Thừa Tướng Yêu Nghiệt Sủng Thê

Chương 144.6

Sương Nhiễm Tuyết Y

2024-07-23 11:52:46

Đầu óc có chút mê muội, Thanh Linh cảm thấy càng ngày càng không thích hợp, âm thầm vận nội lực lại phát hiện nội lực của bản thân đang bị xói mòn. Tâm nháy mắt treo lên, Diệp Thiên Minh đang thầm động tay động chân!

Thoáng nhìn làn khói mỏng manh đang bay lên từ lư hương, tâm hiểu vài phần, trên mặt lại bất động thanh sắc.

“Phải không?” Diệp Thiên Minh bình tĩnh, cũng không thấy có quá nhiều phiền muội: “Chỉ sợ phải ủy khuất con một đoạn thời gian vậy.” Ông ta nâng ly trà lên, vừa muốn uống một hớp. Đột nhiên, hàn quang chớp lóe, ông ta vung tay lên, chén trà mãnh liệt đụng vào ngân châm trên không trung, theo quán tính bay thẳng về hướng Thanh Linh đang ngồi.

Thanh Linh kinh hãi, nhanh chóng nghiêng sang một bên, chén trà bay sát qua tai, đập vào cửa sổ. Miễn cưỡng tạo ra một lỗ hổng trên cửa sổ, rơi bên ngoài vang lên tiếng rơi vỡ thanh thúy.

Trở mặt chỉ trong nháy mắt.

Phụ nữ (cha và con gái) phản bội, tàn sát lẫn nhau, thiên hạ sợ rằng hiếm thấy.

Hai người đồng thời đứng lên.

Thanh Linh: “Ngươi…”

Diệp Thiên Minh: “Ngươi…”

Thần sắc hai bên đều khẩn trương xen lẫn khiếp sợ. Tựa như không thể tưởng tượng được rằng đối phương vậy mà tàn nhẫn ra tay.

Thanh Linh lảo đảo chạy ra cửa, bị Thường Quý đột nhiên chặn lại đường thoát.

“Cứu mạng!!!” Thanh Linh cố gắng thúc giục chút nội lực còn sót lại, hóa thành thanh âm truyền ra bên ngoài.

“Nhị tiểu thư, đừng phí sức nữa.” Thường Quý nhìn nàng bằng ánh mắt như nhìn kẻ ngốc.

Nơi này là địa bàn của Diệp Thiên Minh, nàng hô cứu mạng không phải là uổng công sao?

Thanh Linh chỉ nhàn nhạt cười nói: “Chưa chắc.” Nàng lại lảo đảo ngồi lại trên ghế.

“Ta là phụ thân của ngươi!” Diệp Thiên Minh ngồi trên chủ vị, thanh âm rét lạnh: “Ngươi lại dám hạ độc phụ thân của mình!”

Ông ta che bụng tê liệt ngồi trên ghế, Thanh Linh xuất ngân châm đồng thời cùng tung bột phấn. Ông ta chỉ cú ý phòng châm, vạn lần không ngờ được rằng ngân châm chỉ là ngụy trang, thứ Thanh Linh muốn hạ chính là độc phấn: “Đưa giải dược ra đây!”

Không lên tiếng liền hạ độc thủ, nữ nhi của ông ta đúng là quá ác độc! Ngũ tạng lục phủ tựa như bị ngàn đao chém vào, nếu như không phải trên chiến trường tôi luyện ra một thân bản lĩnh, giờ phút này ông ta cũng khó mà chịu nổi đau đớn này.

Thanh Linh vô lực dựa trên ghế, trái tim mơ hồ quặn đau, sắc mặt tái nhợt cười một tiếng: “Nữ nhi cũng không nghĩ ra phụ thân sẽ ra tay với nữ nhi.” Diệp Thiên Minh hạ độc rất lạ, nàng chẩn không ra đây là cái gì.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


“Nhị tiểu thư, ngài đúng là lòng muông dạ thú, dám hạ độc phụ thân thân sinh của mình.” Thường Quý nhìn Thanh Linh bằng ánh mắt thâm độc.

Thanh Linh liếc qua Thường Quý, nhìn Diệp Thiên Minh: “A, hổ dữ cũng không ăn thịt con. Phụ thân đối xử với nữ như như vậy, nữ nhi cảm thấy ngoài ý muốn.” Thanh âm nàng nàng tạm dừng, mở miệng nói: “Ngân diện hắc y nhân gần đây hay lén ra vào Vinh Vương phủ là ngươi, đúng không, phụ thân đại nhân?”

Diệp Thiên Minh không đáp lại, Thanh Linh càng khẳng định ông ta chính là người đó.

“Đưa giải dược ra đây, nếu không đành phải ủy khuất con ở nhà mẹ đẻ vài ngày vậy.” Diệp Thiên Minh ánh mắt âm lệ nhìn Thanh Linh.

Thanh Linh nghe ra ý tứ trong lời Diệp Thiên Minh: “Phụ thân muốn dùng nữ nhi để uy hiếp phu quân sao?”

Nàng tàn nhẫn cười: “Nữ nhi ở lại mấy ngày cũng không sao. Chỉ là, phụ thân hạ độc dược khó hiểu lên người nữ nhi, nữ nhi khó có thể dâng giải dược lên, có lẽ nữ nhi phải lưu lại vài ngày lo tang sự cho phụ thân xong xuôi mới có thể hồi phủ Thừa Tướng.”

“Đây chính là lời đại nghịch bất đạo, nhị tiểu thư vậy mà cũng mở miệng cho được!” Thường Quý giận dữ chỉ thẳng vào Thanh Linh.

Diệp Thiên Minh tức giận trợn tròn hai mắt.

“Lão gia, không bẳng lục soát nhị tiểu thư tìm giải dược.” Thường Quý thấp giọng hỏi.

“Phụ thân nếu dám lục soát người nữ nhi, nữ nhi sẽ hủy giải dược.” Nàng ác liệt nói, khuôn mặt rét lạnh khiến người khác không thể nghi ngờ lời nàng nói.

“Không cần.” Diệp Thiên Minh khoát tay.

“Phốc.” Diệp Thiên Minh phun ra một vũng máu đen.

“Lão gia, ngài kiên nhẫn một chút, lão nô ngay lập tức tìm đại phu.” Thường Quý nói.

“Giải dược!” Diệp Thiên Minh nói, độc phát đau nhức khiến ông ta không muốn đợi chờ thêm một giây phút nào nữa, đại phu còn chưa tới, ông ta cảm thấy mình không thể chịu nổi nỗi đau này. Huống chi đại phu có đến kịp cũng chưa chắc giải được độc này.

Ông ta đúng là đã coi thường con gái ngoan của mình.

“Đưa giải dược cho ta!” Thanh Linh thu lại tươi cười, uy thế trên người vậy mà cũng không thua kém Diệp Thiên Minh.

“Phụ thâ, đã không còn sớm, phu quân chuẩn bị đến đón nữ nhi hồi phủ. Nếu như phu quân thấy bộ dạng này của nữ nhi, sợ là chàng sẽ tức giận. Đương nhiên phụ thân có thể lấy lí do nữ nhi muốn ở lại Diệp phủ vài ngày, đánh lạc hướng phu quân, chỉ là không biết chàng có chịu để phụ thân lừa hay không?

A, thiếu chút nữa nữ nhi đã quên, vừa rồi nữ nhi hô một tiếng cứu mạng, bên cạnh nữ nhi luôn có một ám vệ, chắc hẳn nàng đã nghe được. Biết chuyện xảy ra, nàng nhất định sẽ bẩm báo cho phu quân.” Lúc này nàng đột nhiên nhớ đến lời Tần Liễm nhắc nhở nàng phải cẩn thận, cho dù là phụ thân cũng không thể tin tưởng. Ngẫm lại thật đúng là cũng có đạo lý, may mắn nàng mang theo bao độc phấn.

“Hôm nay Thái tử đến làm khách ở phủ Thừa tướng, phu quân biết nữ nhi gặp chuyện không may, Thái tử không biết có đi theo hay không?

Diệp Tướng quân vì muốn uy hiếp Tần Thừa tướng, không tiếc hạ độc nữ nhi. Thái tử bẩm báo việc này cho Hoàng Thượng, Hoàng Thượng tin hay không tin đây?”

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


“Ngươi cùng đừng quên ngươi cũng hạ độc lão gia!” Thường Quý tức giận nói.

“Quản gia không ngại đợi một chút, qua thời gian nửa chén trà, có thể đại phu tài giỏi nhất cũng không chẩn ra phụ thân trúng độc.”

“Ngươi có ý gì?” Thường Quý lạnh nhạt hỏi.

Thanh Linh chỉ cười, không nói thêm câu nào nữa.

Độc dược trong cơ thể Diệp Thiên Minh sau thời gian phát độc khoảng nửa chén trà sẽ hóa toàn bộ thành nước chua, ăn mòn toàn bộ lục phủ ngũ tạng trong cơ thể. Đại phu bắt mạch khó có thể chẩn ra là trúng độc.

Diệp Thiên Minh nghiêm túc quan sát Thanh Linh, có thể không chút do dự hạ độc phụ thân thân sinh, sau đó dù nói thế nào dầu muối cũng không vào, thậm chí còn dùng Hoàng Thượng và Thái tử uy hiếp lại ông ta.

Hết thảy, đều là ông ta xem nhẹ nàng.

Người lạnh lùng trước mặt, thật sự là nữ nhi Diệp Thiên Minh? Trong lòng có nghi vấn, bật thốt thành câu hỏi: “Ngươi là ai?”

“Tất nhiên là nữ nhi của phụ thân.” Thanh Linh thản nhiên cười nói, trong lòng nàng đồng thời cũng muốn hỏi Diệp Thiên Minh thật ra là ai, chỉ là dưới tình hình này, trong lòng thầm than, có thể an toàn đi ra khỏi Diệp phủ rồi nói sau cũng không muộn.

“Nếu như hôm nay nữ nhi không thể hoàn hảo ra khỏi Diệp phủ, phụ thân hẳn đã đoán ra hậu quả thế nào. Đến lúc đó, chuyện Diệp Tướng quân độc ác ra tay với con gái ruột , trước mặt Thánh Thượng, hẳn là cũng không khống chế được nữa.”

“Lão gia!” Diệp Thiên Minh lại phu huyết, Thường Quý lo lắng sợ hãi kêu lên.

“Đưa giải dược cho nàng.” Diệp Thiên Minh nói.

Thường Quý vứt lọ giải dược cho Thanh Linh.

“Phụ thân đây là đã đáp ứng nữ nhi?” Thần sắc Thanh Linh vẫn bình tĩnh, không có lấy được giải dược liền vui vẻ.

“Ngươi dù sao cũng là con gái ta, chuyện hôm nay chỉ là hiểu lầm, ngươi đi đi.” Diệp Thiên Minh đau đến mức không muốn nói nhiều, khoát khoát tay để Thanh Linh đi.

“Nữ nhi khi ra khỏi phủ sẽ đưa phụ thân giải dược.” Thanh Linh nói, bước chân thong dong ra khỏi đại sảnh.

“Lão gia, thực sự thả nàng ta đi sao?” Đáy mắt Thường Quý xẹt qua không cam lòng.

“Nếu không phải làm thế nào? Thái tử mà biết chuyện này, lão phu lưu lại nàng mới là phiền toái lớn.” Sắc môi Diệp Thiên Minh trắng bệch.

“Bất quá, đây mới chỉ là bắt đầu.” Thật lâu sau đó, Diệp Thiên Minh lẩm bẩm, đáy mắt tối tăm phát ra dị quang.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Thừa Tướng Yêu Nghiệt Sủng Thê

Số ký tự: 0