Thứ Nữ Nàng Ấy Muốn Tranh Sủng
Chương 9
Zhihu
2025-03-20 03:18:31
9. Đích tỷ như bị sét đánh ngang tai. Ánh mắt của Cố Tam làm Thái tử cảm thấy ghét ở m vô cùng, hắn không chút nghi ngờ rằng tên cặn bã ấy có thể nhòm ngó nữ nhân của mình. Dù sao thì, khi bị bắt, bàn tay của Cố Tam vẫn còn đặt trên ngực Đào Cúc. Một kẻ p h ó n g đ ã n g, hễ có cơ hội là không thể kiềm chế nổi.. Điều khiến Thái tử phẫn nộ nhất là trong hậu viện của mình, có người lại chủ động dây dưa với kẻ cặn bã này, mà người đó lại là Trắc phi của hắn. Đích tỷ khóc lóc cầu xin, dáng vẻ đáng thương không kể hết, nhưng lần này Thái tử chẳng mảy may động lòng, lạnh giọng phán: “Đưa Dư lương viện xuống, không có lệnh của ta, không được bước ra khỏi viện nửa bước.” Đích tỷ muốn giãy giụa cầu xin, nhưng Thái tử đã sớm có chuẩn bị, các ma ma bên cạnh hắn chẳng phải người dễ đối phó, chỉ vài ba động tác đã kéo đích tỷ ra ngoài. Ta căng thẳng cúi đầu, không dám cầu xin, dù sao thì sấm sét hay mưa móc đều là ơn vua ban. Đích tỷ cứ ngỡ mình được sủng ái, được lòng Thái tử, chơi đùa với người bên cạnh, cuối cùng lại tự hại chính mình. Đó là quả báo xứng đáng. Thái tử nói, “Nàng còn đứng đấy làm gì?” Ta không dám cãi lệnh liền cho người đưa Cố Tam về Cố Hầu phủ và kể lại toàn bộ việc gã và đích tỷ gây rối trong phủ Thái tử thuật lại rõ ràng cho tổ phụ của gã nghe, Cố Hầu gia nghe xong nổi giận, lập tức đá một phát khiến hắn ngã bật vào tường. “Đồ vô liêm sỉ! Dám làm chuyện nhục nhã ở phủ Thái tử, kinh thành này không chứa nổi ngươi nữa rồi!” Để giữ gìn thanh danh cho đích tỷ, Cố Hầu gia đánh Cố Tam đến sống dở c h ế t dở, rồi đ à y gã đến nhà cũ xa xôi tận Tây Thùy. Sợ rằng kiếp này gã khó mà trở về kinh thành được. Mặc dù Cố Hầu gia rất thương yêu cháu ngoại gái, nhưng lần này ông cũng hiểu rằng không thể bênh vực nổi, chỉ trách mắng ta: “Ngươi với đích tỷ cùng vinh cùng n h ụ c, sao lại không khuyên can Thái tử?! Tỷ tỷ ngươi bị phế truất khỏi vị trí trắc phi, chẳng lẽ ngươi không biết ta và cha ngươi sẽ mất mặt thế nào sao?” Ta cúi đầu, khẽ nhếch môi cười lạnh, cảm giác lạnh lẽo đau xót xuyên qua trái tim từ kiếp này đến kiếp trước. Trước đây ta chỉ biết thuận theo, hoặc sống để làm vừa lòng bọn họ, nay ta đã tỉnh ngộ rồi. “Ông ngoại, chính nàng ta đã giở trò hãm hại ta, đó là hành động của kẻ vì tư lợi mà hại người thân. Tự mình làm thì tự mình chịu. Nếu muốn giữ thể diện cho ngài và phụ thân, chẳng lẽ để ta không màng đến thanh danh và danh dự của Thái tử hay sao?” Họ chẳng hề để tâm đến thanh danh của ta. Phá hoại cuộc đời của một thứ nữ xinh đẹp như ta, họ vẫn có thể tìm người khác thay thế. Nhưng nếu khiến Thái tử nổi giận, thì mạng của đích tỷ chẳng còn quan trọng gì nữa. Thấy tình thế đã không thể cứu vãn, Cố Hầu gia chỉ có thể thở dài, than trách: “Ngươi... hãy cố gắng nói vài lời hay với Thái tử, dù gì đây cũng là chuyện riêng của hậu viện, Thái tử lặng lẽ giữ kín chuyện này là xong.” Ta không muốn nói thêm, chỉ trả lời: “Thanh Trúc đã hiểu.” Thái tử lấy lý do đích tỷ vô lễ, phế bỏ hết sự ưu đãi dành cho nàng ta thậm chí cả ta cũng bị liên luỵ, nửa tháng trời không thấy bóng ai tới thăm, đích mẫu của ta – Dư phu nhân ba lần gửi thiệp cầu kiến, đều bị từ chối. Ta bảo Xuân Lan: “Nếu đích mẫu còn đến, thì trả Đào Cúc về Dư phủ đi.” Đào Cúc bị nhốt ở sân sau và bị bỏ đói. Ban đầu, nàng ta còn nguyền rủa ta là kẻ nịnh bợ lấy lòng, sau đó lại quay ra oán hận đích tỷ đã lợi dụng mình, cuối cùng phát điên phát dại. Xuân Lan vẫn không quên việc trước đây Đào Cúc từng ngang ngược đè đầu cưỡi cổ mình, nên tìm cơ hội đổ thuốc c â m vào miệng nàng ta để trả thù vết thương què chân. “Nô tỳ đã chăm sóc kỹ lưỡng cho nàng ta mấy ngày nay, chắc chắn sẽ làm phu nhân hài lòng.” Xuân Lan ngày càng trở nên lạnh lùng, có lẽ vì được sống sót dưới sự che chở của ta, mà lại còn mang thương tật, nên nàng ấy hết lòng trung thành với ta. Xuân Lan nhìn ta, đôi mắt chất chứa sự phẫn uất, nói: “Chuyện trong viện Dư lương viện, nô tỳ cũng đã để ý hộ tiểu thư. Gần đây, nghe nói vị kia mời thái y nhiều lần nhưng Thái tử vẫn không có ý đến thăm.” Ta nhận ra trong mắt nàng ấy có một tia oán hận. Đích tỷ quả là vác đá nện chân mình, ngay cả Xuân Lan – người từng là nha hoàn thân cận nhất của nàng ta – giờ cũng quay ra căm ghét nàng ta. Ta hỏi: “Thái tử gần đây có đến hậu viện không?” Thái tử không đến chỗ ta và đích tỷ, Lưu trắc phi lại bày vài trò nhỏ để giành lại sủng ái. Cả đám nha hoàn, bà tử đều biết rõ, ngoài đích tỷ ra, Lưu trắc phi là người đáng ghét nhất, từng trừng phạt ta không ít lần. Chỉ có Tưởng ma ma dám nói tiếp: “Bụng của Lương thị thiếp đã ổn, nghe đâu Lưu trắc phi vì hối hận nên đã gửi qua rất nhiều dược liệu quý để chăm sóc cho nàng ấy.” “Thái tử vì nhớ tình cũ nên không so đo nữa, đã ghé thăm Bắc viện của Lưu trắc phi hai lần.” Ta khẽ nhíu mày. Lưu trắc phi nổi tiếng là kẻ tâm địa h i ể m độc nhất, ả thực sự tốt bụng đến thế sao? Dù sao, Lưu trắc phi mất sủng ái vì đẩy Lương thị thiếp xuống nước, giờ đây dùng cái thai trong bụng của nàng ấy để lấy lại ân sủng, cũng xem như một nước cờ hay. Tưởng ma ma dường như đoán được ý nghĩ của ta, nói: “Một thị thiếp thất sao có thể được nuôi dưỡng Hoàng tôn? Lưu trắc phi sớm đón Lương thị thiếp về, chắc hẳn có ý định nuôi dạy đứa trẻ này.” “Lương Viện, người cũng nên nghĩ cách đi thôi.” Tưởng ma ma lo lắng giùm ta. Vương phi đã có một nữ nhi, nếu sinh ra Hoàng thái tôn thì vị thế sẽ càng vững chắc ở Đông cung. Lưu trắc phi cũng bắt đầu lo lắng, bản thân nàng ta không thể mang thai nên mới sinh ra mưu đ ồ khác. Đáng tiếc thay. Ta biết, một khi Thái tử đăng cơ, Lương thị thiếp sẽ được phong làm chủ vị một cung, có quyền được nuôi dưỡng đứa bé. Toan tính của Lưu trắc phi chắc chắn sẽ thất bại. Ta điềm nhiên ung dung đáp: “Ma ma hãy lấy thêm chút thuốc bổ cho ta, thay vì để ý đến bọn họ, không bằng giữ thân thể khỏe mạnh.” Kiếp trước, ta bị đích tỷ hại mắc bệnh hàn, so với việc mang long tôn, ta càng thích các thánh phẩm bổ dưỡng trong cung gửi đến. Thật hiếm khi Thái tử và Thái tử phi để các thị thiếp thoải mái dùng. Ta ăn được miếng nào hay miếng đó, dù sao có thêm chút thịt, cũng là lợi cho bản thân. Ta là một chủ nhân không tham vọng. Cả đám nha hoàn, bà tử trong viện cũng được nhờ mà nhàn hạ.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro