra điều gì thú vị. Yves không tự chủ, bị cuốn theo ánh mắt mê hồn kia. Đến khi khai hết cả lịch trình của chồng cũ, phát hiện ra mình để lộ việc bản thân vẫn quan tâm và theo dõi người xưa, cô ấy mới cảm thấy hơi thất thố. Cơ mà, Henry không những không ngại, còn buông tiếng nhẹ nhàng:
- Vậy ăn xong, anh đưa em đi làm việc khác.
Yves không kịp phản ứng thì đã bị hắn tính tiền hộ rồi cuốn theo. Ngồi trên chiếc xe Ferrari của hắn rồi, Yves mới len lén nhìn sang. Cô ấy chưa từng có cảm giác này với một người đàn ông. Rõ ràng nói chuyện không nhiều, cũng chưa biết mấy về bối cảnh của đối phương nhưng cứ cô ấy cứ bị cuốn vào theo ánh mắt và sự tập trung của hắn.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro