Thứ Nữ Nàng Ấy Muốn Tranh Sủng
Chương 8
Zhihu
2025-03-20 03:18:31
8. Tưởng ma ma khẽ nói: “Chủ tử, người c h ọ c t ứ c Dư trắc phi như vậy, e rằng nàng ta sẽ không dễ dàng bỏ qua đâu.” Trước mặt đích tỷ, ta uống cạn thuốc dưỡng thai. Đích tỷ vì nhớ bài học trước đây, không dám tùy tiện động vào ta nữa, đành phải rút lui. Ta mỉm cười đáp: “Chẳng lẽ nếu ta nhường nhịn nàng ta, cung phụng nàng ta, đối xử tốt với nàng ta thì nàng ta sẽ tha cho ta sao?” Tưởng ma ma nhất thời nghẹn lời. Đích tỷ ta là kẻ thù dai, nhất định sẽ trả đũa. Có lẽ vì bị ta k í c h t h í c h, nàng ta bất chấp nguy hiểm, tranh giành sủng ái với Lưu trắc phi. Lệnh sắc phong Tấn Vương làm Thái tử đã đến phủ, Vương phi trở thành Thái tử phi và truyền tin vui đã có thai ba, bốn tháng. Đích tỷ bất chấp tất cả, cưỡng ép Thái tử phải đến chỗ mình. Lưu trắc phi mỉa mai trước mặt mọi người: “Dư Thái phó sinh được hai cô con gái tốt thật, thứ nữ thì mặt mày quyến rũ, còn đích nữ thì m ặ t d à y vô cùng.” Đích tỷ không chịu kém cạnh đáp lại: “Lưu trắc phi tỷ tỷ da mặt mỏng thật, chỉ có điều hơi già.” Lưu trắc phi lớn hơn chúng ta hai tuổi, mới hai mươi nhưng bị chê già nên đương nhiên tức giận. Trong lúc hai người tranh cãi, họ vô tình đẩy ngã Lương thị thiếp, người đang mang thai tháng đầu. Thái y nói bị động thai, có thể nguy hiểm đến tính mạng đứa bé. Thái tử nổi giận, trách mắng Lưu trắc phi “Ngạo mạn vô lễ, không chịu nhường nhịn, chẳng có phong thái của một trắc phi chút nào! Không cho phép ra khỏi biệt viện khi chưa có lệnh triệu.” Lương thị thiếp là do Lưu trắc phi đẩy, nhưng lại không phải là chủ mưu. Cái thủ đoạn này, nhìn đã biết là do đích tỷ bày ra. Không ngờ rằng Lương thị thiếp lại có thai, khiến đích tỷ tự rước họa vào thân. Dù Thái tử vẫn còn hứng thú mới mẻ với đích tỷ, nhưng cũng không kìm được mà trách móc: “Trước đây sao không biết ngươi là người tham lam và k i ê u n g ạ o đến vậy, chuyện gì cũng phải tranh giành. Xảy ra việc này rồi còn muốn tỏ ra vô tội sao?” “Ngươi cũng nên trở về tự suy ngẫm đi!” Thế là cả hai vị trắc phi đều mất sủng ái, phủ đệ trở nên yên ắng lạ thường, Thái tử không còn như trước, bây giờ hắn chỉ một lòng che chở cho Vương phi và Lương thị thiếp, chẳng còn “công bằng” như ngày xưa. Chỉ có ta là được đến gần thêm đôi chút. Thái tử đến chỗ ta hai đêm liền, thở dài: “Nơi này của nàng thật yên tĩnh.” Sau đó Thái tử ngủ một giấc, chẳng cần ta hầu hạ. Vì vậy, ta cũng ngủ rất sâu, sáng sớm tỉnh dậy thì đã thấy giường bên cạnh trống trơn, hắn đã rời đi từ lâu. Tưởng ma ma nói: “Điện hạ dặn lão nô và các nô tỳ không được đánh thức chủ tử.” Ta nghiêm mặt: “Sau này, đừng nghe theo điện hạ, nhất định phải đánh thức ta, rõ chưa?” Chưa kịp nói dứt câu, tiểu nha hoàn bên ngoài hớt hải báo: “Chủ tử, có chuyện rồi!” “Có người tư thông bị Thái tử bắt tại trận, nghe nói sắp phải chịu hình phạt!” Kiếp trước chưa từng xảy ra chuyện này. . Tiểu nha hoàn có chút e dè nhìn ta, ngập ngừng nói tiếp: “Là Đào... Đào Cúc, còn kẻ gian phu là con trai thứ ba của Hầu phủ Cố gia, biểu huynh của người và Dư trắc phi nương nương.” Sắc mặt ta lập tức thay đổi. Gã Cố Tam kia là một kẻ phóng đãng, từ lâu đã thầm để mắt đến biểu muội - đích tỷ của ta, chỉ tiếc thân phận gã không xứng với con gái trưởng của Dư gia. Đào Cúc trước đây là nha hoàn của ta, lẽ ra không nên tiếp xúc với kẻ như gã. Trừ khi là do đích tỷ xúi giục. Ta hỏi: “Điện hạ đã bắt gặp Cố Tam và Đào Cúc như thế nào?” Tiểu nha hoàn run rẩy đáp: “Điện hạ bắt gặp họ ở rừng đào ngoài viện của chúng ta, vốn tưởng là bọn t r ộ m cắp, hoặc là nha hoàn và thị vệ lén lút v ụ n g t r ộ m trong phủ.” Ta thấy người hơi lảo đảo, rõ ràng đích tỷ muốn phá thủy danh dự nữ nhi của ta. Chuyện tư tình giữa Cố Tam và Đào Cúc, nếu đã có tình ý, muốn gặp nhau lén lút cũng chẳng sao, cớ gì phải lén lút qua lại ngoài viện của ta? Nếu đêm qua Thái tử không ở lại chỗ ta, hắn sẽ nghĩ thế nào? Trong chuyện này, chỉ cần có chút đồn thổi, thanh danh của ta sẽ bị hoen ố. Tiểu nha hoàn còn nói thêm: “Thái tử điện hạ đã gọi Dư trắc phi đến.” Tưởng ma ma hiểu rõ mọi chuyện, lo lắng nói: “Chủ tử, e rằng Dư trắc phi sẽ cầu xin cho Cố Tam công tử, lại nói mấy lời ám muội khiến Thái tử hiểu nhầm người.” “Nếu vì chuyện này mà Thái tử điện hạ nảy sinh nghi kỵ, có lẽ sẽ không bao giờ chạm vào người nữa.” Đây đúng là cơ hội tốt. Thái tử đã hơn một tháng không ghé qua viện của bất kỳ thị thiếp nào, ai nấy cũng đều cô quạnh, thật hợp tình hợp lý! Âm mưu của đích tỷ thật độc địa. Ta định thần lại đáp: “Thật là phúc của ta khi đêm qua Thái tử ở lại chỗ này.” Hơn nữa, chuyện này là do Thái tử tình cờ bắt gặp, không phải do đích tỷ sắp đặt sẵn rồi dẫn người đến bắt quả tang. Tưởng ma ma gật đầu: “Chủ tử vẫn nên đi xem qua tình hình một chút.” Khi ta và Tưởng ma ma đến chính viện, đích tỷ đang quỳ trước mặt Thái tử cầu xin. Cố Tam và Đào Cúc bị trói chặt, thậm chí còn bị bịt miệng. Sắc mặt Thái tử lạnh lùng. Hắn nhìn nàng ta với ánh mắt thoáng qua một tia tối tăm khó nhận ra. Đích tỷ cố tình làm bộ nói: “Đều là do biểu huynh của thiếp bị ma quỷ mê hoặc, xin Điện hạ hãy tha cho huynh ấy. Chuyện này chắc hẳn có gì hiểu lầm.” Lời nàng ta nói mang ý ám chỉ rõ ràng, lại không dám khinh suất kéo thêm ta vào e sợ lần nữa sẽ bị xem là âm mưu hãm hại người khác. Nước cờ này rất nguy hiểm, không khéo còn có thể khiến Cố Tam phải bỏ mạng. Nhưng lại sợ lời đồn đại không liên lụy đến ta, nàng ta tiếp tục nói: “Các người còn không mau thả Đào Cúc ra để nàng ta nói rõ mọi chuyện là thế nào.” Đào Cúc bị bịt miệng, nằm co rúm dưới đất. Nghe thấy lời của đích tỷ, Đào Cúc cố gắng vùng dậy, lắp bắp cúi đầu lạy. Thế nhưng, đám thị vệ bên cạnh Điện hạ không hề động đậy, chẳng ai nghe lệnh của nàng ta. Những thị vệ trước đây luôn tôn kính và nghe lời nàng ta từng là vốn liếng mà nàng ta tự hào, cho rằng đó là bằng chứng cho tình cảm đặc biệt Điện hạ dành cho nàng ta. Rốt cuộc, ngay cả thị vệ thân cận của Điện hạ cũng từng nể mặt nàng ta. Nhưng lúc này, không một ai nhúc nhích, khiến đích tỷ rơi vào tình cảnh lúng túng vô cùng. Thái tử không để tâm đến nàng ta, quay sang ta và hỏi: “Nàng cứ như thế dung túng hạ nhân sao?” “Việc này xảy ra, làm sao ta có thể giải thích với Cố hầu phủ đây?” Sắc mặt đích tỷ tái nhợt. Điện hạ hoàn toàn không để cho Đào Cúc có cơ hội vu oan ta mà lập tức quy tội cho Đào Cúc và Cố Tam. Nói thẳng, không vòng vo. Ta không dám giống như đích tỷ giả bộ cầu xin nhưng thực chất là lả lơi quyến rũ. Ta liền thành thật quỳ xuống thưa với Thái tử: “Xin Điện hạ giáng phạt.” “Bên phía Cố hầu phủ, là do biểu huynh hồ đồ, thiếp xin nguyện dẫn người trói hắn về tạ tội.” Cố hầu phủ là nhà ngoại của đích tỷ, cũng là nhà ngoại của ta, vì mẫu thân của ta là thứ nữ, đi theo làm của hồi môn cho mẫu thân của nàng ta. Đích tỷ đã đến đường cùng, không còn cách nào khác. Dư phủ của bọn ta và phủ Cố hầu phủ đều là những cánh tay đắc lực của Thái tử, xảy ra chuyện như vậy, làm sao có thể để Thái tử tự tay chặt đứt một cánh tay? Chẳng phải là tự chuốc lấy tiếng cười, để người khác cười chê Thái tử bị thông gia làm cho xấu mặt sao? Thái tử lạnh nhạt nói: “Nàng đáng bị phạt.” “Tuy nhiên, trắc phi Dư thị vô đức vô năng, không xứng với thân phận trắc phi, giáng xuống làm Lương viện.” Khuôn mặt đích tỷ lộ ra vẻ hoảng sợ. Điện hạ nói ta nên bị phạt nhưng lại quay sang giáng phân vị của nàng ta. Thân phận trắc phi vốn đã vào ngọc điệp Hoàng gia. Thái tử muốn giáng chức nàng ta, tức là phải tấu lên Thiên tử, thậm chí có thể làm quan viên triều đình xôn xao. Ít nhất, phụ thân của bọn ta - Dư Thái phó cũng sẽ phải đối mặt với sự mất mặt vô cùng nhục nhã. Triều đình và hậu cung vốn dĩ là một thể thống nhất. Đến lúc này, đích tỷ còn gì không hiểu rõ nữa? Thái tử đã hoàn toàn tin tưởng ta, thậm chí đã nhìn thấu âm mưu của nàng. Nàng ta không tài nào lý giải được, người đầu gối tay ấp đa nghi ấy, vì sao lại không hề nghi ngờ ta dù chỉ một chút. Nàng ta hoảng hốt quỳ gối dưới chân Thái tử, bỏ qua cả chút tự tôn còn sót lại, kêu lên: “Điện hạ! Điện hạ!” “Là Đào Cúc ghi hận muội muội, tự ý chạy đến trước viện của muội muội để tư tình với người ngoài, hoàn toàn không phải do thần thiếp sai khiến!” Thái tử nhìn ta nàng đầy chán ghét, thậm chí không thèm che giấu sự ghét bỏ ấy. Trước đây, hắn từng cho rằng đích nữ của Dư gia là người hiểu lễ nghĩa, lại có danh tiếng hiền thục. Chính vì vậy, Thái tử mới cầu xin Hoàng đế tác thành hôn sự với Dư gia, để giữ thể diện cho Dư Thái phó. Bây giờ, Thái tử lạnh lùng cười: “Nô tỳ vô phép, có thể xem là do ngươi không biết dạy dỗ, vậy còn vị biểu huynh lêu lổng kia của ngươi thì sao? Ngươi nói xem làm sao có thể khiến gã công tử lêu lổng đó chịu nghe lời ngươi như vậy?” Cố Tam bị trói chặt, liên tục giãy giụa, ánh mắt thỉnh thoảng liếc nhìn đích tỷ. Bị ánh mắt sắc bén của Thái tử khóa chặt, Cố Tam đành ngoan ngoãn co rụt lại, ánh mắt hiện rõ sự sợ hãi. Đích tỷ mắt mở lớn, khuôn mặt đầy kinh hãi nói: “Điện hạ! Ngài… ngài không tin thần thiếp sao?”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro