Thực Khách Của Tôi Không Phải Người
Chương 10
2024-12-18 13:34:27
Tận mắt thấy công việc và cuộc sống hàng ngày của vợ không hề rối loạn dù chỉ một chút sau cái chết bất ngờ của mình, quả thật có chút sốc.
Giang Lam: "Chỉ muốn nói có thế thôi sao?"
Trương Xán ừm ừm hai tiếng, "À, dưới gốc cây hoa quế sau vườn có chôn một cái hộp sắt, bên trong có mười thỏi vàng."
Hình như là mười thỏi thì phải.
Mục Ngư đang chăm chú thuật lại: "!!!"
Người giàu các người cất tiền riêng kiểu này độc đáo quá nhỉ?
Giang Lam nhướng mắt không chút biểu cảm: "Là mười một thỏi phải không?"
Trương Xán: "!!!"
Sao cô ấy biết rõ thế?!
Mục Ngư không nhịn được hỏi nhỏ: "Rốt cuộc anh chết thế nào?"
Cậu tưởng giọng mình đã đủ nhỏ, nhưng vừa dứt lời, Giang Lam đã nói: "Làm việc quá sức đột tử."
Cách chết ngu ngốc nhất.
Mục Ngư nhìn Trương Xán đầy ẩn ý:
Rõ ràng tự mình chết vì làm việc quá sức, vậy mà còn nói kiếm tiền vừa phải?
Trương Xán tức giận vì xấu hổ: "Sinh mệnh chỉ khi mất đi mới biết quý trọng!"
Mục Ngư vô cùng sửng sốt: "Người bình thường ai chẳng biết quý trọng?"
Cần gì phải đợi đến khi mất mới biết?
Trương Xán cảm thấy bị xúc phạm, liền nhảy dựng lên khỏi ghế sofa.
Nhưng chưa kịp nổi nóng, đã thấy Giang Lam nhìn Mục Ngư với vẻ tán thưởng, rồi nhìn chỗ trống bên cạnh cậu thản nhiên nói: "Đúng vậy, người bình thường ai cũng biết quý trọng, trừ kẻ ngốc."
Từ rất lâu trước đây cô ấy đã khuyên Trương Xán tiền kiếm không bao giờ hết, không cần phải cố sức như vậy.
Nhưng Trương Xán không nghe.
Anh ta cảm thấy cuộc sống gia đình trước đây quá khổ cực, nên như bị ám ảnh muốn bù đắp, xe sang nhà đẹp... cái gì cũng muốn có.
Kết quả cuối cùng, bản thân anh ta cũng chỉ ở trong một ngôi mộ hai mét vuông.
Để làm gì chứ?
Mục Ngư hơi lúng túng chỉ về phía bên kia: "Anh ấy ở bên này..."
Giang Lam: "..."
Mặt cô ấy giật giật cực nhanh, rồi lập tức trở lại bình thường, điềm nhiên quay về hướng Mục Ngư chỉ: "Sau khi chết rảnh rỗi vậy sao?"
Vậy... sống mà làm việc như chó để làm gì?
Mục Ngư giật mình, phải rồi, sao anh ta lại rảnh vậy?
Trương Xán mơ hồ cảm thấy mình bị khinh thường, nhưng không có bằng chứng.
Sau khi chết sẽ có Vô Thường đến đón, người cực ác, người bình thường và người có công đức lớn sẽ đi những con đường khác nhau.
Vào địa phủ trước tiên phải báo danh, nhân viên tiếp đón sau khi xem xét lý lịch thấy không có vấn đề gì lớn, sẽ cấp số để xếp hàng.
Nếu có tâm nguyện chưa hoàn thành, trong vòng bảy tuần đầu có thể dùng số để quay lại dương gian.
Sau bảy tuần, muốn quay lại phải đợi cùng đoàn lớn xin phép vào dịp lễ tết.
"Xếp hàng để làm gì?" Mục Ngư tò mò.
Trương Xán liếc cậu: "Đợi thẩm tra lần hai."
Nghe nói còn có thẩm tra lần ba, lần bốn gì đó nữa.
Xuống địa ngục thì xuống địa ngục, bị phạt thì bị phạt, tóm lại là rất nghiêm ngặt.
"Vậy anh số mấy?" Mục Ngư lại hỏi.
Ngay cả Giang Lam đối diện cũng vô thức nghiêng người về phía trước, rõ ràng cũng rất tò mò.
Mới mẻ quá!
"Lắng nghe người trải nghiệm địa phủ kể chuyện thật!"
"Tám chuyện của tôi ở địa phủ!"
"Hóa ra địa phủ là như thế này!"
Đủ tiêu chuẩn lên tin tức rồi.
Trương Xán hơi buồn bực: "Số 94372."
Anh ta định tìm ma cò để đổi số, nhưng tại tiệc tân gia có con ma kỳ cựu nói, tháng trước địa phủ vừa truy quét nghiêm khắc, mấy con ma cầm đầu có ảnh hưởng xấu đều bị bắt đi phục dịch ở địa ngục, tạm thời đang căng thẳng, không dễ làm.
Mục Ngư và Giang Lam đều tỏ vẻ mặt kiểu "đệt, mở mang tầm mắt quá".
"Đợi thẩm tra xong hết mới có thể xác định có được đầu thai không, cụ thể đầu thai thành gì..."
Giang Lam: "Chỉ muốn nói có thế thôi sao?"
Trương Xán ừm ừm hai tiếng, "À, dưới gốc cây hoa quế sau vườn có chôn một cái hộp sắt, bên trong có mười thỏi vàng."
Hình như là mười thỏi thì phải.
Mục Ngư đang chăm chú thuật lại: "!!!"
Người giàu các người cất tiền riêng kiểu này độc đáo quá nhỉ?
Giang Lam nhướng mắt không chút biểu cảm: "Là mười một thỏi phải không?"
Trương Xán: "!!!"
Sao cô ấy biết rõ thế?!
Mục Ngư không nhịn được hỏi nhỏ: "Rốt cuộc anh chết thế nào?"
Cậu tưởng giọng mình đã đủ nhỏ, nhưng vừa dứt lời, Giang Lam đã nói: "Làm việc quá sức đột tử."
Cách chết ngu ngốc nhất.
Mục Ngư nhìn Trương Xán đầy ẩn ý:
Rõ ràng tự mình chết vì làm việc quá sức, vậy mà còn nói kiếm tiền vừa phải?
Trương Xán tức giận vì xấu hổ: "Sinh mệnh chỉ khi mất đi mới biết quý trọng!"
Mục Ngư vô cùng sửng sốt: "Người bình thường ai chẳng biết quý trọng?"
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Cần gì phải đợi đến khi mất mới biết?
Trương Xán cảm thấy bị xúc phạm, liền nhảy dựng lên khỏi ghế sofa.
Nhưng chưa kịp nổi nóng, đã thấy Giang Lam nhìn Mục Ngư với vẻ tán thưởng, rồi nhìn chỗ trống bên cạnh cậu thản nhiên nói: "Đúng vậy, người bình thường ai cũng biết quý trọng, trừ kẻ ngốc."
Từ rất lâu trước đây cô ấy đã khuyên Trương Xán tiền kiếm không bao giờ hết, không cần phải cố sức như vậy.
Nhưng Trương Xán không nghe.
Anh ta cảm thấy cuộc sống gia đình trước đây quá khổ cực, nên như bị ám ảnh muốn bù đắp, xe sang nhà đẹp... cái gì cũng muốn có.
Kết quả cuối cùng, bản thân anh ta cũng chỉ ở trong một ngôi mộ hai mét vuông.
Để làm gì chứ?
Mục Ngư hơi lúng túng chỉ về phía bên kia: "Anh ấy ở bên này..."
Giang Lam: "..."
Mặt cô ấy giật giật cực nhanh, rồi lập tức trở lại bình thường, điềm nhiên quay về hướng Mục Ngư chỉ: "Sau khi chết rảnh rỗi vậy sao?"
Vậy... sống mà làm việc như chó để làm gì?
Mục Ngư giật mình, phải rồi, sao anh ta lại rảnh vậy?
Trương Xán mơ hồ cảm thấy mình bị khinh thường, nhưng không có bằng chứng.
Sau khi chết sẽ có Vô Thường đến đón, người cực ác, người bình thường và người có công đức lớn sẽ đi những con đường khác nhau.
Vào địa phủ trước tiên phải báo danh, nhân viên tiếp đón sau khi xem xét lý lịch thấy không có vấn đề gì lớn, sẽ cấp số để xếp hàng.
Nếu có tâm nguyện chưa hoàn thành, trong vòng bảy tuần đầu có thể dùng số để quay lại dương gian.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Sau bảy tuần, muốn quay lại phải đợi cùng đoàn lớn xin phép vào dịp lễ tết.
"Xếp hàng để làm gì?" Mục Ngư tò mò.
Trương Xán liếc cậu: "Đợi thẩm tra lần hai."
Nghe nói còn có thẩm tra lần ba, lần bốn gì đó nữa.
Xuống địa ngục thì xuống địa ngục, bị phạt thì bị phạt, tóm lại là rất nghiêm ngặt.
"Vậy anh số mấy?" Mục Ngư lại hỏi.
Ngay cả Giang Lam đối diện cũng vô thức nghiêng người về phía trước, rõ ràng cũng rất tò mò.
Mới mẻ quá!
"Lắng nghe người trải nghiệm địa phủ kể chuyện thật!"
"Tám chuyện của tôi ở địa phủ!"
"Hóa ra địa phủ là như thế này!"
Đủ tiêu chuẩn lên tin tức rồi.
Trương Xán hơi buồn bực: "Số 94372."
Anh ta định tìm ma cò để đổi số, nhưng tại tiệc tân gia có con ma kỳ cựu nói, tháng trước địa phủ vừa truy quét nghiêm khắc, mấy con ma cầm đầu có ảnh hưởng xấu đều bị bắt đi phục dịch ở địa ngục, tạm thời đang căng thẳng, không dễ làm.
Mục Ngư và Giang Lam đều tỏ vẻ mặt kiểu "đệt, mở mang tầm mắt quá".
"Đợi thẩm tra xong hết mới có thể xác định có được đầu thai không, cụ thể đầu thai thành gì..."
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro