Thủ Trưởng! Kiều Thê Xung Hỉ Nhà Anh Là Đại Lão Nghiên Cứu Khoa Học
Chương 11
Nhan Mặc
2024-08-17 15:52:37
Diệp Trăn vừa châm xong mũi kim cuối cùng, quay lại đã thấy Tạ Dương run rẩy cả hai chân.
"..."
Bà cụ cũng rất bất lực: "Cút, đi pha cho Trăn Trăn cốc trà nóng!"
"Vâng vâng vâng!" Tạ Dương mở cửa như chạy trốn: "Cháu đi ngay đây!"
Trong phòng lại trở nên yên tĩnh.
Trong lúc chờ thời gian giữ kim, Diệp Trăn lấy dụng cụ ra, chuẩn bị cho vòng tiếp theo.
Lúc này, Tạ Hoài Kinh nằm trên giường khẽ động ngón tay đặt bên hông.
Động tác nhỏ này lập tức thu hút sự chú ý của Diệp Trăn.
Cô vội vàng đứng dậy, cầm một chiếc kim dài châm đầu, chuẩn bị giúp anh tỉnh lại.
Cũng chính lúc này, Tạ Hoài Kinh mở mắt.
Sau một thoáng hỗn loạn, đôi mắt phượng đen láy đó được thay thế bằng sự sáng suốt, càng làm nổi bật sự kiên nghị sắc bén giữa hai hàng lông mày của anh.
Diệp Trăn nhận ra cơ bắp toàn thân người đàn ông căng cứng trong nháy mắt, lúc này mới nhận ra một điều.
Lúc này, từ góc nhìn của Tạ Hoài Kinh, vừa mở mắt đã thấy một người cầm kim dài tiến lại gần mắt mình.
Diệp Trăn đột nhiên ho một tiếng, chợt thấy mình giống hệt như "Dung ma ma."
Cô vội vàng cất kim châm đầu, nói ngắn gọn: "Tôi là Diệp Trăn, cháu ngoại của chiến hữu ông nội anh."
Diệp Trăn?
Tạ Hoài Kinh nheo mắt phượng, đánh giá cô gái xinh đẹp đến mức quá đáng trước mặt.
Dường như đang phân biệt xem cô có nói dối hay không.
Nhưng Diệp Trăn đột nhiên cúi đầu, tiến lại gần người đàn ông.
Cô gái khẽ mở đôi môi đỏ, nói gì đó mà chỉ có hai người nghe thấy.
Hương hoa linh lan thoang thoảng truyền đến, Tạ Hoài Kinh có một khoảnh khắc ngẩn người.
Rất nhanh sau khi nghe rõ lời cô nói, đồng tử của người đàn ông co lại.
Ngay sau đó, anh gật đầu.
Khi nhìn lại Diệp Trăn, ánh mắt của Tạ Hoài Kinh đã rõ ràng khác trước.
Diệp Trăn đứng thẳng người, nhanh chóng rút kim cho anh: "Được, tôi biết rồi."
Hai cụ già bên cạnh đã nắm chặt tay nhau, mừng đến phát khóc.
"Quá tốt rồi! Hoài Kinh!! Là Trăn Trăn đã cứu con!!"
"Chờ cháu khỏe lại, phải cảm ơn Trăn Trăn thật tốt, đúng rồi, Trăn Trăn chính là cô gái mà ông bà vẫn nhắc đến với cháu!"
Ông nội Tạ chỉ thiếu điều nói ra mấy chữ "Vợ chưa cưới của cháu."
Sợ làm cô gái trẻ bối rối, hai ông bà cố nén lại.
Tạ Dương cầm cốc trà đi ra khỏi cửa, mừng như điên: "Trời ơi! Anh! Anh tỉnh thật rồi sao?!"
"Mẹ ơi, tuyệt quá!! Anh!! Chị dâu lợi hại thế cơ à!!"
Hai cụ già muốn bịt miệng thằng Tạ Dương lại nhưng đã muộn.
"..."
Bà cụ cũng rất bất lực: "Cút, đi pha cho Trăn Trăn cốc trà nóng!"
"Vâng vâng vâng!" Tạ Dương mở cửa như chạy trốn: "Cháu đi ngay đây!"
Trong phòng lại trở nên yên tĩnh.
Trong lúc chờ thời gian giữ kim, Diệp Trăn lấy dụng cụ ra, chuẩn bị cho vòng tiếp theo.
Lúc này, Tạ Hoài Kinh nằm trên giường khẽ động ngón tay đặt bên hông.
Động tác nhỏ này lập tức thu hút sự chú ý của Diệp Trăn.
Cô vội vàng đứng dậy, cầm một chiếc kim dài châm đầu, chuẩn bị giúp anh tỉnh lại.
Cũng chính lúc này, Tạ Hoài Kinh mở mắt.
Sau một thoáng hỗn loạn, đôi mắt phượng đen láy đó được thay thế bằng sự sáng suốt, càng làm nổi bật sự kiên nghị sắc bén giữa hai hàng lông mày của anh.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Diệp Trăn nhận ra cơ bắp toàn thân người đàn ông căng cứng trong nháy mắt, lúc này mới nhận ra một điều.
Lúc này, từ góc nhìn của Tạ Hoài Kinh, vừa mở mắt đã thấy một người cầm kim dài tiến lại gần mắt mình.
Diệp Trăn đột nhiên ho một tiếng, chợt thấy mình giống hệt như "Dung ma ma."
Cô vội vàng cất kim châm đầu, nói ngắn gọn: "Tôi là Diệp Trăn, cháu ngoại của chiến hữu ông nội anh."
Diệp Trăn?
Tạ Hoài Kinh nheo mắt phượng, đánh giá cô gái xinh đẹp đến mức quá đáng trước mặt.
Dường như đang phân biệt xem cô có nói dối hay không.
Nhưng Diệp Trăn đột nhiên cúi đầu, tiến lại gần người đàn ông.
Cô gái khẽ mở đôi môi đỏ, nói gì đó mà chỉ có hai người nghe thấy.
Hương hoa linh lan thoang thoảng truyền đến, Tạ Hoài Kinh có một khoảnh khắc ngẩn người.
Rất nhanh sau khi nghe rõ lời cô nói, đồng tử của người đàn ông co lại.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Ngay sau đó, anh gật đầu.
Khi nhìn lại Diệp Trăn, ánh mắt của Tạ Hoài Kinh đã rõ ràng khác trước.
Diệp Trăn đứng thẳng người, nhanh chóng rút kim cho anh: "Được, tôi biết rồi."
Hai cụ già bên cạnh đã nắm chặt tay nhau, mừng đến phát khóc.
"Quá tốt rồi! Hoài Kinh!! Là Trăn Trăn đã cứu con!!"
"Chờ cháu khỏe lại, phải cảm ơn Trăn Trăn thật tốt, đúng rồi, Trăn Trăn chính là cô gái mà ông bà vẫn nhắc đến với cháu!"
Ông nội Tạ chỉ thiếu điều nói ra mấy chữ "Vợ chưa cưới của cháu."
Sợ làm cô gái trẻ bối rối, hai ông bà cố nén lại.
Tạ Dương cầm cốc trà đi ra khỏi cửa, mừng như điên: "Trời ơi! Anh! Anh tỉnh thật rồi sao?!"
"Mẹ ơi, tuyệt quá!! Anh!! Chị dâu lợi hại thế cơ à!!"
Hai cụ già muốn bịt miệng thằng Tạ Dương lại nhưng đã muộn.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro