Chương 4
2024-11-05 09:03:22
Tiểu Vân đưa tay sờ lên má ta, nghẹn ngào nói: "Dì Thu, dì là người tốt, dì sẽ không như vậy. Dì hãy đợi con, con sẽ cố gắng thi vào xưởng dệt, sau này dành dụm đủ tiền, con sẽ đến đón dì về nhà."
Ta mỉm cười, xoa đầu con bé: "Được, ta chờ con."
Ta lấy từ trong túi thơm ra một chiếc đê khâu bằng đồng nhỏ xinh mà ta yêu thích. Vẫn là vật mà ngày ta tròn mười lăm tuổi, cha gọi người bán hàng rong đi ngang qua lại, bảo ta tự mình chọn lấy.
Lúc đó, muội muội nhìn thấy, khóc lóc ồn ào đòi cha mua cho bằng được. Cha hứa đợi người bán hàng rong quay lại sẽ mua cho muội muội một cái y hệt, nhưng chẳng được mấy ngày thì cha không may trượt chân ngã xuống nước, nhiễm phải phong hàn, bệnh nặng rồi qua đời...
Sau khi bị bán vào lầu xanh, ta vẫn luôn mang theo chiếc đê khâu nhỏ bên mình, ngày đêm mong mỏi có thể trở về quê hương đoàn tụ cùng người thân.
Giờ đây, đeo nó vào ngón tay Tiểu Vân, vừa vặn như in. Cô bé nâng niu vuốt ve chiếc đê khâu, lông mày dần dần giãn ra.
Ta nhìn nàng, trong lòng chua xót vô cùng. Tiễn Tiểu Vân xong, ta lau nước mắt, cam chịu bước vào lầu.
Tiểu tư Lai Vượng cười khổ, giơ tay về phía ta, lại thêm một dấu răng đỏ chót.
Hắn ta tặc lưỡi nói: "Ồ! Cô bé này. Sau này hoặc là sẽ chịu thiệt thòi lớn, hoặc là, thật sự sẽ làm nên nghiệp lớn, khiến người ta không dám xem thường."
Một trang nam nhi mười sáu tuổi, nếu thật sự ra tay, làm sao có thể để một đứa bé gái cắn đến hai lần. Ta gật đầu với hắn ta: "Ngươi có tấm lòng nhân hậu, ắt sẽ được báo đáp."
Trong lầu có kẻ lắm chuyện, đem những lời ta nói ở cửa thêm mắm dặm muối rồi truyền đến tai Ngọc Kiều Nhi.
Nàng ta khóc lóc ầm ĩ, không chịu trang điểm chải chuốt. Tú bà vội vàng đến khuyên giải.
Nàng ta càng khóc to hơn: "Thu Nương nguyền rủa ta như vậy, ta đau lòng quá, chẳng còn tâm trí nào mà tiếp khách nữa."
Tú bà nghe xong cũng mắng ta đáng đời. Bà ta sai người trói ta lại, bắt ta quỳ xuống đất, trước mặt mọi người hung hăng đánh ta mấy cái, rồi ra lệnh: "Từ nay về sau, phòng Thu Nương chỉ được đưa cháo trắng. Tiền công bị trừ, đều đưa hết vào phòng Kiều Nhi."
Ngọc Kiều Nhi lúc này mới chịu nín khóc, chậm rãi điểm phấn tô son. Ta từ dưới đất đứng dậy, chỉnh trang lại y phục tóc tai, trở về phòng.
Chiều tối, quả nhiên chỉ có một bát cháo loãng trong veo như nước.
Cũng chẳng hề gì. Ta đã sớm không ăn mặn. Mùi vị của đám nam nhân khiến ta buồn nôn, ăn thịt cá lại càng khó chịu, lỡ nôn trên giường sẽ bị khách nhân đánh đập.
Lúc bọn họ vui vẻ cầu hoan thì cười nói ngọt ngào, khi động tay động chân, lại chẳng khác nào coi ta như một vật vô tri vô giác.
Sống tuy muôn vàn khó khăn khổ sở, nhưng c.h.ế.t rốt cuộc vẫn đáng sợ hơn.
Vì để bảo toàn tính mạng, ta vẫn luôn dùng nước trà pha cơm lót dạ, dung nhan cũng vì vậy mà tiều tụy tàn phai.
Đêm khuya thanh vắng, Bích Vân lặng lẽ bước vào, ngồi bên giường nhìn ta.
Dưới ánh trăng bàng bạc, chỉ thấy một khuôn mặt thanh tú thoát tục, tựa như tiên tử giáng trần.
Ta thuận tay cầm lấy dải lụa trên váy nàng ta nghịch ngợm. Chuyên tâm nghịch ngợm, giống như khi còn bé nép vào lòng mẹ vậy.
Vị tiên nữ kia lại đột nhiên mở miệng mắng: "Ta mới chỉ nửa ngày không có ở đây, ngươi đã bày ra bộ dạng đáng thương này cho ai xem!"
Nàng ta từ trong n.g.ự.c lấy ra một miếng thịt bò khô: "Đây là thịt bò khô được chế biến trong cung, có nhét cũng phải nhét an hết cho ta."
Ta nào dám không nghe, vội vàng ngồi dậy, cầm miếng thịt bò khô xé nhỏ ra ăn. Bên trong có thêm hạt tiêu, vừa thơm ngon vừa dễ ăn. Cũng bởi vì nhìn thấy Bích Vân, trong lòng vui vẻ, nên mới ăn được.
Nàng ta nghiêng đầu, cười duyên nói: "Đây mới đúng là đứa con gái ngoan của ta."
Ta vừa nhai thịt vừa cãi lại: “Bích Vân! Ta lớn hơn muội ba tuổi đấy."
Ta nhớ rất rõ năm Bích Vân bị bán vào lầu xanh. Năm đó, ta mới nhận danh hiệu Thu Nương không lâu, dung mạo tươi trẻ, cũng có chút khách khứa lui tới.
Tú bà tính toán sổ sách vài lần, vay một khoản nợ, bỏ ra giá cao mua Bích Vân về.
Nàng ấy có phong thái đoan trang, e lệ cúi đầu, búi tóc kiểu "thùy hoàn phân kế", trên đầu không có trang sức gì quý giá, nhưng vẫn tinh xảo vô cùng, toát lên vẻ quý phái.
Các cô nương trong lầu cũng từng thử búi theo kiểu trong sách, nhưng đều không giống. Nghe nói chỉ có những bà v.ú chuyên búi tóc mới có thể tạo được kiểu tóc đó.
Sau này mới biết, cả nhà Bích Vân đều bị tống giam. Trước khi chia tay, v.ú nuôi tự tay búi tóc cho nàng, nước mắt rơi lã chã ướt đẫm cổ áo.
Ta mỉm cười, xoa đầu con bé: "Được, ta chờ con."
Ta lấy từ trong túi thơm ra một chiếc đê khâu bằng đồng nhỏ xinh mà ta yêu thích. Vẫn là vật mà ngày ta tròn mười lăm tuổi, cha gọi người bán hàng rong đi ngang qua lại, bảo ta tự mình chọn lấy.
Lúc đó, muội muội nhìn thấy, khóc lóc ồn ào đòi cha mua cho bằng được. Cha hứa đợi người bán hàng rong quay lại sẽ mua cho muội muội một cái y hệt, nhưng chẳng được mấy ngày thì cha không may trượt chân ngã xuống nước, nhiễm phải phong hàn, bệnh nặng rồi qua đời...
Sau khi bị bán vào lầu xanh, ta vẫn luôn mang theo chiếc đê khâu nhỏ bên mình, ngày đêm mong mỏi có thể trở về quê hương đoàn tụ cùng người thân.
Giờ đây, đeo nó vào ngón tay Tiểu Vân, vừa vặn như in. Cô bé nâng niu vuốt ve chiếc đê khâu, lông mày dần dần giãn ra.
Ta nhìn nàng, trong lòng chua xót vô cùng. Tiễn Tiểu Vân xong, ta lau nước mắt, cam chịu bước vào lầu.
Tiểu tư Lai Vượng cười khổ, giơ tay về phía ta, lại thêm một dấu răng đỏ chót.
Hắn ta tặc lưỡi nói: "Ồ! Cô bé này. Sau này hoặc là sẽ chịu thiệt thòi lớn, hoặc là, thật sự sẽ làm nên nghiệp lớn, khiến người ta không dám xem thường."
Một trang nam nhi mười sáu tuổi, nếu thật sự ra tay, làm sao có thể để một đứa bé gái cắn đến hai lần. Ta gật đầu với hắn ta: "Ngươi có tấm lòng nhân hậu, ắt sẽ được báo đáp."
Trong lầu có kẻ lắm chuyện, đem những lời ta nói ở cửa thêm mắm dặm muối rồi truyền đến tai Ngọc Kiều Nhi.
Nàng ta khóc lóc ầm ĩ, không chịu trang điểm chải chuốt. Tú bà vội vàng đến khuyên giải.
Nàng ta càng khóc to hơn: "Thu Nương nguyền rủa ta như vậy, ta đau lòng quá, chẳng còn tâm trí nào mà tiếp khách nữa."
Tú bà nghe xong cũng mắng ta đáng đời. Bà ta sai người trói ta lại, bắt ta quỳ xuống đất, trước mặt mọi người hung hăng đánh ta mấy cái, rồi ra lệnh: "Từ nay về sau, phòng Thu Nương chỉ được đưa cháo trắng. Tiền công bị trừ, đều đưa hết vào phòng Kiều Nhi."
Ngọc Kiều Nhi lúc này mới chịu nín khóc, chậm rãi điểm phấn tô son. Ta từ dưới đất đứng dậy, chỉnh trang lại y phục tóc tai, trở về phòng.
Chiều tối, quả nhiên chỉ có một bát cháo loãng trong veo như nước.
Cũng chẳng hề gì. Ta đã sớm không ăn mặn. Mùi vị của đám nam nhân khiến ta buồn nôn, ăn thịt cá lại càng khó chịu, lỡ nôn trên giường sẽ bị khách nhân đánh đập.
Lúc bọn họ vui vẻ cầu hoan thì cười nói ngọt ngào, khi động tay động chân, lại chẳng khác nào coi ta như một vật vô tri vô giác.
Sống tuy muôn vàn khó khăn khổ sở, nhưng c.h.ế.t rốt cuộc vẫn đáng sợ hơn.
Vì để bảo toàn tính mạng, ta vẫn luôn dùng nước trà pha cơm lót dạ, dung nhan cũng vì vậy mà tiều tụy tàn phai.
Đêm khuya thanh vắng, Bích Vân lặng lẽ bước vào, ngồi bên giường nhìn ta.
Dưới ánh trăng bàng bạc, chỉ thấy một khuôn mặt thanh tú thoát tục, tựa như tiên tử giáng trần.
Ta thuận tay cầm lấy dải lụa trên váy nàng ta nghịch ngợm. Chuyên tâm nghịch ngợm, giống như khi còn bé nép vào lòng mẹ vậy.
Vị tiên nữ kia lại đột nhiên mở miệng mắng: "Ta mới chỉ nửa ngày không có ở đây, ngươi đã bày ra bộ dạng đáng thương này cho ai xem!"
Nàng ta từ trong n.g.ự.c lấy ra một miếng thịt bò khô: "Đây là thịt bò khô được chế biến trong cung, có nhét cũng phải nhét an hết cho ta."
Ta nào dám không nghe, vội vàng ngồi dậy, cầm miếng thịt bò khô xé nhỏ ra ăn. Bên trong có thêm hạt tiêu, vừa thơm ngon vừa dễ ăn. Cũng bởi vì nhìn thấy Bích Vân, trong lòng vui vẻ, nên mới ăn được.
Nàng ta nghiêng đầu, cười duyên nói: "Đây mới đúng là đứa con gái ngoan của ta."
Ta vừa nhai thịt vừa cãi lại: “Bích Vân! Ta lớn hơn muội ba tuổi đấy."
Ta nhớ rất rõ năm Bích Vân bị bán vào lầu xanh. Năm đó, ta mới nhận danh hiệu Thu Nương không lâu, dung mạo tươi trẻ, cũng có chút khách khứa lui tới.
Tú bà tính toán sổ sách vài lần, vay một khoản nợ, bỏ ra giá cao mua Bích Vân về.
Nàng ấy có phong thái đoan trang, e lệ cúi đầu, búi tóc kiểu "thùy hoàn phân kế", trên đầu không có trang sức gì quý giá, nhưng vẫn tinh xảo vô cùng, toát lên vẻ quý phái.
Các cô nương trong lầu cũng từng thử búi theo kiểu trong sách, nhưng đều không giống. Nghe nói chỉ có những bà v.ú chuyên búi tóc mới có thể tạo được kiểu tóc đó.
Sau này mới biết, cả nhà Bích Vân đều bị tống giam. Trước khi chia tay, v.ú nuôi tự tay búi tóc cho nàng, nước mắt rơi lã chã ướt đẫm cổ áo.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro