Thừa Tướng Yêu Nghiệt Sủng Thê

Chương 145.2

Sương Nhiễm Tuyết Y

2024-07-23 11:52:46

“Chàng muốn dẫn thiếp đi gặp ai vậy?”

“Một vị bằng hữu từng gặp nhau vài lần, y thuật của hắn tinh diệu tuyệt luân, nàng cũng biết y thuật, cùng hắn hàn huyên một lúc có lợi cho nàng.” Đang nói chuyện, hắn dừng bước chân, chỉ tòa nhà cách đó không xa: “Đến rồi.”

Thanh Linh theo Tần Liễm vào một viện tử sạch sẽ nho nhỏ.

Một nô bộc đang quét sân, nghe thấy tiếng đại môn mở ra, hắn ngẩng đầu, nhìn thấy Tần Liễm cùng Thanh Linh, lập tức buông cây chổi trên tay xuống, nghênh đón: “Tần Thừa tướng, Bạch thần y đã đi rồi, ngài ấy để tiểu nhân nói với ngài lời cảm ơn, cảm ơn ngài trong khoảng thời gian này đã khoản đãi, nếu như còn cơ hội, Bạch thần y sẽ cùng Tần Thừa tướng luận bà kỳ nghệ.”

Thì ra đây là một trong những tòa nhà thuộc về Tần Liễm, Thanh Linh thầm nghĩ.

“Biết, ngươi lui xuống đi.” Tần Liễm nói.

“Người nọ là ai, ngay cả mặt mũi của chàng cũng không nể, nói đi là đi luôn.” Thanh Linh hỏi, ánh mắt lại quét một vòng nhìn xung quanh.

Tòa nhà này tuy nhỏ nhưng lại lịch sự, tao nhã. Gạch xanh cổ ngói, trụ gỗ lim điêu khắc đồ họa xưa cũ, nhìn cả tòa nhà đều thấy trang nhã.

Thanh Linh híp mắt, chậc chậc thở dài nói: “Đây là một địa phương tốt để kim ốc tàng kiều.” Nàng đứng trước mặt Tần Liễm: “Thành thật khai báo, tòa nhà như thế này chàng còn bao nhiêu, có giấu nữ nhân khác hay không?”

Khuôn mặt Tần Liễm lập tức biến đen, đưa tay nhéo má nàng: “Có tiểu nha đầu nghịch ngợm lại hay ghen như nàng, vi phu đâu còn tâm tư đi trêu ghẹo nữ nhân khác.”

“Hôm nay muốn dẫn nàng tới đây để gặp Cốc chủ Bạch Khách Du của Linh Y cốc, nàng cũng là người học y, cùng hắn hàn huyên có thể thu được lợi ích không nhỏ. Không ngờ hắn lại đi vội vàng như vậy, ở đây chưa tới mấy ngày đã đi.” Tần Liễm hơi có chút tiếc nuối nói.

Đã rất lâu rồi nàng chưa gặp sư phụ Bạch Khách Du, vất vả lắm sư phụ mới đến Hạ thành, nàng lại không thể gặp mặt, trong lòng không tránh có một chút khó chịu cùng tiếc nuối.

“Sao chàng lại quen Bạch Cốc chủ?” Sư phụ nàng rất lười ra ngoài, cho dù có việc phải rời Cốc, cũng sẽ ẩn giấu thân phận.

“Gặp qua vài lần mà thôi.” Tần Liễm nói: “Năm đó Bạch Cốc chủ luyện ra độc môn bí dược ‘Định nhan đan’ gây chấn động thiên hạ, sau đó lại ẩn cư tại Linh Y cốc, nhiều năm qua hiếm ai thấy khuôn mặt thật của hắn, lần này tới Hạ thành, không biết bao giờ lại có thể gặp lại nhau.”

Thanh Linh biết rất rõ công dụng thần kỳ của ‘Định nhan đan’. Có thể làm thi thể người chết không bị phân hủy, bảo trì da thịt như khi còn sống.

Luyện chế thuốc này rất hao phí sức lực, nguyên liệu đều là độc dược, có tổn thương rất lớn đối với người chế thuốc. Mới đầu sư phụ chỉ luyện mấy viên, sau đó liền dừng tay, trời về Linh Y Cốc điều dưỡng thân thể rất lâu.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Thi thể không bị phân hủy, cũng sẽ không hóa thành xương trắng. Đối với không ít người mà nói, thân nhân hoặc người quan trong của họ qua đời làm họ cảm thấy rất đau khổ. Nếu như dùng Định nhan đan với người đã chết, nhìn dung nhan vẫn như khi còn sống, người ở lại cũng bớt đi một chút đau thương.

Bởi vậy mới nói có rất nhiều muốn có được thuốc này.

Nhưng để luyện chế ra thuốc này lại rất hại thân, Bạch Khách Du không muốn luyện lại, cũng không như một số người coi ‘Định nhan đan’ thành lợi nhuận, cho nên hắn đã hủy đi đơn thuốc, cũng thề cả đời không luyện lại ‘Định nhan đan’.

Gió thổi khiến tóc tơ trước trán Thanh Linh bay loạn, Tần Liễm dịu dàng vén tóc nàng, sau đó dắt tay nàng: “Nếu như đã không gặp được người, vậy chúng ta trở về thôi.”

Bên trong Vinh Vương phủ, Hách Liên Dực vừa dùng đồ ăn sáng xong, tâm phúc Lưu Hải của hắn liền từ cửa đi vào.

“Vương gia, dưỡng mẫu Lý Tĩnh của Thái tử đã tới Hạ thành, hiện tại Vương gia muốn gặp hay không?” Lưu Hải cung kính nói.

Sau khi dùng thiện xong, Hách Liên Dực có thói quen súc miệng, hắn bưng một ly nước ấm lên, nghe vậy, động tác dừng lại một chút: “Dưỡng phụ tên Tưởng Trung của Hách Liên Thành đâu? Sao không đưa đến? Nhi tử của dưỡng phụ dưỡng mẫu của hắn đâu?” Hắn ngậm một hớp nước súc miệng, sau đó phun vào chén.

Lúc trước hắn phân phó người khống chế nhà Tưởng Trung, cũng đưa phu thê Tưởng Trung lên Kinh luôn.

Hiện tại lại chỉ nghe Lưu Hải nhắc tới Lý Tĩnh, hắn không khỏi nhíu mày.

“Thời gian trước Tưởng Trung phát bệnh tim mà chết, Tưởng Trung Tử hiện tại lại đang ở trong tay chúng ta. Hai mẹ con nhà kia, Vương gia có muốn gặp hay không?”

“Trước mang Lý Tĩnh vào đây!” Hách Liên Dực nhàn nhạt nói.

Lúc Lý Tĩnh tới, Hách Liên Dực đang ngồi trên ghế nhắm mắt dưỡng thần, nghe thấy tiếng bước chân, mở mắt, nhìn về phía cửa.

Lý Tĩnh vận một bộ y phục tang chồng màu trắng, trên đầu búi một kiểu tóc đơn giản, dùng hai cây gỗ cố định. Khí sắc bà không được tốt lắm, tay chân run nhè nhẹ, ánh mắt nhìn Hách Liên Dực có kinh hoảng cùng bối rối.

“Ngươi là dưỡng mẫu của Thái tử?” Đợi đến khi Lý Tĩnh thi lễ xong xuôi, Hách Liên Dực mới hỏi.

Lý Tĩnh không trả lời ngay, yên lặng rất lâu mới nói: “Vâng..”

Đứng trước mặt Hách Liên Dực, bà vừa sợ hãi lại nghi hoặc: “Vương gia ngàn dặm xa xôi muốn bắt gia đình nhà dân phụ làm nô bộc để làm gì?”

Hách Liên Dực tựa như không nghe thấy câu hỏi của bà, hỏi thẳng: “ Theo như bổn vương biết được, ngươi cùng phu quân ngươi từng thu dưỡng hai hài tử không hơn kém nhau bao nhiêu tuổi, trong đó một là đương kim Thái tử, mà người còn lại không lâu sau đó đã chết.”

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


“Thật đúng là có chuyện này.” Lý Tĩnh nói.

Hách Liên Dực đứng lên, quỷ dị cười một tiếng, giọng điệu lại như không có chuyện gì xảy ra: “Kỳ thật người chết kia mới là Thái tử, Tần Liễm sai sử phu thê hai người nói đứa bé kia không phải là Thái tử, sau đó Hách Liên Thành liền thuận lý thành chương mà nhận tổ quy tông.”

“Lúc ấy dân phụ không hề biết đứa bé ấy là ai? Tần Thừa Tướng cũng không sai sử phu thê dân phụ làm gì.” Lý Tĩnh thành thật nói.

Hách Liên Dực đột nhiên lạnh lùng nói: “Nhi tử của ngươi đang ở trong tay bản vương, nếu muốn hắn còn sống bình an, bản vương nói cái gì, ngươi chỉ cần nghe là ổn rồi.”

Trải qua điều trị tỉ mỉ của Thái y, thân thể của Nguyên Ung Đế đã bắt đầu có chuyển biến tốt. Trải qua nguy hiêm ngoài ý muốn này, nhìn ông già đi rất nhiều, tinh thần cũng không còn tốt nữa, có cảm giác như lão nhân đã sắp gần đất xa trời.

Thân thể của Nguyên Ung Đế vừa tốt lên không bao lâu, không ngờ lúc này lăng mộ của Liên phi nương nương lại truyền ra một tin chấn động, trong quan tài của Liên phi nương nương trống rỗng.

Nguyên Ung Đế vừa khiếp sợ lại thương tâm giận dữ, phái người truy tìm hài cốt Liên phi, đồng thời còn ra một đạo Thánh chỉ, những người năm đó kiến tạo lăng mộ cùng những người trong coi lăng mộ đồng loạt xử trảm.

Liên quan đến chuyện lăng mộ của Liên phi mà đã có hơn trăm người chết, triều thần đồng loạt khiếp sợ, rối rít thượng tấu khuyên giải, chỉ là Nguyên Ung Đế đang cơn phát hỏa, cũng không ai cả gan can ngăn quá. Bọn họ đều biết Liên phi nương nương là cấm kị của Hoàng Thượng, hơn một trăm người vô tội đã phải chết, mặc dù tàn nhẫn những không ai dám khuyên ngăn.

Cuối năm nay, trên triều cùng dân gian khắp nơi không phải không khí vui mừng, mà tràn ngập huyết tinh.

Ngày hôm đó không ngờ khi Thanh Linh tỉnh lại đã là buổi trưa, gần đây nàng cảm thấy rất dễ mệt mỏi, thích ngủ, chỉ cần không để ý là dậy trễ. Nàng nửa ôm chăn ngồi dậy, vẻ mặt mờ mịt. Khuôn mặt nhỏ nhắn trang dung thuần khiết, thanh nhã uyển lệ, nàng yên tĩnh ngồi đó tựa như tinh linh bị bỏ rơi, vô tội làm người khác đau lòng.

Chăn mền trên vai chậm rãi rơi xuống, lộ ra da thịt trắng nõn cùng nhwnhx dấu vế đáng xấu hổ, vừa có chút hơi lạnh, nàng giật mình tỉnh cả ngủ. Lúc này nàng mới phát hiện thân thể bản thân dưới chăn không một mảnh vải, hồi tưởng sự điên cuồng triền miên cùng Tần Liễm đêm qua, đối tai thoáng chốc đã đỏ lựng.

Tần Liễm vừa lúc bước vào, nhìn nữ tử đang cúi đầu trên giường, hai gò má thẹn thùng ửng hồng, tưởng chừng như có chút gì đó xấu hổ lại quyến rũ nhàn nhạt. Áo gấm mỏng màu trắng vẫn không che hết xương quai xanh tinh xảo.

Thanh Linh cảm thấy có ánh mắt sáng quắc đang ngưng trên người nàng, vô ý thức quay đầu, chứng kiến đôi mắt dường như sắp phát xanh lên của hắn, tựa như hận không thể nuốt hết nàng vào bụng.

Hắn lại gần, nàng bối rối che kín chăn mền lùi về phía sau, bộ dạng tránh né, còn có ánh mắt cầu thương hại, lại có loại dục cự còn ngênh.

“Thiếp đói bụng, chàng đi lấy đồ ăn cho thiếp đi.” Xác thực nàng đang rất đói bụng.

Chỉ là vào tai hắn lại có tầng ý nghĩa khác, hắn cởi áo khoác, cứ như sói xám lao về phía con mồi: “Vi phu cũng đói.” Thanh âm mị hoặc mà trầm thấp kia đáng chết lại rất dễ nghe.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Thừa Tướng Yêu Nghiệt Sủng Thê

Số ký tự: 0