Lận Chước Không...
Trâu Con
2024-09-19 21:30:37
Khi con người độc ác lên thật đáng sợ, những nam nhi này rất thích nhìn bộ dạng yếu đuối kêu la thảm thiết của tiểu nữ tử, đặc biệt là lúc khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp của nàng chất chứa đầy nước mắt, bọn chúng sẽ rất vui.
Tiền bạc khiến con người mờ mắt, cha mẹ bọn chúng hiểu rõ, chuyện này không thể làm nhưng đã nhận số vàng bạc châu báu đó rồi, đành mắt mờ tai điếc, chỉ thỉnh thoảng thầm cầu cho nàng vài câu, như thể che giấu bóng tối trong lòng.
Một ngày kia, Thiệu Tình bị Đại bảo cùng đám thủ hạ của hắn áp bức tiến vào trong rừng, nàng vừa khóc, vừa cầu xin.
“Đừng lại đây!”
“Xin các ngươi đó, thả ta về đi mà!”
Nàng lảo đảo bước, bím tóc xinh đẹp rối tung, bộ y phục hồng nhạt cũng rách bẩn, nàng ngã vào trong bẫy mà bọn chúng đã đào, kêu lên thảm thiết.
“Cứu mạng!”
“Thả ta ra ngoài!”
Nàng ở bên trong khóc lớn, dù nàng cầu xin thế nào cũng không ai để ý tới nàng.
Thiệu Tình liều mạng cào đất muốn bò lên, nhưng cái hố kia cao hơn nàng rất nhiều, nàng cào đến mức móng tay đều gãy nhưng không trèo lên được chút nào, càng không nói đến cái chân của nàng hình như gãy rồi.
Nàng rơi xuống đây cả ngày rồi, nhất định mẹ nàng sẽ vô cùng lo lắng, mà mẹ nàng bị xích lại, không có cách nào đi tìm nàng.
Thiệu Tình càng nghĩ càng tuyệt vọng, nàng ở bên dưới hố khóc không ngừng, cho đến khi nàng nghe thấy tiếng vó ngựa truyền đến từ đằng xa.
“Điện hạ, hình như có người đang khóc!”
“Tìm xem!”
Giọng nói này đã cứu nàng.
Không bao lâu sau, có một ca ca cao lớn nhảy xuống dưới hố ôm nàng lên.
Sau đó có một lão bá tóc hoa tiêu đến xem tình hình của Thiệu tình, ông chỉ nói: “Tiểu cô nương chỉ bị ngoại thương, nhưng chân bị trật khớp rồi!” Nói xong, lão bá kia giúp nàng nắn lại chân, tuy rất đau, song, chân nàng đúng thật có đỡ hơn, lão bá kia còn làm nẹp gỗ cho nàng, nhưng chân nàng thật sự không còn đau nhiều như vậy.
Đây là lần đầu tiên Thiệu Tình gặp Lận Chước, khi đó hắn chỉ mới mười tuổi, mà trong mắt nàng hắn rất cao lớn, vô cùng lợi hại, tựa như không có gì hắn không thể làm được.
Nếu Lận Chước chỉ cứu Thiệu Tình lên thôi thì nàng sẽ không cảm kích mà nhung nhớ hắn đến giờ này, ngoại trừ cứu thân xác nàng, Lận Chước còn cứu rỗi tâm hồn nàng nữa.
Một khoảng thời gian sau đó, Lận Chước luyện săn thú, hắn đều đi thám thính con thú ở gần núi, mỗi lần đi thám thính hắn đều thuận đường ghé xem tình hình của Thiệu Tình. Sau khi chân Thiệu Tình đi lại bình thường, nàng lén đứng ở trong rừng chờ hắn, sau lần đầu tiên đợi hắn, mỗi ngày sau đó nàng đều đến.
Tính tình Lận Chước lạnh lùng, hắn sẽ không thân thiết với nàng nhưng cũng không đuổi nàng đi.
Bình thường Lận Chước sẽ không để ý tới nàng nhưng đôi khi cũng sẽ đối đáp vài câu với nàng. Có một lần, đại khái lúc đó tâm tình hắn tốt, nên hắn thuận miệng nói với nàng: “Ngươi không thể cứ lần nào cũng đợi có người đến cứu, ngươi phải tự cứu mình đi!”
“Ngươi không thể mãi dựa vào người khác được, bản thân ngươi phải kiên cường lên!”
“Ngoại trừ bản thân mình, ngươi không thể dựa vào ai hết!”
Đó có lẽ chỉ là ý niệm chợt lóe lên rồi biến mất của Lận Chước, nhưng đối với Thiệu Tình lại là khuôn vàng thước ngọc. Nàng bắt đầu đi theo Lâm Nguyên Cẩn, thị vệ thân cận của Lận Chước học đánh quyền, học múa thương. Không những ham học, Thiệu Tình còn có thiên phú, nàng học không được bao lâu liền trở thành “thiên hạ vô địch” ở nơi nàng sống. Đám Đại Bảo không dám ức hiếp nàng nữa, hễ nhìn thấy nàng thì bọn chúng phải đi đường vòng.
Cuối cùng Lận Chước sai người đúc một cây thương phù hợp với nàng dùng, rồi cho người đem đến viện nàng.
Cây thương đó nàng xem như bảo bối, đến giờ nàng còn giữ nó, cho dù nó là vật ly biệt, từ sau khi nhận được cây thương, nàng chưa bao giờ gặp lại Lận Chước.
Tiền bạc khiến con người mờ mắt, cha mẹ bọn chúng hiểu rõ, chuyện này không thể làm nhưng đã nhận số vàng bạc châu báu đó rồi, đành mắt mờ tai điếc, chỉ thỉnh thoảng thầm cầu cho nàng vài câu, như thể che giấu bóng tối trong lòng.
Một ngày kia, Thiệu Tình bị Đại bảo cùng đám thủ hạ của hắn áp bức tiến vào trong rừng, nàng vừa khóc, vừa cầu xin.
“Đừng lại đây!”
“Xin các ngươi đó, thả ta về đi mà!”
Nàng lảo đảo bước, bím tóc xinh đẹp rối tung, bộ y phục hồng nhạt cũng rách bẩn, nàng ngã vào trong bẫy mà bọn chúng đã đào, kêu lên thảm thiết.
“Cứu mạng!”
“Thả ta ra ngoài!”
Nàng ở bên trong khóc lớn, dù nàng cầu xin thế nào cũng không ai để ý tới nàng.
Thiệu Tình liều mạng cào đất muốn bò lên, nhưng cái hố kia cao hơn nàng rất nhiều, nàng cào đến mức móng tay đều gãy nhưng không trèo lên được chút nào, càng không nói đến cái chân của nàng hình như gãy rồi.
Nàng rơi xuống đây cả ngày rồi, nhất định mẹ nàng sẽ vô cùng lo lắng, mà mẹ nàng bị xích lại, không có cách nào đi tìm nàng.
Thiệu Tình càng nghĩ càng tuyệt vọng, nàng ở bên dưới hố khóc không ngừng, cho đến khi nàng nghe thấy tiếng vó ngựa truyền đến từ đằng xa.
“Điện hạ, hình như có người đang khóc!”
“Tìm xem!”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Giọng nói này đã cứu nàng.
Không bao lâu sau, có một ca ca cao lớn nhảy xuống dưới hố ôm nàng lên.
Sau đó có một lão bá tóc hoa tiêu đến xem tình hình của Thiệu tình, ông chỉ nói: “Tiểu cô nương chỉ bị ngoại thương, nhưng chân bị trật khớp rồi!” Nói xong, lão bá kia giúp nàng nắn lại chân, tuy rất đau, song, chân nàng đúng thật có đỡ hơn, lão bá kia còn làm nẹp gỗ cho nàng, nhưng chân nàng thật sự không còn đau nhiều như vậy.
Đây là lần đầu tiên Thiệu Tình gặp Lận Chước, khi đó hắn chỉ mới mười tuổi, mà trong mắt nàng hắn rất cao lớn, vô cùng lợi hại, tựa như không có gì hắn không thể làm được.
Nếu Lận Chước chỉ cứu Thiệu Tình lên thôi thì nàng sẽ không cảm kích mà nhung nhớ hắn đến giờ này, ngoại trừ cứu thân xác nàng, Lận Chước còn cứu rỗi tâm hồn nàng nữa.
Một khoảng thời gian sau đó, Lận Chước luyện săn thú, hắn đều đi thám thính con thú ở gần núi, mỗi lần đi thám thính hắn đều thuận đường ghé xem tình hình của Thiệu Tình. Sau khi chân Thiệu Tình đi lại bình thường, nàng lén đứng ở trong rừng chờ hắn, sau lần đầu tiên đợi hắn, mỗi ngày sau đó nàng đều đến.
Tính tình Lận Chước lạnh lùng, hắn sẽ không thân thiết với nàng nhưng cũng không đuổi nàng đi.
Bình thường Lận Chước sẽ không để ý tới nàng nhưng đôi khi cũng sẽ đối đáp vài câu với nàng. Có một lần, đại khái lúc đó tâm tình hắn tốt, nên hắn thuận miệng nói với nàng: “Ngươi không thể cứ lần nào cũng đợi có người đến cứu, ngươi phải tự cứu mình đi!”
“Ngươi không thể mãi dựa vào người khác được, bản thân ngươi phải kiên cường lên!”
“Ngoại trừ bản thân mình, ngươi không thể dựa vào ai hết!”
Đó có lẽ chỉ là ý niệm chợt lóe lên rồi biến mất của Lận Chước, nhưng đối với Thiệu Tình lại là khuôn vàng thước ngọc. Nàng bắt đầu đi theo Lâm Nguyên Cẩn, thị vệ thân cận của Lận Chước học đánh quyền, học múa thương. Không những ham học, Thiệu Tình còn có thiên phú, nàng học không được bao lâu liền trở thành “thiên hạ vô địch” ở nơi nàng sống. Đám Đại Bảo không dám ức hiếp nàng nữa, hễ nhìn thấy nàng thì bọn chúng phải đi đường vòng.
Cuối cùng Lận Chước sai người đúc một cây thương phù hợp với nàng dùng, rồi cho người đem đến viện nàng.
Cây thương đó nàng xem như bảo bối, đến giờ nàng còn giữ nó, cho dù nó là vật ly biệt, từ sau khi nhận được cây thương, nàng chưa bao giờ gặp lại Lận Chước.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro