Chương 30 - Bắt Giặc Phải Bắt Vua Trước

Đại Thần Trong...

Hiệp Tưởng

2024-08-07 18:47:14

Công tác một ngày, cuối cùng nhịn đến hết giờ. Hôm nay là thứ sáu, đối với Phòng Phát Triển mà nói, ngày mai bọn hắn có thể nghỉ như thường lệ, chuyện này rất thoải mái.

Bạch Tiểu Thăng thu dọn đồ đạc, chuẩn bị trở về nhà.

Lúc này, điện thoại của hắn vang lên, là Trịnh Đông Tỉnh gọi tới.

- Lão Bạch, bây giờ cậu lập tức tới nhà tôi!

Trong điện thoại, giọng nói của Trịnh Đông Tỉnh có vẻ vô cùng lo lắng,

- Phải nhanh!

- Xảy ra chuyện gì!

Bạch Tiểu Thăng giật mình.

- Giang hồ cấp cứu, vương giả liên minh, chúng tôi bốn thiếu một!

Bạch Tiểu Thăng lập tức khóc cười không được.

Thì ra, Trịnh mập mạp tìm hắn đến chơi game.

Vương giả liên minh trong miệng Trịnh Đông Tỉnh là một cái game online tương đối nổi hiện nay, trong nước ngoài nước đều có tổ chức những giải thi đấu đỉnh cao. Trò chơi chia làm hai bên hồng lam, một bên năm người, bên nào hủy đi kiến trúc chủ đạo của đối phương trước là coi như thắng. Trong trò chơi này hết thảy có hai trăm bốn mươi nhân vật anh hùng để có thể lựa chọn, mỗi anh hùng có năm cái kỹ năng đặc biệt. Bởi vì là trò chơi đoàn đội, năm người phối hợp, cho nên trên mặt đấu pháp có thể nói thiên biến vạn hóa, ngoài sáng lưu hành chiến thuật liền có vài chục bộ, được xưng là "Điện cạnh cờ vây" .

Bạch Tiểu Thăng dưới sự thúc dục liên tục của Trịnh Đông Tỉnh, đành phải bắt xe đi qua.

Ở dưới nhà của Trịnh Đông Tỉnh, Bạch Tiểu Thăng thấy được hắn.

Ngoài ra, còn có ba người.

Trịnh Đông Tỉnh đang cùng một cặp song sinh vây quanh một người trẻ tuổi cao gầy nói chuyện, nhìn tuổi tác người kia cùng Bạch Tiểu Thăng không khác biệt lắm, thần sắc lại rất kiêu căng.

Người này đã được Trịnh mập mạp nói qua, đó là tuyển thủ chuyên nghiệp dự bị sao. Bạch Tiểu Thăng trong lòng thầm nói.

Xuống xe, Bạch Tiểu Thăng hướng phía bọn họ đi qua.

Trịnh mập mạp phát hiện ra hắn, rất hưng phấn hướng hắn vẫy tay.

- Tới tới tới, tôi giới thiệu một chút, vị này chính là anh em tốt nhất của tôi, Bạch Tiểu Thăng, thiên phú chơi game rất cao!

Ngay khi Bạch Tiểu Thăng đi đến trước mặt, Trịnh Đông Tỉnh không kịp chờ đợi liền giới thiệu với ba người kia.

Thẳng đến hiện tại, Trịnh Đông Tỉnh vẫn tôn sùng như cũ đối với sự dũng mãnh của Bạch Tiểu Thăng năm đó.

- Thiên phú rất cao?

Người trẻ tuổi cao gầy xùy cười một tiếng,

- Chúng tôi là dân chuyên nghiệp, chỉ nhìn thực lực! Kéo ra cho đủ số, đừng tặng đầu người là được. Tôi là Trần Bạch Ngữ, dân chuyên nghiệp.

Người trẻ tuổi nói năng hời hợt, nhưng lại mười phần ngạo khí, luôn đem ba chữ dân chuyên nghiệp treo tại bên miệng.

Giọng điệu này để Bạch Tiểu Thăng rất không thích, nhưng mà nể mặt mập mạp, hắn không nói gì, chỉ là nhàn nhạt cười một tiếng.

Trịnh Đông Tỉnh cũng không vui.

- Trần Bạch Ngữ, anh nói lời này có ý gì! Bạch Tiểu Thăng là anh em tốt nhất của tôi, tôi thậm chí có thể không chơi trận đấu này, nếu anh nói như thế, tôi rất không thích!

Sắc mặt của Trịnh Đông Tỉnh trầm xuống.

- Ài, lão Trịnh, Trần Bạch Ngữ đại thần cũng chỉ thuận miệng nói một chút, ông gấp cái gì!

Một người song sinh tranh thủ thời gian khuyên.

- Đúng vậy, tất cả mọi người đều là bạn bè, ha ha, chỉ đùa một chút!

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Một người Song sinh khác cũng khuyên.

Hai người bọn họ rất khẩn trương, giống như sợ trở mặt, không thể tham gia tranh tài.

Trần Bạch Ngữ nhìn thoáng qua Trịnh Đông Tỉnh,

- Tính toán tôi nói sai, anh xuất tiền thuê tôi, anh lớn nhất.

Trịnh Đông Tỉnh không biểu tình gật đầu một cái, sau đó chỉ chỉ cặp song sinh, giới thiệu cho Bạch Tiểu Thăng.

- Đại Vũ, Tiểu Vũ!

Bạch Tiểu Thăng chào hỏi qua với song bào thai.

Song bào thai ngược lại là rất khách khí.

Kỳ thật Bạch Tiểu Thăng có thể hiểu được vì sao Trần Bạch Ngữ không vui. Trong vòng chuyên nghiệp, coi như là dự bị thì cũng đều tâm cao khí ngạo, nếu chơi game với một đám người bình thường thì cũng thôi, giờ lại còn phải chờ mình, vì thế sao có thể cao hứng nổi.

- Đi nhanh đi, thời gian lập tức sắp đến.

Đại Vũ nhịn không được thúc giục.

- Lần này, chúng ta có đại thần Trần Bạch Ngữ, tất thắng! Vương giả cấp ba, quét ngang hết thảy!

Tiểu Vũ nhịn không được hưng phấn nói.

Vương giả cấp ba?

Bạch Tiểu Thăng nhịn không được nhìn Trần Bạch Ngữ một chút.

Trên mặt Trần Bạch Ngữ tràn đầy đắc ý.

Trong Vương giả liên minh đẳng cấp phân là thanh đồng, bạch ngân, hoàng kim, bạch kim, kim cương, vương giả, mỗi một cái cấp bậc có sáu cấp. Trịnh mập mạp chỉ là hoàng kim cấp hai, mà cái tên Trần Bạch Ngữ này lại là vương giả cấp ba,

Tại trong mắt người chơi game bình thường thì giống như vị thần cao cao tại thượng!

Nhưng mà Bạch Tiểu Thăng từng xem qua một đoạn bài viết.

Trong vòng nghề nghiệp tuyển thủ chân chính sẽ không coi đẳng cấp ra gì, chỉ là có một bộ phận câu lạc bộ yêu cầu tuyển thủ chuyên nghiệp nhất định phải max cấp, cũng chính là vương giả cấp sáu.

- Chúng ta đi!

Trịnh Đông Tỉnh vung tay lên.

Kề bên này có một quán mạng cao cấp, Trịnh Đông Tỉnh sớm đã đặt trước một gian phòng ở chỗ này, đám người đi thẳng đến trước gian phòng.

Đi vào gian phòng, Bạch Tiểu Thăng nhìn thấy năm bộ máy tính chuyên dụng cho chơi game xếp thành một hàng.

Mấy người đều tự tìm vị trí, Trần Bạch Ngữ việc nhân đức không nhường ai chiếm ở vị trí trung tâm.

Bạch Tiểu Thăng theo sát bên cạnh Trịnh Đông Tỉnh, ngồi tại bên cạnh hắn.

Nơi này phần cứng không sai, bàn phím cũng ở cấp độ cơ bản, nhưng mà, Bạch Tiểu Thăng nhìn thấy, Trần Bạch Ngữ gỡ xuống bàn phím của quán rồi ném sang một bên, chính hắn lấy ra một cái từ trong ba lô, đó là một cái bàn phím chuyên dụng có giá trị đến mấy ngàn.

- Chuyên nghiệp đúng là chuyên nghiệp!

Đại Vũ, Tiểu Vũ nhìn xem cái bàn phim kia, mặt mũi tràn đầy vẻ hâm mộ, nhịn không được tán thưởng.

Trần Bạch Ngữ mỉm cười, rất hưởng thụ cảm giác được khen ngợi.

Nhất định cần đổi bàn phím à, đối diện liền là một đám người chơi trò chơi bình thường.

Bạch Tiểu Thăng cười lắc đầu.

- Tôi và 'Địch nhân' trò chuyện một chút, các người chuẩn bị đi.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Trịnh Đông Tỉnh tiến vào trò chơi, mở ra khung chát, lốp bốp gõ lên bàn phím.

Chỉ chốc lát sau.

- Phách lối, quá phách lối!

- Còn muốn mở thi đấu trực tiếp, các người nghĩ ở trên mạng mất mặt sao!

- Làm tức chết ta, cái con bê này! Ta có thể mắng hắn sao!

Trịnh Đông Tỉnh ngao ngao kêu to, một người khiến cho mọi người trong phòng đều không được yên tĩnh.

Bạch Tiểu Thăng vừa bực mình lại vừa buồn cười.

- Chúng ta tổ đội trước, thêm bạn trước, đúng, anh trong trò chơi tên gọi là cái gì?

Đại Vũ hỏi Bạch Tiểu Thăng.

- Tên trò chơi của tôi, 'Ta là tiểu bạch'.

Bạch Tiểu Thăng nói ra.

Đó là tên cũ của hắn, lập một năm trước, cũng chỉ tùy tiện chơi đùa, không tốn tâm tư gì trên việc đặt tên, mới bạch ngân cấp một.

- Ta là tiểu bạch? Rất tự biết mình!

Trần Bạch Ngữ nhìn một chút đẳng cấp của Bạch Tiểu Thăng, khinh miệt cười nói,

- Hi vọng anh đừng cản trở chúng tôi, phải nghe theo chỉ huy biết không?

Bởi vì thái độ của Trịnh Đông Tỉnh, Trần Bạch Ngữ nhìn Bạch Tiểu Thăng càng ngày càng không vừa mắt.

Bạch Tiểu Thăng không để ý.

Vừa rồi hắn không có tức giận, bởi vì thấy được Trần Bạch Ngữ nói có lý.

Nhưng hiện giờ, Bạch Tiểu Thăng cảm giác được người này rất không thức thời!

Trịnh mập mạp hoàn toàn đắm chìm bên trong cuộc nói chuyện với phía đối diện, hoàn toàn không có chú ý tới hai người nói cái gì.

Hơn nửa ngày, Trịnh mập mạp đẩy bàn phím ra, nhìn đội ngũ một chút,

- Ồ, lão Bạch cậu lấy tên 'Ta là tiểu bạch', rất cá tính đó!

Cùng một quán, một gian phòng khác, có năm người đã sớm vào chỗ.

Ngồi ở vị trí giữa là một người đẹp tầm hơn hai mươi tuổi, có làn da trắng nhẵn nhụi, mái tóc mượt mà, chiếc áo sơ mi trắng bị mở ra hai cúc, khe rãnh dụ hoặc dọa người. Có khí chất khác biệt với Ngụy Tuyết Liên, cô ta càng phù hợp với hình tượng ngự tỷ trong lòng mọi người.

Chỉ là vị ngự tỷ này có vẻ mặt mệt mỏi lường biếng, trong miệng ngậm lấy một cái kẹo que.

Vài người khác mang vẻ mặt kính sợ nhìn qua nàng.

- Chỉ là một đám cặn bã, mày thế mà lại gọi chị tới, mày cho là chị rất nhàn sao?

Mỹ nữ nhìn tiểu mập mạp ở bên người một chút.

- Chị, lần này thật không giống nhau, em nghe nói đối phương gọi tới một cái tuyển thủ chuyên nghiệp dự bị.

Một cái tiểu mập mạp chân thành nói.

Khuôn mặt người đẹp không biểu tình nhìn qua hắn.

Trán tiểu mập mạp đổ mồ hôi hột.

- Đương nhiên, tên kia tính là thứ gì chứ! Chị là một trong ba đại chủ lực của chiến đội rắn cạp nong, đường đường chính chính là nghề nghiệp đại thần!

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Chương 30 - Bắt Giặc Phải Bắt Vua Trước

Số ký tự: 0