Thừa Tướng Yêu Nghiệt Sủng Thê
Chương 152.4
Sương Nhiễm Tuyết Y
2024-07-23 11:52:46
“Có thể giảm bớt
thống khổ khi độc phát cùng ức chế thời gian phát tác của Thực Tâm tán
cũng đủ rồi.” Chỉ cần nàng còn bên cạnh hắn, mất bao nhiêu máu hắn cũng
không để ý.
Thanh Linh trừng lớn mắt, hắn biết, vậy mà hắn lại biết. Thực Tâm tán là bí dược của Hoàng Thất Đông Lăng, người biết vốn không nhiều, cũng vốn không mấy ai biết Kim Tuyến Quỳ có tác dụng giảm bớt thống khổ cùng kéo dài thời gian phát độc của Thực Tâm tán.
Nàng không muốn nói với hắn, sư phụ nàng chắc chắn sẽ giúp nàng giấu hắn.
Thế nhưng chuyện hắn muốn biết, dù có dùng bất kỳ thủ đoạn nào che dấu cũng không thể giấu được hắn.
“Kiên trì thêm thời gian, chắc chắn chúng ta sẽ tìm ra giải dược.” Một tay hắn ôm lấy nàng: “Nàng nhất định sẽ bình an vô sự!”
Nàng muốn nói cái gì đó nhưng môi hắn đã áp xuống, mùi máu tỏa hương Kim Tuyến Quỳ tràn ngập trong khoang miệng hai người.
“Dừng lại, đã không còn đau nữa rồi.” Nàng ngửa đầu nhìn hắn.
Sắc mặt hắn tái nhợt, bên môi dính máu, trắng với đỏ đối lập yêu dị không nói nên lời.
Hắn vẫn không dừng lại, cho đến khi đã xác định chính xác đọc đã được áp chế hắn mới giải huyệt đạo cho nàng: “Được rồi!”
Hắn kéo khóe miệng cười cười. Đột nhiên đôi mắt hắn nhắm lại, cả người ngả ra sau.
“Tần Liễm!” Hô hấp nàng như muốn ngừng lại, đầu óc trống rỗng, hành động trước lý trí kéo hắn lại.
“Đồ ngốc này, chàng là đồ ngốc!” Nàng khóc nức nở nói, bối rối giúp hắn cầm máu, xé một góc vải trên y phục băng bó cho hắn.
Minh Lục cùng một vài thuộc hạ của Tần Liễm không muốn quấy rầy tình thú của hải vị chủ nhân liền bí ẩn núp vào một góc, đến khi nghe thấy tiếng khóc nức nở mới cảm thấy có gì đó không đúng, lúc này mới đồng loạt hiện thân.
Minh Lục thi triển khinh công đến thuyền nhỏ đang trôi nổi giữa hồ, nhìn Tần Liễm hôn mê trong tay Thanh Linh bị dọa cho nhảy dựng: “Công tử, này….” Ánh mắt vô tình nhìn thấy vết thương trên tay Tần Liễm, hắn liền hiểu ra khả năng độc Thanh Linh bắt đầu phát tác, Tần Liễm vì cứu Thanh Linh mà cho nàng uống máu mình.
Hôn mê là vì mất máu quá nhiều, đến tột cùng mất bao nhiêu máu mà thành ra thế này?
“Phu nhân, giao công tử cho thuộc hạ, thuộc hạ đưa công tử về phòng nghỉ tạm.” Minh Lục khom người, vươn tay ý bảo đưa Tần Liễm cho hắn.
Thanh Linh ngồi trên thuyền nhỏ, ánh mắt vẫn không chớp nhìn Tần Liễm đang nằm trên nhuyễn tháp.
Nhìn sắc mặt trắng bệch của hắn, nằm yên không động đậy, lòng nàng ẩn ẩn cảm thấy đau đớn.
Nếu muốn áp chế độc tố trong cơ thể nàng cần rất nhiều máu có chứa Kim Tuyến Quỳ là điều tất nhiên, tên ngốc Tần Liễm này lại không mang tính mạng mình mà cho nàng nhiều máu đến nỗi hôn mê.
Nàng đành lòng nhìn hắn tự tổn thương bản thân mình như vậy sao?
Đưa tay xoa gò má trắng ngọc của hắn, khẽ mắng: “Đồ ngốc!”
“Phu nhân.” Tần Liễm từ từ mở mắt, nhìn gương mặt trắng hồng khỏe mạnh của nàng, yếu ớt cười: “Ta không sao, đừng lo lắng.”
Nàng chỉ kinh ngạc nhìn hắn, không nói một lời.
Hắn vươn tay muốn chạm vào má nàng, nàng lại tránh né: “Phu nhân, lạnh, lại đây bồi vi phu được không?” Hắn nhẹ giọng hỏi, rõ ràng là đang làm nũng.
Nhìn bộ dáng yếu ớt kia của hắn, nàng than khẽ: “Sau này không cần làm như vậy nữa, được không?” Cởi giày leo lên nhuyễn tháp nằm với hắn.
Đôi bàn tay của hắn lại không an phận, mò mẫm thò cả vào vạt áo nàng.
“Đừng lộn xộn!” Nàng hung hắn trừng hắn, mạnh mẽ kéo bàn tay hạnh kiểm xấu của hắn từ trong vạt áo ra. Gia hỏa này, thực làm người ta tức chết!
“Phu nhân, lạnh.” Hắn nhìn nàng một cách đáng thương.
Hắn nghĩ nàng là đồ ngốc sao? Lạnh là giả, muốn chiếm tiện nghi mới là thật.
Nàng vòng tay ôm lấy hắn: “Thế này đã hết lạnh chưa?”
Khóe môi hắn cong lên: “Có phu nhân ôm, vi phu không cảm thấy lạnh.”
Không lâu sau đó, hắn lại chìm vào giấc ngủ.
Nàng nhìn thụy nhân yên bình của hắn, nhìn thế nào cũng không cảm thấy đủ, nhìn hắn thật lâu không chớp mắt.
Cánh tay ôm lấy hắn hơi dùng sức, nhẹ nhàng dịch chuyển đầu hắn tựa ở ngực mình.
Rất muốn giữ hắn trong trái tim, mãi mãi không buông tay.
Tần Liễm mất quá nhiều máu, ở nhà gỗ cuối cây cầu mấy ngày mới hồi phủ.
Hắn cáo ôm xin nghỉ ở nhà vài ngày không lên triều, công vụ đã chất đống như núi. Trở lại phủ Thừa Tướng đã phải bù đầu vào làm việc.
Gần một tuầ trôi qua, Hách Liên Dực cuối cùng cũng có chút tin tức.
Trước đó, tội trạng mưu phản của Hách Liên Dực đã được thành lập, trên đường áp giải về Hạ thành lại dám đào tẩu, tội chồng tội, triều đình đã hạ lệnh truy nã hắn cả nước.
Hách Liên Dực, nay đã thành khâm phạm của triều đình.
Nghe Thư Nghiễn nói, Hách Liên Dực hiện tại đang ở bện cạnh Cơ Khinh Hoa Trưởng Công chúa Đông Lăng.
Trong phủ Thừa Tướng, Thanh Linh ngả người nằm trên nhuyễn tháp đặt dưới gốc cây bạch lê.
Thư Nghiễn đứng một bên nói: “Thật không hiểu Hách Liên Dực cho Cơ Khinh Hoa ăn thứ dược gì mà khiến nàng ta mạo hiểm tiếp ứng cho hắn, đón hắn về Đông Lăng.” Hắn thực sự cảm thấy bội phục Hách Liên Dực, rõ ràng đã là phế nhân, đôi môi lại bị Thanh Linh dùng kiếm cắt đứt, nay lại trở thành khâm phạm triều đình Nam Hạ, rơi vào thế chuột chạy nhà nhà hô đánh, Cơ Khinh Hoa thế nhưng lại một mảnh tình si mang hắn về phủ Trưởng Công chúa.
Lần trước chuyện Cơ Khinh Hoa trộm vũ khí của Nam Hạ bị vỡ lở khiến danh dự của Đông Lăng quốc bị tổn hại, Đông Lăng Vương tức giận thu hồi binh quyền trong tay nàng ta, sau lại giam nàng trong phủ đệ của mình, không cho nàng nhúng tay vào chuyện triều đình nữa.
Lúc trước Cơ Khinh Hoa tay cầm trọng binh, tay cầm quyền khiến nhiều kẻ ghen tị đến đỏ mắt. Nay nàng ta đã mất đi sự sủng ái của Đông Lăng Vương, những kẻ này kiền bỏ đá xuống giếng, hận không thể ép nàng ta đi vào con đường chết.
Bản thân vẫn đang ở trong hiểm cảnh mà lại dám mạo hiểm đi đón khâm phạm triều đình Nam Hạ về chăm sóc. Cơ Khinh Hoa đúng là một mảnh tình si với Hách Liên Dực.
“Cơ Khinh Hoa làm giả tên tuổi cùng gia thế của Hách Liên Dực, giúp hắn thoat khỏi thân phận khâm phạm triều đình Nam Hạ. Hắn hiện đang mai danh ẩn tích tại phủ Trưởng Công chúa của Cơ Khinh Hoa.
Chủ Thượng, có cần phải phái nhân thủ đến Đông Lăng bắt Hách Liên Dực hay không?” Mặc dù hiện tại Cơ Khinh Hoa đang sa cơ thất thế, nhưng nàng chưởng quyền nhiều năm, trong tay không thể không có vài con bài chưa lật.
Hách Liên Dực có sự bảo hộ của Cơ Khinh Hoa, muốn bắt được hắn, nhất định phải phái rất nhiều người đến Đông Lăng.
“Chủ Thượng?” Thư Nghiễn muốn nghe ý kiến của Thanh Linh, không ngờ lúc chú ý đến Thanh Linh thì nàng đã bình yên ngủ.
Nàng nằm nghiêng, mắt thấy nàng sắp ngã xuống đất. Thư Nghiễn không dám chạy ra đỡ nàng, chỉ đành gọi nàng dậy: “Chủ Thượng!”
Thanh Linh bị Thư Nghiễn đánh thức, mãnh mẽ ngẩng đầu: “Cái gì?” Mí mắt vẫn nhập nhèm muốn ngủ.
Vì bảo trì thanh tỉnh, nàng quyết định đứng dậy.
Thư Nghiễn biết nàng không nghe vào những gì hắn vừa báo cáo, chỉ đành phải nói lại một lần nữa.
Thanh Linh không nhìn hắn, rũ mắt không biết đang suy nghĩ cái gì, thật lâu sau đó mới lên tiếng: “Được, cứ làm theo cách của ngươi là được.”
“Chủ Thượng, nghe Hương Thảo nói dạo gần đây ngài ngủ dường như nhiều lắm, có phải độc phát hay không?” Thư Nghiễn từng thấy Thanh Linh độc phát vài lần, trước đó một đoạn thời gian, tình trạng buồn ngủ của nàng ngày càng trầm trọng.
“Đúng vậy, đây đã là lần thứ bảy rồi.” Nàng cúi đầu nói, thanh âm thản nhiên nói.
Thực Tâm tán độc phát chín lần, phải chết không thể nghi ngờ.
Thanh Linh trừng lớn mắt, hắn biết, vậy mà hắn lại biết. Thực Tâm tán là bí dược của Hoàng Thất Đông Lăng, người biết vốn không nhiều, cũng vốn không mấy ai biết Kim Tuyến Quỳ có tác dụng giảm bớt thống khổ cùng kéo dài thời gian phát độc của Thực Tâm tán.
Nàng không muốn nói với hắn, sư phụ nàng chắc chắn sẽ giúp nàng giấu hắn.
Thế nhưng chuyện hắn muốn biết, dù có dùng bất kỳ thủ đoạn nào che dấu cũng không thể giấu được hắn.
“Kiên trì thêm thời gian, chắc chắn chúng ta sẽ tìm ra giải dược.” Một tay hắn ôm lấy nàng: “Nàng nhất định sẽ bình an vô sự!”
Nàng muốn nói cái gì đó nhưng môi hắn đã áp xuống, mùi máu tỏa hương Kim Tuyến Quỳ tràn ngập trong khoang miệng hai người.
“Dừng lại, đã không còn đau nữa rồi.” Nàng ngửa đầu nhìn hắn.
Sắc mặt hắn tái nhợt, bên môi dính máu, trắng với đỏ đối lập yêu dị không nói nên lời.
Hắn vẫn không dừng lại, cho đến khi đã xác định chính xác đọc đã được áp chế hắn mới giải huyệt đạo cho nàng: “Được rồi!”
Hắn kéo khóe miệng cười cười. Đột nhiên đôi mắt hắn nhắm lại, cả người ngả ra sau.
“Tần Liễm!” Hô hấp nàng như muốn ngừng lại, đầu óc trống rỗng, hành động trước lý trí kéo hắn lại.
“Đồ ngốc này, chàng là đồ ngốc!” Nàng khóc nức nở nói, bối rối giúp hắn cầm máu, xé một góc vải trên y phục băng bó cho hắn.
Minh Lục cùng một vài thuộc hạ của Tần Liễm không muốn quấy rầy tình thú của hải vị chủ nhân liền bí ẩn núp vào một góc, đến khi nghe thấy tiếng khóc nức nở mới cảm thấy có gì đó không đúng, lúc này mới đồng loạt hiện thân.
Minh Lục thi triển khinh công đến thuyền nhỏ đang trôi nổi giữa hồ, nhìn Tần Liễm hôn mê trong tay Thanh Linh bị dọa cho nhảy dựng: “Công tử, này….” Ánh mắt vô tình nhìn thấy vết thương trên tay Tần Liễm, hắn liền hiểu ra khả năng độc Thanh Linh bắt đầu phát tác, Tần Liễm vì cứu Thanh Linh mà cho nàng uống máu mình.
Hôn mê là vì mất máu quá nhiều, đến tột cùng mất bao nhiêu máu mà thành ra thế này?
“Phu nhân, giao công tử cho thuộc hạ, thuộc hạ đưa công tử về phòng nghỉ tạm.” Minh Lục khom người, vươn tay ý bảo đưa Tần Liễm cho hắn.
Thanh Linh ngồi trên thuyền nhỏ, ánh mắt vẫn không chớp nhìn Tần Liễm đang nằm trên nhuyễn tháp.
Nhìn sắc mặt trắng bệch của hắn, nằm yên không động đậy, lòng nàng ẩn ẩn cảm thấy đau đớn.
Nếu muốn áp chế độc tố trong cơ thể nàng cần rất nhiều máu có chứa Kim Tuyến Quỳ là điều tất nhiên, tên ngốc Tần Liễm này lại không mang tính mạng mình mà cho nàng nhiều máu đến nỗi hôn mê.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nàng đành lòng nhìn hắn tự tổn thương bản thân mình như vậy sao?
Đưa tay xoa gò má trắng ngọc của hắn, khẽ mắng: “Đồ ngốc!”
“Phu nhân.” Tần Liễm từ từ mở mắt, nhìn gương mặt trắng hồng khỏe mạnh của nàng, yếu ớt cười: “Ta không sao, đừng lo lắng.”
Nàng chỉ kinh ngạc nhìn hắn, không nói một lời.
Hắn vươn tay muốn chạm vào má nàng, nàng lại tránh né: “Phu nhân, lạnh, lại đây bồi vi phu được không?” Hắn nhẹ giọng hỏi, rõ ràng là đang làm nũng.
Nhìn bộ dáng yếu ớt kia của hắn, nàng than khẽ: “Sau này không cần làm như vậy nữa, được không?” Cởi giày leo lên nhuyễn tháp nằm với hắn.
Đôi bàn tay của hắn lại không an phận, mò mẫm thò cả vào vạt áo nàng.
“Đừng lộn xộn!” Nàng hung hắn trừng hắn, mạnh mẽ kéo bàn tay hạnh kiểm xấu của hắn từ trong vạt áo ra. Gia hỏa này, thực làm người ta tức chết!
“Phu nhân, lạnh.” Hắn nhìn nàng một cách đáng thương.
Hắn nghĩ nàng là đồ ngốc sao? Lạnh là giả, muốn chiếm tiện nghi mới là thật.
Nàng vòng tay ôm lấy hắn: “Thế này đã hết lạnh chưa?”
Khóe môi hắn cong lên: “Có phu nhân ôm, vi phu không cảm thấy lạnh.”
Không lâu sau đó, hắn lại chìm vào giấc ngủ.
Nàng nhìn thụy nhân yên bình của hắn, nhìn thế nào cũng không cảm thấy đủ, nhìn hắn thật lâu không chớp mắt.
Cánh tay ôm lấy hắn hơi dùng sức, nhẹ nhàng dịch chuyển đầu hắn tựa ở ngực mình.
Rất muốn giữ hắn trong trái tim, mãi mãi không buông tay.
Tần Liễm mất quá nhiều máu, ở nhà gỗ cuối cây cầu mấy ngày mới hồi phủ.
Hắn cáo ôm xin nghỉ ở nhà vài ngày không lên triều, công vụ đã chất đống như núi. Trở lại phủ Thừa Tướng đã phải bù đầu vào làm việc.
Gần một tuầ trôi qua, Hách Liên Dực cuối cùng cũng có chút tin tức.
Trước đó, tội trạng mưu phản của Hách Liên Dực đã được thành lập, trên đường áp giải về Hạ thành lại dám đào tẩu, tội chồng tội, triều đình đã hạ lệnh truy nã hắn cả nước.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Hách Liên Dực, nay đã thành khâm phạm của triều đình.
Nghe Thư Nghiễn nói, Hách Liên Dực hiện tại đang ở bện cạnh Cơ Khinh Hoa Trưởng Công chúa Đông Lăng.
Trong phủ Thừa Tướng, Thanh Linh ngả người nằm trên nhuyễn tháp đặt dưới gốc cây bạch lê.
Thư Nghiễn đứng một bên nói: “Thật không hiểu Hách Liên Dực cho Cơ Khinh Hoa ăn thứ dược gì mà khiến nàng ta mạo hiểm tiếp ứng cho hắn, đón hắn về Đông Lăng.” Hắn thực sự cảm thấy bội phục Hách Liên Dực, rõ ràng đã là phế nhân, đôi môi lại bị Thanh Linh dùng kiếm cắt đứt, nay lại trở thành khâm phạm triều đình Nam Hạ, rơi vào thế chuột chạy nhà nhà hô đánh, Cơ Khinh Hoa thế nhưng lại một mảnh tình si mang hắn về phủ Trưởng Công chúa.
Lần trước chuyện Cơ Khinh Hoa trộm vũ khí của Nam Hạ bị vỡ lở khiến danh dự của Đông Lăng quốc bị tổn hại, Đông Lăng Vương tức giận thu hồi binh quyền trong tay nàng ta, sau lại giam nàng trong phủ đệ của mình, không cho nàng nhúng tay vào chuyện triều đình nữa.
Lúc trước Cơ Khinh Hoa tay cầm trọng binh, tay cầm quyền khiến nhiều kẻ ghen tị đến đỏ mắt. Nay nàng ta đã mất đi sự sủng ái của Đông Lăng Vương, những kẻ này kiền bỏ đá xuống giếng, hận không thể ép nàng ta đi vào con đường chết.
Bản thân vẫn đang ở trong hiểm cảnh mà lại dám mạo hiểm đi đón khâm phạm triều đình Nam Hạ về chăm sóc. Cơ Khinh Hoa đúng là một mảnh tình si với Hách Liên Dực.
“Cơ Khinh Hoa làm giả tên tuổi cùng gia thế của Hách Liên Dực, giúp hắn thoat khỏi thân phận khâm phạm triều đình Nam Hạ. Hắn hiện đang mai danh ẩn tích tại phủ Trưởng Công chúa của Cơ Khinh Hoa.
Chủ Thượng, có cần phải phái nhân thủ đến Đông Lăng bắt Hách Liên Dực hay không?” Mặc dù hiện tại Cơ Khinh Hoa đang sa cơ thất thế, nhưng nàng chưởng quyền nhiều năm, trong tay không thể không có vài con bài chưa lật.
Hách Liên Dực có sự bảo hộ của Cơ Khinh Hoa, muốn bắt được hắn, nhất định phải phái rất nhiều người đến Đông Lăng.
“Chủ Thượng?” Thư Nghiễn muốn nghe ý kiến của Thanh Linh, không ngờ lúc chú ý đến Thanh Linh thì nàng đã bình yên ngủ.
Nàng nằm nghiêng, mắt thấy nàng sắp ngã xuống đất. Thư Nghiễn không dám chạy ra đỡ nàng, chỉ đành gọi nàng dậy: “Chủ Thượng!”
Thanh Linh bị Thư Nghiễn đánh thức, mãnh mẽ ngẩng đầu: “Cái gì?” Mí mắt vẫn nhập nhèm muốn ngủ.
Vì bảo trì thanh tỉnh, nàng quyết định đứng dậy.
Thư Nghiễn biết nàng không nghe vào những gì hắn vừa báo cáo, chỉ đành phải nói lại một lần nữa.
Thanh Linh không nhìn hắn, rũ mắt không biết đang suy nghĩ cái gì, thật lâu sau đó mới lên tiếng: “Được, cứ làm theo cách của ngươi là được.”
“Chủ Thượng, nghe Hương Thảo nói dạo gần đây ngài ngủ dường như nhiều lắm, có phải độc phát hay không?” Thư Nghiễn từng thấy Thanh Linh độc phát vài lần, trước đó một đoạn thời gian, tình trạng buồn ngủ của nàng ngày càng trầm trọng.
“Đúng vậy, đây đã là lần thứ bảy rồi.” Nàng cúi đầu nói, thanh âm thản nhiên nói.
Thực Tâm tán độc phát chín lần, phải chết không thể nghi ngờ.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro