Tuyên bố tranh cử
Cắt Tử Căn
2024-07-21 13:42:42
Henry ở nhà nàng tại Nashville cũng chẳng làm điều gì mờ ám. Chủ yếu là hắn lo cho sức khỏe của Majorie nên phụ nấu nướng, đưa đón Alexandria, và chơi với chú chó săn nhỏ mà thôi. Tới buổi tối hắn lại ngồi bên, nghe nàng kể về những việc nhỏ Bryan Martin đã từng làm. Tuy là nhỏ nhưng nó chứa đựng tất cả những bình yên hạnh phúc của một cặp vợ chồng. Trong một phút xúc động, Henry bất giác buột miệng:
- Nhưng như em thế thật là may mắn. Ít ra trái tim em không có anh thì còn có thể chứa Bryan. Trái tim anh chật hẹp, trước giờ chỉ tồn tại một người mà thôi.
- Anh đang nói gì thế?
Ánh mắt nàng xúc động nhìn sang người bên cạnh. Hắn tự dưng nói thế khiến Majorie nhất thời không biết bản thân nên nghĩ gì. Nếu Henry từng trân trọng nàng đến vậy sao ngày đó lại ngủ với một cô gái khác ngay khi đứa con trong bụng còn chưa chào đời. Viền mắt nàng đỏ au, không dám nhìn hắn nữa. Cho tới bây giờ, khi những chuyện này tràn về, nước mắt nàng vẫn không dừng lại được. Khi ở Boston, không phải họ đã làm hòa, đã trở lại thành bạn bè sao?
Henry cũng biết mình lỡ nói lộ ra nhưng cả hắn cả nàng đều không muốn phá vỡ những bình yên giữa họ. Ngoài cửa có tiếng chuông, hắn mượn dịp này mà lảng đi mở cửa. Người đang cầm bó hoa hướng dương nhỏ đứng trước nhà cũng không ai khác, chính là James Conaway.
- Anh sao lại ở đây? – Hắn cất tiếng trước, rất muốn giấu đi viền mắt đỏ hoe.
Anh Tổng tài của Upchord thì không có gì ngạc nhiên lắm, nhẹ nhàng nói:
- Tôi chỉ muốn biết là Majorie ổn.
Nàng lúc này cũng đã ra đến cửa, trong bụng thầm nghĩ, chia tay chồng chưa được bao lâu mà trong nhà đã có đến hai chàng trai lạ, không biết hàng xóm có đánh giá nàng không nữa. Ý nghĩ vốn chỉ là thoáng qua. Từ nhỏ, để bảo vệ người mẹ trong viện tâm thần, nàng đã không phải người quan tâm lắm đến việc người ta nghĩ gì. Việc mình, mình làm thôi. Majorie nở một nụ cười nhạt nhưng chất chứa thiện cảm:
- Vào nhà nói chuyện đi.
Nàng cầm bó hướng dương đi cắm, rồi pha trà, lấy bánh, mặc cho hai anh chàng cao lớn kia đối đãi nhau. James thấy nàng có vẻ vẫn có sức sống trong người thì quay sang Henry ở đối diện. Gương mặt hắn cũng cố phủ một lớp lạnh lùng nhưng ở gần nàng, nét quan tâm không gột sao cho hết. Anh ta mở lời trước:
- Wendy Klein gọi và gửi cho tôi về một đề nghị hợp tác đầu tư của Essa đối với Upchord trông khá tốt nên tôi kí thỏa thuận chống cạnh tranh rồi. – Anh Tổng tài tóc nâu nhìn gương mặt tái dần của hắn, mắt lộ ý cười. – Tôi hỏi cô ấy sao chuyện quan trọng như thế mà Henry Cunnningham lại chẳng gọi cho tôi. Anh biết tôi nhận được câu trả lời gì không?
Thì ra, Marcus Thomas, Laura và thậm chí cả Wendy gọi chính là vì thế này. Hắn thực sự chỉ lo cho nàng mà ném qua đầu hết. Thất thố rồi. Thế nhưng, hắn vẫn cố làm vẻ mặt lạnh lùng, buông một câu cộc lốc:
- Tôi nghỉ phép.
James thấy gương mặt hắn có nhiều biểu cảm hơn khi ở gần Majorie thì thích thú trêu chọc:
- Hay thật đấy. Thế mà tôi nghe đồn Henry Cunningham không làm việc không nghỉ ngơi. Hóa ra, anh phân biệt đối xử với tôi. Cứ tình hình này tôi sa thải anh, làm cùng với Wendy Klein luôn nhé.
Nàng đi ra thấy hắn bị trêu cứng họng thì cũng cười cười:
- Vậy cũng tốt. Nếu anh cắt hợp đồng với Henry, em cũng tự nhiên sẽ thoát ách của nó đúng không?
Hắn lúc này có chút bực mình. James Conaway tán tỉnh, Henry đã buông tay để nhường rồi vậy mà lúc này còn phải lôi hắn ra làm trò hề nữa. Mất khách hàng như vậy thì cũng có sao? Cơ mà, không đợi hai người nói thêm, anh Tổng giám đốc của Upchord đặt phịch bản đề nghị của Essa xuống trước mặt hai người:
- Nào có dễ vậy. Anh đến là để bắt đền hai người vì làm lỡ công việc của Upchord đây.
Gương mặt thoáng mấy nét buồn của nàng nhìn thấy công việc, lập tức nghiêm túc hẳn. Henry liếc mắt sang James. Thì ra anh ta chính là muốn dùng cái này để dỗ nàng. Majorie rất thích công việc. Nàng buồn hay mông lung thì đều mượn công việc để mà bình tâm lại. Trước đây, ở Boston, hắn cũng đã dùng cách này, giờ nhìn anh ta dùng trong lòng cũng vài phần cảm kích.
James Conaway cũng vui vẻ đón ánh mắt hắn. Hai người có thể bất đồng, có thể ghen tị với nhau trong rất nhiều điểm. Thế nhưng, cổ vũ tinh thần nàng thì anh ta và Henry đều có thể hợp tác. Majorie đọc điều khoản của đề xuất xong thì lật máy tra thêm một số thứ. Hắn vừa gạch chân vừa nói:
- Nếu thực sự đúng từng câu chữ như thế này thì không có gì bất lợi. Chỉ có điều cảm giác này hơi tốt quá so với bình thường. Nếu Essa coi trọng Upchord như trong lời lẽ của bản hợp tác thì không phải đã kí mấy hôm trước rồi sao? Đâu cần phải đợi đến tôi. Chờ thêm như thế.. chưa chắc đã là chờ Upchord.
- Cảm giác của anh chưa chắc đã sai đâu. – Nàng lại biểu diễn tiết mục chuyền cành với hắn ngay trước mặt anh Tổng Giám đốc kia, hỏi lại. – Essa quá lớn. Cho dù đã là kí điều kiện chống cạnh tranh, nếu bên đó làm chậm thời gian kí hợp đồng, rồi kí với bên khác, thì Luật sư đại diện của Essa dù cùng làm trong một hãng cũng không được nói với anh, đúng không?
Cả hắn cả James đều nhìn nàng. Henry gật đầu:
- Đó là đặc quyền im lặng của Luật sư với khách hàng. Em đang nói đến trong kế hoạch dự thảo, ngày thông cáo báo chí hiện tại đang được đặt trước ngày kí chính thức một ngày, đúng không?
Nghe đến đây thì James cũng cười:
- Nếu như vậy thông cáo thực ra là để ép một bên khác kí chứ Upchord không phải là lựa chọn đầu tiên.
Hắn lại nhìn sang nàng:
- Nếu đã đến vậy, chắc em cũng tìm ra bên nào rồi.
Majorie quay máy tính cho cả hai chàng trai kia cùng nhìn. Essa là muốn nuốt chửng EsDark nên mới giữ câu với Upchord. Chỉ e rằng, Marcus Thomas hay Wendy Klein cũng chẳng ngờ đến điều này. Chỉ cái đầu nhỏ của nàng mới linh hoạt và nghĩ theo nhiều chiều đến thế. Gương mặt nàng tươi tỉnh lên rõ rệt. Đúng là công việc luôn cho nàng cảm giác tự chủ hơn và càng có thể trở lại bình thường sớm.
Nàng gửi cho cả hắn và James Conaway tài liệu mình vừa tìm. Có nó, họ sẽ có bằng chứng về việc Essa đang muốn đi hai chân hai thuyền mà không phải phá đặc quyền im lặng của Marcus phía bên kia. Giúp xong hợp đồng của Upchord, Majorie ngáp dài. Mấy hôm nay, hắn ở đây, nàng đều phải dùng đến thuốc an thần. Hôm nay như vậy, nàng chắc rằng sẽ ngủ ngon hơn. Hai người đàn ông trước mặt đều giục nàng về phòng. Họ cần làm việc thêm để điều tra về công ty EsDark. Sáng mai, bay lại Atlanta, hai người chắc chắn sẽ có vũ khí để tiếp tục thương thảo về lời đề nghị hợp tác đầu tư này rồi.
Majorie bị cả hai đẩy đi nên đành nghe lời vào phòng ôm Alexandria ngủ. Nàng khuất bóng, hắn rất nhẹ nhàng nói:
- Cảm ơn anh.
Anh Tổng giám đốc tóc nâu giữ nguyên ý cười:
- Tôi làm thế cũng vì bản thân mà. Hơn nữa không phải chúng ta cũng có lợi ích rồi sao?
Đúng như thế. Vừa là tâm trạng của nàng khá lên, vừa cũng đến lúc hắn quay lại việc chính của mình rồi.
* * *
Sáng hôm, Majorie nấu ăn sáng và tiễn cả hai người họ rời đi. Dù hơi vội đưa Alexandria đi học nhưng nàng vẫn níu vai, đưa ra một tập tài liệu, và nói chuyện riêng với hắn:
- Anh giúp em trong chuyện quyền giám hộ rất nhiều nên ban đầu em định dùng thứ này hồi đáp lại. – Nàng thở dài. – Cơ mà cuối cùng phát hiện ra nó cũng có thể liên quan đến một vài chuyện của em.
- Là thứ gì vậy? – Henry nhận ra nét xúc động của nàng.
- Trại trẻ Blue Hope, chương trình Hành tinh xanh Daring Earth, và Quỹ mắt Lyon Eyes, ngoài việc chúng đều có liên quan đến Robert Jensen và David Tokar, em còn phát hiện ra việc khác. Robert Jensen là phụ tá trực tiếp của công tố đã đào bới hồ sơ của mẹ em năm ấy. Anh ta đã nhận tiền từ tài khoản của Tokar bắt đầu từ khoảng cách đây mười tám năm, cùng với một khoản tiền rất lớn qua quỹ vào cái năm mẹ em bị đâm bởi một lái xe bỏ chạy. Henry.. – Hắn nghe đến đây thì kinh hoàng nhìn vào mắt nàng. –.. anh ta là em trai anh phải không?
Sự hoảng loạn trong mắt Majorie tái hiện khoảnh khác hai người phát hiện ra mẹ nàng mất năm đó. Hắn nắm chặt tay giận dữ. Nếu như vậy tất cả bọn họ đều có liên quan. Tại sao.. tại sao.. họ lại muốn chia rẽ hắn và nàng đến vậy?
* * *
Ở phía Atlanta, khi phòng họp đã chuẩn bị sẵn thì mọi người đều rất ngạc nhiên khi hắn xuất hiện cùng lúc với Tổng tài Upchord, James Conaway. Wendy Klein thấy có vẻ hắn đã nắm hết tình hình thì nhíu mày nhường lại thế cục:
- Cậu rốt cục làm trò quỷ gì mà như ảo thuật vậy?
Hắn cười cười nhưng vẫn hơi bất ngờ trước sự xuất hiện của Yves. Cô ấy thực sự hơi buồn khi nhìn ánh mắt giống như đang lờ đi mình kia. Thế nhưng, đây là công việc. Sau khi bàn bạc cả đêm, James Conaway và Henry thống nhất rằng sẽ không vạch trần mục đích của Essa mà đưa ra một lời đề nghị với mức tiền đầu tư vào Upchord cao hơn nhưng thỏa mãn toàn bộ nhu cầu kho vật lý và công nghệ bằng 140% của EsDark.
Steven Uebel nhìn văn bản mới từ bên Upchord nghi hoặc. Thỏa thuận với EsDark, chỉ có hội đồng quản trị trong Essa biết. Ngay cả Marcus và Yves ngồi bên cũng không biết gì. Vậy nhưng đề nghị mà Henry soạn ra thì giống như lường được tất cả. Ông ta thấy thật ra cũng hời nên đặt bút xuống kí. Sau khi bắt tay James Conaway, Steven quay sang hắn, nhẹ giọng:
- Henry Cunningham. Thủ đoạn của anh quả thực cao.
Hắn cười đón ý. Là luật sư hòa giải, đương nhiên phải có chút thủ đoạn rồi. Người ngoài ngành nghe đến hòa giải thì thường không thấy hứng thú bằng thắng kiện ở tòa. Ai cũng nghĩ phải phanh phui tất cả ra thì mới đúng người đúng tội. Thế nhưng, với Henry, hòa giải mang một ý nghĩa khác.
Hãy cứ nói như vụ với Cựu Tổng giám đốc của Essa trước đây, Julian Stanton. Rõ là hòa giải nhưng hắn lấy đi của thứ ông ta quý nhất, danh dự và chức vụ, còn đền bù rất nhiều tiền cho từng nạn nhân.
Đến hôm nay cũng thế, Henry biết Steven Uebel sẽ phát hiện ra hắn có thông tin về EsDark nhưng Upchord lại đưa ra lời đề nghị không từ chối được nên cuối cùng, thay vì tức tối, ông ta hài lòng về kết quả.
Khi Steven quay người đi, Yves cũng đi theo. Ở Atlanta, hắn không cho cô ấy một nửa điểm tâm tình mà chỉ giữ Marcus lại. Henry cho anh ta bản tra xét của Majorie về EsDark. Anh chàng đại diện sơ cấp quả nhiên trông hơi giận, tìm đến Tổng giám đốc Essa để nói. Khách hàng giấu thông tin với Luật sư kiểu này sẽ rất khó để họ đưa ra lời khuyên đúng.
Steven Uebel đương nhiên hiểu. Ông ta liếc nhìn Henry lần nữa. Marcus Thomas nói là một chuyện. Vị Tổng giám đốc này còn nhận ra hắn đang mượn lời người khác để cảnh cáo mình:
- Tuyệt đối không thể bày trò chơi xấu với Henry Cunningham.
Steven chợt nghĩ, hắn là luật sư hòa giải hàng đầu không có nghĩa là hắn không thể thắng trên tòa. Đơn giản, hắn chỉ luôn chọn cách làm đỡ tốn thời gian và hiệu quả hơn thôi. Hòa giải thì không nhất định phải công khai. Trong bóng tối, hắn dễ dàng làm nhiều việc không tưởng. Quả là một đầu óc chiến lược và chính trị phi thường.
Phía bên này, Henry lại chỉ nhìn Yves. Cũng thật may, hôm nay nàng ở Nashville chứ không tới. Nếu không, Majorie nhìn thấy cô ấy thì hắn phải giải thích thế nào?
* * *
James Conaway, sau một đêm mệt nhọc và hợp đồng kí tốt thì muôn về nghỉ trước. Hắn tiếp theo đây phải bắt đầu giải quyết một số chuyện rồi. Wendy Klein thấy ai đi ra cũng niềm nở thì bước vào phòng hắn. Henry không để chị ta kịp đề cập chuyện ăn mừng, nghiêm túc hỏi:
- Khoản tiền mà David Tokar bòn của khách hàng, chúng ta bù được đến đâu rồi?
- Cũng hòm hòm. – Wendy nghe đến đây thì ý thức, hình như hắn đã muốn làm chuyện lớn.
Hắn cười nhưng ánh mắt hơi lạnh:
- Tôi nghĩ đã đến lúc tôi tuyên bố chiến dịch tranh cử Thống đốc của mình rồi.
Henry lên hình kế hoạch của mình. Những tài liệu hôm nay nàng đưa về mấy quỹ từ thiện đã cho thấy David Tokar trước đây là tay sai của ba hắn. Robert Cunningham tuy ngoài mặt nói là từ bỏ mẹ con Sheila Jensen để hắn cho qua chuyện, nhưng bên trong nhờ David chu cấp. Hắn mới tra cứu vài dòng đã biết được ông ta chính là công tố cho vụ án cưỡng dâm mà ba hắn và chủ tập đoàn kia lấp liếm năm nào. Henry biết rõ vụ án đó không được xử đúng vì thiếu bằng chứng.
Thế nên, chắc chắn David Tokar đã giấu đi điều gì đó quan trọng. Chỉ cần Wendy Klein nhờ mối quan hệ trong văn phòng công tố thành phố bí mật tìm thì chắc chắn sẽ có thứ để ép ông ta xuống khỏi vị trí đại diện quản lý.
Còn Robert Jensen, đúng như Majorie nói, là người hỗ trợ cho công tố trong vụ việc đảo lộn hồ sơ dẫn đến cái chết của mẹ nàng, còn qua tay David, nhận tiền từ ba hắn trong việc đó nữa. Hắn nắm ly nước chặt đến mức hằn đỏ cả tay mình.
* * *
Năm đó, mẹ nàng có thể làm hồ sơ tị nạn do thực sự bị tâm thần. Đúng ra, đợt xét để đưa bà từ trại tập trung về cũng đã phải hoàn thành xong, nhưng hồ sơ không hiểu vì lý do gì bị hoãn mãi. Sau đó, công việc yên lành thăng tiến của Majorie cũng bị thôi vì ba hắn nhúng tay.
Henry khi ấy vẫn nghĩ, nàng nghỉ một thời gian cũng không sao. Chỉ cần hắn kiên trì quay lưng với gia đình và chăm chỉ làm việc thì vẫn sẽ nuôi được nàng và mẹ nàng nữa. Hắn động viên rằng chỉ cần hồ sơ đến ngày, hai người sẽ đoàn tụ. Thế nhưng, không may, một công tố lật lại hồ sơ nói người chăm sóc bà trên giấy tờ là nàng không đủ điều kiện tài chính nữa. Họ cứ thế giữ mẹ nàng ở lại nơi tị nạn. Majorie khóc với hắn:
- Em không biết tình yêu của chúng ta sẽ như thế nào? Nhưng giờ em đi đâu tìm việc cũng bị nhà Cunningham chặn. Em thấy hay bản thân cứ về Việt Nam, đón mẹ về, chứ khổ như thế, mẹ làm sao chịu được.
Henry đã bỏ ra ngoài sống với tình yêu của đời mình một thời gian. Cơm hai người cùng nấu, công việc hai người cùng sẻ chia. Hắn buông tay làm sao được, chỉ đành động viên Majorie:
- Cứ thử tìm thêm một thời gian nữa xem sao? Không thì chúng mình kết hôn. Như thế, anh có thể hợp pháp bảo lãnh cho mẹ em được rồi.
Thế nhưng chỉ vài tuần sau, ngay trước ngày bọn họ định ra tòa án Thành phố Clemson để đăng kí, hắn được tin bà đã bị xe đâm trong một lần chạy khỏi nơi tị nạn. Công tố chỉ nói bà tâm thần, lấy trộm đồ, bị người ta đuổi bắt mà trốn ra. Nàng gần như phát điên ngay sau đó. Majorie yêu, nhưng cũng hận hắn vô cùng.
Nếu nàng cứ bỏ hết để mang mẹ về, có lẽ giờ bà vẫn còn sống. Đều là nàng ích kỉ. Đều là nàng vì hạnh phúc của bản thân, nghe lời hắn mà quên đi bà. Kế hoạch kết hôn của Henry và Majorie cũng vì thế mà tan rã. Nếu không phải tin vui của việc có thai kéo hai người lại thì có lẽ, họ đã kết thúc rồi.
Hắn vốn tưởng ba mình vì không đồng ý Majorie nên khiến nàng mất việc hòng đuổi về nước thôi. Thế nhưng giờ, hắn phát hiện Robert Jensen có liên quan đến chuyện đó. Vậy thì, ba hắn đã lợi dụng đứa con hoang kia để hại mẹ Majorie, hòng chia rẽ giữa nàng và hắn. Tất cả chỉ để đẩy Henry tự quay về làm quân cờ chính trị của ông ta. Hắn đau lòng. Sao lúc đó, hắn có thể quên ba mình vốn luôn là người tàn độc và bất chấp thủ đoạn như vậy?
* * *
Buổi chiều, Henry nhận được điện thoại để đi gặp Louisa. Cô ấy phát hiện ra những đứa trẻ của Blue Hope thường được nhận nuôi vào những nhà có trẻ mang bệnh án giống hệt như bệnh án trong trại trẻ. Những đứa trẻ mồ côi đó sau này mất đi không ai hỏi nhưng nhưng những đứa con ruột của nhà nhận nuôi thì khỏe mạnh, bình thường trở lại, không còn dấu tích của thứ bệnh tật nữa. Louisa nói:
- Những đứa bé mồ côi có thể đã hoàn toàn khỏe mạnh nhưng bị dùng làm vật hiến tạng mà thôi.
Cô ấy đỏ mắt. Hắn cũng cảm thấy đau lòng, nhưng bằng chứng và quyền lực họ đều chưa đủ, chỉ có thể tiếp tục tích thêm. Henry nắm chặt tay. Robert Jensen chắc chắn có liên quan đến việc này. Hắn muốn trả thù. Hắn nhất định sẽ làm theo cách để những kẻ này đau đớn nhất.
* * *
Buổi tối, Yves gọi điện cho hắn mấy lần nhưng hắn không bắt máy. Mãi đến tận đêm, dỗ Jeremiah ngủ xong, Henry mới một mình ra chỗ cô ấy ở. Hai người ngồi ở quầy bar 24 giờ của khách sạn, nói chuyện:
- Em sang đây có việc gì không? – Hắn hỏi.
- Chỉ là Essa có thương nghị với Upchord thôi. – Yves lờ mờ cảm nhận hắn còn không biết việc mình viêm dạ dày cấp hôm trước.
Henry gật đầu ghi nhận, bình bình nói với cô ấy:
- Ở San Francisco, em cần gì cũng có thể nói. Đúng là quan hệ bạn bè lợi ích nhưng anh nhất định sẽ chống lưng được. Atlanta là nơi anh sống. Nó phức tạp hơn. Sắp tới, anh tham gia vào một vài vấn đề chính trị nên chúng ta giữ hình ảnh chuyên nghiệp thì tốt hơn.
Yves muốn gào lớn nhưng hoàn toàn không thành tiếng, cuối cùng lặng thinh. Ở bờ Tây, hai người luôn quá sức ngọt ngào nên cô ấy sống trong ảo ảnh. Ngay từ đầu, tự Yves là người đề cập bạn bè lợi ích. Hắn cũng dặn cô ấy phải giữ cảm xúc của mình.
Thế nhưng, Henry đối với cô ấy mười phần chiều chuộng: Mua nhà, kiếm khoản đầu tư riêng, mang đến vị trí chủ chốt hơn trong tập đoàn, và cả sự bảo vệ trong cuộc hôn nhân với chồng cũ. Tất cả điều ấy khiến Yves quên mất điểm bắt đầu của bọn họ.
Cơ mà, làm người thì thường rất tham lam. Cô ấy có được Henry ở San Francisco rồi thì lại chuyển sang mong ngóng hắn đang làm gì ở nơi khác. Kết quả, cô ấy ghen với Louisa, người thực sự là bạn thân của hắn, để rối kiếm cách đến cái thành phố Atlanta, vốn là không nên đến này.
Nếu không đến đây, Yves có thể hoàn toàn không tỉnh mộng mà cho rằng Henry thực sự quan tâm mình như một đối tượng tiềm năng. Cơ mà, những câu vừa rồi của hắn cho Yves thấy rõ chỉ khi bản thân ngoan ngoãn ở trong cái bể cá tại San Francisco kia thì hắn mới yêu chiều cô ấy giống như cách nuôi một sủng vật mà thôi.
Majorie nói phải yêu người sẵn sàng đội mình lên đầu. Chồng chị ấy cuối cùng thành nhạc sĩ, nhà sản xuất nổi tiếng. Lúc đi tour, cứ đầu mỗi bài hát, anh lại kể một câu chuyện về vợ mình. Thế nhưng, cô ấy không nghe. Yves cương quyết cho rằng bản thân quyền năng đến mức có thể thay đổi những người đàn ông mình muốn bằng tình yêu và sự kiên trì. Cơ mà, Constantine Olsen từ đầu tới cuối vẫn ích kỉ. Còn Henry coi cô ấy như một người bạn rất đỗi thông thường. Chẳng qua Yves có điểm thỏa mãn hắn nên được trả lại bằng những thứ vật chất kia.
Hazel Davis cũng có lần nói người quyền lực như hắn khó nắm bắt được trái tim. Cô ấy ngay từ lần đầu gặp Yves phát hiện ra sự khốn nạn của Constantine thì đã một phát bỏ luôn rồi. Bây giờ, Hazel yêu một giám đốc bảo tàng, không hẳn giàu có nhưng hai người hiểu hết tâm tư nhau, dù làm việc hay đi chơi đều vui vẻ. Ấy vậy mà, Yves vẫn không nghe. Trái tim thì liên quan gì đến quyền lực? Vậy nhưng, hôm nay chính miệng hắn nói về công tác chính trị của mình ở Atlanta. Mọi thứ với Yves ở đây vì thế đều biến thành phải "chuyên nghiệp."
Ngay cả Louisa Wilson gặp có một lần cũng nói cô ấy nên tìm người toàn tâm toàn ý. Cô gái ấy mười phần hoàn hảo, không có một chút e dè hay dưới cơ Henry Cunningham, ấy vậy mà vẫn không chủ động chọn hắn. Hà cớ gì một người chỉ có chút trên trung bình như Yves tới bây giờ vẫn hi vọng bản thân sẽ đủ "đặc biệt" trong lòng hắn?
Hắn quay lưng đi rồi, Yves nhớ tới lời của Marcus Thomas khi anh ta đưa cô ấy về khách sạn đêm hôm trước. Khi đó, Yves giận hắn, giận chính bản thân mình ngu muội nên muốn quyến rũ anh đại diện sơ cấp của hãng luật kia để khỏa lấp lòng tự ti. Marcus không xiêu đổ, mà còn áp lên hai bả vai mà ép cô ấy ngồi xuống giường, không cựa quậy nữa. Anh kéo lại váy áo cho Yves, ân cần nói:
- Thật ra cái đàn ông yêu không hẳn là hình thể, cá tính, hay sự nghiệp của một cô gái đâu. Những thứ đó có thể gây ra đam mê hay ngưỡng mộ. Nhưng còn tình yêu thì yêu là yêu thôi, đôi khi còn chẳng cần lý do gì cả. Đôi khi chính người đàn ông đó cũng chẳng hiểu tại sao mình yêu một người vừa không quá đẹp, vừa quái dị trong tính tình, vừa không biết chiều lòng người nữa. Thế nên, cách cô đang làm, cô có thể biến bản thân thành thứ mà một số người đàn ông nghĩ rằng họ muốn. Còn chuyện của trái tim, họ vẫn là không quản được. Thà cô cứ tìm ra chính mình, làm chính mình, người thực sư có trái tim để yêu cô sẽ tự động tìm đến.
Làm chính mình thật ra là một thứ rất khó đối với Yves. Bao năm nay, cô ấy hết làm theo mong muốn của chồng cũ thì đến hắn. Bất giác, Yves cũng chẳng biết mình là ai nữa. Cơ mà, Hazel Davis nói rất cụ thể. Cô ấy có thể dựa vào quan hệ với Henry mà kiếm lợi. Hắn từng nói với cô ấy về tài sản là thứ thực tại nên chắc chắc sẽ không phật ý về việc này. Lần cô ấy đi chơi golf giúp hắn lừa Julian Stanton, Henry cũng giúp Yves phân biệt thế nào là lợi dụng. Hắn lúc này là lợi dụng. Vậy những thứ kia, cô ấy cũng xứng đáng được hưởng thôi. Như thế trước đã. Còn tìm bản thân mình thì cứ dần dần lại.
Henry đi rồi, đương nhiên không biết cô gái kia đang tính toán những gì. Hắn cũng không quan trọng. Thật ra nếu Yves nói ra, hắn cũng sẽ ủng hộ thôi. Nếu như cô ấy có thể thực sự không tim mà vụ lợi một chút, có lẽ quan hệ của hai người sẽ càng đỡ phức tạp. Cơ mà, Yves vẫn có phần tự lừa dối bản thân. Trong trái tim cô ấy, hình bóng của Henry Cunningham càng ngày càng đậm. Cô ấy chỉ dùng những suy nghĩ tưởng rằng kiếm lời kia mà thuyết phục mình tiếp tục ở bên hắn.
* * *
Những tháng sau đó là một loạt những bất ngờ. Sau khi hắn tuyên bố tranh cử Thống đốc, David Tokar giảm hẳn tuyến phòng ngự. Nếu Henry không phải đang muốn tranh vị trí đại diện quản lý của ông ta ở hãng luật thì có gì đâu mà không ủng hộ.
Hơn nữa, hắn làm chính trị thì sẽ rút khỏi hãng nên khách hàng chia ra, David Tokar sẽ có cơ hội bòn rút thêm. Ông ta không biết rằng Wendy Klein đã nắm rõ thủ đoạn nên giờ bòn của ai David cũng không làm giấy tờ đổ cho người khác được nữa.
Khỏi phải nói, người khó chịu nhất khi biết tin hắn tranh cử Thống đốc là Robert Jensen. Henry Cunningham và Louisa Wilson cùng nhau xuất hiện khắp các sự kiện ở Georgia khiến anh ta nghiến răng ken két. Thì ra, cô hiệu trưởng xinh đẹp của trường Westminster thực sự chưa bao giờ để anh ta vào mắt. Cô ấy đánh lạc hướng sang chuyện tranh cử Luật sư bang để Robert Jensen quên mất rằng Henry vốn là con chính dòng nhà Cunningham, đâu cần thiết phải luồn cúi, càng không cần phải từng bước một đi lên trong con đường chính trị.
Đã vậy, hắn đi đâu tìm tài trợ thì cũng nói Robert Jensen nằm trong bộ sậu của mình khiến anh ta không mở miệng ra nói xấu được. Cùng một cánh, cùng một đảng, tương hỗ cho nhau đương nhiên dễ thắng hơn. Thế nhưng, Henry trong tối ngoài sáng vẫn gọi anh ta là Junior. Hóa ra, nỗ lực bao nhiêu năm nay của Robert để dấn thân vào con đường chính trị, chứng minh mình là một Cunningham hoàn chỉnh cũng chỉ là một bước đệm cho "ông anh trai" Henry thôi.
Đến nhà Valentine, khi ba Helga phẩy tay ra hàng triệu đô ủng hộ việc Henry Cunningham và Robert Jensen tranh cử cùng nhau thì anh ta tức nước vỡ bờ. Anh ta trách ba vợ tương lai có hơn một trăm nghìn cũng không chi cho mình nhưng lại sẵn sàng chống lưng người ngoài như hắn. Lần này đến lượt Helga tự mình ném nhẫn đính hôn. Cô ấy giữa buổi tiệc nói rõ:
- Anh chẳng qua muốn tranh thủ tiền của ba tôi để tranh cứ chứ yêu thương gì. Không ít lần ở những bữa tiệc khác, tôi thấy mắt anh luyến láy với những ai.
Louisa đương nhiên biết cô ấy chỉ đến mình. Thế nhưng, tình cảm của hội cựu học sinh Westminster luôn rất mạnh. Cô ấy là người chủ động để Robert đi theo nhưng Helga sẽ không bao giờ trách bạn mình. Có trách, con gái nhà Valentine sẽ trách gã đàn ông không biết tự trọng kia, có một người rồi mắt còn lúng liếng nhìn theo người khác.
Mẹ Robert, Sheila Jensen, đang hẹn hò ba của Jacob Bowers cũng có trong buổi tiệc. Bà ta lên tiếng muốn bênh con thì bị người "bạn trai" già giận:
- Thể diện mất còn chưa đủ hay sao?
Jacob Bowers và Brady Thompson lúc này mới công nhận Henry rất cao chiêu. Ngoài mặt thì như không đấu trực tiếp nhưng hắn với Louisa kết hợp thì chỉ có đè bẹp toàn quân thôi. Họ đều không biết hắn cắt nguồn tài chính của Robert Jensen là có chủ đích. Không còn ai ủng hộ, hắn sẽ phải bò về chỗ của David Tokar. Cơ mà, ngay cả David giờ thấy hắn có khả năng làm Thống đốc hoặc ít nhất Thượng nghị sĩ thì cũng sẽ xoay chiều.
Robert Jensen không còn đường nào để đi sẽ quay về mấy cái quỹ từ thiện của Travis Vaughn mà rửa tiền. Khi người ta vội thì rất dễ lộ sơ hở. Như thế, Louisa sẽ thỏa nguyện, điều tra và giải cứu những đứa trẻ của cô ấy nhanh hơn. Còn hắn, Henry muốn lật ra toàn bộ bí mật và trả thù cho mẹ nàng cùng mối tình đau đớn của bản thân rất nhiều năm trước.
- Nhưng như em thế thật là may mắn. Ít ra trái tim em không có anh thì còn có thể chứa Bryan. Trái tim anh chật hẹp, trước giờ chỉ tồn tại một người mà thôi.
- Anh đang nói gì thế?
Ánh mắt nàng xúc động nhìn sang người bên cạnh. Hắn tự dưng nói thế khiến Majorie nhất thời không biết bản thân nên nghĩ gì. Nếu Henry từng trân trọng nàng đến vậy sao ngày đó lại ngủ với một cô gái khác ngay khi đứa con trong bụng còn chưa chào đời. Viền mắt nàng đỏ au, không dám nhìn hắn nữa. Cho tới bây giờ, khi những chuyện này tràn về, nước mắt nàng vẫn không dừng lại được. Khi ở Boston, không phải họ đã làm hòa, đã trở lại thành bạn bè sao?
Henry cũng biết mình lỡ nói lộ ra nhưng cả hắn cả nàng đều không muốn phá vỡ những bình yên giữa họ. Ngoài cửa có tiếng chuông, hắn mượn dịp này mà lảng đi mở cửa. Người đang cầm bó hoa hướng dương nhỏ đứng trước nhà cũng không ai khác, chính là James Conaway.
- Anh sao lại ở đây? – Hắn cất tiếng trước, rất muốn giấu đi viền mắt đỏ hoe.
Anh Tổng tài của Upchord thì không có gì ngạc nhiên lắm, nhẹ nhàng nói:
- Tôi chỉ muốn biết là Majorie ổn.
Nàng lúc này cũng đã ra đến cửa, trong bụng thầm nghĩ, chia tay chồng chưa được bao lâu mà trong nhà đã có đến hai chàng trai lạ, không biết hàng xóm có đánh giá nàng không nữa. Ý nghĩ vốn chỉ là thoáng qua. Từ nhỏ, để bảo vệ người mẹ trong viện tâm thần, nàng đã không phải người quan tâm lắm đến việc người ta nghĩ gì. Việc mình, mình làm thôi. Majorie nở một nụ cười nhạt nhưng chất chứa thiện cảm:
- Vào nhà nói chuyện đi.
Nàng cầm bó hướng dương đi cắm, rồi pha trà, lấy bánh, mặc cho hai anh chàng cao lớn kia đối đãi nhau. James thấy nàng có vẻ vẫn có sức sống trong người thì quay sang Henry ở đối diện. Gương mặt hắn cũng cố phủ một lớp lạnh lùng nhưng ở gần nàng, nét quan tâm không gột sao cho hết. Anh ta mở lời trước:
- Wendy Klein gọi và gửi cho tôi về một đề nghị hợp tác đầu tư của Essa đối với Upchord trông khá tốt nên tôi kí thỏa thuận chống cạnh tranh rồi. – Anh Tổng tài tóc nâu nhìn gương mặt tái dần của hắn, mắt lộ ý cười. – Tôi hỏi cô ấy sao chuyện quan trọng như thế mà Henry Cunnningham lại chẳng gọi cho tôi. Anh biết tôi nhận được câu trả lời gì không?
Thì ra, Marcus Thomas, Laura và thậm chí cả Wendy gọi chính là vì thế này. Hắn thực sự chỉ lo cho nàng mà ném qua đầu hết. Thất thố rồi. Thế nhưng, hắn vẫn cố làm vẻ mặt lạnh lùng, buông một câu cộc lốc:
- Tôi nghỉ phép.
James thấy gương mặt hắn có nhiều biểu cảm hơn khi ở gần Majorie thì thích thú trêu chọc:
- Hay thật đấy. Thế mà tôi nghe đồn Henry Cunningham không làm việc không nghỉ ngơi. Hóa ra, anh phân biệt đối xử với tôi. Cứ tình hình này tôi sa thải anh, làm cùng với Wendy Klein luôn nhé.
Nàng đi ra thấy hắn bị trêu cứng họng thì cũng cười cười:
- Vậy cũng tốt. Nếu anh cắt hợp đồng với Henry, em cũng tự nhiên sẽ thoát ách của nó đúng không?
Hắn lúc này có chút bực mình. James Conaway tán tỉnh, Henry đã buông tay để nhường rồi vậy mà lúc này còn phải lôi hắn ra làm trò hề nữa. Mất khách hàng như vậy thì cũng có sao? Cơ mà, không đợi hai người nói thêm, anh Tổng giám đốc của Upchord đặt phịch bản đề nghị của Essa xuống trước mặt hai người:
- Nào có dễ vậy. Anh đến là để bắt đền hai người vì làm lỡ công việc của Upchord đây.
Gương mặt thoáng mấy nét buồn của nàng nhìn thấy công việc, lập tức nghiêm túc hẳn. Henry liếc mắt sang James. Thì ra anh ta chính là muốn dùng cái này để dỗ nàng. Majorie rất thích công việc. Nàng buồn hay mông lung thì đều mượn công việc để mà bình tâm lại. Trước đây, ở Boston, hắn cũng đã dùng cách này, giờ nhìn anh ta dùng trong lòng cũng vài phần cảm kích.
James Conaway cũng vui vẻ đón ánh mắt hắn. Hai người có thể bất đồng, có thể ghen tị với nhau trong rất nhiều điểm. Thế nhưng, cổ vũ tinh thần nàng thì anh ta và Henry đều có thể hợp tác. Majorie đọc điều khoản của đề xuất xong thì lật máy tra thêm một số thứ. Hắn vừa gạch chân vừa nói:
- Nếu thực sự đúng từng câu chữ như thế này thì không có gì bất lợi. Chỉ có điều cảm giác này hơi tốt quá so với bình thường. Nếu Essa coi trọng Upchord như trong lời lẽ của bản hợp tác thì không phải đã kí mấy hôm trước rồi sao? Đâu cần phải đợi đến tôi. Chờ thêm như thế.. chưa chắc đã là chờ Upchord.
- Cảm giác của anh chưa chắc đã sai đâu. – Nàng lại biểu diễn tiết mục chuyền cành với hắn ngay trước mặt anh Tổng Giám đốc kia, hỏi lại. – Essa quá lớn. Cho dù đã là kí điều kiện chống cạnh tranh, nếu bên đó làm chậm thời gian kí hợp đồng, rồi kí với bên khác, thì Luật sư đại diện của Essa dù cùng làm trong một hãng cũng không được nói với anh, đúng không?
Cả hắn cả James đều nhìn nàng. Henry gật đầu:
- Đó là đặc quyền im lặng của Luật sư với khách hàng. Em đang nói đến trong kế hoạch dự thảo, ngày thông cáo báo chí hiện tại đang được đặt trước ngày kí chính thức một ngày, đúng không?
Nghe đến đây thì James cũng cười:
- Nếu như vậy thông cáo thực ra là để ép một bên khác kí chứ Upchord không phải là lựa chọn đầu tiên.
Hắn lại nhìn sang nàng:
- Nếu đã đến vậy, chắc em cũng tìm ra bên nào rồi.
Majorie quay máy tính cho cả hai chàng trai kia cùng nhìn. Essa là muốn nuốt chửng EsDark nên mới giữ câu với Upchord. Chỉ e rằng, Marcus Thomas hay Wendy Klein cũng chẳng ngờ đến điều này. Chỉ cái đầu nhỏ của nàng mới linh hoạt và nghĩ theo nhiều chiều đến thế. Gương mặt nàng tươi tỉnh lên rõ rệt. Đúng là công việc luôn cho nàng cảm giác tự chủ hơn và càng có thể trở lại bình thường sớm.
Nàng gửi cho cả hắn và James Conaway tài liệu mình vừa tìm. Có nó, họ sẽ có bằng chứng về việc Essa đang muốn đi hai chân hai thuyền mà không phải phá đặc quyền im lặng của Marcus phía bên kia. Giúp xong hợp đồng của Upchord, Majorie ngáp dài. Mấy hôm nay, hắn ở đây, nàng đều phải dùng đến thuốc an thần. Hôm nay như vậy, nàng chắc rằng sẽ ngủ ngon hơn. Hai người đàn ông trước mặt đều giục nàng về phòng. Họ cần làm việc thêm để điều tra về công ty EsDark. Sáng mai, bay lại Atlanta, hai người chắc chắn sẽ có vũ khí để tiếp tục thương thảo về lời đề nghị hợp tác đầu tư này rồi.
Majorie bị cả hai đẩy đi nên đành nghe lời vào phòng ôm Alexandria ngủ. Nàng khuất bóng, hắn rất nhẹ nhàng nói:
- Cảm ơn anh.
Anh Tổng giám đốc tóc nâu giữ nguyên ý cười:
- Tôi làm thế cũng vì bản thân mà. Hơn nữa không phải chúng ta cũng có lợi ích rồi sao?
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Đúng như thế. Vừa là tâm trạng của nàng khá lên, vừa cũng đến lúc hắn quay lại việc chính của mình rồi.
* * *
Sáng hôm, Majorie nấu ăn sáng và tiễn cả hai người họ rời đi. Dù hơi vội đưa Alexandria đi học nhưng nàng vẫn níu vai, đưa ra một tập tài liệu, và nói chuyện riêng với hắn:
- Anh giúp em trong chuyện quyền giám hộ rất nhiều nên ban đầu em định dùng thứ này hồi đáp lại. – Nàng thở dài. – Cơ mà cuối cùng phát hiện ra nó cũng có thể liên quan đến một vài chuyện của em.
- Là thứ gì vậy? – Henry nhận ra nét xúc động của nàng.
- Trại trẻ Blue Hope, chương trình Hành tinh xanh Daring Earth, và Quỹ mắt Lyon Eyes, ngoài việc chúng đều có liên quan đến Robert Jensen và David Tokar, em còn phát hiện ra việc khác. Robert Jensen là phụ tá trực tiếp của công tố đã đào bới hồ sơ của mẹ em năm ấy. Anh ta đã nhận tiền từ tài khoản của Tokar bắt đầu từ khoảng cách đây mười tám năm, cùng với một khoản tiền rất lớn qua quỹ vào cái năm mẹ em bị đâm bởi một lái xe bỏ chạy. Henry.. – Hắn nghe đến đây thì kinh hoàng nhìn vào mắt nàng. –.. anh ta là em trai anh phải không?
Sự hoảng loạn trong mắt Majorie tái hiện khoảnh khác hai người phát hiện ra mẹ nàng mất năm đó. Hắn nắm chặt tay giận dữ. Nếu như vậy tất cả bọn họ đều có liên quan. Tại sao.. tại sao.. họ lại muốn chia rẽ hắn và nàng đến vậy?
* * *
Ở phía Atlanta, khi phòng họp đã chuẩn bị sẵn thì mọi người đều rất ngạc nhiên khi hắn xuất hiện cùng lúc với Tổng tài Upchord, James Conaway. Wendy Klein thấy có vẻ hắn đã nắm hết tình hình thì nhíu mày nhường lại thế cục:
- Cậu rốt cục làm trò quỷ gì mà như ảo thuật vậy?
Hắn cười cười nhưng vẫn hơi bất ngờ trước sự xuất hiện của Yves. Cô ấy thực sự hơi buồn khi nhìn ánh mắt giống như đang lờ đi mình kia. Thế nhưng, đây là công việc. Sau khi bàn bạc cả đêm, James Conaway và Henry thống nhất rằng sẽ không vạch trần mục đích của Essa mà đưa ra một lời đề nghị với mức tiền đầu tư vào Upchord cao hơn nhưng thỏa mãn toàn bộ nhu cầu kho vật lý và công nghệ bằng 140% của EsDark.
Steven Uebel nhìn văn bản mới từ bên Upchord nghi hoặc. Thỏa thuận với EsDark, chỉ có hội đồng quản trị trong Essa biết. Ngay cả Marcus và Yves ngồi bên cũng không biết gì. Vậy nhưng đề nghị mà Henry soạn ra thì giống như lường được tất cả. Ông ta thấy thật ra cũng hời nên đặt bút xuống kí. Sau khi bắt tay James Conaway, Steven quay sang hắn, nhẹ giọng:
- Henry Cunningham. Thủ đoạn của anh quả thực cao.
Hắn cười đón ý. Là luật sư hòa giải, đương nhiên phải có chút thủ đoạn rồi. Người ngoài ngành nghe đến hòa giải thì thường không thấy hứng thú bằng thắng kiện ở tòa. Ai cũng nghĩ phải phanh phui tất cả ra thì mới đúng người đúng tội. Thế nhưng, với Henry, hòa giải mang một ý nghĩa khác.
Hãy cứ nói như vụ với Cựu Tổng giám đốc của Essa trước đây, Julian Stanton. Rõ là hòa giải nhưng hắn lấy đi của thứ ông ta quý nhất, danh dự và chức vụ, còn đền bù rất nhiều tiền cho từng nạn nhân.
Đến hôm nay cũng thế, Henry biết Steven Uebel sẽ phát hiện ra hắn có thông tin về EsDark nhưng Upchord lại đưa ra lời đề nghị không từ chối được nên cuối cùng, thay vì tức tối, ông ta hài lòng về kết quả.
Khi Steven quay người đi, Yves cũng đi theo. Ở Atlanta, hắn không cho cô ấy một nửa điểm tâm tình mà chỉ giữ Marcus lại. Henry cho anh ta bản tra xét của Majorie về EsDark. Anh chàng đại diện sơ cấp quả nhiên trông hơi giận, tìm đến Tổng giám đốc Essa để nói. Khách hàng giấu thông tin với Luật sư kiểu này sẽ rất khó để họ đưa ra lời khuyên đúng.
Steven Uebel đương nhiên hiểu. Ông ta liếc nhìn Henry lần nữa. Marcus Thomas nói là một chuyện. Vị Tổng giám đốc này còn nhận ra hắn đang mượn lời người khác để cảnh cáo mình:
- Tuyệt đối không thể bày trò chơi xấu với Henry Cunningham.
Steven chợt nghĩ, hắn là luật sư hòa giải hàng đầu không có nghĩa là hắn không thể thắng trên tòa. Đơn giản, hắn chỉ luôn chọn cách làm đỡ tốn thời gian và hiệu quả hơn thôi. Hòa giải thì không nhất định phải công khai. Trong bóng tối, hắn dễ dàng làm nhiều việc không tưởng. Quả là một đầu óc chiến lược và chính trị phi thường.
Phía bên này, Henry lại chỉ nhìn Yves. Cũng thật may, hôm nay nàng ở Nashville chứ không tới. Nếu không, Majorie nhìn thấy cô ấy thì hắn phải giải thích thế nào?
* * *
James Conaway, sau một đêm mệt nhọc và hợp đồng kí tốt thì muôn về nghỉ trước. Hắn tiếp theo đây phải bắt đầu giải quyết một số chuyện rồi. Wendy Klein thấy ai đi ra cũng niềm nở thì bước vào phòng hắn. Henry không để chị ta kịp đề cập chuyện ăn mừng, nghiêm túc hỏi:
- Khoản tiền mà David Tokar bòn của khách hàng, chúng ta bù được đến đâu rồi?
- Cũng hòm hòm. – Wendy nghe đến đây thì ý thức, hình như hắn đã muốn làm chuyện lớn.
Hắn cười nhưng ánh mắt hơi lạnh:
- Tôi nghĩ đã đến lúc tôi tuyên bố chiến dịch tranh cử Thống đốc của mình rồi.
Henry lên hình kế hoạch của mình. Những tài liệu hôm nay nàng đưa về mấy quỹ từ thiện đã cho thấy David Tokar trước đây là tay sai của ba hắn. Robert Cunningham tuy ngoài mặt nói là từ bỏ mẹ con Sheila Jensen để hắn cho qua chuyện, nhưng bên trong nhờ David chu cấp. Hắn mới tra cứu vài dòng đã biết được ông ta chính là công tố cho vụ án cưỡng dâm mà ba hắn và chủ tập đoàn kia lấp liếm năm nào. Henry biết rõ vụ án đó không được xử đúng vì thiếu bằng chứng.
Thế nên, chắc chắn David Tokar đã giấu đi điều gì đó quan trọng. Chỉ cần Wendy Klein nhờ mối quan hệ trong văn phòng công tố thành phố bí mật tìm thì chắc chắn sẽ có thứ để ép ông ta xuống khỏi vị trí đại diện quản lý.
Còn Robert Jensen, đúng như Majorie nói, là người hỗ trợ cho công tố trong vụ việc đảo lộn hồ sơ dẫn đến cái chết của mẹ nàng, còn qua tay David, nhận tiền từ ba hắn trong việc đó nữa. Hắn nắm ly nước chặt đến mức hằn đỏ cả tay mình.
* * *
Năm đó, mẹ nàng có thể làm hồ sơ tị nạn do thực sự bị tâm thần. Đúng ra, đợt xét để đưa bà từ trại tập trung về cũng đã phải hoàn thành xong, nhưng hồ sơ không hiểu vì lý do gì bị hoãn mãi. Sau đó, công việc yên lành thăng tiến của Majorie cũng bị thôi vì ba hắn nhúng tay.
Henry khi ấy vẫn nghĩ, nàng nghỉ một thời gian cũng không sao. Chỉ cần hắn kiên trì quay lưng với gia đình và chăm chỉ làm việc thì vẫn sẽ nuôi được nàng và mẹ nàng nữa. Hắn động viên rằng chỉ cần hồ sơ đến ngày, hai người sẽ đoàn tụ. Thế nhưng, không may, một công tố lật lại hồ sơ nói người chăm sóc bà trên giấy tờ là nàng không đủ điều kiện tài chính nữa. Họ cứ thế giữ mẹ nàng ở lại nơi tị nạn. Majorie khóc với hắn:
- Em không biết tình yêu của chúng ta sẽ như thế nào? Nhưng giờ em đi đâu tìm việc cũng bị nhà Cunningham chặn. Em thấy hay bản thân cứ về Việt Nam, đón mẹ về, chứ khổ như thế, mẹ làm sao chịu được.
Henry đã bỏ ra ngoài sống với tình yêu của đời mình một thời gian. Cơm hai người cùng nấu, công việc hai người cùng sẻ chia. Hắn buông tay làm sao được, chỉ đành động viên Majorie:
- Cứ thử tìm thêm một thời gian nữa xem sao? Không thì chúng mình kết hôn. Như thế, anh có thể hợp pháp bảo lãnh cho mẹ em được rồi.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Thế nhưng chỉ vài tuần sau, ngay trước ngày bọn họ định ra tòa án Thành phố Clemson để đăng kí, hắn được tin bà đã bị xe đâm trong một lần chạy khỏi nơi tị nạn. Công tố chỉ nói bà tâm thần, lấy trộm đồ, bị người ta đuổi bắt mà trốn ra. Nàng gần như phát điên ngay sau đó. Majorie yêu, nhưng cũng hận hắn vô cùng.
Nếu nàng cứ bỏ hết để mang mẹ về, có lẽ giờ bà vẫn còn sống. Đều là nàng ích kỉ. Đều là nàng vì hạnh phúc của bản thân, nghe lời hắn mà quên đi bà. Kế hoạch kết hôn của Henry và Majorie cũng vì thế mà tan rã. Nếu không phải tin vui của việc có thai kéo hai người lại thì có lẽ, họ đã kết thúc rồi.
Hắn vốn tưởng ba mình vì không đồng ý Majorie nên khiến nàng mất việc hòng đuổi về nước thôi. Thế nhưng giờ, hắn phát hiện Robert Jensen có liên quan đến chuyện đó. Vậy thì, ba hắn đã lợi dụng đứa con hoang kia để hại mẹ Majorie, hòng chia rẽ giữa nàng và hắn. Tất cả chỉ để đẩy Henry tự quay về làm quân cờ chính trị của ông ta. Hắn đau lòng. Sao lúc đó, hắn có thể quên ba mình vốn luôn là người tàn độc và bất chấp thủ đoạn như vậy?
* * *
Buổi chiều, Henry nhận được điện thoại để đi gặp Louisa. Cô ấy phát hiện ra những đứa trẻ của Blue Hope thường được nhận nuôi vào những nhà có trẻ mang bệnh án giống hệt như bệnh án trong trại trẻ. Những đứa trẻ mồ côi đó sau này mất đi không ai hỏi nhưng nhưng những đứa con ruột của nhà nhận nuôi thì khỏe mạnh, bình thường trở lại, không còn dấu tích của thứ bệnh tật nữa. Louisa nói:
- Những đứa bé mồ côi có thể đã hoàn toàn khỏe mạnh nhưng bị dùng làm vật hiến tạng mà thôi.
Cô ấy đỏ mắt. Hắn cũng cảm thấy đau lòng, nhưng bằng chứng và quyền lực họ đều chưa đủ, chỉ có thể tiếp tục tích thêm. Henry nắm chặt tay. Robert Jensen chắc chắn có liên quan đến việc này. Hắn muốn trả thù. Hắn nhất định sẽ làm theo cách để những kẻ này đau đớn nhất.
* * *
Buổi tối, Yves gọi điện cho hắn mấy lần nhưng hắn không bắt máy. Mãi đến tận đêm, dỗ Jeremiah ngủ xong, Henry mới một mình ra chỗ cô ấy ở. Hai người ngồi ở quầy bar 24 giờ của khách sạn, nói chuyện:
- Em sang đây có việc gì không? – Hắn hỏi.
- Chỉ là Essa có thương nghị với Upchord thôi. – Yves lờ mờ cảm nhận hắn còn không biết việc mình viêm dạ dày cấp hôm trước.
Henry gật đầu ghi nhận, bình bình nói với cô ấy:
- Ở San Francisco, em cần gì cũng có thể nói. Đúng là quan hệ bạn bè lợi ích nhưng anh nhất định sẽ chống lưng được. Atlanta là nơi anh sống. Nó phức tạp hơn. Sắp tới, anh tham gia vào một vài vấn đề chính trị nên chúng ta giữ hình ảnh chuyên nghiệp thì tốt hơn.
Yves muốn gào lớn nhưng hoàn toàn không thành tiếng, cuối cùng lặng thinh. Ở bờ Tây, hai người luôn quá sức ngọt ngào nên cô ấy sống trong ảo ảnh. Ngay từ đầu, tự Yves là người đề cập bạn bè lợi ích. Hắn cũng dặn cô ấy phải giữ cảm xúc của mình.
Thế nhưng, Henry đối với cô ấy mười phần chiều chuộng: Mua nhà, kiếm khoản đầu tư riêng, mang đến vị trí chủ chốt hơn trong tập đoàn, và cả sự bảo vệ trong cuộc hôn nhân với chồng cũ. Tất cả điều ấy khiến Yves quên mất điểm bắt đầu của bọn họ.
Cơ mà, làm người thì thường rất tham lam. Cô ấy có được Henry ở San Francisco rồi thì lại chuyển sang mong ngóng hắn đang làm gì ở nơi khác. Kết quả, cô ấy ghen với Louisa, người thực sự là bạn thân của hắn, để rối kiếm cách đến cái thành phố Atlanta, vốn là không nên đến này.
Nếu không đến đây, Yves có thể hoàn toàn không tỉnh mộng mà cho rằng Henry thực sự quan tâm mình như một đối tượng tiềm năng. Cơ mà, những câu vừa rồi của hắn cho Yves thấy rõ chỉ khi bản thân ngoan ngoãn ở trong cái bể cá tại San Francisco kia thì hắn mới yêu chiều cô ấy giống như cách nuôi một sủng vật mà thôi.
Majorie nói phải yêu người sẵn sàng đội mình lên đầu. Chồng chị ấy cuối cùng thành nhạc sĩ, nhà sản xuất nổi tiếng. Lúc đi tour, cứ đầu mỗi bài hát, anh lại kể một câu chuyện về vợ mình. Thế nhưng, cô ấy không nghe. Yves cương quyết cho rằng bản thân quyền năng đến mức có thể thay đổi những người đàn ông mình muốn bằng tình yêu và sự kiên trì. Cơ mà, Constantine Olsen từ đầu tới cuối vẫn ích kỉ. Còn Henry coi cô ấy như một người bạn rất đỗi thông thường. Chẳng qua Yves có điểm thỏa mãn hắn nên được trả lại bằng những thứ vật chất kia.
Hazel Davis cũng có lần nói người quyền lực như hắn khó nắm bắt được trái tim. Cô ấy ngay từ lần đầu gặp Yves phát hiện ra sự khốn nạn của Constantine thì đã một phát bỏ luôn rồi. Bây giờ, Hazel yêu một giám đốc bảo tàng, không hẳn giàu có nhưng hai người hiểu hết tâm tư nhau, dù làm việc hay đi chơi đều vui vẻ. Ấy vậy mà, Yves vẫn không nghe. Trái tim thì liên quan gì đến quyền lực? Vậy nhưng, hôm nay chính miệng hắn nói về công tác chính trị của mình ở Atlanta. Mọi thứ với Yves ở đây vì thế đều biến thành phải "chuyên nghiệp."
Ngay cả Louisa Wilson gặp có một lần cũng nói cô ấy nên tìm người toàn tâm toàn ý. Cô gái ấy mười phần hoàn hảo, không có một chút e dè hay dưới cơ Henry Cunningham, ấy vậy mà vẫn không chủ động chọn hắn. Hà cớ gì một người chỉ có chút trên trung bình như Yves tới bây giờ vẫn hi vọng bản thân sẽ đủ "đặc biệt" trong lòng hắn?
Hắn quay lưng đi rồi, Yves nhớ tới lời của Marcus Thomas khi anh ta đưa cô ấy về khách sạn đêm hôm trước. Khi đó, Yves giận hắn, giận chính bản thân mình ngu muội nên muốn quyến rũ anh đại diện sơ cấp của hãng luật kia để khỏa lấp lòng tự ti. Marcus không xiêu đổ, mà còn áp lên hai bả vai mà ép cô ấy ngồi xuống giường, không cựa quậy nữa. Anh kéo lại váy áo cho Yves, ân cần nói:
- Thật ra cái đàn ông yêu không hẳn là hình thể, cá tính, hay sự nghiệp của một cô gái đâu. Những thứ đó có thể gây ra đam mê hay ngưỡng mộ. Nhưng còn tình yêu thì yêu là yêu thôi, đôi khi còn chẳng cần lý do gì cả. Đôi khi chính người đàn ông đó cũng chẳng hiểu tại sao mình yêu một người vừa không quá đẹp, vừa quái dị trong tính tình, vừa không biết chiều lòng người nữa. Thế nên, cách cô đang làm, cô có thể biến bản thân thành thứ mà một số người đàn ông nghĩ rằng họ muốn. Còn chuyện của trái tim, họ vẫn là không quản được. Thà cô cứ tìm ra chính mình, làm chính mình, người thực sư có trái tim để yêu cô sẽ tự động tìm đến.
Làm chính mình thật ra là một thứ rất khó đối với Yves. Bao năm nay, cô ấy hết làm theo mong muốn của chồng cũ thì đến hắn. Bất giác, Yves cũng chẳng biết mình là ai nữa. Cơ mà, Hazel Davis nói rất cụ thể. Cô ấy có thể dựa vào quan hệ với Henry mà kiếm lợi. Hắn từng nói với cô ấy về tài sản là thứ thực tại nên chắc chắc sẽ không phật ý về việc này. Lần cô ấy đi chơi golf giúp hắn lừa Julian Stanton, Henry cũng giúp Yves phân biệt thế nào là lợi dụng. Hắn lúc này là lợi dụng. Vậy những thứ kia, cô ấy cũng xứng đáng được hưởng thôi. Như thế trước đã. Còn tìm bản thân mình thì cứ dần dần lại.
Henry đi rồi, đương nhiên không biết cô gái kia đang tính toán những gì. Hắn cũng không quan trọng. Thật ra nếu Yves nói ra, hắn cũng sẽ ủng hộ thôi. Nếu như cô ấy có thể thực sự không tim mà vụ lợi một chút, có lẽ quan hệ của hai người sẽ càng đỡ phức tạp. Cơ mà, Yves vẫn có phần tự lừa dối bản thân. Trong trái tim cô ấy, hình bóng của Henry Cunningham càng ngày càng đậm. Cô ấy chỉ dùng những suy nghĩ tưởng rằng kiếm lời kia mà thuyết phục mình tiếp tục ở bên hắn.
* * *
Những tháng sau đó là một loạt những bất ngờ. Sau khi hắn tuyên bố tranh cử Thống đốc, David Tokar giảm hẳn tuyến phòng ngự. Nếu Henry không phải đang muốn tranh vị trí đại diện quản lý của ông ta ở hãng luật thì có gì đâu mà không ủng hộ.
Hơn nữa, hắn làm chính trị thì sẽ rút khỏi hãng nên khách hàng chia ra, David Tokar sẽ có cơ hội bòn rút thêm. Ông ta không biết rằng Wendy Klein đã nắm rõ thủ đoạn nên giờ bòn của ai David cũng không làm giấy tờ đổ cho người khác được nữa.
Khỏi phải nói, người khó chịu nhất khi biết tin hắn tranh cử Thống đốc là Robert Jensen. Henry Cunningham và Louisa Wilson cùng nhau xuất hiện khắp các sự kiện ở Georgia khiến anh ta nghiến răng ken két. Thì ra, cô hiệu trưởng xinh đẹp của trường Westminster thực sự chưa bao giờ để anh ta vào mắt. Cô ấy đánh lạc hướng sang chuyện tranh cử Luật sư bang để Robert Jensen quên mất rằng Henry vốn là con chính dòng nhà Cunningham, đâu cần thiết phải luồn cúi, càng không cần phải từng bước một đi lên trong con đường chính trị.
Đã vậy, hắn đi đâu tìm tài trợ thì cũng nói Robert Jensen nằm trong bộ sậu của mình khiến anh ta không mở miệng ra nói xấu được. Cùng một cánh, cùng một đảng, tương hỗ cho nhau đương nhiên dễ thắng hơn. Thế nhưng, Henry trong tối ngoài sáng vẫn gọi anh ta là Junior. Hóa ra, nỗ lực bao nhiêu năm nay của Robert để dấn thân vào con đường chính trị, chứng minh mình là một Cunningham hoàn chỉnh cũng chỉ là một bước đệm cho "ông anh trai" Henry thôi.
Đến nhà Valentine, khi ba Helga phẩy tay ra hàng triệu đô ủng hộ việc Henry Cunningham và Robert Jensen tranh cử cùng nhau thì anh ta tức nước vỡ bờ. Anh ta trách ba vợ tương lai có hơn một trăm nghìn cũng không chi cho mình nhưng lại sẵn sàng chống lưng người ngoài như hắn. Lần này đến lượt Helga tự mình ném nhẫn đính hôn. Cô ấy giữa buổi tiệc nói rõ:
- Anh chẳng qua muốn tranh thủ tiền của ba tôi để tranh cứ chứ yêu thương gì. Không ít lần ở những bữa tiệc khác, tôi thấy mắt anh luyến láy với những ai.
Louisa đương nhiên biết cô ấy chỉ đến mình. Thế nhưng, tình cảm của hội cựu học sinh Westminster luôn rất mạnh. Cô ấy là người chủ động để Robert đi theo nhưng Helga sẽ không bao giờ trách bạn mình. Có trách, con gái nhà Valentine sẽ trách gã đàn ông không biết tự trọng kia, có một người rồi mắt còn lúng liếng nhìn theo người khác.
Mẹ Robert, Sheila Jensen, đang hẹn hò ba của Jacob Bowers cũng có trong buổi tiệc. Bà ta lên tiếng muốn bênh con thì bị người "bạn trai" già giận:
- Thể diện mất còn chưa đủ hay sao?
Jacob Bowers và Brady Thompson lúc này mới công nhận Henry rất cao chiêu. Ngoài mặt thì như không đấu trực tiếp nhưng hắn với Louisa kết hợp thì chỉ có đè bẹp toàn quân thôi. Họ đều không biết hắn cắt nguồn tài chính của Robert Jensen là có chủ đích. Không còn ai ủng hộ, hắn sẽ phải bò về chỗ của David Tokar. Cơ mà, ngay cả David giờ thấy hắn có khả năng làm Thống đốc hoặc ít nhất Thượng nghị sĩ thì cũng sẽ xoay chiều.
Robert Jensen không còn đường nào để đi sẽ quay về mấy cái quỹ từ thiện của Travis Vaughn mà rửa tiền. Khi người ta vội thì rất dễ lộ sơ hở. Như thế, Louisa sẽ thỏa nguyện, điều tra và giải cứu những đứa trẻ của cô ấy nhanh hơn. Còn hắn, Henry muốn lật ra toàn bộ bí mật và trả thù cho mẹ nàng cùng mối tình đau đớn của bản thân rất nhiều năm trước.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro