Điều bất ngờ muốn và không muốn
Cắt Tử Căn
2024-07-21 13:42:42
Mấy hôm nay, Henry vùi đầu trong rất nhiều công việc. Ngày hắn đi gặp Louisa, cô ấy nói rằng vì thấy một quỹ của Vaughn thâm hụt nên muốn điều tra thêm. Trước nay, cô ấy luôn chủ động tham gia những hoạt động từ thiện nên ghét nhất là những kẻ dùng tiền quyên góp của người khác bỏ vào túi cá nhân của mình.
Hóa ra, Travis Vaughn khi điều hành quỹ mắt, trại trẻ mồ côi và hoạt động môi trường thì chi phí hành chính đều cao hơn một chút so với bình thường. Nếu cộng tất cả lại trong nhiều năm thì khoản tiền lên đến gần trăm triệu đô. Cơ mà, Louisa chưa kịp quan tâm xem nó được chuyển đi đâu thì một điều khác còn khiến cô ấy chú ý hơn:
- Những đứa trẻ ở Blue Hope đều hoàn tất thủ tục với các gia đình trong trung bình từ 6 đến 17 tháng sau khi ghi danh. Cậu thấy điều này có gì lạ không?
Những chuyện khác, hắn có thể không biết nhưng nhận nuôi con ở Mỹ, trừ một số trường hợp đặc biệt, không cách nào dễ dàng như thế. Nếu cha mẹ theo quy trình bình thường thì tối thiểu hai năm, thậm chí cả bảy tám năm may ra mới thành. Louisa và hắn tra lại chi phí pháp lý của Blue Hope thì quả nhiên là chiếm đến gần 80% quản lý hành chính và được ghi dưới phần dịch vụ.
Không chỉ thế, cô ấy tự mình gọi điện đến một số gia đình đã nhận nuôi trẻ tại Blue Hope đứa trẻ đã được nhận nuôi nhưng chỉ già nửa là thông tin kiểm chứng hoàn toàn, còn lại thì đa phần đều khai là bệnh, tai nạn mất, hoặc được gửi đi học ở châu Âu. Louisa lo lắng cho học sinh ở trường nên xem cả báo cáo công về Lucas Vaughn nữa. Thì ra thằng bé cũng được nhận nuôi, nhưng cũng không phải là đứa đầu. Trước đây nhà Vaughn còn hai đứa con nuôi nữa nhưng đều vì bệnh mà chết yểu.
Thời điểm Lucas về đến nhà gần như trùng khớp với việc Travis ghi danh cho nó vào Westminster và tiếp nhận quản lý Lyons Eyes. Cũng nhờ thế mà hơn hai năm vừa rồi, nhà Vaughn ngày càng thân cận với gia đình Lizzy Lawson. Henry không khỏi nhíu mày:
- Nếu nói như thế, tất cả những việc mới xảy ra gần đây không có gì là trùng hợp.
Louisa gật đầu. Nếu không thể tra rõ việc này thì cô ấy lo rằng không chỉ Jeremiah, tất cả những đứa trẻ ở Westminster và những bé mồ côi kia nữa, chúng biết đi đâu về đâu. Cả hai người đều cảm thấy, đây chỉ là một phần của âm mưu lớn hơn mà nghĩ thế nào hắn cũng thấy sẽ liên quan đến Robert Jensen.
Vài đêm sau, Henry đang ngập đầu suy nghĩ và tra cứu thì Jeremiah mang cái chăn lông cừu nhỏ của nó lết sang phòng. Thấy thằng bé ngập ngừng, hắn đóng máy, gọi nó lại rồi kéo lên lòng:
- Có chuyện gì sao?
- Anh đã nói muốn bảo vệ một người thì phải đủ mạnh đúng không? – Jeremiah ngẩng mặt, nghiêm túc hỏi hắn.
- Phải. – Henry thở dài nhưng hoàn toàn không có ý thúc giục.
Thằng bé lấy hết quyết tâm, thì thầm vào tai hắn:
- Hôm lớp em đến thăm Lizzy ở bệnh viện, em thấy Lucas khóc trong phòng vệ sinh. – Nó hơi dừng như đang thăm dò ý hắn, nhưng cuối cùng cũng nói. – Lucas nói bạn ấy bị ba bắt cài một cái đinh kênh ngược lại trên ván lúc nào Lizzy trượt.
Hắn nghe đến đây thì mặt mày tái mét. Dùng cả con mình, cho dù là nhận nuôi để tính toán với lũ trẻ, rốt cục Travis Vaughn muốn gì? Vẻ sợ sệt trên gương mặt Jeremiah nói rất rõ, ngay cả thằng bé cũng nhận ra điều bất thường. Hắn ôm Jeremiah lên giường, xoa đầu nó:
- Đừng sợ, anh nhất định sẽ tìm ra.
Nó gật đầu, níu lên tay áo pajama của hắn:
- Em thấy Lucas rất sợ ba. Anh hãy đừng nói gì với ai vội nhé.
Hắn nhận lời và hỏi ý kiến Jeremiah về việc xem đoạn ghi hình kia. Nó cuối cùng cũng đồng ý. Nếu đã lựa chọn tin tưởng thì thằng bé liệu có thể tin ai hơn là chính người mà cả cuộc đời ngắn ngủ của nó đã dựa dẫm đây. Henry ôm chặt Jeremiah trong lòng cho đến khi thằng bé thiếp đi còn hắn thì không ngủ được. Chỉ muốn bảo vệ những điều quan trọng nhất với mình, mà sao khó khăn đến thế?
* * *
Chiều hôm sau, ở Nashville lại là diễn biến của một câu chuyện hoàn toàn khác. Majorie vẫn như mọi khi, hết giờ dạy thì ở lại trường, sửa bài nghiên cứu, đợi đến khi đón con. Đang chuẩn bị đồ đạc dời đi thì nàng nghe thấy tiếng trưởng khoa. Nàng ngẩng lên thì phát hiện ra ông đang muốn giới thiệu mình với một người không quen cũng chẳng lạ:
- Majorie, đây là Tổng giám đốc James Conaway của Công ty phân phối Upchord. Anh ấy vừa kí tài trợ 5 triệu đô cho khoa sau khi đọc về dự án phân phối lạnh của cô đấy. Anh Conaway, đây chính là Tiến sĩ Majorie Martin, chủ nhân của bài báo thú vị so sánh chuỗi cung ứng tác phẩm nghệ thuật, hàng hóa phi pháp, và dịch vụ rửa tiền gần đây đấy.
Nhìn thấy mái tóc nâu chải chéo và gương mặt điển trai có vài nét nghịch ngợm kia, nàng bật ra một tiếng cười thân thiện. Hình như người này từng nói nếu nàng ngại đến Austin thì sẽ đích thân đến Tennessee thì phải? Cơ mà đến giờ đón Alexandria rồi. Nàng nghiêng đầu chào trưởng khoa rồi lướt qua anh ta đi thẳng. Ông ta chưa hiểu chuyện gì, định quay người xin lỗi James thì thấy anh Tổng giám đốc này nhìn theo bóng Majorie vô cùng tươi tỉnh. Anh ta lịch sự từ biệt ông rồi sải những bước dài đến sau nàng.
Majorie nghe thấy tiếng bước chân, buông vài câu, như thể không chủ đích nhưng giọng nói đủ cho người đứng cạnh nghe:
- Tôi đã nói mình sẽ hỗ trợ Klein Tokar trong hợp đồng với Upchord. Anh vung tay vài triệu đô như thế, hình như hơi thừa thãi rồi.
- Tôi đâu phải vì em mới làm chuyện đó. – James vui vẻ, chờ nàng nhìn sang rồi đẩy ý cười lên tận mắt. – Mẹ tôi cũng từng học ở đây. Thay bà đóng góp thì có gì sai chứ?
Gương mặt Majorie ánh lên một vệt hồng nhưng chân không hề giảm tốc. Anh Tổng giám đốc Upchord tinh ý nhận ra dấu cười trên đuôi mắt nàng, cảm thấy rất hài lòng. Bắt được một chút thất thố của người đẹp, anh ta có vốn liếng để cảm thấy trong lòng thú vị. Majorie lúc này đã tiến đến xe mình, đơn giản nói:
- Vậy thì để lúc khác tôi cùng nhóm nghiên cứu sẽ cảm ơn anh. Giờ tôi phải đi đón con cái đã.
James thấy nàng cố tình ôm tài liệu mà không chìa tay bắt thì đôi mắt hạt dẻ nhuốm thêm màu thích thú. Anh ta không chào, mặc nhiên để nàng bấm mở khóa xe. Khi Majorie vào ghế lái thì James cũng mở cửa ngồi luôn lên ghế phụ khiến nàng cũng ngây người
- Như thế này không lịch sự lắm nhỉ? – Nàng nhấc chân mày bên phải lên, tỏ ý khó chịu với người đối diện.
Thế nhưng, người đàn ông này rất chai mặt, thong thả nói:
- Em còn không đi nhanh là sẽ muộn giờ đón con thật đó.
Majorie nhìn đồng hồ. Nếu giờ mà không đi nữa thì cũng đến cao điểm, Alexandria sẽ phải chờ mất. Nàng đành mất kiên nhẫn nổ máy. Thôi thì anh ta muốn nói gì mình cứ nghe xem vậy. Cơ mà đi cả một đoạn dài, James chỉ lặng lẽ quan sát nàng chứ không hề lên tiếng. Điều này khiến Majorie vô cùng khó chịu. Tuy không nhìn sang nhưng dáng vẻ cao dong dỏng của anh ta đưa nàng về trong những hồi tưởng còn lẫn lộn.
Chỉ có một người đàn ông ngồi từng ngồi trên ghế phụ của nàng. Người đó không phải Bryan vì trước đây, khi anh còn ở nhà nhiều thì luôn sợ nàng không quen lái cao tốc nên đưa đón cả hai mẹ con. Majorie bất giác nhớ đến những buổi chiều ngồi cạnh chồng, anh tự tay kéo đai an toàn để cài, còn tranh thủ tặng thêm nàng vài cái nhìn tình tứ.
Đã mấy tháng nay, nàng chỉ có một mình trong những buổi chiều như thế này. Thì ra, khi không dựa dẫm anh, Majorie đã có thể rất độc lập làm quen với việc lên xuống những con đường mà người ta lao nhanh đến chóng mặt kia. Tuy thực sự, việc mẹ nàng đi lạc khỏi trại tị nạn và bị đâm chết ở trên một con đường như thế vẫn còn rất ám ảnh, nhưng vì chồng vì con, nàng sẵn sàng quẳng nó sau đầu.
Thế nhưng, hôm nay, James Conaway lì mặt ngồi kia khiến trái tim nàng thắt lên nhiều hồi nữa. Anh ta tuy mang dáng chạy bộ chứ không đậm cơ bắp như Henry, nhưng chiều cao cùng thái độ trêu chọc nàng khiến lòng Majorie cuộn sóng.
* * *
Năm đó, để giúp nàng hết sợ đường, hắn đã cương quyết chỉ ngồi ghế phụ, còn cố tình úp sách lên mặt giả vờ ngủ ép nàng lái cả quãng đường từ Clemson đến Charleston, South Carolina. Được một chặng, nàng cuối cùng cũng bình tĩnh hơn thì vừa đúng lúc gặp xe tải lớn vượt làn. Đang run tay vì lo sợ thì Henry vươn người nắm lấy tay lái:
- Em yên tâm đã có anh rồi.
Ánh mắt hai người đều nhìn đường nhưng tay chạm tay. Henry chính là như vậy. Hắn cứ vờ không quan tâm, muốn nàng tự làm việc mình sợ nhất nhưng thì ra trong lòng không buông. Lúc đó, cái con người luôn độc lập trong nàng đã hoàn toàn mềm yếu. Có lẽ người này nàng có thể nắm tay và dựa dẫm đi trọn một đời. Cơ mà, cơn ác mộng của nàng cũng vì hắn mới bắt đầu. Hôm đó, đơn giản là một ngày trời đẹp.
* * *
Dù giờ mọi chuyện đã qua rồi nhưng những vết sẹo trong lòng nàng còn đó. Hơn nữa, nghĩ đến hoàn cảnh hiện tại, Majorie lại tự trách mình. Nàng dựa vào Henry, mọi chuyện đã đổ vỡ. Sau đó vừa tự nhủ bản thân phải trở lại độc lập và kiên cường thì Bryan Martin đến. Anh giúp nàng lấy lại sức sống đời mình nhưng nàng quyết định chọn kết hôn phải phải đã sai rồi? Những năm tháng bình yên của nàng vụt bay đi trong vài tháng. Majorie sai rồi phải không?
Nàng chỉ có thể dựa vào bản thân mình, còn không thể tin tưởng bất cứ đàn ông nào được. Từ nhỏ, nàng đã nên học điều đó. Thế nhưng, hắn bước đến, cho nàng được phép không mạnh mẽ, và từ đó, phá hoàn toàn tất cả.
Tránh cho ý nghĩ của mình lan man hơn nữa, Majorie đành đặt dấu chấm cho sự im lặng trên xe, hỏi James Conaway:
- Nếu anh muốn nhờ tôi giúp về Upchord thì có thể nói luôn, không cần làm như vậy.
Anh ta nãy giờ vẫn tươi tỉnh, vốn chỉ đợi nàng mở lời thôi:
- Tôi không phải đến vì Upchord. Lúc nữa đón con gái xong rồi, chúng ta cùng đến một dự án khác.
Majorie nghe ra ý chân thành trong giọng nói vừa rồi nhưng vẫn lo lắng về sự thần bí của người đàn ông bên cạnh. Nàng hít một hơi. Dù sao anh ta có vẻ không mang theo ác ý. Nghe hết rồi từ chối một thể chắc cũng không đến nỗi nào.
Alexandria vừa đến cổng trường thì nhìn thấy mẹ đang vẫy tay với mình, chạy đến xà vào lòng nàng:
- Mẹ.. mẹ.. Hôm nay, thầy nói con xếp hạng cao nhất trong kì thi toán khu vực, muốn mẹ kí giấy cho con đi thi ở bang đấy. – Cô bé cầm sẵn tờ giấy trên tay, vẫy vẫy như muốn nàng kí luôn.
Majorie rất từ tốn:
- Để về nhà rồi mẹ xem thêm nhé. – Nàng liếc mắt thấy địa điểm ở DC rồi. Hình như thời gian còn trùng với đêm diễn của ba con bé ở nơi đó.
Alexandria thấy nàng còn chần chừ, hơi cụp mắt. Thế nhưng, con bé cũng nhanh chóng nhận ra có một người đàn ông tóc nâu, cao dong dỏng, đứng ngay cạnh mẹ con mình. Nó chu mỏ hỏi:
- Chú là ai vậy?
James Conaway cúi người, dùng đôi mắt tinh nghịch nhìn Alexandria. Anh ta đưa tay ra sau tai con bé rồi lật một cái khiến nó tròn xoe mắt:
- Chú lấy đồng xu đó ở đâu ra?
- Không chỉ có đồng xu đâu. – Anh Tổng giám đốc Upchord cao giọng vui đùa, bàn tay đó lại lật thêm một lần nữa ra một bông hoa nhỏ.
Lần này không chỉ Alexandria nhảy cẫng lên vui vẻ mà nụ cười trên gương mặt nàng cũng chân thật hơn. Anh ta đoán không sai, chỉ cần chú tâm đến con cái thì Majorie sẽ mở lòng. Nàng nhìn ánh mắt dò hỏi của anh ta thì đành thở dài. Mấy cái trò ảo thuật tiểu tiết sao Majorie có thể nhìn không ra chứ nhưng con bé vui như vậy, để nàng xem xem người này thực sự muốn gì?
- Không phải Upchord sao? – Nàng hỏi.
- Upchord cũng phải ước mơ duy nhất mà tôi có. – James từ tốn đáp.
Nàng gật đầu. Anh ta nhanh chóng đưa mẹ con nàng tới một nơi gần trường con bé. Nó được quây lại một thời gian rồi nhưng ai cũng tò mò và không đoán được người ta xây gì bên trong. Có người nói là kho. Người lại đoán là khu thương mại nhưng về cơ bản vẫn không ai có được thông tin chính xác. James để Majorie đến cổng khu xây dựng rồi mới gọi điện vào trong để có người ra mở cho họ:
- A.. – Bé con phía sau là người đầu tiên thốt lên kinh ngạc.
Nàng đang lái xe rất chậm nên nhìn được sang hai bên. Thoáng qua, đây dường như là một khu giải trí cho trẻ em. Tuy chưa hoàn thiện hết nhưng Majorie cũng nhìn ra một vài điểm hơi khác. Nó được bố trí theo dòng lịch sử của Nashville và ngoài mấy thứ cầu trượt nước và trò lái xe, tàu lượn đơn giản, mỗi điểm dừng đều có một câu đố hoặc một toán mà những đứa trẻ phải giải ra mới tiếp tục được chơi. Tòa nhà phía bên cạnh trông giống như một bảo tàng nhưng trước khi nàng kịp hỏi thì James Conaway đã cất giọng trầm ấm của mình:
- Mẹ tôi vốn là con gái nuôi và người thừa kế duy nhất của một tỉ phú buôn gỗ Hemmings. Em chắc cũng biết vì họ có một lâu đài lớn ở ngay giữa Nashville.
- Tôi có biết. – Nàng nhận ra ý dò hỏi của anh ta, gật đầu, mắt vẫn quan sát con gái chạy chơi bên những trò mới lạ. – Nếu tôi không nhầm thì gia đình Hemmings đã quyên góp lâu đài đó cho thành phố. Ban đầu nó được hội đồng giáo dục dùng tạm làm văn phòng và trường tu nhưng giờ đang phục chế dần để mọi người thăm quan. Vì kiến trúc cảnh quan của nơi đó mang theo phong thái châu Âu rất rõ ràng nên thành phố vẫn đang quyên góp để hoàn thành việc đó.
- Vậy em có biết đồ đạc trong lâu đài giờ ở đâu không? – James thành thật hỏi.
Nàng cười cười. Chẳng lẽ vì nàng viết trong nghiên cứu rằng rất nhiều đồ tại những ngôi nhà cổ bị đánh cắp về sau được dùng vào mục đích tăng giá để rửa tiền cho tội phạm mà người này đến gặp mình sao. Ngoài miệng, Majorie rất nhẹ nhàng:
- Đồ bắt đầu thất lạc khi trường tu làm được vài năm thì bị đóng. Ai cũng đổ cho những nữ sinh quanh vùng ở nội trú xong thì giữ làm kỉ niệm. Nhưng mà.. – Nàng tủm tỉm khiến anh Tổng giám đốc càng thêm chăm chú.
- Nhưng mà sao cơ? – Anh ta hỏi.
- Lúc đó ở phía đông Nashville có hai băng đảng chuyên tổ chức cờ bạc và buôn người. Tôi nghe nói trong lâu đài đó có một chiếc bình cổ mà Johan Florence, chủ của băng người Ý nhận là thứ được truyền đời trong gia đình ông ta. Thế nên việc mở trường tu của nhóm người Đức về cơ bản là để tung hỏa mù. Nơi có nhiều người ra vào và ở lại, cuối cùng có đóng cửa cuỗm đi hết đồ thì cũng rất khó truy được là đã vào tay ai. Cơ mà đồ quý mang giá trị cá nhân có rồi thì có thể giữ nó làm tin để ép người làm chuyện không thích mà thôi. – Nàng ngập ngừng một lúc. – Nhưng những chuyện đó, tôi đều viết trong nghiên cứu mới nhất, anh đâu cần phải hỏi trực tiếp ở đây chứ.
Anh Tổng giám đốc bình thản gật đầu. Anh ta đúng là đã đọc nghiên cứu của càng biết nàng đã tìm sách tra cứu ở lâu đài cũ kia. Cơ mà, James không vội vàng, tiến đến đỡ Alexandria ở một cầu trượt, tránh cho cô bé ngã. Sau đó, and ta kể chuyện như đổi hẳn chủ đề:
- Em biết sơ qua về đồ vật như thế cũng tốt. Nhưng có lẽ em không biết tôi xây nơi này chính là vì mẹ tôi. – Mái tóc nâu trong nắng chiều hơi ngả ánh đỏ khiến anh ta trông hoài cổ hơn. – Ít người biết bà tuy được quyền thừa kế của nhà Hemmings nhưng không nhận một đồng nào. Bà nói rằng mình biết ơn vì gia đình họ không chỉ đón bà khỏi cuộc sống nghèo mà còn tận tình giáo dục cho đến khi thành người, tự chủ kiếm một cuộc sống ở nơi khác, còn lấy chồng sinh con. Thế nên bà không lấy gì cả.
- Mẹ anh quả là một phụ nữ không tầm thường. – Nàng tán thưởng thật lòng nhưng vẫn hơi thắc mắc. – Vậy nơi này thì có ý nghĩa gì?
James chầm chậm dừng bước trước tòa nhà cao nhất:
- Bà tặng lâu đài đi cùng với những vật phẩm trong đó chỉ với một điều kiện rằng, họ sẽ sử dụng nó như một nguồn lực để tiếp tục làm giáo dục, trả về phía trước. Không chỉ vậy bà muốn gia đình tôi khi dư dả tiền nong hơn thì về Tennessee mở một ngôi trường để tự bà dạy trẻ, rồi dắt chúng về lâu đài cũ, để giới thiệu về nơi bắt nguồn tất cả. Từng tác phẩm trong đó và đồ vật trong đó, đều có ý nghĩa riêng với bà. – Anh ta trầm giọng. – Cơ mà, ý tưởng này còn chưa thực hiện thì mẹ tôi đã mắc ung thư và mất. Khi trường tu rời đi, ba tôi và tôi từ Texas về đây hỏi chuyện mất đồ thì ai cũng nói hiến cho chính phủ rồi. Hơn nữa, chúng tôi cũng không phải là người thừa kế chính thức của nhà Hemmings nên không có quyền hỏi.
- Họ thực sự đã nói thế sao? – Majorie nhướn mày. – Dù sao anh cũng là người nhà mà.
James gật đầu khẳng định với nàng, thậm chí còn tự cười vào quá khứ:
- Gì mà mà người nhà hay không chứ? Mẹ tôi ngây thơ, ba tôi lúc đó cũng muốn tự làm nên để bà tự do quyên góp. Khi bà đi rồi, người ta chiếm đoạt của nhà Hemmings xong thì thấy nhà tôi cũng chỉ là trung lưu, lại ngoại lai từ bang khác đến hỏi. Vậy nên, dù có muốn thì cũng chẳng đủ tiền mua lại hay đủ quyền lực để điều tra về những tác phẩm đó nên mới đuổi đi thôi. Tôi vẫn còn nhớ rõ thái độ bĩu môi của người phụ nữ làm ở hội đồng giáo dục hôm đó. Bà ta vội vã đóng đồ như đuổi khách nhưng trong chiếc hộp bà ta cầm lại chẳng có cái gì ngoài mấy thứ linh tinh. Rõ ràng là cố tình làm bộ thôi.
Nàng nghe đến đây thì thương cảm thở dài, nhìn lên trên chiếc biển hiệu ở một góc. Nó viết:
- Dành cho Gwennette Conaway, người luôn có trái tim bao trùm cả thế giới.
Lẩm bẩm đọc theo xong, Majorie hỏi:
- Thế nên anh nỗ lực kiếm tiền chính là để làm lại giấc mơ của mẹ mình phải không? – Nàng nghiêng đâu, vẻ ngưỡng mộ và đồng cảm lúc này đã thêm vài phần chân thật
James nhìn thẳng đôi mắt sống động của nàng, như đã thừa nhận. Anh Tổng giám đốc đang rất phong độ ở đầu tuổi trung niên bình phẩm:
- Tôi thật ra không quá chú ý về chuyện rửa tiền hay làm ăn phi pháp trong bài báo của em. Thế nhưng, tôi thấy em thực sự rất yêu những tác phẩm mà mình nói đến. Người không hiểu nghệ thuật sẽ không đọc ra nhưng tôi thì biết.
Anh ta nhìn nàng trân trân. Majorie cố tình cười xòa, nói mình chỉ là nghiên cứu nhiều nên đọc rồi dùng tự vựng viết sao cho hoa mỹ thôi. Cơ mà, James biết là không phải vậy. Cô gái này ngay từ lần đầu anh ta gặp ở Upchord luôn để lộ ra vẻ ngoài hơi thô nhưng tâm tư vô cùng cẩn mật. Majorie là một giáo sư hàng đầu trong ngành vận hành của giới học thuật. Chỉ bằng một cái liếc đã quan sát hết mọi chuyện trong kho và cả ở nơi đây thì làm sao có thể khờ như lời vừa trong miệng.
James Conaway chỉ cảm thấy một thoáng buồn. Rõ ràng là con người rất giỏi giang nhưng Majorie dường như sợ người khác nhìn thấy, chỉ muốn sống một cuộc sống bình thường. Nàng vì sao phải khổ tâm giấu mình như vậy? Là tổn thương gì mà đậm sâu đến thế? Không muốn nàng khó xử, anh Tổng giám đốc điển trai chỉ mở lời đề nghị:
- Việc Upchord tôi có thể dùng chuyên gia khác. Tôi đã đọc hết báo nghiên cứu của em. Em tập trung vào nghiên cứu truy nguồn và hành trình từ thực phẩm, cho đến hàng hóa khan hiếm hay dòng tiền. Tôi có rất nhiều tài liệu về đồ ở lâu đài do tự mình gom nhặt. Em có thể giúp tôi tìm và mua lại chúng được chứ?
Majorie nhìn sang James Conaway. Công việc và cuộc sống của nàng đúng là quá bận để tham gia thường xuyên với Upchord tại Austin. Nếu ở đây thì cũng tốt hơn một chút nhưng ánh mắt nàng vẫn ở trên người Alexandria. Như biết nàng nghĩ gì, người đàn ông bên cạnh rành rọt:
- Lần trước, tôi nghe em mang con gái đi công tác thì cũng đoán được rằng em chỉ muốn giành càng nhiều thời gian cho con bé thôi. Em đi làm giáo sư nhiều năm, thành quả nghiên cứu và tư vấn chắc cũng không thiếu nhưng là làm đến đâu, ăn đến đấy. Nếu có thể có thứ của riêng mình và kiếm nguồn thụ động hơn, không phải sẽ tốt cho cả Alexandria sao?
- Nói là nói thế. – Majorie thở ra một hơi. – Nhưng cũng không thể làm nhanh được.
- Không nhanh, cũng không ngay. – Anh ta ghé sát mặt rồi hướng mắt nàng nhìn tất cả xung quanh. – Tôi không chỉ muốn em tìm tác phẩm mà muốn em chạy cả nơi này. Nếu em nhận lời, mỗi tác phẩm em tìm thấy sẽ biến thành cổ phần của em tại Viện Nghệ thuật này. Em có thấy chạy một chương trình giáo dục theo ý mình muốn, mang Alexandria đến đây, rồi tự mình làm nghiên cứu khi có thời gian, không phải chạy theo bất cứ áp lực nào.
James càng nói, gương mặt của nàng càng rõ nét bàng hoàng. Majorie cố trấn tĩnh hỏi anh ta:
- Nhưng mà sao anh muốn giúp tôi như vậy chứ?
Anh Tổng giám đốc Upchord lúc này nhìn nàng thực sự dịu dàng:
- Người khác nhìn em như thế nào tôi không biết. Tôi chỉ cảm nhận được ngày em đến kho, em là một người rất có tâm. Ngay cả đám quản kho đó bình thường rất khó chịu với người ngoài mà em nói gì cũng xun xoe xung quanh hết. Nếu không có tâm thì sao làm được vậy? – Anh ta ghé sát mặt Majorie lần nữa, khiến cho nàng không thể trốn tránh, nói một câu chẳng mấy liên quan. – Mẹ tôi ngày xưa cũng là một người như vậy.
Nàng muốn tránh đi nhưng lùi một bước lại vấp lên bậc thềm. James Conaway đưa tay đỡ trọn eo khiến Majorie hơi khó xử. Alexandria chạy đến, hỏi thăm:
- Mẹ có sao không?
Nàng nhân lúc này, quay sang nó lắc đầu, dịu dàng:
- Trời hơi tối nên mẹ nhìn đường không kĩ lắm.
Con bé chép miệng:
- Ba thật hư, không về chăm mẹ nữa. Mắt mẹ trời nhập nhoạng, lúc nào cũng khó nhìn.
Majorie xoa đầu con bé. Còn anh Tổng giám đốc bên cạnh nghe thấy vậy liền ngỏ ý muốn đưa đưa cả hai mẹ con về. Cả ba lên xe nàng. Lần này anh ta ngồi ghế lái, Majorie thoáng nhìn sang. Cơ hội mà James Conaway nói với nàng hôm nay vô cùng hiếm có và phù hợp với hiện tại của nàng. So với ngày ngày xuống Austin thì ở đây chăm con, làm việc rồi tranh thủ giúp trung tâm giáo dục và nghệ thuật của anh ta thêm nữa. Còn tương lai, những thứ như tài sản sinh lời sẽ dần giúp nàng tự do khỏi công việc thường ngày. Nàng rất thích nghiên cứu, giảng dạy và tư vấn nhưng xét cho cùng vì giờ cũng đang còn trẻ còn sức thôi. Nếu sau này Majorie bệnh mà có một khoản thụ động thì ít nhất nàng cũng không phải dựa dẫm vào ai mà vẫn chăm được con gái mình.
Về đến nhà, Alexandria hồn nhiên mời anh Tổng giám đốc quyền lực của Upchord vào ăn. Thế nhưng, Majorie đứng chắn ngay giữa cửa, nói mình sẽ cân nhắc đề nghị của anh ta sau. James Conaway biết mình không thể vào cũng gọi xe riêng đã chờ sẵn để rời đi. Anh ta nhìn cô bé đang vẫy tay chào mình thì tủm tỉm. Mái tóc vàng và vóc dáng dài dài kia không có nét nào giống với nàng. Tập hồ sơ trong tay cũng nói, Alexandria vốn chỉ là con của chồng nàng, Bryan Martin. Người này là nhạc sĩ, ca sĩ mới nổi, giờ còn đang lấn chân sang sản xuất cũng khá thành công.
Về chuyện cô con gái, Majorie cũng mới hoàn thành hồ sơ nhận nuôi để chính thức trở thành giám hộ của con bé có mấy năm nay. Ấy vậy mà anh ta vẫn thấy hai mẹ con vô cùng thân thiết. Thật giống như cách mẹ anh tả về nhà Hemmings khi bà còn nhỏ. Tình thân không nhất thiết phải là máu mủ. Nếu có thể thật lòng yêu thương nhau thì sự gần gũi cũng mãi trường tồn.
* * *
Ở Atlanta, Henry Cunningham bàn với Marcus Thomas về chuyện Essa đang muốn kiện một công ty mới nổi ở thung lũng Silicon vì phần mềm của họ chạy trên nền trùng với một số công nghệ nội tại. Marcus nói:
- Nếu muốn thực sự rõ ràng thì chúng ta nên qua San Francisco dò hỏi thêm về công ty này nữa
Hắn đồng ý. Quan hệ với vợ chồng thị trưởng Kevin và Rebecca Navarro cũng đến lúc khởi động rồi. Hơn nữa, chuyện mua nhà của Yves, Henry cũng cần giải quyết. Để lâu thêm ở căn hộ chung đó vừa bất tiện cho hắn vừa khiến cô ấy sống không được đàng hoàng.
Khi ra khỏi phòng họp, Laura đưa cho một xấp giấy tờ. Từ sắc mặc của cô trợ lý, hắn đoán được là trong đó có điều mình không muốn thấy. Cơ mà, Henry vẫn bình thản. Lúc chiều hắn dạy lại cho Laura cách nàng từng hướng dẫn mình tra giao dịch. Có vẻ như cô ấy đã tìm ra thứ gì. Hắn không đọc ngay mà chỉ hỏi Laura xem có thông tin gì không trong này mà cô ấy nghĩ rằng quan trọng không. Cô trợ lý cân nhắc mấy lượt rồi nói:
- Tôi từ chỗ trợ lý của bác sĩ Moore nghe được rằng, bệnh lý về mắt của Lizzy Lawson rất đặc biệt. Nếu bị ngã hoặc có trấn động lớn sẽ có thể ảnh hưởng trực tiếp lên não. Thậm chí.. – Nét mặt của Laura càng tối.
- Thậm chí sao? – Henry sốt ruột:
- Thậm chí có thể dẫn đến tử vong nữa
Hắn thừ mặt. Thảo nào lúc đó, George Lawson vẫn cứ là muốn kiện. Anh ta lo cho con gái nên giận quá lên với hắn và Jeremiah là vô cùng hợp lý. Chỉ e rằng, Travis Vaughn khi xúi Lucas đặt cái đinh kênh ngược kia cũng đã biết điều này. Nếu như Lizzy thực sự bị ảnh hưởng rồi tử vong, thì việc này còn lớn đủ để dìm toàn bộ những cái tên có mang họ Cunningham dù hắn có ra chính trường hay không nữa.
Henry lật dở xấp tài liệu của Laura. Hắn vốn chắc chắn rằng Robert Jensen liên quan đến nó. Thế nhưng, cái tên đập vào mắt lại là David Tokar. Ông ta có cả giao dịch với cả trại trẻ Blue Hope và quỹ môi trường Daring Earth. Nếu như vậy luật sư quản lý hãng hắn hiện tại có khả năng cao cũng đang rửa tiền cho một phi vụ khác. Travis Vaughn rốt cục là ai? Anh ta tại sao có liên quan đến cả đứa em ngoài giá thú kia và ông chủ trên giấy tờ của hắn. Liệu anh ta còn có thể có liên hệ đến người nào?
Cơ mà, Laura chỉ là một trợ lý hành chính thôi. Thứ cô ấy có thể tra ra có hạn. Hắn cũng không muốn phải nhờ nàng những chuyện có khả năng liên quan đến chính trị. Henry ngẩng đầu, nhìn ra ngoài cửa kính xe. Ngay lúc đang nhớ đến nàng, thì trước mắt hắn hiện ra một tấm biển quảng cáo khá lớn:
- Buổi biểu diễn của Blooming Girton vào thứ 7, tại nhà hát Chastain Park đã hoàn toàn hết vé.
Mắt hắn mở tròn. Hắn không nhớ tên ban nhạc nhưng gương mặt Bryan Martin hiện lên ở chính giữa. Hắn quả thật không theo dõi giới giải trí nên hoàn toàn không ngờ tới chồng nàng đã nổi đến mức này. Chastain Park có sức chứa khoảng 7000 người mà hết vé thì quả tình không nhỏ. Thế nhưng, nếu anh ta có buổi diễn lớn ở Atlanta ngay ngày mai thì có nghĩa là giờ vẫn chưa về với nàng.
Trái tim Henry đau thắt khi nhớ đến nét buồn của Majorie và phản ứng giận dỗi của Alexandria tại sân bay Austin. Hắn ngay lập tức bấm điện thoại gọi cho nàng. Bình thường thì giờ muộn, Majorie có đánh chết cũng chẳng nghe máy. Thế nhưng, không rõ tại sao hắn nghe lại được tiếng nhỏ nhẹ ở đầu kia. Đôi mắt Henry nhòe nước. Nàng nhắc mấy lần:
- Anh gọi điện có chuyện gì sao?
Henry cảm nhận được sự cô đơn trong giọng nói của nàng nhưng tự nhủ với bản thân, mình không thể chen vào chuyện đó. Đến cuối cùng, hắn đành phải dùng chuyện có một số giao dịch cần truy xuất để lấp liếm tâm trạng mình. Cụp máy rồi, bàn tay hắn lại rung lên tê rần. Henry không biết rằng ở đầu bên kia, nàng cũng chất chứa bao tâm sự không thành lời khi hắn gọi. Bỏ lỡ nhau rồi, vực sâu đó, họ luôn muốn lấp đầy nhưng không biết liệu có càng ngày càng lớn?
Hóa ra, Travis Vaughn khi điều hành quỹ mắt, trại trẻ mồ côi và hoạt động môi trường thì chi phí hành chính đều cao hơn một chút so với bình thường. Nếu cộng tất cả lại trong nhiều năm thì khoản tiền lên đến gần trăm triệu đô. Cơ mà, Louisa chưa kịp quan tâm xem nó được chuyển đi đâu thì một điều khác còn khiến cô ấy chú ý hơn:
- Những đứa trẻ ở Blue Hope đều hoàn tất thủ tục với các gia đình trong trung bình từ 6 đến 17 tháng sau khi ghi danh. Cậu thấy điều này có gì lạ không?
Những chuyện khác, hắn có thể không biết nhưng nhận nuôi con ở Mỹ, trừ một số trường hợp đặc biệt, không cách nào dễ dàng như thế. Nếu cha mẹ theo quy trình bình thường thì tối thiểu hai năm, thậm chí cả bảy tám năm may ra mới thành. Louisa và hắn tra lại chi phí pháp lý của Blue Hope thì quả nhiên là chiếm đến gần 80% quản lý hành chính và được ghi dưới phần dịch vụ.
Không chỉ thế, cô ấy tự mình gọi điện đến một số gia đình đã nhận nuôi trẻ tại Blue Hope đứa trẻ đã được nhận nuôi nhưng chỉ già nửa là thông tin kiểm chứng hoàn toàn, còn lại thì đa phần đều khai là bệnh, tai nạn mất, hoặc được gửi đi học ở châu Âu. Louisa lo lắng cho học sinh ở trường nên xem cả báo cáo công về Lucas Vaughn nữa. Thì ra thằng bé cũng được nhận nuôi, nhưng cũng không phải là đứa đầu. Trước đây nhà Vaughn còn hai đứa con nuôi nữa nhưng đều vì bệnh mà chết yểu.
Thời điểm Lucas về đến nhà gần như trùng khớp với việc Travis ghi danh cho nó vào Westminster và tiếp nhận quản lý Lyons Eyes. Cũng nhờ thế mà hơn hai năm vừa rồi, nhà Vaughn ngày càng thân cận với gia đình Lizzy Lawson. Henry không khỏi nhíu mày:
- Nếu nói như thế, tất cả những việc mới xảy ra gần đây không có gì là trùng hợp.
Louisa gật đầu. Nếu không thể tra rõ việc này thì cô ấy lo rằng không chỉ Jeremiah, tất cả những đứa trẻ ở Westminster và những bé mồ côi kia nữa, chúng biết đi đâu về đâu. Cả hai người đều cảm thấy, đây chỉ là một phần của âm mưu lớn hơn mà nghĩ thế nào hắn cũng thấy sẽ liên quan đến Robert Jensen.
Vài đêm sau, Henry đang ngập đầu suy nghĩ và tra cứu thì Jeremiah mang cái chăn lông cừu nhỏ của nó lết sang phòng. Thấy thằng bé ngập ngừng, hắn đóng máy, gọi nó lại rồi kéo lên lòng:
- Có chuyện gì sao?
- Anh đã nói muốn bảo vệ một người thì phải đủ mạnh đúng không? – Jeremiah ngẩng mặt, nghiêm túc hỏi hắn.
- Phải. – Henry thở dài nhưng hoàn toàn không có ý thúc giục.
Thằng bé lấy hết quyết tâm, thì thầm vào tai hắn:
- Hôm lớp em đến thăm Lizzy ở bệnh viện, em thấy Lucas khóc trong phòng vệ sinh. – Nó hơi dừng như đang thăm dò ý hắn, nhưng cuối cùng cũng nói. – Lucas nói bạn ấy bị ba bắt cài một cái đinh kênh ngược lại trên ván lúc nào Lizzy trượt.
Hắn nghe đến đây thì mặt mày tái mét. Dùng cả con mình, cho dù là nhận nuôi để tính toán với lũ trẻ, rốt cục Travis Vaughn muốn gì? Vẻ sợ sệt trên gương mặt Jeremiah nói rất rõ, ngay cả thằng bé cũng nhận ra điều bất thường. Hắn ôm Jeremiah lên giường, xoa đầu nó:
- Đừng sợ, anh nhất định sẽ tìm ra.
Nó gật đầu, níu lên tay áo pajama của hắn:
- Em thấy Lucas rất sợ ba. Anh hãy đừng nói gì với ai vội nhé.
Hắn nhận lời và hỏi ý kiến Jeremiah về việc xem đoạn ghi hình kia. Nó cuối cùng cũng đồng ý. Nếu đã lựa chọn tin tưởng thì thằng bé liệu có thể tin ai hơn là chính người mà cả cuộc đời ngắn ngủ của nó đã dựa dẫm đây. Henry ôm chặt Jeremiah trong lòng cho đến khi thằng bé thiếp đi còn hắn thì không ngủ được. Chỉ muốn bảo vệ những điều quan trọng nhất với mình, mà sao khó khăn đến thế?
* * *
Chiều hôm sau, ở Nashville lại là diễn biến của một câu chuyện hoàn toàn khác. Majorie vẫn như mọi khi, hết giờ dạy thì ở lại trường, sửa bài nghiên cứu, đợi đến khi đón con. Đang chuẩn bị đồ đạc dời đi thì nàng nghe thấy tiếng trưởng khoa. Nàng ngẩng lên thì phát hiện ra ông đang muốn giới thiệu mình với một người không quen cũng chẳng lạ:
- Majorie, đây là Tổng giám đốc James Conaway của Công ty phân phối Upchord. Anh ấy vừa kí tài trợ 5 triệu đô cho khoa sau khi đọc về dự án phân phối lạnh của cô đấy. Anh Conaway, đây chính là Tiến sĩ Majorie Martin, chủ nhân của bài báo thú vị so sánh chuỗi cung ứng tác phẩm nghệ thuật, hàng hóa phi pháp, và dịch vụ rửa tiền gần đây đấy.
Nhìn thấy mái tóc nâu chải chéo và gương mặt điển trai có vài nét nghịch ngợm kia, nàng bật ra một tiếng cười thân thiện. Hình như người này từng nói nếu nàng ngại đến Austin thì sẽ đích thân đến Tennessee thì phải? Cơ mà đến giờ đón Alexandria rồi. Nàng nghiêng đầu chào trưởng khoa rồi lướt qua anh ta đi thẳng. Ông ta chưa hiểu chuyện gì, định quay người xin lỗi James thì thấy anh Tổng giám đốc này nhìn theo bóng Majorie vô cùng tươi tỉnh. Anh ta lịch sự từ biệt ông rồi sải những bước dài đến sau nàng.
Majorie nghe thấy tiếng bước chân, buông vài câu, như thể không chủ đích nhưng giọng nói đủ cho người đứng cạnh nghe:
- Tôi đã nói mình sẽ hỗ trợ Klein Tokar trong hợp đồng với Upchord. Anh vung tay vài triệu đô như thế, hình như hơi thừa thãi rồi.
- Tôi đâu phải vì em mới làm chuyện đó. – James vui vẻ, chờ nàng nhìn sang rồi đẩy ý cười lên tận mắt. – Mẹ tôi cũng từng học ở đây. Thay bà đóng góp thì có gì sai chứ?
Gương mặt Majorie ánh lên một vệt hồng nhưng chân không hề giảm tốc. Anh Tổng giám đốc Upchord tinh ý nhận ra dấu cười trên đuôi mắt nàng, cảm thấy rất hài lòng. Bắt được một chút thất thố của người đẹp, anh ta có vốn liếng để cảm thấy trong lòng thú vị. Majorie lúc này đã tiến đến xe mình, đơn giản nói:
- Vậy thì để lúc khác tôi cùng nhóm nghiên cứu sẽ cảm ơn anh. Giờ tôi phải đi đón con cái đã.
James thấy nàng cố tình ôm tài liệu mà không chìa tay bắt thì đôi mắt hạt dẻ nhuốm thêm màu thích thú. Anh ta không chào, mặc nhiên để nàng bấm mở khóa xe. Khi Majorie vào ghế lái thì James cũng mở cửa ngồi luôn lên ghế phụ khiến nàng cũng ngây người
- Như thế này không lịch sự lắm nhỉ? – Nàng nhấc chân mày bên phải lên, tỏ ý khó chịu với người đối diện.
Thế nhưng, người đàn ông này rất chai mặt, thong thả nói:
- Em còn không đi nhanh là sẽ muộn giờ đón con thật đó.
Majorie nhìn đồng hồ. Nếu giờ mà không đi nữa thì cũng đến cao điểm, Alexandria sẽ phải chờ mất. Nàng đành mất kiên nhẫn nổ máy. Thôi thì anh ta muốn nói gì mình cứ nghe xem vậy. Cơ mà đi cả một đoạn dài, James chỉ lặng lẽ quan sát nàng chứ không hề lên tiếng. Điều này khiến Majorie vô cùng khó chịu. Tuy không nhìn sang nhưng dáng vẻ cao dong dỏng của anh ta đưa nàng về trong những hồi tưởng còn lẫn lộn.
Chỉ có một người đàn ông ngồi từng ngồi trên ghế phụ của nàng. Người đó không phải Bryan vì trước đây, khi anh còn ở nhà nhiều thì luôn sợ nàng không quen lái cao tốc nên đưa đón cả hai mẹ con. Majorie bất giác nhớ đến những buổi chiều ngồi cạnh chồng, anh tự tay kéo đai an toàn để cài, còn tranh thủ tặng thêm nàng vài cái nhìn tình tứ.
Đã mấy tháng nay, nàng chỉ có một mình trong những buổi chiều như thế này. Thì ra, khi không dựa dẫm anh, Majorie đã có thể rất độc lập làm quen với việc lên xuống những con đường mà người ta lao nhanh đến chóng mặt kia. Tuy thực sự, việc mẹ nàng đi lạc khỏi trại tị nạn và bị đâm chết ở trên một con đường như thế vẫn còn rất ám ảnh, nhưng vì chồng vì con, nàng sẵn sàng quẳng nó sau đầu.
Thế nhưng, hôm nay, James Conaway lì mặt ngồi kia khiến trái tim nàng thắt lên nhiều hồi nữa. Anh ta tuy mang dáng chạy bộ chứ không đậm cơ bắp như Henry, nhưng chiều cao cùng thái độ trêu chọc nàng khiến lòng Majorie cuộn sóng.
* * *
Năm đó, để giúp nàng hết sợ đường, hắn đã cương quyết chỉ ngồi ghế phụ, còn cố tình úp sách lên mặt giả vờ ngủ ép nàng lái cả quãng đường từ Clemson đến Charleston, South Carolina. Được một chặng, nàng cuối cùng cũng bình tĩnh hơn thì vừa đúng lúc gặp xe tải lớn vượt làn. Đang run tay vì lo sợ thì Henry vươn người nắm lấy tay lái:
- Em yên tâm đã có anh rồi.
Ánh mắt hai người đều nhìn đường nhưng tay chạm tay. Henry chính là như vậy. Hắn cứ vờ không quan tâm, muốn nàng tự làm việc mình sợ nhất nhưng thì ra trong lòng không buông. Lúc đó, cái con người luôn độc lập trong nàng đã hoàn toàn mềm yếu. Có lẽ người này nàng có thể nắm tay và dựa dẫm đi trọn một đời. Cơ mà, cơn ác mộng của nàng cũng vì hắn mới bắt đầu. Hôm đó, đơn giản là một ngày trời đẹp.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
* * *
Dù giờ mọi chuyện đã qua rồi nhưng những vết sẹo trong lòng nàng còn đó. Hơn nữa, nghĩ đến hoàn cảnh hiện tại, Majorie lại tự trách mình. Nàng dựa vào Henry, mọi chuyện đã đổ vỡ. Sau đó vừa tự nhủ bản thân phải trở lại độc lập và kiên cường thì Bryan Martin đến. Anh giúp nàng lấy lại sức sống đời mình nhưng nàng quyết định chọn kết hôn phải phải đã sai rồi? Những năm tháng bình yên của nàng vụt bay đi trong vài tháng. Majorie sai rồi phải không?
Nàng chỉ có thể dựa vào bản thân mình, còn không thể tin tưởng bất cứ đàn ông nào được. Từ nhỏ, nàng đã nên học điều đó. Thế nhưng, hắn bước đến, cho nàng được phép không mạnh mẽ, và từ đó, phá hoàn toàn tất cả.
Tránh cho ý nghĩ của mình lan man hơn nữa, Majorie đành đặt dấu chấm cho sự im lặng trên xe, hỏi James Conaway:
- Nếu anh muốn nhờ tôi giúp về Upchord thì có thể nói luôn, không cần làm như vậy.
Anh ta nãy giờ vẫn tươi tỉnh, vốn chỉ đợi nàng mở lời thôi:
- Tôi không phải đến vì Upchord. Lúc nữa đón con gái xong rồi, chúng ta cùng đến một dự án khác.
Majorie nghe ra ý chân thành trong giọng nói vừa rồi nhưng vẫn lo lắng về sự thần bí của người đàn ông bên cạnh. Nàng hít một hơi. Dù sao anh ta có vẻ không mang theo ác ý. Nghe hết rồi từ chối một thể chắc cũng không đến nỗi nào.
Alexandria vừa đến cổng trường thì nhìn thấy mẹ đang vẫy tay với mình, chạy đến xà vào lòng nàng:
- Mẹ.. mẹ.. Hôm nay, thầy nói con xếp hạng cao nhất trong kì thi toán khu vực, muốn mẹ kí giấy cho con đi thi ở bang đấy. – Cô bé cầm sẵn tờ giấy trên tay, vẫy vẫy như muốn nàng kí luôn.
Majorie rất từ tốn:
- Để về nhà rồi mẹ xem thêm nhé. – Nàng liếc mắt thấy địa điểm ở DC rồi. Hình như thời gian còn trùng với đêm diễn của ba con bé ở nơi đó.
Alexandria thấy nàng còn chần chừ, hơi cụp mắt. Thế nhưng, con bé cũng nhanh chóng nhận ra có một người đàn ông tóc nâu, cao dong dỏng, đứng ngay cạnh mẹ con mình. Nó chu mỏ hỏi:
- Chú là ai vậy?
James Conaway cúi người, dùng đôi mắt tinh nghịch nhìn Alexandria. Anh ta đưa tay ra sau tai con bé rồi lật một cái khiến nó tròn xoe mắt:
- Chú lấy đồng xu đó ở đâu ra?
- Không chỉ có đồng xu đâu. – Anh Tổng giám đốc Upchord cao giọng vui đùa, bàn tay đó lại lật thêm một lần nữa ra một bông hoa nhỏ.
Lần này không chỉ Alexandria nhảy cẫng lên vui vẻ mà nụ cười trên gương mặt nàng cũng chân thật hơn. Anh ta đoán không sai, chỉ cần chú tâm đến con cái thì Majorie sẽ mở lòng. Nàng nhìn ánh mắt dò hỏi của anh ta thì đành thở dài. Mấy cái trò ảo thuật tiểu tiết sao Majorie có thể nhìn không ra chứ nhưng con bé vui như vậy, để nàng xem xem người này thực sự muốn gì?
- Không phải Upchord sao? – Nàng hỏi.
- Upchord cũng phải ước mơ duy nhất mà tôi có. – James từ tốn đáp.
Nàng gật đầu. Anh ta nhanh chóng đưa mẹ con nàng tới một nơi gần trường con bé. Nó được quây lại một thời gian rồi nhưng ai cũng tò mò và không đoán được người ta xây gì bên trong. Có người nói là kho. Người lại đoán là khu thương mại nhưng về cơ bản vẫn không ai có được thông tin chính xác. James để Majorie đến cổng khu xây dựng rồi mới gọi điện vào trong để có người ra mở cho họ:
- A.. – Bé con phía sau là người đầu tiên thốt lên kinh ngạc.
Nàng đang lái xe rất chậm nên nhìn được sang hai bên. Thoáng qua, đây dường như là một khu giải trí cho trẻ em. Tuy chưa hoàn thiện hết nhưng Majorie cũng nhìn ra một vài điểm hơi khác. Nó được bố trí theo dòng lịch sử của Nashville và ngoài mấy thứ cầu trượt nước và trò lái xe, tàu lượn đơn giản, mỗi điểm dừng đều có một câu đố hoặc một toán mà những đứa trẻ phải giải ra mới tiếp tục được chơi. Tòa nhà phía bên cạnh trông giống như một bảo tàng nhưng trước khi nàng kịp hỏi thì James Conaway đã cất giọng trầm ấm của mình:
- Mẹ tôi vốn là con gái nuôi và người thừa kế duy nhất của một tỉ phú buôn gỗ Hemmings. Em chắc cũng biết vì họ có một lâu đài lớn ở ngay giữa Nashville.
- Tôi có biết. – Nàng nhận ra ý dò hỏi của anh ta, gật đầu, mắt vẫn quan sát con gái chạy chơi bên những trò mới lạ. – Nếu tôi không nhầm thì gia đình Hemmings đã quyên góp lâu đài đó cho thành phố. Ban đầu nó được hội đồng giáo dục dùng tạm làm văn phòng và trường tu nhưng giờ đang phục chế dần để mọi người thăm quan. Vì kiến trúc cảnh quan của nơi đó mang theo phong thái châu Âu rất rõ ràng nên thành phố vẫn đang quyên góp để hoàn thành việc đó.
- Vậy em có biết đồ đạc trong lâu đài giờ ở đâu không? – James thành thật hỏi.
Nàng cười cười. Chẳng lẽ vì nàng viết trong nghiên cứu rằng rất nhiều đồ tại những ngôi nhà cổ bị đánh cắp về sau được dùng vào mục đích tăng giá để rửa tiền cho tội phạm mà người này đến gặp mình sao. Ngoài miệng, Majorie rất nhẹ nhàng:
- Đồ bắt đầu thất lạc khi trường tu làm được vài năm thì bị đóng. Ai cũng đổ cho những nữ sinh quanh vùng ở nội trú xong thì giữ làm kỉ niệm. Nhưng mà.. – Nàng tủm tỉm khiến anh Tổng giám đốc càng thêm chăm chú.
- Nhưng mà sao cơ? – Anh ta hỏi.
- Lúc đó ở phía đông Nashville có hai băng đảng chuyên tổ chức cờ bạc và buôn người. Tôi nghe nói trong lâu đài đó có một chiếc bình cổ mà Johan Florence, chủ của băng người Ý nhận là thứ được truyền đời trong gia đình ông ta. Thế nên việc mở trường tu của nhóm người Đức về cơ bản là để tung hỏa mù. Nơi có nhiều người ra vào và ở lại, cuối cùng có đóng cửa cuỗm đi hết đồ thì cũng rất khó truy được là đã vào tay ai. Cơ mà đồ quý mang giá trị cá nhân có rồi thì có thể giữ nó làm tin để ép người làm chuyện không thích mà thôi. – Nàng ngập ngừng một lúc. – Nhưng những chuyện đó, tôi đều viết trong nghiên cứu mới nhất, anh đâu cần phải hỏi trực tiếp ở đây chứ.
Anh Tổng giám đốc bình thản gật đầu. Anh ta đúng là đã đọc nghiên cứu của càng biết nàng đã tìm sách tra cứu ở lâu đài cũ kia. Cơ mà, James không vội vàng, tiến đến đỡ Alexandria ở một cầu trượt, tránh cho cô bé ngã. Sau đó, and ta kể chuyện như đổi hẳn chủ đề:
- Em biết sơ qua về đồ vật như thế cũng tốt. Nhưng có lẽ em không biết tôi xây nơi này chính là vì mẹ tôi. – Mái tóc nâu trong nắng chiều hơi ngả ánh đỏ khiến anh ta trông hoài cổ hơn. – Ít người biết bà tuy được quyền thừa kế của nhà Hemmings nhưng không nhận một đồng nào. Bà nói rằng mình biết ơn vì gia đình họ không chỉ đón bà khỏi cuộc sống nghèo mà còn tận tình giáo dục cho đến khi thành người, tự chủ kiếm một cuộc sống ở nơi khác, còn lấy chồng sinh con. Thế nên bà không lấy gì cả.
- Mẹ anh quả là một phụ nữ không tầm thường. – Nàng tán thưởng thật lòng nhưng vẫn hơi thắc mắc. – Vậy nơi này thì có ý nghĩa gì?
James chầm chậm dừng bước trước tòa nhà cao nhất:
- Bà tặng lâu đài đi cùng với những vật phẩm trong đó chỉ với một điều kiện rằng, họ sẽ sử dụng nó như một nguồn lực để tiếp tục làm giáo dục, trả về phía trước. Không chỉ vậy bà muốn gia đình tôi khi dư dả tiền nong hơn thì về Tennessee mở một ngôi trường để tự bà dạy trẻ, rồi dắt chúng về lâu đài cũ, để giới thiệu về nơi bắt nguồn tất cả. Từng tác phẩm trong đó và đồ vật trong đó, đều có ý nghĩa riêng với bà. – Anh ta trầm giọng. – Cơ mà, ý tưởng này còn chưa thực hiện thì mẹ tôi đã mắc ung thư và mất. Khi trường tu rời đi, ba tôi và tôi từ Texas về đây hỏi chuyện mất đồ thì ai cũng nói hiến cho chính phủ rồi. Hơn nữa, chúng tôi cũng không phải là người thừa kế chính thức của nhà Hemmings nên không có quyền hỏi.
- Họ thực sự đã nói thế sao? – Majorie nhướn mày. – Dù sao anh cũng là người nhà mà.
James gật đầu khẳng định với nàng, thậm chí còn tự cười vào quá khứ:
- Gì mà mà người nhà hay không chứ? Mẹ tôi ngây thơ, ba tôi lúc đó cũng muốn tự làm nên để bà tự do quyên góp. Khi bà đi rồi, người ta chiếm đoạt của nhà Hemmings xong thì thấy nhà tôi cũng chỉ là trung lưu, lại ngoại lai từ bang khác đến hỏi. Vậy nên, dù có muốn thì cũng chẳng đủ tiền mua lại hay đủ quyền lực để điều tra về những tác phẩm đó nên mới đuổi đi thôi. Tôi vẫn còn nhớ rõ thái độ bĩu môi của người phụ nữ làm ở hội đồng giáo dục hôm đó. Bà ta vội vã đóng đồ như đuổi khách nhưng trong chiếc hộp bà ta cầm lại chẳng có cái gì ngoài mấy thứ linh tinh. Rõ ràng là cố tình làm bộ thôi.
Nàng nghe đến đây thì thương cảm thở dài, nhìn lên trên chiếc biển hiệu ở một góc. Nó viết:
- Dành cho Gwennette Conaway, người luôn có trái tim bao trùm cả thế giới.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Lẩm bẩm đọc theo xong, Majorie hỏi:
- Thế nên anh nỗ lực kiếm tiền chính là để làm lại giấc mơ của mẹ mình phải không? – Nàng nghiêng đâu, vẻ ngưỡng mộ và đồng cảm lúc này đã thêm vài phần chân thật
James nhìn thẳng đôi mắt sống động của nàng, như đã thừa nhận. Anh Tổng giám đốc đang rất phong độ ở đầu tuổi trung niên bình phẩm:
- Tôi thật ra không quá chú ý về chuyện rửa tiền hay làm ăn phi pháp trong bài báo của em. Thế nhưng, tôi thấy em thực sự rất yêu những tác phẩm mà mình nói đến. Người không hiểu nghệ thuật sẽ không đọc ra nhưng tôi thì biết.
Anh ta nhìn nàng trân trân. Majorie cố tình cười xòa, nói mình chỉ là nghiên cứu nhiều nên đọc rồi dùng tự vựng viết sao cho hoa mỹ thôi. Cơ mà, James biết là không phải vậy. Cô gái này ngay từ lần đầu anh ta gặp ở Upchord luôn để lộ ra vẻ ngoài hơi thô nhưng tâm tư vô cùng cẩn mật. Majorie là một giáo sư hàng đầu trong ngành vận hành của giới học thuật. Chỉ bằng một cái liếc đã quan sát hết mọi chuyện trong kho và cả ở nơi đây thì làm sao có thể khờ như lời vừa trong miệng.
James Conaway chỉ cảm thấy một thoáng buồn. Rõ ràng là con người rất giỏi giang nhưng Majorie dường như sợ người khác nhìn thấy, chỉ muốn sống một cuộc sống bình thường. Nàng vì sao phải khổ tâm giấu mình như vậy? Là tổn thương gì mà đậm sâu đến thế? Không muốn nàng khó xử, anh Tổng giám đốc điển trai chỉ mở lời đề nghị:
- Việc Upchord tôi có thể dùng chuyên gia khác. Tôi đã đọc hết báo nghiên cứu của em. Em tập trung vào nghiên cứu truy nguồn và hành trình từ thực phẩm, cho đến hàng hóa khan hiếm hay dòng tiền. Tôi có rất nhiều tài liệu về đồ ở lâu đài do tự mình gom nhặt. Em có thể giúp tôi tìm và mua lại chúng được chứ?
Majorie nhìn sang James Conaway. Công việc và cuộc sống của nàng đúng là quá bận để tham gia thường xuyên với Upchord tại Austin. Nếu ở đây thì cũng tốt hơn một chút nhưng ánh mắt nàng vẫn ở trên người Alexandria. Như biết nàng nghĩ gì, người đàn ông bên cạnh rành rọt:
- Lần trước, tôi nghe em mang con gái đi công tác thì cũng đoán được rằng em chỉ muốn giành càng nhiều thời gian cho con bé thôi. Em đi làm giáo sư nhiều năm, thành quả nghiên cứu và tư vấn chắc cũng không thiếu nhưng là làm đến đâu, ăn đến đấy. Nếu có thể có thứ của riêng mình và kiếm nguồn thụ động hơn, không phải sẽ tốt cho cả Alexandria sao?
- Nói là nói thế. – Majorie thở ra một hơi. – Nhưng cũng không thể làm nhanh được.
- Không nhanh, cũng không ngay. – Anh ta ghé sát mặt rồi hướng mắt nàng nhìn tất cả xung quanh. – Tôi không chỉ muốn em tìm tác phẩm mà muốn em chạy cả nơi này. Nếu em nhận lời, mỗi tác phẩm em tìm thấy sẽ biến thành cổ phần của em tại Viện Nghệ thuật này. Em có thấy chạy một chương trình giáo dục theo ý mình muốn, mang Alexandria đến đây, rồi tự mình làm nghiên cứu khi có thời gian, không phải chạy theo bất cứ áp lực nào.
James càng nói, gương mặt của nàng càng rõ nét bàng hoàng. Majorie cố trấn tĩnh hỏi anh ta:
- Nhưng mà sao anh muốn giúp tôi như vậy chứ?
Anh Tổng giám đốc Upchord lúc này nhìn nàng thực sự dịu dàng:
- Người khác nhìn em như thế nào tôi không biết. Tôi chỉ cảm nhận được ngày em đến kho, em là một người rất có tâm. Ngay cả đám quản kho đó bình thường rất khó chịu với người ngoài mà em nói gì cũng xun xoe xung quanh hết. Nếu không có tâm thì sao làm được vậy? – Anh ta ghé sát mặt Majorie lần nữa, khiến cho nàng không thể trốn tránh, nói một câu chẳng mấy liên quan. – Mẹ tôi ngày xưa cũng là một người như vậy.
Nàng muốn tránh đi nhưng lùi một bước lại vấp lên bậc thềm. James Conaway đưa tay đỡ trọn eo khiến Majorie hơi khó xử. Alexandria chạy đến, hỏi thăm:
- Mẹ có sao không?
Nàng nhân lúc này, quay sang nó lắc đầu, dịu dàng:
- Trời hơi tối nên mẹ nhìn đường không kĩ lắm.
Con bé chép miệng:
- Ba thật hư, không về chăm mẹ nữa. Mắt mẹ trời nhập nhoạng, lúc nào cũng khó nhìn.
Majorie xoa đầu con bé. Còn anh Tổng giám đốc bên cạnh nghe thấy vậy liền ngỏ ý muốn đưa đưa cả hai mẹ con về. Cả ba lên xe nàng. Lần này anh ta ngồi ghế lái, Majorie thoáng nhìn sang. Cơ hội mà James Conaway nói với nàng hôm nay vô cùng hiếm có và phù hợp với hiện tại của nàng. So với ngày ngày xuống Austin thì ở đây chăm con, làm việc rồi tranh thủ giúp trung tâm giáo dục và nghệ thuật của anh ta thêm nữa. Còn tương lai, những thứ như tài sản sinh lời sẽ dần giúp nàng tự do khỏi công việc thường ngày. Nàng rất thích nghiên cứu, giảng dạy và tư vấn nhưng xét cho cùng vì giờ cũng đang còn trẻ còn sức thôi. Nếu sau này Majorie bệnh mà có một khoản thụ động thì ít nhất nàng cũng không phải dựa dẫm vào ai mà vẫn chăm được con gái mình.
Về đến nhà, Alexandria hồn nhiên mời anh Tổng giám đốc quyền lực của Upchord vào ăn. Thế nhưng, Majorie đứng chắn ngay giữa cửa, nói mình sẽ cân nhắc đề nghị của anh ta sau. James Conaway biết mình không thể vào cũng gọi xe riêng đã chờ sẵn để rời đi. Anh ta nhìn cô bé đang vẫy tay chào mình thì tủm tỉm. Mái tóc vàng và vóc dáng dài dài kia không có nét nào giống với nàng. Tập hồ sơ trong tay cũng nói, Alexandria vốn chỉ là con của chồng nàng, Bryan Martin. Người này là nhạc sĩ, ca sĩ mới nổi, giờ còn đang lấn chân sang sản xuất cũng khá thành công.
Về chuyện cô con gái, Majorie cũng mới hoàn thành hồ sơ nhận nuôi để chính thức trở thành giám hộ của con bé có mấy năm nay. Ấy vậy mà anh ta vẫn thấy hai mẹ con vô cùng thân thiết. Thật giống như cách mẹ anh tả về nhà Hemmings khi bà còn nhỏ. Tình thân không nhất thiết phải là máu mủ. Nếu có thể thật lòng yêu thương nhau thì sự gần gũi cũng mãi trường tồn.
* * *
Ở Atlanta, Henry Cunningham bàn với Marcus Thomas về chuyện Essa đang muốn kiện một công ty mới nổi ở thung lũng Silicon vì phần mềm của họ chạy trên nền trùng với một số công nghệ nội tại. Marcus nói:
- Nếu muốn thực sự rõ ràng thì chúng ta nên qua San Francisco dò hỏi thêm về công ty này nữa
Hắn đồng ý. Quan hệ với vợ chồng thị trưởng Kevin và Rebecca Navarro cũng đến lúc khởi động rồi. Hơn nữa, chuyện mua nhà của Yves, Henry cũng cần giải quyết. Để lâu thêm ở căn hộ chung đó vừa bất tiện cho hắn vừa khiến cô ấy sống không được đàng hoàng.
Khi ra khỏi phòng họp, Laura đưa cho một xấp giấy tờ. Từ sắc mặc của cô trợ lý, hắn đoán được là trong đó có điều mình không muốn thấy. Cơ mà, Henry vẫn bình thản. Lúc chiều hắn dạy lại cho Laura cách nàng từng hướng dẫn mình tra giao dịch. Có vẻ như cô ấy đã tìm ra thứ gì. Hắn không đọc ngay mà chỉ hỏi Laura xem có thông tin gì không trong này mà cô ấy nghĩ rằng quan trọng không. Cô trợ lý cân nhắc mấy lượt rồi nói:
- Tôi từ chỗ trợ lý của bác sĩ Moore nghe được rằng, bệnh lý về mắt của Lizzy Lawson rất đặc biệt. Nếu bị ngã hoặc có trấn động lớn sẽ có thể ảnh hưởng trực tiếp lên não. Thậm chí.. – Nét mặt của Laura càng tối.
- Thậm chí sao? – Henry sốt ruột:
- Thậm chí có thể dẫn đến tử vong nữa
Hắn thừ mặt. Thảo nào lúc đó, George Lawson vẫn cứ là muốn kiện. Anh ta lo cho con gái nên giận quá lên với hắn và Jeremiah là vô cùng hợp lý. Chỉ e rằng, Travis Vaughn khi xúi Lucas đặt cái đinh kênh ngược kia cũng đã biết điều này. Nếu như Lizzy thực sự bị ảnh hưởng rồi tử vong, thì việc này còn lớn đủ để dìm toàn bộ những cái tên có mang họ Cunningham dù hắn có ra chính trường hay không nữa.
Henry lật dở xấp tài liệu của Laura. Hắn vốn chắc chắn rằng Robert Jensen liên quan đến nó. Thế nhưng, cái tên đập vào mắt lại là David Tokar. Ông ta có cả giao dịch với cả trại trẻ Blue Hope và quỹ môi trường Daring Earth. Nếu như vậy luật sư quản lý hãng hắn hiện tại có khả năng cao cũng đang rửa tiền cho một phi vụ khác. Travis Vaughn rốt cục là ai? Anh ta tại sao có liên quan đến cả đứa em ngoài giá thú kia và ông chủ trên giấy tờ của hắn. Liệu anh ta còn có thể có liên hệ đến người nào?
Cơ mà, Laura chỉ là một trợ lý hành chính thôi. Thứ cô ấy có thể tra ra có hạn. Hắn cũng không muốn phải nhờ nàng những chuyện có khả năng liên quan đến chính trị. Henry ngẩng đầu, nhìn ra ngoài cửa kính xe. Ngay lúc đang nhớ đến nàng, thì trước mắt hắn hiện ra một tấm biển quảng cáo khá lớn:
- Buổi biểu diễn của Blooming Girton vào thứ 7, tại nhà hát Chastain Park đã hoàn toàn hết vé.
Mắt hắn mở tròn. Hắn không nhớ tên ban nhạc nhưng gương mặt Bryan Martin hiện lên ở chính giữa. Hắn quả thật không theo dõi giới giải trí nên hoàn toàn không ngờ tới chồng nàng đã nổi đến mức này. Chastain Park có sức chứa khoảng 7000 người mà hết vé thì quả tình không nhỏ. Thế nhưng, nếu anh ta có buổi diễn lớn ở Atlanta ngay ngày mai thì có nghĩa là giờ vẫn chưa về với nàng.
Trái tim Henry đau thắt khi nhớ đến nét buồn của Majorie và phản ứng giận dỗi của Alexandria tại sân bay Austin. Hắn ngay lập tức bấm điện thoại gọi cho nàng. Bình thường thì giờ muộn, Majorie có đánh chết cũng chẳng nghe máy. Thế nhưng, không rõ tại sao hắn nghe lại được tiếng nhỏ nhẹ ở đầu kia. Đôi mắt Henry nhòe nước. Nàng nhắc mấy lần:
- Anh gọi điện có chuyện gì sao?
Henry cảm nhận được sự cô đơn trong giọng nói của nàng nhưng tự nhủ với bản thân, mình không thể chen vào chuyện đó. Đến cuối cùng, hắn đành phải dùng chuyện có một số giao dịch cần truy xuất để lấp liếm tâm trạng mình. Cụp máy rồi, bàn tay hắn lại rung lên tê rần. Henry không biết rằng ở đầu bên kia, nàng cũng chất chứa bao tâm sự không thành lời khi hắn gọi. Bỏ lỡ nhau rồi, vực sâu đó, họ luôn muốn lấp đầy nhưng không biết liệu có càng ngày càng lớn?
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro