Chương 30 - Bắt Giặc Phải Bắt Vua Trước
Người Đẹp Bên C...
Hiệp Tưởng
2024-08-07 18:47:14
Bạch Tiểu Thăng dọn nhà.
Nhà mới là một bộ phòng trọ cao cấp, một tháng tiền thuê là bốn ngàn.
Nhưng mà rất đáng, Bạch Tiểu Thăng đối với nhà mới rất hài lòng.
Ngày đầu tiên chuyển đến nhà mới, rất nhiều thứ cần phải mua, rất nhiều chuyện muốn làm, một người hiển nhiên phải cố hết sức.
Bạch Tiểu Thăng cầm điện thoại lên, thời điểm muốn tìm người giúp mới nhớ tới, hôm nay là thời gian đi làm bình thường, hắn là do được Trần Đại Nha đặc cách xuống mới được nghỉ.
Lập tức, mắt hắn trợn tròn.
Bạn bè hắn quen biết, ngoài công việc ra thì sợ rằng chỉ có lão Vương, Tiểu Tống và Diệp Tử bọn họ.
Có thể gọi lại gọi không được, có thể tới lại không muốn gọi.
Bạch Tiểu Thăng mang hi vọng cuối cùng, gọi điện thoại cho Trịnh Đông Tỉnh. Sau khi kết nối, qua điện thoại, hắn cũng có thể cảm giác được phía đối diện đang say.
Trịnh mập mạp uống quá nhiều, phỏng chừng tên này hết một ngày cũng không dậy nổi.
Đến cuối cùng, Bạch Tiểu Thăng chỉ đành một mình chạy đến cửa hàng.
Mãi đến xế chiều, hai mắt Bạch Tiểu Thăng đã nhìn không rõ, bước chân không có sức, ôm một đống chăn mền đi về phía nhà mới.
Bấm được con số trên thang máy, Bạch Tiểu Thăng đem mặt vùi vào chăn mền, âm thầm thề. Hắn về đến nhà sẽ ngủ một hơi đến sáng sớm ngày mai, bằng không thì thật xin lỗi bản thân!
Cửa thang máy vừa mở, có người nghiêng người nhường đường cho Bạch Tiểu Thăng, Bạch Tiểu Thăng nói tiếng cám ơn rồi ôm chăn mền cùng người kia nhìn thoáng qua.
Hắn không thấy rõ khuôn mặt đối phương, chỉ ngửi được một cỗ hương thơm nhàn nhạt, hương vị rất thoải mái.
Bạch Tiểu Thăng ngẩng đầu, nhìn thấy một bóng lưng uyển chuyển.
Búi tóc kéo cao, cái cổ cao trắng bóng, eo nhỏ, đùi thon.
Bạch Tiểu Thăng ánh mắt nhìn theo, thẳng đến khi bị cửa thang máy khép lại ngăn cách.
- Đáng tiếc không thấy được khuôn mặt.
Bạch Tiểu Thăng một trận tiếc hận, sau đó hắn nhớ lại một cái, nghi ngờ nói một câu,
- Mình làm sao nhìn thấy bóng lưng này quen mắt thế nhỉ?
Người đẹp đi ra thang máy, cũng không có chú ý tới là Bạch Tiểu Thăng.
Người đẹp này, Bạch Tiểu Thăng thật sự quen biết.
Ngụy Tuyết Liên.
Ra khỏi thang máy, đi ra vài chục bước, điện thoại của Ngụy Tuyết Liên vang lên.
- Văn Thiến.
Ngụy Tuyết Liên nghe điện thoại.
- A Liên, bà làm sao dọn đi rồi!
Lục Văn Thiến giận giữ gọi đến hưng sư vấn tội,
- Chỗ này của tôi chứa không nổi bà có đúng không, bà để cho tôi làm sao giao phó cùng chú Ngụy, nói là đem bà đuổi ra đi thuê phòng ở? Bà làm vậy là để cho tôi giấu mặt ở nơi nào chứ. . .
Đối diện một phen rống to, Ngụy Tuyết Liên không thể không đưa điện thoại cầm ra xa một chút.
Sau khi hỏa khí của Lục Văn Thiến nhỏ đi một chút, Ngụy Tuyết Liên cười hì hì nói,
- Tôi sẽ cùng cha tôi chào hỏi, bà yên tâm đi, hắn nào dám trách bà, bà là bảo bối thiên kim của lục gia. Tôi ra bên ngoài ở là vì đi làm thuận tiện, lại nói, bà về sau cũng có một chỗ để tới chơi nha, chỗ này của tôi rất tốt.
- Tôi phục bà, vất vả như thế thú vị sao.
Lục Văn Thiến bất đắc dĩ thở dài một tiếng.
- Chờ bà thật đi đến, bà sẽ cảm giác được cái thế giới này cũng không giống nhau.
Ngụy Tuyết Liên cười một tiếng,
- A, đúng, Buổi hòa nhạc của Ngụy Mặc Nhiễm tại Nam Khai, tôi cho bà một vé tốt nhất, bà muốn bao nhiêu vé, có thể nói.
- Hừ, cái này còn tạm được.
Lục Văn Thiến lầm bầm một câu.
Cúp điện thoại, Ngụy Tuyết Liên đứng tại cổng nhà trọ, xem xét phòng ở nơi mình mới dọn tới hôm qua.
Ở chỗ này, nàng sắp mở ra cuộc sống hoàn toàn mới!
Ngày kế tiếp.
Bạch Tiểu Thăng sớm đi hạng mục, những người phòng khác nhìn thấy hắn đều lặng lẽ chỉ trỏ, đều biết được Phòng Phát Triển mới đến một người đặt kế hoạch rất lợi hại, ngay cả hai vị tổng giám đều hết lòng khen ngợi.
Bạch Tiểu Thăng, đã trở thành người nổi tiếng!
Ngô Thu Yến, hôm nay đến sớm một cách hiếm thấy.
Đợi người tới đủ, nàng lập tức chào hỏi mọi người, tổ chức một buổi hội nghị trong phòng, để mọi người thảo luận về hoạt động khánh thành.
Kỳ thật hoạt động khánh thành không có gì để thảo luận, Thượng Văn Thư, Vương Duệ hai vị tổng giám đốc đã sớm định xuống các hoạt động bên trong, đơn giản liền là mở một chút biểu diễn, lãnh đạo đọc lời chào mừng, cắt băng, gò bó theo khuôn phép, muốn khen cũng chẳng có gì mà khen. Trọng điểm là thường xuyên mời truyền thông,
Động tĩnh làm lớn một chút.
Cái không tầm thường là, thái độ Ngô Thu Yến đối với Bạch Tiểu Thăng.
Đơn giản có thể nói, nhẹ nhàng.
Cô ta chẳng những tích cực hỏi thăm ý kiến Bạch Tiểu Thăng, còn khen không dứt miệng đối với một ít đề nghị của Bạch Tiểu Thăng.
Đây không phải là tính cách của Ngô Thu Yến!
Lão Vương, Tiểu Tống và Diệp Tử nao nao, thừa dịp khi Ngô Thu Yến uống nước, nhịn không được lặng lẽ nhắc nhở Bạch Tiểu Thăng.
Đối với cái này, Bạch Tiểu Thăng chỉ cười một tiếng.
Người khác thân thiện với, hắn đương nhiên sẽ không trở mặt, người khác nghĩ muốn đối phó hắn, hắn cũng tuyệt đối không khách khí!
Phòng nước, Ngô Thu Yến và Lý Minh Đồng không hẹn mà gặp, thừa dịp khoảng thời gian không có ai, hai người nhỏ giọng trò chuyện.
- Vương tổng nhờ người tìm hiểu qua, Bạch Tiểu Thăng ở vài ngày trước đến công ty tìm Thượng Văn Thư, Thượng Văn Thư lúc ấy đã tự mình xuống lầu đón hắn.
Lý Minh Đồng nhíu nhíu mày.
Thượng Văn Thư ngay trước nhiều ánh mắt tại công ty, tự mình đi xuống lầu đón một người trẻ tuổi?
Người này lai lịch gì? !
Lúc ấy tiếp tân là Trần Khả, đứa nhỏ này là em gái Trần Đại Nha, hỏi cô ta tương đương không có hỏi. Mấy cái bảo an cũng không nói đến lời gì có giá trị.
- Tự mình xuống lầu, đón cậu ta? !
Ngô Thu Yến một mặt khó có thể tin.
- Ý tứ Vương tổng là, cần phải mật thiết chú ý người này.
Lý Minh Đồng nhớ lại, Vương Duệ tựa hồ có suy đoán, lúc đó biểu lộ cổ quái ngưng trọng, để hắn khó hiểu.
- Trước khi không có làm rõ ràng thân phận của cậu ta, không nên động đến. Còn nữa, cô muốn thành lập quan hệ tốt với cậu ta, tốt nhất có thể biết được lai lịch của cậu ta là gì.
Lý Minh Đồng căn dặn nói.
Ngô Thu Yến gật gật đầu.
Sau đó, cô ta nhìn chăm chú vào Lý Minh Đồng, trong ánh mắt nhiều thêm vẻ ôn nhu, đưa tay sờ gương mặt Lý Minh Đồng.
- Anh gần đây đã gầy đi, chú ý nhiều thêm một chút.
- Đây là công ty, cô hãy chú ý vào!
Lý Minh Đồng ngăn lại tay của Ngô Thu Yến.
Sắc mặt Ngô Thu Yến lập tức ảm đạm.
- Tóm lại, cô không tiếc bất cứ giá nào cũng phải đem chuyện này làm tốt. Chỉ cần giúp tôi cầm xuống vị trí quản lý hạng mục, tôi sẽ không bạc đãi cô!
Lý Minh Đồng đưa tay, nhẹ nhàng vỗ vỗ bả vai Ngô Thu Yến.
Phòng giải khát bên ngoài có người đi qua, Lý Minh Đồng lập tức rút tay về, thật sâu nhìn Ngô Thu Yến một chút, đẩy cửa mà đi.
Ngô Thu Yến ngây người, hồi lâu mới đưa tay, tại vị trí Lý Minh Đồng đã từng sờ qua.
- Nhiều năm như vậy, tôi tính là gì!,
Ngô Thu Yến vô cùng u oán, tự lẩm bẩm,
- Anh để cho tôi, không tiếc bất cứ giá nào sao. . .
Phòng giải khát có tấm gương để chỉnh lý khuôn mặt, Ngô Thu Yến đứng trước tấm gương nghiêm túc nhìn xem, trên khuôn mặt phụ nữ thành thục, có từng tia từng tia cô đơn, còn có sắc mặt khó coi, đắng chát cùng tự giễu.
Hoa rơi hữu ý, nước chảy vô tình.
Ngô Thu Yến sờ lên gương mặt của mình trên tấm gương, tuổi tác dễ già.
Ngô Thu Yến trở lại phòng làm việc, thần sắc như thường.
- Tôi và Lý tổng đã trao đổi qua một chút, Phòng Phát Triển chúng ta hiện tại thành lập tiểu tổ xây dựng hoạt động chuyên biệt, từ Bạch Tiểu Thăng đến phụ trách, Diệp Tử, Tiểu Tống phối hợp, lão Vương phụ trợ.
Ngô Thu Yến nhìn về phía Bạch Tiểu Thăng, trên khuôn mặt lộ ra phong vận của người phụ nữ thành thục, nàng mỉm cười nói,
- Bạch Tiểu Thăng, cậu có thể tùy thời tùy chỗ hướng tôi báo cáo, mặc kệ công ty hay là. . . Trong nhà của tôi!
- Tùy thời tùy chỗ,
Ngô Thu Yến nhấn rất mạnh cái từ này.
Ba người đàn ông Bạch Tiểu Thăng không có cảm giác được cái gì, nhưng trong đôi mắt của Diệp Tử lại nhảy nhót vẻ khác lạ.
Ngô Thu Yến còn độc thân, không lẽ tại thời khắc trọng đại, đã muộn mà Bạch Tiểu Thăng cũng phải đi sao?
Cô nam quả nữ, làm sao như vậy được!
Nhà mới là một bộ phòng trọ cao cấp, một tháng tiền thuê là bốn ngàn.
Nhưng mà rất đáng, Bạch Tiểu Thăng đối với nhà mới rất hài lòng.
Ngày đầu tiên chuyển đến nhà mới, rất nhiều thứ cần phải mua, rất nhiều chuyện muốn làm, một người hiển nhiên phải cố hết sức.
Bạch Tiểu Thăng cầm điện thoại lên, thời điểm muốn tìm người giúp mới nhớ tới, hôm nay là thời gian đi làm bình thường, hắn là do được Trần Đại Nha đặc cách xuống mới được nghỉ.
Lập tức, mắt hắn trợn tròn.
Bạn bè hắn quen biết, ngoài công việc ra thì sợ rằng chỉ có lão Vương, Tiểu Tống và Diệp Tử bọn họ.
Có thể gọi lại gọi không được, có thể tới lại không muốn gọi.
Bạch Tiểu Thăng mang hi vọng cuối cùng, gọi điện thoại cho Trịnh Đông Tỉnh. Sau khi kết nối, qua điện thoại, hắn cũng có thể cảm giác được phía đối diện đang say.
Trịnh mập mạp uống quá nhiều, phỏng chừng tên này hết một ngày cũng không dậy nổi.
Đến cuối cùng, Bạch Tiểu Thăng chỉ đành một mình chạy đến cửa hàng.
Mãi đến xế chiều, hai mắt Bạch Tiểu Thăng đã nhìn không rõ, bước chân không có sức, ôm một đống chăn mền đi về phía nhà mới.
Bấm được con số trên thang máy, Bạch Tiểu Thăng đem mặt vùi vào chăn mền, âm thầm thề. Hắn về đến nhà sẽ ngủ một hơi đến sáng sớm ngày mai, bằng không thì thật xin lỗi bản thân!
Cửa thang máy vừa mở, có người nghiêng người nhường đường cho Bạch Tiểu Thăng, Bạch Tiểu Thăng nói tiếng cám ơn rồi ôm chăn mền cùng người kia nhìn thoáng qua.
Hắn không thấy rõ khuôn mặt đối phương, chỉ ngửi được một cỗ hương thơm nhàn nhạt, hương vị rất thoải mái.
Bạch Tiểu Thăng ngẩng đầu, nhìn thấy một bóng lưng uyển chuyển.
Búi tóc kéo cao, cái cổ cao trắng bóng, eo nhỏ, đùi thon.
Bạch Tiểu Thăng ánh mắt nhìn theo, thẳng đến khi bị cửa thang máy khép lại ngăn cách.
- Đáng tiếc không thấy được khuôn mặt.
Bạch Tiểu Thăng một trận tiếc hận, sau đó hắn nhớ lại một cái, nghi ngờ nói một câu,
- Mình làm sao nhìn thấy bóng lưng này quen mắt thế nhỉ?
Người đẹp đi ra thang máy, cũng không có chú ý tới là Bạch Tiểu Thăng.
Người đẹp này, Bạch Tiểu Thăng thật sự quen biết.
Ngụy Tuyết Liên.
Ra khỏi thang máy, đi ra vài chục bước, điện thoại của Ngụy Tuyết Liên vang lên.
- Văn Thiến.
Ngụy Tuyết Liên nghe điện thoại.
- A Liên, bà làm sao dọn đi rồi!
Lục Văn Thiến giận giữ gọi đến hưng sư vấn tội,
- Chỗ này của tôi chứa không nổi bà có đúng không, bà để cho tôi làm sao giao phó cùng chú Ngụy, nói là đem bà đuổi ra đi thuê phòng ở? Bà làm vậy là để cho tôi giấu mặt ở nơi nào chứ. . .
Đối diện một phen rống to, Ngụy Tuyết Liên không thể không đưa điện thoại cầm ra xa một chút.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Sau khi hỏa khí của Lục Văn Thiến nhỏ đi một chút, Ngụy Tuyết Liên cười hì hì nói,
- Tôi sẽ cùng cha tôi chào hỏi, bà yên tâm đi, hắn nào dám trách bà, bà là bảo bối thiên kim của lục gia. Tôi ra bên ngoài ở là vì đi làm thuận tiện, lại nói, bà về sau cũng có một chỗ để tới chơi nha, chỗ này của tôi rất tốt.
- Tôi phục bà, vất vả như thế thú vị sao.
Lục Văn Thiến bất đắc dĩ thở dài một tiếng.
- Chờ bà thật đi đến, bà sẽ cảm giác được cái thế giới này cũng không giống nhau.
Ngụy Tuyết Liên cười một tiếng,
- A, đúng, Buổi hòa nhạc của Ngụy Mặc Nhiễm tại Nam Khai, tôi cho bà một vé tốt nhất, bà muốn bao nhiêu vé, có thể nói.
- Hừ, cái này còn tạm được.
Lục Văn Thiến lầm bầm một câu.
Cúp điện thoại, Ngụy Tuyết Liên đứng tại cổng nhà trọ, xem xét phòng ở nơi mình mới dọn tới hôm qua.
Ở chỗ này, nàng sắp mở ra cuộc sống hoàn toàn mới!
Ngày kế tiếp.
Bạch Tiểu Thăng sớm đi hạng mục, những người phòng khác nhìn thấy hắn đều lặng lẽ chỉ trỏ, đều biết được Phòng Phát Triển mới đến một người đặt kế hoạch rất lợi hại, ngay cả hai vị tổng giám đều hết lòng khen ngợi.
Bạch Tiểu Thăng, đã trở thành người nổi tiếng!
Ngô Thu Yến, hôm nay đến sớm một cách hiếm thấy.
Đợi người tới đủ, nàng lập tức chào hỏi mọi người, tổ chức một buổi hội nghị trong phòng, để mọi người thảo luận về hoạt động khánh thành.
Kỳ thật hoạt động khánh thành không có gì để thảo luận, Thượng Văn Thư, Vương Duệ hai vị tổng giám đốc đã sớm định xuống các hoạt động bên trong, đơn giản liền là mở một chút biểu diễn, lãnh đạo đọc lời chào mừng, cắt băng, gò bó theo khuôn phép, muốn khen cũng chẳng có gì mà khen. Trọng điểm là thường xuyên mời truyền thông,
Động tĩnh làm lớn một chút.
Cái không tầm thường là, thái độ Ngô Thu Yến đối với Bạch Tiểu Thăng.
Đơn giản có thể nói, nhẹ nhàng.
Cô ta chẳng những tích cực hỏi thăm ý kiến Bạch Tiểu Thăng, còn khen không dứt miệng đối với một ít đề nghị của Bạch Tiểu Thăng.
Đây không phải là tính cách của Ngô Thu Yến!
Lão Vương, Tiểu Tống và Diệp Tử nao nao, thừa dịp khi Ngô Thu Yến uống nước, nhịn không được lặng lẽ nhắc nhở Bạch Tiểu Thăng.
Đối với cái này, Bạch Tiểu Thăng chỉ cười một tiếng.
Người khác thân thiện với, hắn đương nhiên sẽ không trở mặt, người khác nghĩ muốn đối phó hắn, hắn cũng tuyệt đối không khách khí!
Phòng nước, Ngô Thu Yến và Lý Minh Đồng không hẹn mà gặp, thừa dịp khoảng thời gian không có ai, hai người nhỏ giọng trò chuyện.
- Vương tổng nhờ người tìm hiểu qua, Bạch Tiểu Thăng ở vài ngày trước đến công ty tìm Thượng Văn Thư, Thượng Văn Thư lúc ấy đã tự mình xuống lầu đón hắn.
Lý Minh Đồng nhíu nhíu mày.
Thượng Văn Thư ngay trước nhiều ánh mắt tại công ty, tự mình đi xuống lầu đón một người trẻ tuổi?
Người này lai lịch gì? !
Lúc ấy tiếp tân là Trần Khả, đứa nhỏ này là em gái Trần Đại Nha, hỏi cô ta tương đương không có hỏi. Mấy cái bảo an cũng không nói đến lời gì có giá trị.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
- Tự mình xuống lầu, đón cậu ta? !
Ngô Thu Yến một mặt khó có thể tin.
- Ý tứ Vương tổng là, cần phải mật thiết chú ý người này.
Lý Minh Đồng nhớ lại, Vương Duệ tựa hồ có suy đoán, lúc đó biểu lộ cổ quái ngưng trọng, để hắn khó hiểu.
- Trước khi không có làm rõ ràng thân phận của cậu ta, không nên động đến. Còn nữa, cô muốn thành lập quan hệ tốt với cậu ta, tốt nhất có thể biết được lai lịch của cậu ta là gì.
Lý Minh Đồng căn dặn nói.
Ngô Thu Yến gật gật đầu.
Sau đó, cô ta nhìn chăm chú vào Lý Minh Đồng, trong ánh mắt nhiều thêm vẻ ôn nhu, đưa tay sờ gương mặt Lý Minh Đồng.
- Anh gần đây đã gầy đi, chú ý nhiều thêm một chút.
- Đây là công ty, cô hãy chú ý vào!
Lý Minh Đồng ngăn lại tay của Ngô Thu Yến.
Sắc mặt Ngô Thu Yến lập tức ảm đạm.
- Tóm lại, cô không tiếc bất cứ giá nào cũng phải đem chuyện này làm tốt. Chỉ cần giúp tôi cầm xuống vị trí quản lý hạng mục, tôi sẽ không bạc đãi cô!
Lý Minh Đồng đưa tay, nhẹ nhàng vỗ vỗ bả vai Ngô Thu Yến.
Phòng giải khát bên ngoài có người đi qua, Lý Minh Đồng lập tức rút tay về, thật sâu nhìn Ngô Thu Yến một chút, đẩy cửa mà đi.
Ngô Thu Yến ngây người, hồi lâu mới đưa tay, tại vị trí Lý Minh Đồng đã từng sờ qua.
- Nhiều năm như vậy, tôi tính là gì!,
Ngô Thu Yến vô cùng u oán, tự lẩm bẩm,
- Anh để cho tôi, không tiếc bất cứ giá nào sao. . .
Phòng giải khát có tấm gương để chỉnh lý khuôn mặt, Ngô Thu Yến đứng trước tấm gương nghiêm túc nhìn xem, trên khuôn mặt phụ nữ thành thục, có từng tia từng tia cô đơn, còn có sắc mặt khó coi, đắng chát cùng tự giễu.
Hoa rơi hữu ý, nước chảy vô tình.
Ngô Thu Yến sờ lên gương mặt của mình trên tấm gương, tuổi tác dễ già.
Ngô Thu Yến trở lại phòng làm việc, thần sắc như thường.
- Tôi và Lý tổng đã trao đổi qua một chút, Phòng Phát Triển chúng ta hiện tại thành lập tiểu tổ xây dựng hoạt động chuyên biệt, từ Bạch Tiểu Thăng đến phụ trách, Diệp Tử, Tiểu Tống phối hợp, lão Vương phụ trợ.
Ngô Thu Yến nhìn về phía Bạch Tiểu Thăng, trên khuôn mặt lộ ra phong vận của người phụ nữ thành thục, nàng mỉm cười nói,
- Bạch Tiểu Thăng, cậu có thể tùy thời tùy chỗ hướng tôi báo cáo, mặc kệ công ty hay là. . . Trong nhà của tôi!
- Tùy thời tùy chỗ,
Ngô Thu Yến nhấn rất mạnh cái từ này.
Ba người đàn ông Bạch Tiểu Thăng không có cảm giác được cái gì, nhưng trong đôi mắt của Diệp Tử lại nhảy nhót vẻ khác lạ.
Ngô Thu Yến còn độc thân, không lẽ tại thời khắc trọng đại, đã muộn mà Bạch Tiểu Thăng cũng phải đi sao?
Cô nam quả nữ, làm sao như vậy được!
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro