Thừa Tướng Yêu Nghiệt Sủng Thê
Ngậm máu phun người.
Sương Nhiễm Tuyết Y
2024-07-23 11:52:46
Sau khi Diệp Thiên Minh uống thuốc giải, dựa trên giường nghỉ ngơi.
Thường Quý đứng một bên thở dài: “Lão nô không ngờ Nhị tiểu thư có thể tâm ngoan thủ lạt đến vậy. Hôm nay dụ dỗ uy hiếp đều không có tác dụng với nàng, lại không thể vây khốn nàng, còn bại lộ thân phận của lão gia, không biết sau này nàng có tìm lão gia gây phiền toái không?”
“Thủ đoạn mặc dù không ra làm sao nhưng tổng thể vẫn hữu dụng.” Diệp Thiên Minh lạnh nhạt trả lời.
Mặt Thường Quý tràn đầy nghi hoặc.
“Thuốc đưa nàng, vừa là giải dược, đồng thời cũng là độc dược.” Giọng điệu Diệp Thiên Minh lạnh nhạt: “Thân phận kia của bổn Tướng, khả năng nàng đã sớm biết.” Lúc Thanh Linh nói ra thân phận ngân diện hắc y nhân của ông ta, vẻ mặt nàng tựa hồ đã chắc chắn, ông ta cũng không hề phủ nhận.
Thanh Linh vừa bước chân qua đại môn của Diệp phủ, Minh Lục cũng đồng thời theo ra: “Phu nhân, ngài không sao chứ?” Hắn sải chân đuổi theo bước chân của Thanh Linh.
“Phu nhân, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
Thanh Linh lắc đầu: “Đừng nói nữa, đi mau.”
“Vâng.” Minh Lục không dám hỏi gì nữa.
Trở lại phủ Thừa tướng, Thanh Linh vừa nhìn thấy Tần Liễm liền nhanh chóng vùi vào lồng ngực hắn.
Minh Lục cùng các thị nữ xung quanh bị nàng triệt để xem thành không khí, không chút nào thẹn thùng ôm chặt Tần Liễm.
Tần Liễm ôm eo nàng, ôn nhu hỏi: “Làm sao vậy? Đã xảy ra chuyện gì?”
Nàng xảy ra chuyện ở Diệp phủ, trên thực tế, Tần Liễm không hề biết chuyện này.
Nàng nói với Diệp Thiên Minh khi nàng hô ‘Cứu mạng!!’, ám vệ của nàng sẽ báo cho Tần Liễm biết, đó chính là lừa gạt ông ta.
Vài ngày trước Vô Ảnh đã đi Bình Châu, liên tục mấy ngày gần đây, bên cạnh nàng không hề có bất cứ một ám vệ nào.
Thanh Linh ngẩng đầu lên, nhìn đôi mắt như thủy tinh đen của hắn: “Có phải chàng biết Diệp Thiên Minh chính là Ngân diện hắc y nhân hay lẻn vào Vinh Vương phủ?”
Hắn gật đầu: “Phải.” Trong đêm Nguyên Ung Đế ngã ngựa kia, người của hắn cũng ở gần đó.
Chuyện Kính Nam vương cùng Thục phi nương nương ‘bỏ trốn’ lớn như vậy, sao hắn lại không biết? Mấy ngày đó, người của hắn đều âm thầm theo dõi sát sao.
Cũng chính vào buổi tối ngày hôm đó, người của hắn giao thủ với người của Diệp Thiên Minh, thành công kéo đi mặt nạ của Diệp Thiên Minh, biết được thân phận thực sự của Ngân diện hắc y nhân.
Hắn vừa mời trả lời, nữ nhân trong ngực lập tức ngang ngược cắn một cái lên cổ hắn. Hắn bị đau kêu thành tiếng, lại không đẩy nàng ra, trái lại ôm nàng càng chặt.
Minh Lục thầm than, dường như chỉ có công tử nhà hắn mới có thể cưng chiều phu nhân như hài tử như vậy.
“Tức giận?” Hắn ôn nhu hỏi.
Dù nàng có tức giận hay không, nghe giọng nói dịu dàng của hắn cũng giận không nổi nữa. Nàng buông miệng trả lời: “Chàng đã sớm biết thân phận của Ngân diện hắc y nhân, lại biết thiếp hiếu kỳ, sao chàng lại không nói cho thiếp biết sớm hơn?” Nếu hắn chịu nói cho nàng, làm sao nàng phải tốn nhiều công phu như vậy để vạch trần thân phận của Diệp Thiên Minh.
Kỳ thật nghĩ kỹ lại thì đúng là cũng không thể trách hắn, dù sao nàng cũng không hỏi hắn.
“Diệp Thiên Minh là phụ thân của nàng.” Tần Liễm nói.
Thanh Linh hiểu ý hắn: “Ông ta lấy thân phận Ngân diện hắc y nhân đối địch với chàng và Thái tử, chàng biết nếu ta biết ông ta có thêm một thân phận trong bóng tối kia, ta sẽ khó xử khi kẹp giữa hai người? Phải không?”
“Ta đối địch với phụ thân nàng, nàng sẽ đứng về phía ai?” Hắn nhìn chằm chằm nàng, trong mắt có chút khẩn trương.
Đối với Thanh Linh mà nói, Diệp Thiên Minh so với người lạ chỉ là có chút quen thuộc hơn mà thôi, chứ nói gì đến hai người có tình phụ nữ thắm thiết.
Vô luận Tần Liễm muốn đối địch với ai, nàng thủy chúng chỉ muốn đứng ben cạnh hắn.
Thanh Linh nhìn thấy hắn khẩn trương, nàng thoát khỏi lồng ngực hắn, sờ sờ cằm, chau mày lại, làm một bộ dáng thâm trầm suy nghĩ: “Chuyện này phải suy nghĩ cẩn thận, khụ khụ, nếu như chàng dỗ thiếp, có lẽ thiếp cao hứng có thể chọn đứng bênh cạnh chàng.”
Xem bộ dáng này của nàng, hắn thở phào nhẹ nhõm, duỗi ngón tay vuốt nếp nhắn giữa đôi lông mày của nàng: “Lại nhíu mày, muốn thành tiểu thái bà hay sao?” Hắn bấm tay, búng một cái lên trán nàng.
Nàng lập tức giậm chân, bất mãn trừng hắn: “Đau.”
Hắn dịu dàng cười cười, xem nhẹ bất mãn của nàng, cúi đầu hôn lên môi nàng một cái: “Đi gặp khách cùng vi phu.” Hắn kéo lấy tay nàng dẫn nàng đi.
Ra khỏi phủ, Tần Liễm không hề có ý định ngồi xe ngựa mà chỉ kéo lấy tay nàng cùng nàng tản bộ.
Hai bên cây cối trên con đường nhỏ có những tảng băng sạch sẽ như pha lê, gió thổi qua dường như còn có thể ngửi thấy mùi vị tinh khiết.
Hắn dắt tay nàng, từ từ đi, hắn mở miệng, tựa như lơ đãng hỏi: “Hôm nay ở Diệp phủ đã xảy ra chuyện gì?”
Thanh Linh không giấu diếm nói cho hắn toàn bộ chuyện xảy ra ở Diệp phủ, nàng nói nói, cảm thấy bàn tay đang nắm tay nàng dần chặt lại. Nàng đi ở phía sau, không thấy được vẻ mặt của hắn, nhưng nàng biết hắn đang tức giận.
“Ông ta là phụ thân của nàng, không ngờ lại đối xử với nàng như vậy.” Hắn biết tình phụ tử giữa hai người không sâu nhưng lại không đoán được lại có thể bạc đến như vậy.
Phu thê hai người đột nhiên trầm mặc, trên đường hết sức an tĩnh, chỉ nghe thấy tiếng bước chân hai người đạp trên tuyết.
Nàng lắc cánh tay hắn, phá vỡ trầm mặc: “Hoàng Thượng vẫn chưa tỉnh lại sao?”
“Có tỉnh, nhưng rất nhanh lại mê man.” Tần Liễm nói: “Hiện thời tình huống của Hoàng Thượng không tốt.”
Nàng gật đầu, im lặng một lát, suy nghĩ Diệp Thiên Minh ám toán Hoàng Thượng là muốn làm gì?
“Sao lại không đi tiếp?” Tần Liễm quay đầu lại hỏi.
Nàng nghĩ tới vấn đề kia, không tự giác nhập thần, dừng bước mà cũng không biết, nghe thấy thanh âm của hắn, nàng hoàn hồn lại, cười thật tươi: “Đi thôi.”
Thường Quý đứng một bên thở dài: “Lão nô không ngờ Nhị tiểu thư có thể tâm ngoan thủ lạt đến vậy. Hôm nay dụ dỗ uy hiếp đều không có tác dụng với nàng, lại không thể vây khốn nàng, còn bại lộ thân phận của lão gia, không biết sau này nàng có tìm lão gia gây phiền toái không?”
“Thủ đoạn mặc dù không ra làm sao nhưng tổng thể vẫn hữu dụng.” Diệp Thiên Minh lạnh nhạt trả lời.
Mặt Thường Quý tràn đầy nghi hoặc.
“Thuốc đưa nàng, vừa là giải dược, đồng thời cũng là độc dược.” Giọng điệu Diệp Thiên Minh lạnh nhạt: “Thân phận kia của bổn Tướng, khả năng nàng đã sớm biết.” Lúc Thanh Linh nói ra thân phận ngân diện hắc y nhân của ông ta, vẻ mặt nàng tựa hồ đã chắc chắn, ông ta cũng không hề phủ nhận.
Thanh Linh vừa bước chân qua đại môn của Diệp phủ, Minh Lục cũng đồng thời theo ra: “Phu nhân, ngài không sao chứ?” Hắn sải chân đuổi theo bước chân của Thanh Linh.
“Phu nhân, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
Thanh Linh lắc đầu: “Đừng nói nữa, đi mau.”
“Vâng.” Minh Lục không dám hỏi gì nữa.
Trở lại phủ Thừa tướng, Thanh Linh vừa nhìn thấy Tần Liễm liền nhanh chóng vùi vào lồng ngực hắn.
Minh Lục cùng các thị nữ xung quanh bị nàng triệt để xem thành không khí, không chút nào thẹn thùng ôm chặt Tần Liễm.
Tần Liễm ôm eo nàng, ôn nhu hỏi: “Làm sao vậy? Đã xảy ra chuyện gì?”
Nàng xảy ra chuyện ở Diệp phủ, trên thực tế, Tần Liễm không hề biết chuyện này.
Nàng nói với Diệp Thiên Minh khi nàng hô ‘Cứu mạng!!’, ám vệ của nàng sẽ báo cho Tần Liễm biết, đó chính là lừa gạt ông ta.
Vài ngày trước Vô Ảnh đã đi Bình Châu, liên tục mấy ngày gần đây, bên cạnh nàng không hề có bất cứ một ám vệ nào.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Thanh Linh ngẩng đầu lên, nhìn đôi mắt như thủy tinh đen của hắn: “Có phải chàng biết Diệp Thiên Minh chính là Ngân diện hắc y nhân hay lẻn vào Vinh Vương phủ?”
Hắn gật đầu: “Phải.” Trong đêm Nguyên Ung Đế ngã ngựa kia, người của hắn cũng ở gần đó.
Chuyện Kính Nam vương cùng Thục phi nương nương ‘bỏ trốn’ lớn như vậy, sao hắn lại không biết? Mấy ngày đó, người của hắn đều âm thầm theo dõi sát sao.
Cũng chính vào buổi tối ngày hôm đó, người của hắn giao thủ với người của Diệp Thiên Minh, thành công kéo đi mặt nạ của Diệp Thiên Minh, biết được thân phận thực sự của Ngân diện hắc y nhân.
Hắn vừa mời trả lời, nữ nhân trong ngực lập tức ngang ngược cắn một cái lên cổ hắn. Hắn bị đau kêu thành tiếng, lại không đẩy nàng ra, trái lại ôm nàng càng chặt.
Minh Lục thầm than, dường như chỉ có công tử nhà hắn mới có thể cưng chiều phu nhân như hài tử như vậy.
“Tức giận?” Hắn ôn nhu hỏi.
Dù nàng có tức giận hay không, nghe giọng nói dịu dàng của hắn cũng giận không nổi nữa. Nàng buông miệng trả lời: “Chàng đã sớm biết thân phận của Ngân diện hắc y nhân, lại biết thiếp hiếu kỳ, sao chàng lại không nói cho thiếp biết sớm hơn?” Nếu hắn chịu nói cho nàng, làm sao nàng phải tốn nhiều công phu như vậy để vạch trần thân phận của Diệp Thiên Minh.
Kỳ thật nghĩ kỹ lại thì đúng là cũng không thể trách hắn, dù sao nàng cũng không hỏi hắn.
“Diệp Thiên Minh là phụ thân của nàng.” Tần Liễm nói.
Thanh Linh hiểu ý hắn: “Ông ta lấy thân phận Ngân diện hắc y nhân đối địch với chàng và Thái tử, chàng biết nếu ta biết ông ta có thêm một thân phận trong bóng tối kia, ta sẽ khó xử khi kẹp giữa hai người? Phải không?”
“Ta đối địch với phụ thân nàng, nàng sẽ đứng về phía ai?” Hắn nhìn chằm chằm nàng, trong mắt có chút khẩn trương.
Đối với Thanh Linh mà nói, Diệp Thiên Minh so với người lạ chỉ là có chút quen thuộc hơn mà thôi, chứ nói gì đến hai người có tình phụ nữ thắm thiết.
Vô luận Tần Liễm muốn đối địch với ai, nàng thủy chúng chỉ muốn đứng ben cạnh hắn.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Thanh Linh nhìn thấy hắn khẩn trương, nàng thoát khỏi lồng ngực hắn, sờ sờ cằm, chau mày lại, làm một bộ dáng thâm trầm suy nghĩ: “Chuyện này phải suy nghĩ cẩn thận, khụ khụ, nếu như chàng dỗ thiếp, có lẽ thiếp cao hứng có thể chọn đứng bênh cạnh chàng.”
Xem bộ dáng này của nàng, hắn thở phào nhẹ nhõm, duỗi ngón tay vuốt nếp nhắn giữa đôi lông mày của nàng: “Lại nhíu mày, muốn thành tiểu thái bà hay sao?” Hắn bấm tay, búng một cái lên trán nàng.
Nàng lập tức giậm chân, bất mãn trừng hắn: “Đau.”
Hắn dịu dàng cười cười, xem nhẹ bất mãn của nàng, cúi đầu hôn lên môi nàng một cái: “Đi gặp khách cùng vi phu.” Hắn kéo lấy tay nàng dẫn nàng đi.
Ra khỏi phủ, Tần Liễm không hề có ý định ngồi xe ngựa mà chỉ kéo lấy tay nàng cùng nàng tản bộ.
Hai bên cây cối trên con đường nhỏ có những tảng băng sạch sẽ như pha lê, gió thổi qua dường như còn có thể ngửi thấy mùi vị tinh khiết.
Hắn dắt tay nàng, từ từ đi, hắn mở miệng, tựa như lơ đãng hỏi: “Hôm nay ở Diệp phủ đã xảy ra chuyện gì?”
Thanh Linh không giấu diếm nói cho hắn toàn bộ chuyện xảy ra ở Diệp phủ, nàng nói nói, cảm thấy bàn tay đang nắm tay nàng dần chặt lại. Nàng đi ở phía sau, không thấy được vẻ mặt của hắn, nhưng nàng biết hắn đang tức giận.
“Ông ta là phụ thân của nàng, không ngờ lại đối xử với nàng như vậy.” Hắn biết tình phụ tử giữa hai người không sâu nhưng lại không đoán được lại có thể bạc đến như vậy.
Phu thê hai người đột nhiên trầm mặc, trên đường hết sức an tĩnh, chỉ nghe thấy tiếng bước chân hai người đạp trên tuyết.
Nàng lắc cánh tay hắn, phá vỡ trầm mặc: “Hoàng Thượng vẫn chưa tỉnh lại sao?”
“Có tỉnh, nhưng rất nhanh lại mê man.” Tần Liễm nói: “Hiện thời tình huống của Hoàng Thượng không tốt.”
Nàng gật đầu, im lặng một lát, suy nghĩ Diệp Thiên Minh ám toán Hoàng Thượng là muốn làm gì?
“Sao lại không đi tiếp?” Tần Liễm quay đầu lại hỏi.
Nàng nghĩ tới vấn đề kia, không tự giác nhập thần, dừng bước mà cũng không biết, nghe thấy thanh âm của hắn, nàng hoàn hồn lại, cười thật tươi: “Đi thôi.”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro