Trong Đêm Tối T...
Trâu Con
2024-09-19 21:30:37
Sau khi Phó ma ma rời đi, Thiệu Tình nhìn quanh khung cảnh đơn sơ mà bản thân sẽ ở, dù sao cũng là Đông Cung, nên có đơn sơ đến đâu cũng không ảnh hưởng lắm. Toàn bộ nơi này có một bộ bàn ghế, một chiếc giường, một cái kệ trống và một cái tủ quần áo.
Cũng may, nơi này có thể đón lấy ánh sáng rất tốt, xem như là có được khung cảnh đẹp.
Thiệu Tình đẩy cửa sổ ra, đón nhận cơn gió mát, sau đó nàng chìm vào giấc ngủ say.
Ngày đầu tiên Thiệu Tình vào Đông Cung chỉ như vậy, lạnh lẽo, không một ai đón tiếp, bị nhét vào căn phòng không có sương phòng, cũng không có người hầu hạ, nhưng nàng không bận tâm, cứ an phận mà đợi.
Cho đến khi sắc trời dần tối đi, đèn hoa mới được thắp sáng, điện thờ phụ này đương nhiên sẽ chẳng ai ghé đến.
Trong cung Thái tử điện hạ trống rỗng, chỉ có một chủ tử, nô bộc cũng tinh giản hết mức có thể nên điện thờ phụ này thường ngày không có người ở.
Thái tử là người tiết kiệm, ban đêm điện thờ phụ không đốt đèn, Thiệu Tình nhìn qua cửa sổ hướng về nơi xa xa có đèn đuốc sáng trưng, sau đó lại nhìn thay đổi của sắc trời, khóe môi nàng hơi cong lên.
Nàng vốn cũng không phải là ngọn đèn dầu đã cạn, ở nơi âm u thế này cũng không sao, chỉ là trong bụng nàng có chút trống rỗng làm cho nàng hơi khó chịu.
Mang danh “dược” của Thái Tử, nàng nghĩ những chưởng sự của Đông Cung cũng không dám bỏ đói nàng, chỉ là muốn mài giũa chút nhuệ khí của nàng thôi.
Thiệu Tình nhắm mắt lại, sau khi sắc trời hoàn toàn chuyển thành màu đen, một tiểu thái giám mang theo đèn lồng cùng với hộp thức ăn đến gian phòng Thiệu Tình ở, tiểu thái giám không dám nói gì, đặt hộp đồ ăn trước cửa.
Bên trong là chiếc màn thầu khô khốc, cùng với một chén canh nguội lạnh, dầu mỡ nổi lềnh bềnh, không có chút thịt thà nào, một đĩa rau xanh nhìn rất tệ, bên cạnh còn có chén thuốc đen sì, là nó, “thần dược” của Thái tử, mỗi ngày sau khi nàng ăn xong thì sẽ uống hết chén thuốc đó.
Thiệu Tình lặng lẽ cầm chiếc màn thầu, bắt đầu dùng sức cắn, vừa nhai nàng vừa nghĩ đến mục đích của mình. Một là cứu Thái tử, trả ân tình, hai là tìm cách cứu mẫu thân! Còn những cái khác không quan trọng, chỉ cần đạt được hai mục đích này, khổ sở thế nào nàng cũng chịu được.
Ăn xong cái màn thầu lạnh ngắt, nàng phải ăn để giữ sức, nàng cẩn thận chọn đĩa rau ăn, nhão nhão dính dính, bên trong còn có cả sâu, nàng dùng đũa lấy ra, sau đó đến món canh, nàng bóp mũi nuốt hết, cuối cùng đến thuốc, nàng xử lý một cách dứt khoát.
Thiệu Tình bỏ chén bát lại trong rổ, tiếp theo lên giường nằm, giường cũng xem như thoải mái, chăn bông sạch sẽ, đói bụng thì đã sao, cứ đi ngủ…biết đâu trong mộng lại có ăn.
Dù tư tưởng của Thiệu Tình phóng khoáng là vậy, nhưng thuốc cùng với cổ độc kia không buông tha nàng, nàng vừa nằm xuống không bao lâu, cổ độc liền phát tác, hai hàm răng nàng cắn chặt, chịu đựng từng cơn đau xuyên qua tim, trong đêm tối bắt đầu truyền đến tiếng rên rỉ của nữ tử không thể chịu nổi cơn đau, vật vã qua nửa canh giờ mới dần bình phục.
Tiếp đó, ngực Thiệu Tình vừa nóng vừa căng, lớp áo ngủ trước ngực đều bị sữa thấm ướt, nàng đau đớn ôm lấy ngực, cổ tay áo cũng dần dần ướt đẫm.
Cho đến khi đầu tóc ướt nhẹp cơn đau cũng không thuyên giảm, Thiệu Tình trải qua thêm nửa canh giờ nữa mới mê mang chìm vào giấc ngủ, nhưng mà giấc ngủ này nàng ngủ không được lâu, ước chừng vào nửa đêm, hai đội cung nhân sắc mặt nghiêm túc, chân bước đều nhịp tiến tới.
Cửa phòng Thiệu Tình bị đẩy ra, người đi đầu là một lão ma ma độ khoảng 60 tuổi, đôi mắt bà ta sắc bén nhìn chằm chằm bóng người trên giường. Lúc bọn họ bước vào sân, Thiệu Tình đã tỉnh, hiện giờ nàng đã ngồi dậy, đối mắt cùng với lão ma ma.
Thiệu Tình biết, lão ma ma này có thể là quản sự, trên người nàng đang mặc áo ngủ, nàng chậm rãi ngồi thẳng lưng, tiếp theo đặt chân xuống cạnh giường, cầm lấy áo ngoài khoác lên người.
Động tác của nàng vô cùng bình tĩnh và phải phép trong suốt quá trình, không chút hoảng loạn dư thừa nào.
Lão ma ma nhìn chằm chằm ánh mắt của Thiệu Tình đánh giá mang theo chút suy nghĩ sâu xa. Chỉ cần Thiệu Tình có những hành động thất thố đều có người báo lại với bà, không phải nói, bà thật sự không thể nhìn thấu nữ tử này.
Thân phận vị lão ma ma này không bình thường, bà ta là người đầu tiên bên lạnh Lận Chước, cũng là nhũ mẫu của nguyên Hoàng Hậu, từ khi Thái tử được sinh ra bà vẫn luôn ở bên cạnh chăm sóc hắn, tiểu nữ nhi của bà hiện đang là nhũ mẫu cho Thái tử, cháu ngoại của bà từ nhỏ đã chơi chung với Thái tử, hiện giờ là Trưởng thị vệ bên cạnh Thái tử.
Vị này là chưởng sự của Đông Cung Tu ma ma, ở trong cung nhiều năm như vậy, bà đã gặp qua rất nhiều thứ dơ bẩn, theo những gì bà nghe được thì Ngôn Thiệu tình này là loại nữ tử không từ bất cứ thủ đoạn nào để bò lên giường Thái tử.
Cho nên, khi sắp xếp cho nàng cái sân tồi tàn, hạ nhân khắt khe, cơm thừa canh cặn thì nàng ta nên ầm ĩ náo loạn mới phải, nhưng nàng ta không làm vậy, cũng không lấy thân phận dược nhân ra uy hiếp.
Lận Chước: Làm như ta là cầm thú không bằng.
Thiệu Tình: Đúng vậy!
Cũng may, nơi này có thể đón lấy ánh sáng rất tốt, xem như là có được khung cảnh đẹp.
Thiệu Tình đẩy cửa sổ ra, đón nhận cơn gió mát, sau đó nàng chìm vào giấc ngủ say.
Ngày đầu tiên Thiệu Tình vào Đông Cung chỉ như vậy, lạnh lẽo, không một ai đón tiếp, bị nhét vào căn phòng không có sương phòng, cũng không có người hầu hạ, nhưng nàng không bận tâm, cứ an phận mà đợi.
Cho đến khi sắc trời dần tối đi, đèn hoa mới được thắp sáng, điện thờ phụ này đương nhiên sẽ chẳng ai ghé đến.
Trong cung Thái tử điện hạ trống rỗng, chỉ có một chủ tử, nô bộc cũng tinh giản hết mức có thể nên điện thờ phụ này thường ngày không có người ở.
Thái tử là người tiết kiệm, ban đêm điện thờ phụ không đốt đèn, Thiệu Tình nhìn qua cửa sổ hướng về nơi xa xa có đèn đuốc sáng trưng, sau đó lại nhìn thay đổi của sắc trời, khóe môi nàng hơi cong lên.
Nàng vốn cũng không phải là ngọn đèn dầu đã cạn, ở nơi âm u thế này cũng không sao, chỉ là trong bụng nàng có chút trống rỗng làm cho nàng hơi khó chịu.
Mang danh “dược” của Thái Tử, nàng nghĩ những chưởng sự của Đông Cung cũng không dám bỏ đói nàng, chỉ là muốn mài giũa chút nhuệ khí của nàng thôi.
Thiệu Tình nhắm mắt lại, sau khi sắc trời hoàn toàn chuyển thành màu đen, một tiểu thái giám mang theo đèn lồng cùng với hộp thức ăn đến gian phòng Thiệu Tình ở, tiểu thái giám không dám nói gì, đặt hộp đồ ăn trước cửa.
Bên trong là chiếc màn thầu khô khốc, cùng với một chén canh nguội lạnh, dầu mỡ nổi lềnh bềnh, không có chút thịt thà nào, một đĩa rau xanh nhìn rất tệ, bên cạnh còn có chén thuốc đen sì, là nó, “thần dược” của Thái tử, mỗi ngày sau khi nàng ăn xong thì sẽ uống hết chén thuốc đó.
Thiệu Tình lặng lẽ cầm chiếc màn thầu, bắt đầu dùng sức cắn, vừa nhai nàng vừa nghĩ đến mục đích của mình. Một là cứu Thái tử, trả ân tình, hai là tìm cách cứu mẫu thân! Còn những cái khác không quan trọng, chỉ cần đạt được hai mục đích này, khổ sở thế nào nàng cũng chịu được.
Ăn xong cái màn thầu lạnh ngắt, nàng phải ăn để giữ sức, nàng cẩn thận chọn đĩa rau ăn, nhão nhão dính dính, bên trong còn có cả sâu, nàng dùng đũa lấy ra, sau đó đến món canh, nàng bóp mũi nuốt hết, cuối cùng đến thuốc, nàng xử lý một cách dứt khoát.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Thiệu Tình bỏ chén bát lại trong rổ, tiếp theo lên giường nằm, giường cũng xem như thoải mái, chăn bông sạch sẽ, đói bụng thì đã sao, cứ đi ngủ…biết đâu trong mộng lại có ăn.
Dù tư tưởng của Thiệu Tình phóng khoáng là vậy, nhưng thuốc cùng với cổ độc kia không buông tha nàng, nàng vừa nằm xuống không bao lâu, cổ độc liền phát tác, hai hàm răng nàng cắn chặt, chịu đựng từng cơn đau xuyên qua tim, trong đêm tối bắt đầu truyền đến tiếng rên rỉ của nữ tử không thể chịu nổi cơn đau, vật vã qua nửa canh giờ mới dần bình phục.
Tiếp đó, ngực Thiệu Tình vừa nóng vừa căng, lớp áo ngủ trước ngực đều bị sữa thấm ướt, nàng đau đớn ôm lấy ngực, cổ tay áo cũng dần dần ướt đẫm.
Cho đến khi đầu tóc ướt nhẹp cơn đau cũng không thuyên giảm, Thiệu Tình trải qua thêm nửa canh giờ nữa mới mê mang chìm vào giấc ngủ, nhưng mà giấc ngủ này nàng ngủ không được lâu, ước chừng vào nửa đêm, hai đội cung nhân sắc mặt nghiêm túc, chân bước đều nhịp tiến tới.
Cửa phòng Thiệu Tình bị đẩy ra, người đi đầu là một lão ma ma độ khoảng 60 tuổi, đôi mắt bà ta sắc bén nhìn chằm chằm bóng người trên giường. Lúc bọn họ bước vào sân, Thiệu Tình đã tỉnh, hiện giờ nàng đã ngồi dậy, đối mắt cùng với lão ma ma.
Thiệu Tình biết, lão ma ma này có thể là quản sự, trên người nàng đang mặc áo ngủ, nàng chậm rãi ngồi thẳng lưng, tiếp theo đặt chân xuống cạnh giường, cầm lấy áo ngoài khoác lên người.
Động tác của nàng vô cùng bình tĩnh và phải phép trong suốt quá trình, không chút hoảng loạn dư thừa nào.
Lão ma ma nhìn chằm chằm ánh mắt của Thiệu Tình đánh giá mang theo chút suy nghĩ sâu xa. Chỉ cần Thiệu Tình có những hành động thất thố đều có người báo lại với bà, không phải nói, bà thật sự không thể nhìn thấu nữ tử này.
Thân phận vị lão ma ma này không bình thường, bà ta là người đầu tiên bên lạnh Lận Chước, cũng là nhũ mẫu của nguyên Hoàng Hậu, từ khi Thái tử được sinh ra bà vẫn luôn ở bên cạnh chăm sóc hắn, tiểu nữ nhi của bà hiện đang là nhũ mẫu cho Thái tử, cháu ngoại của bà từ nhỏ đã chơi chung với Thái tử, hiện giờ là Trưởng thị vệ bên cạnh Thái tử.
Vị này là chưởng sự của Đông Cung Tu ma ma, ở trong cung nhiều năm như vậy, bà đã gặp qua rất nhiều thứ dơ bẩn, theo những gì bà nghe được thì Ngôn Thiệu tình này là loại nữ tử không từ bất cứ thủ đoạn nào để bò lên giường Thái tử.
Cho nên, khi sắp xếp cho nàng cái sân tồi tàn, hạ nhân khắt khe, cơm thừa canh cặn thì nàng ta nên ầm ĩ náo loạn mới phải, nhưng nàng ta không làm vậy, cũng không lấy thân phận dược nhân ra uy hiếp.
Lận Chước: Làm như ta là cầm thú không bằng.
Thiệu Tình: Đúng vậy!
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro