Thứ Nữ Dòng Dõi Thư Hương
Đánh giá:
5.5
/10 từ 2 lượt
Đọc truyện Thứ Nữ Dòng Dõi Thư Hương ra chương mới nhất Chương 12, 13, 14 - DocTruyen.Pro. Giới thiệu Thứ Nữ Dòng Dõi Thư Hương - truyện xuyên không đặc sắc của tác giả Mạc Phong Lưu:
Tiếng sấm ầm ầm giống như nổ vang bên tai, tầng tầng lớp lớp mây đen bao phủ nóc nhà Đông phủ, phút chốc mưa xối xả như trút nước xuống đầu, bao trọn toàn bộ Tri Thu viện trong màn mưa.
“Tiểu thư, người đi nghỉ một lát đi, cẩn thận đôi mắt.” Tư Hạnh đưa trà nóng cho Đông Tích Thu, đau lòng nhìn thân hình ngày càng gầy của tiểu thư nhà mình. Chiếc áo bông nhỏ vẽ hoa sen lộ ra một đoạn cổ tay gầy yếu mảnh khảnh làm cho người ta sinh lòng thương xót, một cây trâm ngọc hoa lan lẻ loi gài nghiêng trên búi tóc Mẫu Đơn, lông mày như trăng non, chiếc mũi thanh tú, cúi đầu chuyên chú vẽ lên trang giấy trước mặt, nhã nhặn lịch sự nhẹ nhàng.
Tư Hạnh nhìn có chút ngẩn người, không nỡ phá vỡ cảnh đẹp trước mắt.
Trong phòng nhất thời im ắng, chỉ nghe tiếng sột soạt phát ra trên chiếc bàn ba thước vuông, Tích Thu cũng không ngẩng đầu lên, nhàn nhạt lên tiếng: “Ừm!”
Ngoài phòng mưa rơi không ngớt, gấp gáp đánh lên nóc nhà, sau một lúc lâu Tích Thu xoa cần cổ mỏi nhừ, diện dung tú lệ ngẩng lên, dưới ánh sáng yếu ớt tản ra ánh sáng lấp lánh, khóe môi đỏ hồng hơi hơi nhếch lên: “Lai Vượng gia nói thế nào?”
Tư Hạnh thấy nàng không tiếp tục vẽ, lập tức đưa tới cho nàng tách trà mẫu đơn trong tay: “Nói là mấy hoa văn tiểu thư vẽ bán rất tốt, nhất là mấy loại hoa không biết tên gì đặc biệt bán chạy, ngay cả các đại chưởng quỹ Cẩm Tú các cũng đều khen không dứt lời.”
Không biết tên gì? Đó là đương nhiên!
Tiếng sấm ầm ầm giống như nổ vang bên tai, tầng tầng lớp lớp mây đen bao phủ nóc nhà Đông phủ, phút chốc mưa xối xả như trút nước xuống đầu, bao trọn toàn bộ Tri Thu viện trong màn mưa.
“Tiểu thư, người đi nghỉ một lát đi, cẩn thận đôi mắt.” Tư Hạnh đưa trà nóng cho Đông Tích Thu, đau lòng nhìn thân hình ngày càng gầy của tiểu thư nhà mình. Chiếc áo bông nhỏ vẽ hoa sen lộ ra một đoạn cổ tay gầy yếu mảnh khảnh làm cho người ta sinh lòng thương xót, một cây trâm ngọc hoa lan lẻ loi gài nghiêng trên búi tóc Mẫu Đơn, lông mày như trăng non, chiếc mũi thanh tú, cúi đầu chuyên chú vẽ lên trang giấy trước mặt, nhã nhặn lịch sự nhẹ nhàng.
Tư Hạnh nhìn có chút ngẩn người, không nỡ phá vỡ cảnh đẹp trước mắt.
Trong phòng nhất thời im ắng, chỉ nghe tiếng sột soạt phát ra trên chiếc bàn ba thước vuông, Tích Thu cũng không ngẩng đầu lên, nhàn nhạt lên tiếng: “Ừm!”
Ngoài phòng mưa rơi không ngớt, gấp gáp đánh lên nóc nhà, sau một lúc lâu Tích Thu xoa cần cổ mỏi nhừ, diện dung tú lệ ngẩng lên, dưới ánh sáng yếu ớt tản ra ánh sáng lấp lánh, khóe môi đỏ hồng hơi hơi nhếch lên: “Lai Vượng gia nói thế nào?”
Tư Hạnh thấy nàng không tiếp tục vẽ, lập tức đưa tới cho nàng tách trà mẫu đơn trong tay: “Nói là mấy hoa văn tiểu thư vẽ bán rất tốt, nhất là mấy loại hoa không biết tên gì đặc biệt bán chạy, ngay cả các đại chưởng quỹ Cẩm Tú các cũng đều khen không dứt lời.”
Không biết tên gì? Đó là đương nhiên!