Đau Tận Xương C...
Trâu Con
2024-09-19 21:30:37
Lâm Nguyên Cẩn đúng là người biết giữ lời, đến trưa có một cô nương đem theo hộp thức ăn đến, trên người nàng ta cũng là y phục cung nữ tam đẳng giống Thiệu Tình.
“Ngôn cô nương, thức dậy ăn cơm thôi, lát nữa còn phải uống thuốc nữa!” Tiểu cung nữ có giọng nói trong trẻo, đánh thức Thiệu Tình từ trong cơn mơ.
“Nô tỳ là Trúc Ngữ, Lâm đại nhân phân phó nô tỳ đến hầu hạ cô nương!” Dáng vẻ Trúc Ngữ ôn hoà, để làm việc được trong cung, có lẽ nàng cũng đã chịu đựng ít nhiều, nàng mang lại cho người khác cảm giác khuôn khổ, làm chuyện gì cũng sẽ rất nghiêm túc.
Không một ai chịu nhận hầu hạ Thiệu Tình, nhưng Trúc Ngữ lại đồng ý, khi vào cung vì không có tiền hối lộ tổng quản nên nàng bị đưa đến cung của San phi nương nương để đổ bô, mà San phi này là người hà khắc, mỗi khi không vui thì sẽ tra tấn hạ nhân, suýt chút nữa Trúc Ngữ bị thủ hạ của nương nương đánh chết, nếu không có Lâm Nguyên Cẩn ra tay cứu giúp, e là nàng đã bị vứt ra bãi tha ma rồi.
Lâm Nguyên Cẩn muốn Trúc Ngữ làm gì nàng cũng sẽ làm, nhưng đối với Thiệu Tình nàng không có chút thiện cảm nào.
Thiệu Tình cũng không để bụng, nàng tới Đông Cung không phải để kết giao bằng hữu, nàng cầm đũa lên, cơm nước đã bày biện trên bàn, một mặn, hai chay, một chén canh và một chén cơm trắng, tốt hơn đêm qua nhiều, bên cạnh còn có chén thuốc cố định, chén thuốc kia dường như còn phủ thêm hương thơm của thức ăn, nàng để ý, trên bàn còn có một đĩa mứt hoa quả. Nghĩ đến những thứ đó đều do Lâm Nguyên Cẩn đặc biệt sắp xếp, trong lòng Thiệu Tình có chút cảm động, Lâm Nguyên Cẩn đúng là người tốt.
Thiệu Tình không lãng phí đồ ăn, sau khi ăn hết đồ ăn trên bàn nàng uống thuốc, tiếp đó ăn hai miếng mứt hoa quả. Trúc Ngữ đứng bên cạnh nhìn chằm chằm vào nàng, nàng đẩy đãi mứt hoa quả sang: “Muốn ăn sao?”
Bản thân mình nhìn chằm chằm vào người ta, bị đối phương phát hiện, Trúc Ngữ ngại ngùng nói: “Không phải, chỉ là…” Nàng chỉ đang nghĩ, vị Ngôn cô nương này không giống với tưởng tượng của nàng.
Nàng nghe đồn, thứ trưởng nữ của Ngôn gia này là một người hống hách ngang tàng, theo lý mà nói thì sẽ không quen ăn những loại cơm canh đạm bạc này mới phải. Lúc nàng mang đồ ăn tới, nàng nghĩ người kia sẽ phản ứng thái quá lên, nàng cũng đã chuẩn bị lời để đối đáp lại, nào ngờ nàng ta ăn sạch sẽ không còn một mảnh, còn hỏi ngược lại nàng có muốn ăn mứt hoa quả không nữa.
Chẳng trách Lâm đại nhân cố ý dặn dò: “Đừng tin vào lời đồn, hãy tin vào đôi mắt mình.”
“Không sao!” Thiệu Tình cũng đoán được Trúc Ngữ đang nghĩ gì “Lời đồn có hơn 1 nửa là vô căn cứ, mà đồn đại thất thiệt cũng là chuyện thường tình ở nhân gian!” Thật ra lúc nàng nóng lên cũng rất hung hăng, vì bảo vệ cho bản thân và mẹ, nên bộ dạng bên ngoài lúc nào cũng điêu ngoa. Thân là thứ nữ của phủ Quốc Công, mẫu thân lại được sủng ái như vậy, cha nàng lại công khai thiên vị nàng, nhưng sự thiên vị này không có ích với nàng. Cho nên nếu nàng không hung hăng thì e là sớm bị bọn người kia nhai nuốt rồi.
Đối với những kẻ bắt nạt nàng, nàng sẽ toàn lực phản kháng, tuyệt đối không bắt nạt kẻ yếu thế hơn, đây chính là bản tính của nàng.
Từ lâu, Thiệu Tình đã biết, mọi người sẽ không thích nàng, bị ghét cũng chẳng sao. Vì dù có người yêu mến nàng, nàng cũng không thể thân thiết với họ, kết cục cũng bị chia rẽ thôi, vậy thì ngay từ đầu đừng ai thích nàng, để nàng tự do, cho nên đôi khi bị ghét cũng không hẳn là chuyện xấu.
Trúc Ngữ không hiểu tâm tình của Thiệu Tình, Thiệu Tình cũng không có ý định tâm sự với nàng ta, Thiệu Tình cười khách khí: “Sau khi uống thuốc, sẽ có vài phản ứng, ngươi lui xuống trước đi!” Cơn đau tận xương tủy, ngực căng tức, toàn thân lạnh run, nàng không muốn cho người khác nhìn thấy bộ dạng nàng như vậy, nàng muốn bản thân mình luôn tươm tất trong mắt mọi người.
Trúc Ngữ cũng không có lý do ở lại, nói: “Nô tỳ biết rồi, Lâm đại nhân muốn nô tì dọn dẹp cái sân đối diện phòng của cô nương, mấy ngày nay nô tì sẽ ở lại đây chăm sóc Ngôn cô nương, có cần gì thì cứ gọi nô tỳ.”
“Cảm ơn!” Thuốc bắt đầu phát tác, nếu Trúc Tử để ý kỹ thì sẽ phát hiện tay Thiệu Tình run rẩy.
“Ngôn cô nương, thức dậy ăn cơm thôi, lát nữa còn phải uống thuốc nữa!” Tiểu cung nữ có giọng nói trong trẻo, đánh thức Thiệu Tình từ trong cơn mơ.
“Nô tỳ là Trúc Ngữ, Lâm đại nhân phân phó nô tỳ đến hầu hạ cô nương!” Dáng vẻ Trúc Ngữ ôn hoà, để làm việc được trong cung, có lẽ nàng cũng đã chịu đựng ít nhiều, nàng mang lại cho người khác cảm giác khuôn khổ, làm chuyện gì cũng sẽ rất nghiêm túc.
Không một ai chịu nhận hầu hạ Thiệu Tình, nhưng Trúc Ngữ lại đồng ý, khi vào cung vì không có tiền hối lộ tổng quản nên nàng bị đưa đến cung của San phi nương nương để đổ bô, mà San phi này là người hà khắc, mỗi khi không vui thì sẽ tra tấn hạ nhân, suýt chút nữa Trúc Ngữ bị thủ hạ của nương nương đánh chết, nếu không có Lâm Nguyên Cẩn ra tay cứu giúp, e là nàng đã bị vứt ra bãi tha ma rồi.
Lâm Nguyên Cẩn muốn Trúc Ngữ làm gì nàng cũng sẽ làm, nhưng đối với Thiệu Tình nàng không có chút thiện cảm nào.
Thiệu Tình cũng không để bụng, nàng tới Đông Cung không phải để kết giao bằng hữu, nàng cầm đũa lên, cơm nước đã bày biện trên bàn, một mặn, hai chay, một chén canh và một chén cơm trắng, tốt hơn đêm qua nhiều, bên cạnh còn có chén thuốc cố định, chén thuốc kia dường như còn phủ thêm hương thơm của thức ăn, nàng để ý, trên bàn còn có một đĩa mứt hoa quả. Nghĩ đến những thứ đó đều do Lâm Nguyên Cẩn đặc biệt sắp xếp, trong lòng Thiệu Tình có chút cảm động, Lâm Nguyên Cẩn đúng là người tốt.
Thiệu Tình không lãng phí đồ ăn, sau khi ăn hết đồ ăn trên bàn nàng uống thuốc, tiếp đó ăn hai miếng mứt hoa quả. Trúc Ngữ đứng bên cạnh nhìn chằm chằm vào nàng, nàng đẩy đãi mứt hoa quả sang: “Muốn ăn sao?”
Bản thân mình nhìn chằm chằm vào người ta, bị đối phương phát hiện, Trúc Ngữ ngại ngùng nói: “Không phải, chỉ là…” Nàng chỉ đang nghĩ, vị Ngôn cô nương này không giống với tưởng tượng của nàng.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nàng nghe đồn, thứ trưởng nữ của Ngôn gia này là một người hống hách ngang tàng, theo lý mà nói thì sẽ không quen ăn những loại cơm canh đạm bạc này mới phải. Lúc nàng mang đồ ăn tới, nàng nghĩ người kia sẽ phản ứng thái quá lên, nàng cũng đã chuẩn bị lời để đối đáp lại, nào ngờ nàng ta ăn sạch sẽ không còn một mảnh, còn hỏi ngược lại nàng có muốn ăn mứt hoa quả không nữa.
Chẳng trách Lâm đại nhân cố ý dặn dò: “Đừng tin vào lời đồn, hãy tin vào đôi mắt mình.”
“Không sao!” Thiệu Tình cũng đoán được Trúc Ngữ đang nghĩ gì “Lời đồn có hơn 1 nửa là vô căn cứ, mà đồn đại thất thiệt cũng là chuyện thường tình ở nhân gian!” Thật ra lúc nàng nóng lên cũng rất hung hăng, vì bảo vệ cho bản thân và mẹ, nên bộ dạng bên ngoài lúc nào cũng điêu ngoa. Thân là thứ nữ của phủ Quốc Công, mẫu thân lại được sủng ái như vậy, cha nàng lại công khai thiên vị nàng, nhưng sự thiên vị này không có ích với nàng. Cho nên nếu nàng không hung hăng thì e là sớm bị bọn người kia nhai nuốt rồi.
Đối với những kẻ bắt nạt nàng, nàng sẽ toàn lực phản kháng, tuyệt đối không bắt nạt kẻ yếu thế hơn, đây chính là bản tính của nàng.
Từ lâu, Thiệu Tình đã biết, mọi người sẽ không thích nàng, bị ghét cũng chẳng sao. Vì dù có người yêu mến nàng, nàng cũng không thể thân thiết với họ, kết cục cũng bị chia rẽ thôi, vậy thì ngay từ đầu đừng ai thích nàng, để nàng tự do, cho nên đôi khi bị ghét cũng không hẳn là chuyện xấu.
Trúc Ngữ không hiểu tâm tình của Thiệu Tình, Thiệu Tình cũng không có ý định tâm sự với nàng ta, Thiệu Tình cười khách khí: “Sau khi uống thuốc, sẽ có vài phản ứng, ngươi lui xuống trước đi!” Cơn đau tận xương tủy, ngực căng tức, toàn thân lạnh run, nàng không muốn cho người khác nhìn thấy bộ dạng nàng như vậy, nàng muốn bản thân mình luôn tươm tất trong mắt mọi người.
Trúc Ngữ cũng không có lý do ở lại, nói: “Nô tỳ biết rồi, Lâm đại nhân muốn nô tì dọn dẹp cái sân đối diện phòng của cô nương, mấy ngày nay nô tì sẽ ở lại đây chăm sóc Ngôn cô nương, có cần gì thì cứ gọi nô tỳ.”
“Cảm ơn!” Thuốc bắt đầu phát tác, nếu Trúc Tử để ý kỹ thì sẽ phát hiện tay Thiệu Tình run rẩy.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro