Nàng Không Phải...
Trâu Con
2024-09-19 21:30:37
“Bao cô cô, mọi việc ở Đông Cung Cô giao lại cho ngươi, mong rằng ngươi đừng làm Cô thất vọng!” Bao Thế là tai mắt hắn để lại Đông Cung.
Nước trong quá thì không có cá, hạ nhân hơi tắc trách thì cũng không đến mức hắn phải tức giận, nhưng khi hắn cho người điều tra việc Thiệu Tình sau khi vào Đông Cung, hắn liền hạ quyết tâm chấn chỉnh bọn nô tài ở Đông Cung một phen.
Nô tài có thể suy đoán tâm tư chủ nhân, mọi hành động của nô tài sẽ khiến người khác nghĩ chủ tử là người đứng sau bày mưu, mọi chuyện bọn họ làm, ở trong mắt người khác, và ở trong mắt Thiệu Tình là Lận Chước hắn là người trực tiếp ra lệnh.
“Nô tỳ sẽ không phụ sự kỳ vọng của điện hạ!” Phía sau Tu ma ma hai hàng có một phụ nhân ước chừng hơn 40 tuổi tiến lên lĩnh mệnh, Lận Chước nhét bà ta ở Đông Cung, tuy rằng không có bề thế như Tu ma ma nhưng miệt mài từng bước đi lên, hiện giờ bà ta cũng là nhất đẳng cung nữ, Lận Chước tin tưởng con người cũng như tin tưởng vào năng lực làm việc của bà.
Lận Chước bổ nhiệm người mới cho Đông Cung sau đó rời đi.
Công việc đầu tiên khi Bao Thế nhận lệnh là dọn dẹp cung nhân ở Đông Cung. Sau khi Lận Chước rời khỏi đại điện, tiếng khóc than và tiếng gậy đánh lên cơ thể chưa bao giờ ngừng lại.
Thiệu Tình được mùi hương quen thuộc đánh thức dậy, nàng mơ màng mở mắt, hàng mi như cánh quạt chớp chớp, tầm mắt nàng đang mơ hồ dần dần trở nên rõ ràng. Nàng đang nằm ngủ trên một cái giường lớn vô cùng thoải mái, bên cạnh có một mùi hương thơm ngát, chắc là mùi đàn hương, trên đỉnh đầu nàng là bức tranh thêu tiên hạc, từng đường kim mũi chỉ của mỗi cọng lông vũ đều vô cùng tinh tế, mà sống động nhất chính là động tác xòe cánh của tiên hạc và đôi mắt của nó. Toàn bộ bức tranh đều sinh động, xem ra đây là bút tích của đệ nhất thêu thùa của Tĩnh Quốc Tôn Mạc, tú chỉ của Tôn Mạc ngàn vàng khó cầu. Tôn đại gia này rất có khí khái, có tiền cũng chưa chắc được nàng thêu cho, phải là người nàng ta để mắt tới thì mới có cơ hội cầu kiến và có thể nhận được dạng tác phẩm nào cũng phải dựa vào tâm tình của nàng.
Chuyện nổi tiếng nhất của Tôn đại gia này là thánh thượng yêu cầu một bức Thiên Thủ Quan Âm cho Thái hậu nhưng bị nàng ta cự tuyệt, ngược lại vì năm đó Thái tử thu phục được quân địch đang chiếm lĩnh thành, Tôn đại gia chủ động thêu một bức tặng cho đương kim Thái tử, năm đó Lận Chước chỉ mới mười lăm tuổi.
Tôn đại gia vô cùng tôn sùng Thái tử, mỗi năm đều thêu một bức đưa đến Đông Cung, mà tranh thêu trân quý như vậy lại bị Lận Chước lấy làm rèm giường, trong nháy mắt Thiệu Tình cảm thấy thật phí phạm của trời. Phủ Quốc công cũng cất giấu một bức thêu bình phong, Liên Dung vô cùng nâng niu nó, chỉ có ngày lễ tết mới dám bày ra khoe.
Sau khi nàng đứng dậy, chăn gấm trên người nàng trượt xuống, nàng nhìn mọi thứ xung quanh, rốt cuộc cũng biết được vì sao có thể ngủ ngon đến vậy. Đầu giường là lư hương Tì Hưu bằng gốm màu, bên trong đốt một ít hương giúp ngủ ngon giấc. Lúc trước ở phủ Quốc Công, nàng cũng có loại hương này, bởi vì tâm trạng nàng không tốt nên giấc ngủ nàng bị rối loạn.
Có mùi hương quen thuộc này, sau khi tỉnh dậy toàn thân nàng đều dễ chịu, trung y trên người nàng cũng được thay đổi, là loại vải tuyết tơ tằm, mềm mịn như da vô cùng thoải mái, ngoại trừ cơn đau xót không thể tả được giữa hai chân. Nàng cũng không phải thiếu nữ hồn nhiên, đương nhiên nàng biết cơn đau này là hậu của quả tình dục quá độ.
Mặt Thiệu Tình đỏ lên, nhớ tới bản thân mình đã phóng đãng trong mộng xuân kia, nàng vỗ vỗ mặt mình, nghĩ ngợi một lát, giấc mộng thường xuất phát từ nội tâm, những chuyện đó nàng thường hay nghĩ đến sao?
“Ngôn cô nương, ngài tỉnh rồi!”
Giọng nói xa lạ vang lên cắt ngang suy nghĩ của Thiệu Tình, tiếp đó là màn giường bị kéo lên, một gương mặt vui vẻ quỳ xuống, Thiệu Tình cho rằng nàng ta đã canh giữ bên cạnh giường mình, khiến nàng nhớ về những ngày tháng ở Ngôn gia là một đại tiểu thư được nuông chiều từ bé.
Trên đầu nô tì cài hoa nhung màu hồng nhạt, trang phục màu vàng, phục sức màu cam, là nhất đẳng cung nữ Đông Cung.
“Nô tỳ là Tử Ninh, phụng chỉ Thái tử điện hạ đến hầu hạ Ngôn cô nương!” Ngữ khí của Tử Ninh không kiêu ngạo, không siểm nịnh.
Cung nữ trong cung được quản giáo rất nghiêm, lắm lúc các thiếu nữ khuê các còn mong chủ mẫu có thể tìm những cung nữ nhất đẳng về để dạy bọn họ quy củ.
“Làm phiền rồi!” Thiệu Tình cũng là tiểu thư cao môn, mặc dù là con của thị thiếp nhưng vẫn có khí khái, hai người vừa gặp mặt liền có ý dò xét đối phương.
Một lúc sau đó, hai người đều thu hồi ánh mắt.
Nước trong quá thì không có cá, hạ nhân hơi tắc trách thì cũng không đến mức hắn phải tức giận, nhưng khi hắn cho người điều tra việc Thiệu Tình sau khi vào Đông Cung, hắn liền hạ quyết tâm chấn chỉnh bọn nô tài ở Đông Cung một phen.
Nô tài có thể suy đoán tâm tư chủ nhân, mọi hành động của nô tài sẽ khiến người khác nghĩ chủ tử là người đứng sau bày mưu, mọi chuyện bọn họ làm, ở trong mắt người khác, và ở trong mắt Thiệu Tình là Lận Chước hắn là người trực tiếp ra lệnh.
“Nô tỳ sẽ không phụ sự kỳ vọng của điện hạ!” Phía sau Tu ma ma hai hàng có một phụ nhân ước chừng hơn 40 tuổi tiến lên lĩnh mệnh, Lận Chước nhét bà ta ở Đông Cung, tuy rằng không có bề thế như Tu ma ma nhưng miệt mài từng bước đi lên, hiện giờ bà ta cũng là nhất đẳng cung nữ, Lận Chước tin tưởng con người cũng như tin tưởng vào năng lực làm việc của bà.
Lận Chước bổ nhiệm người mới cho Đông Cung sau đó rời đi.
Công việc đầu tiên khi Bao Thế nhận lệnh là dọn dẹp cung nhân ở Đông Cung. Sau khi Lận Chước rời khỏi đại điện, tiếng khóc than và tiếng gậy đánh lên cơ thể chưa bao giờ ngừng lại.
Thiệu Tình được mùi hương quen thuộc đánh thức dậy, nàng mơ màng mở mắt, hàng mi như cánh quạt chớp chớp, tầm mắt nàng đang mơ hồ dần dần trở nên rõ ràng. Nàng đang nằm ngủ trên một cái giường lớn vô cùng thoải mái, bên cạnh có một mùi hương thơm ngát, chắc là mùi đàn hương, trên đỉnh đầu nàng là bức tranh thêu tiên hạc, từng đường kim mũi chỉ của mỗi cọng lông vũ đều vô cùng tinh tế, mà sống động nhất chính là động tác xòe cánh của tiên hạc và đôi mắt của nó. Toàn bộ bức tranh đều sinh động, xem ra đây là bút tích của đệ nhất thêu thùa của Tĩnh Quốc Tôn Mạc, tú chỉ của Tôn Mạc ngàn vàng khó cầu. Tôn đại gia này rất có khí khái, có tiền cũng chưa chắc được nàng thêu cho, phải là người nàng ta để mắt tới thì mới có cơ hội cầu kiến và có thể nhận được dạng tác phẩm nào cũng phải dựa vào tâm tình của nàng.
Chuyện nổi tiếng nhất của Tôn đại gia này là thánh thượng yêu cầu một bức Thiên Thủ Quan Âm cho Thái hậu nhưng bị nàng ta cự tuyệt, ngược lại vì năm đó Thái tử thu phục được quân địch đang chiếm lĩnh thành, Tôn đại gia chủ động thêu một bức tặng cho đương kim Thái tử, năm đó Lận Chước chỉ mới mười lăm tuổi.
Tôn đại gia vô cùng tôn sùng Thái tử, mỗi năm đều thêu một bức đưa đến Đông Cung, mà tranh thêu trân quý như vậy lại bị Lận Chước lấy làm rèm giường, trong nháy mắt Thiệu Tình cảm thấy thật phí phạm của trời. Phủ Quốc công cũng cất giấu một bức thêu bình phong, Liên Dung vô cùng nâng niu nó, chỉ có ngày lễ tết mới dám bày ra khoe.
Sau khi nàng đứng dậy, chăn gấm trên người nàng trượt xuống, nàng nhìn mọi thứ xung quanh, rốt cuộc cũng biết được vì sao có thể ngủ ngon đến vậy. Đầu giường là lư hương Tì Hưu bằng gốm màu, bên trong đốt một ít hương giúp ngủ ngon giấc. Lúc trước ở phủ Quốc Công, nàng cũng có loại hương này, bởi vì tâm trạng nàng không tốt nên giấc ngủ nàng bị rối loạn.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Có mùi hương quen thuộc này, sau khi tỉnh dậy toàn thân nàng đều dễ chịu, trung y trên người nàng cũng được thay đổi, là loại vải tuyết tơ tằm, mềm mịn như da vô cùng thoải mái, ngoại trừ cơn đau xót không thể tả được giữa hai chân. Nàng cũng không phải thiếu nữ hồn nhiên, đương nhiên nàng biết cơn đau này là hậu của quả tình dục quá độ.
Mặt Thiệu Tình đỏ lên, nhớ tới bản thân mình đã phóng đãng trong mộng xuân kia, nàng vỗ vỗ mặt mình, nghĩ ngợi một lát, giấc mộng thường xuất phát từ nội tâm, những chuyện đó nàng thường hay nghĩ đến sao?
“Ngôn cô nương, ngài tỉnh rồi!”
Giọng nói xa lạ vang lên cắt ngang suy nghĩ của Thiệu Tình, tiếp đó là màn giường bị kéo lên, một gương mặt vui vẻ quỳ xuống, Thiệu Tình cho rằng nàng ta đã canh giữ bên cạnh giường mình, khiến nàng nhớ về những ngày tháng ở Ngôn gia là một đại tiểu thư được nuông chiều từ bé.
Trên đầu nô tì cài hoa nhung màu hồng nhạt, trang phục màu vàng, phục sức màu cam, là nhất đẳng cung nữ Đông Cung.
“Nô tỳ là Tử Ninh, phụng chỉ Thái tử điện hạ đến hầu hạ Ngôn cô nương!” Ngữ khí của Tử Ninh không kiêu ngạo, không siểm nịnh.
Cung nữ trong cung được quản giáo rất nghiêm, lắm lúc các thiếu nữ khuê các còn mong chủ mẫu có thể tìm những cung nữ nhất đẳng về để dạy bọn họ quy củ.
“Làm phiền rồi!” Thiệu Tình cũng là tiểu thư cao môn, mặc dù là con của thị thiếp nhưng vẫn có khí khái, hai người vừa gặp mặt liền có ý dò xét đối phương.
Một lúc sau đó, hai người đều thu hồi ánh mắt.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro