Thừa Tướng Yêu Nghiệt Sủng Thê

Chương 152.5

Sương Nhiễm Tuyết Y

2024-07-23 11:52:46

Nàng cùng Tần Liễm đều phái người đi tìm giải dược đều không có tin tức gì.

Thời gian phát độc càng ngày càng ngắn. Lần trước uống nhiều máu của Tần Liễm như vậy mà cũng chỉ ức chế được một tháng.

Độc phát một tháng trước lấy nhiều máu của Tần Liễm khiến hắn hôn mê, Thực Tâm tán trong cơ thể nàng mới chịu dịu xuống.

Hắn mất một lượng máu lớn, nguyên khí đại thương chưa kịp bổ sung lại. Nếu độc của nàng lại tái phát, hắn vẫn nhất quyết khăng khăng muốn cho nàng máu, khả năng nhẹ nhất không phải chỉ là hôn mê thôi đâu.

Lần độc phát tiếp theo này, nàng không thể xuất hiện trước mặt hắn được nữa.

Bỗng nhiên có đôi tay ôm lấy eo nàng, mùi hương dịu nhẹ quen thuộc ấy khiến lòng nàng trùng xuống. Nàng vừa quay đầu lại, một nụ hôn đã in lên môi nàng. Nàng trừng mắt, ảnh ngược trong đôi ngươi trong trẻo của nàng là một đôi phượng mâu cong cong thành hình trăng non.

Tần Liễm vừa xuất hiện, Thư Nghiễn liền biến mất.

“Phu nhân đang suy nghĩ cái gì?” Tần Liễm đặt cằm lên vai nàng, cười hỏi.

“Nhớ chàng.” Nàng không suy nghĩ gì nhiều liền trả lời, nhìn khóe miệng hắn cong mên một độ cong vui vẻ. Tâm nàng liền quặn đau, chỉ là câu trả lời hết sức đơn giản khiến hắn cao hứng đến vậy. Nếu như…nếu như nàng không ở bên…

Nàng tự nhiên vòng tay ôm cổ hắn, chủ động hôn lên môi hắn, nhìn tiếu dung của hắn, lòng càng cảm thấy chua xót, hôn càng dùng sức.

Rời khỏi đôi môi hắn, náng tránh ánh nhìn của hắn nói: “Tần Liễm, hiện tại đang mù xuân, Hạ thành có nhiều địa phương cảnh sắc đẹp không kém gì mùa thu.

Mấy ngày nay đều ở trong phủ, thiếp cũng chán muốn chết rồi, vậy nên thiếp nghĩ đi ra ngoài thành chơi vài ngày, chàng ở nhà chờ thiếp được không?” Độc phát dự là sẽ vào mấy ngày này, nàng không thể để hắn nhìn thấy dáng vẻ đó của nàng được.

“Không được.” Hắn cự tuyệt: “Vài ngày gần đây nàng ngủ ngày càng nhiều, khả nằn độc phát sẽ vào mấy ngày này, nàng phải ngoan ngoãn ở trong phủ, không được đi đâu hết.” Đặt nàng vào trong tầm mắt mình, hắn mới cảm thấy yên tâm.

“Vậy được.” Nàng ủ rũ cúi đầu.

Hắn cầm lấy tay nàng, dỗ nàng vui vẻ: “Ngoan, sau đợt này ta đưa nàng đi chơi.”

Đã qua một năm rồi, nàng cũng thêm được một tuổi, sao hắn lại dỗ nàng như dỗ một đứa trẻ con vậy?

Tần Liễm bồi nàng một lúc liền quay về xử lý công vụ.

Thanh Linh gọi Vô Ảnh: “ Vô Ảnh, có mười sáu con đường vào Hạ thành đúng không?”

“Vâng.” Vô Ảnh trả lời.

“Ba ngày nữa chuẩn bị cho ta mười sáu chiếc xe ngựa, ta muốn ra khỏi thành.” Thanh Linh phân phó.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Vô Ảnh nghe liền biết nàng không chỉ đơn giản muốn ra khỏi thành: “Tiểu thư muốn rời khỏi đây sao?”

“Ta nghĩ độc phát sẽ vào khoảng mấy ngày này, Tần Liễm rất quyết liệt không để ta rời khỏi tấm mắt hắn nửa bước, mà ta lại không muốn hắn thấy ta bị độc hành hạ.” Hắn là người vì nàng ngay cả mạng cũng không cần.

“Chuyện tiểu thư phân phó, Vô Ảnh sẽ làm tốt.” Vô Ảnh nói rồi rất nhanh đã biến mất.

Ánh trăng sáng tỏ, gió thổi lá cây đung đưa tạo nên những cái bóng không hình không dạng trên mặt đất.

Tần Liễm đạp ánh trăng tiến vào Noãn Quy các. Bạch y phiêu phiêu, ánh trăng dát lên người hắn một lớp tráng bạc, nhìn xa tưởng thiên thần xuống hạ giới.

“Chưa ngủ sao?” Tần Liễm ngìn Thanh Linh đứng trước cửa, ngạc nhiên hỏi.

Mùa xuân vừa tới, tân Đế lại đăng cơ, có rất nhiều bữa tiệc chúc mừng cho tân Đế và một mùa bội thu năm nay.

Mặc dù Tần Liễm đã đẩy không biết bao nhiêu bữa tiệc có lớn có nhỏ nhưng vẫn đẩy không hết.

Tối nay hắn vào cung tham gia một bữa yến tiệc. Lúc hồi phủ không tính là trễ nhưng với tình trạng hiện nay của Thanh Linh, hắn nghĩ nàng đã ngủ. Không ngờ đến tận bây giờ nàng vẫn còn tỉnh, đứng ở cửa đợi hắn về.

Nàng lắc đầu: “Chưa buồn ngủ.”

Hắn bước đến đứng trước mặt nàng”Cho nên liền đứng ở cửa đợi vi phu quay về sao?” Nhịn không được đưa tay xoa xoa đỉnh đầu nàng.

“Bên ngoài gió lớn, mau vào trong thôi.” Nàng vừa nói dứt lời, đỉnh đầu liền bị bàn tay to xấu xa của hắn dùng sức xoa.

“Biết gió to còn đứng ở ngoài cửa, đáng bị phạt.” Thần sắc hắn hết sức nghiêm túc.

“Tần Liễm!” Nàng trừng mắt nhìn hắn, muốn ăn miếng trả miếng, cũng vươn tay chuẩn bị xoa lại đầu hắn.

Hắn bỗng nhiên cúi thắt lưng, bế bổng nàng lên, tay nàng dừng lên không trung một lát, sau đó thuận theo ôm cổ hắn: “Mệt nhọc thì đi nghỉ đi, không cần phải chờ ta.” Hắn nói bên tai nàng.

Bên trong phòng, lư hương khắc hình thần thú đang tỏa khói trắng.

Ngọn nến lay động, ánh sáng màu vàng cam ấm áp chiếu lên khuôn mặt hắn khiến thần sắc trở nên nhu hòa đi không ít.

Hắn đặt nàng lên giường, cúi người xuống cởi giày cho nàng, kéo chăn bên cạnh nghiêm chỉnh đắp lên người nàng: “Nàng ngủ trước đi, ta đi vào dục phòng.”

“Tần Liễm.” Nàng định vượn tay kéo lấy hắn, thế nhưng lại ngừng lại, má đỏ hây hây: “Thiếp giúp chàng kỳ lưng.”

Hắn sửng sốt, sau đó miệng cười thật to: “Khó được một lần phu nhân ân cần với vi phu.”

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Nhìn nàng đã buồn ngủ mà vẫn cố gắng chịu đựng, hắn đau lòng nói: “Để lần sau, ngủ đi, Thanh Thanh, vi phu cũng đâu chạy đi đâu, rất nhanh trở về với nàng.” Hắn dẹm góc chăn cho nàng, ôn nhu.

Tần Liễm vừa đi ra ngoài, nàng lập tức bò xuống giường, đến gần cái bàn, mở nắp lư hương nhíu nhíu mày, sau đó cho thêm thứ gì đó, rồi mới chịu đóng nắp lại.

Tần Liễm từ dục phòng trở về, cho rằng Thanh Linh đã ngủ yên.

Hắn từ Dạng Thủy các về, trên người còn dính hơi nước lành lạnh, không muốn đánh thức nàng. Hắn tiện tay lấy một cái khăn, nhanh chóng lau đi chút nước còn đọng lại trên cơ thể, đến khi cả người không còn lạnh nữa liền nhẹ nhàng nằm bên cạnh Thanh Linh, đưa tay ôm lấy nàng, thảo mãn thở dài một hơi.

Sáng sơm hôm sau, Thanh Linh thức dậy trong những tiếng líu lo của bầy chim ngoài cửa.

Đúng như nàng sở liệu, Tần Liễm hoàn toàn chưa tỉnh dậy.

Đêm qua nàng hạ thuốc mê trong lư hương, không đến trưa hắn sẽ không tỉnh.

Mở cửa sổ, gió thổi vào phòng mang theo mùi sớm mai khiến mùi mê hương sau một đêm tiêu tán đi không ít.

Nàng tìm giấy mực, đặt lên bàn viết vài câu. Đại khái là nàng muốn du ngoạn vài ngày, không cần lo lắng, vài ngày sau nàng sẽ trở về. Viết xong liền đặt lên bàn.

Đi đến bê cạnh giường, nhìn thật kỹ dung nhan của nam tử đang ngủ say.

Khuôn mặt hắn tinh xảo nằm lên cái gối màu xanh ngọc. Nhìn xuống có thể thấy được cần cổ trắng nõn thon dài, làn da mỏng manh tựa như chỉ cần chà nhẹ răng vào là sẽ chảy máu. Chiếc chăn không che đến vai hắn, bộ ý ly nửa mở để lọ xương quai xanh tinh xảo.

“Yêu tinh.” Nàng thấp giọng mắng, đưa tay đắp chăn lên cho hắn. Không nhịn được, nàng cúi người in lên môi hắn một nụ hôn.

Nàng chưa đi được bao lâu, gió từ ngoài cửa sổ thổi bay tờ giấy nàng đặt lên bàn. Tờ giấy xoay tròn trên không trung một thoáng rồi rơi vào bình sứ Thanh Hoa lớn.

Mặc dù Tần Liễm để Thanh Linh ở trong phủ vài ngày nhưng không cấm nàng ra khỏi phủ. Đại môn phủ Thừa tướng mở ra, Thanh Linh thong thả đi ra ngoài phố.

Ra khỏi phủ, rẽ ngang sang một con phố nhỏ liền nhìn thấy Vô Ảnh đứng bên cạnh một chiếc xe ngựa.

Thanh Linh lên xe ngựa, trên xe đã chuẩn bị đủ quần áo và lương thực còn có mấy bình đựng máu có chứa Kim Tuyến Quỳ mà nàng đã bóc lột được của Thái tử Tây Yến Tây Thành Bá.

“Chủ Thượng, giờ chúng ta đi đâu?” Chiếc xe vừa ra khỏi thành, người phụ trách đánh xe hỏi nàng

Người này là thuộc hạ của nàng, tên là Trương Mộc.

“Đi về phía Nam.” Nàng quyết không dể Tần Liễm nhìn thấy nàng bị độc hành hạ, hướng Nam nhiều sơn mạch, nếu Tần Liễm phái người đi tìm nàng, nàng có thể mượn che chắn thiên nhiên mà tránh được nhiều người.

Khi Tần Liễm tỉnh là đã là giờ Ngọ, nhìn trời thấy đã trễ, hắn mơ hồ cảm thấy không phù hợp. Không nhìn thấy Thanh Linh, cảm giác này càng ngày càng rõ ràng.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Thừa Tướng Yêu Nghiệt Sủng Thê

Số ký tự: 0