Chương 28
Lạc Dã Du Phong
2024-08-17 19:15:45
Kỳ thực, lúc Thẩm Mạt “ăn chuối”, chân tâm cũng bất giác ướt theo luôn, hiện tại Thường Thanh cắm thẳng vào, không hề có khó khăn gì cả, một phát lút cán.
Trong chốc lát, chỗ hai người kết hợp đã có tiếng nước thầm thì.
“Có vẻ Mạt Mạt cũng giống anh nha, lúc anh liếu Mạt Mạt anh cũng cứng chịu không nổi luôn.”
Thường Thanh vừa cắm vừa ghé vào bên tai Thầm Mạt nói.
Thẩm Mạt cũng không biết bản thân tại sao lại như vậy nữa, có lẽ là nhìn thấy anh, cô liền tự nhiên nghĩ đến điều đó
a!
Ánh nắng nửa buổi sáng lọt qua ô cửa kính, hai người vẫn lưu luyến không rời, từ trên ghế đến trên giường đều viong lại vết nước.
Bởi vì buổi trưa, đám anh em của Thường Thanh chuẩn bị đến, Thẩm Mạt sợ xấu hổ, bèn phối hợp với Thường Thanh, bảo anh làm nhanh một chút. Thường Thanh nghe lời, đè cô vào đầu giường hung hăng nện, làm cho cô cao trào rồi mới bắn ra.
Sau khi tắm rửa dọn dẹp sạch sẽ, Thẩm Mạt thay một bộ sườn xám bằng lụa màu xanh nhạt mà Thường Thanh mua cho cô, càng tôn lên làn da trắng noãn của cô, hơn nữa gương mặt ửng hồng, đôi môi mọng đỏ, càng làm cho người ta nhìn thấy chỉ nghĩ muốn nếm thử.
Ngoại hình Thẩm Mạt vốn dĩ là thanh tú, nhưng trải qua mấy năm nay lại thêm vài phần hời hợt, lạnh lẽo, mãi cho đến gần đây bị Thường Thanh ngày đêm ôm lấy dỗ dành, mới dần dần khôi phục lại dáng vẻ trước đây, giống như đóa hoa lúc bình minh, kiều diễm ướt át.
Khi đám anh em của Thường Thanh đến chính là thấy một Thẩm Mạt như vậy.
Bọn họ xuống ô tô, nhìn thấy người đẹp đứng trước cửa, đầu tiên là sửng sốt, sau đó bước nhanh lên gọi 1 tiếng chị
dâu.
Khi tất cả đến gần, Thẩm Mạt mới phát hiện 1 trong những “anh em” của Thường Thanh là 1 cô gái tóc nhắn, tư thế rất hiện ngang, , nếu không phải cô ấy cất tiếng gọi cô, cô còn tưởng là một tên nhóc nữa cơ.
Tất cả nhóm người này sắc mặt, tư thế đi đứng đều khác hẳn người thường, rất bắt mắt.
Có điều, hầu hết những người này đều nhỏ tuổi hơn Thường Thanh ,đều gọi Thẩm Mạt là chị dâu, rất tôn trọng cô.
Chỉ có cô gái kia khi nhìn đến Thẩm Mạt thì cằm hơi nhếch lên, rất không tình nguyện gọi “chị dâu”, vẫn là bị mấy người kia chọt chọt cánh tay mấy cái mới cất tiếng miễn cưỡng gọi.
Thẩm Mạt thầm thở dài trong lòng, không biết lai lịch ra sao, xem ra cô gái này còn nhỏ hơn cô, cũng không biết có phải là nợ đào hoa của Thường Thanh không nữa.
Nhóm người đến phòng khách, Trần tẩu nhanh chóng dọn từng món đồ ăn lên, rượu cũng mang lên luôn.
Mọi người cũng không có nhiều quy tắc như vậy, vui vẻ ngồi xuống, bắt đầu uống rượu, dùng bữa.
Trong lúc nói chuyện, Thẩm Mạt nghe ra lần trước Thường Thanh ra ngoài chính là cùng bọn họ đi Thiên Tân, những gì bọn họ nói đều là về các cửa hàng lớn, còn có sự tình của các bang phái, cô cũng không biết nói gì, bèn yên lặng ngồi bên cạnh Thường Thanh làm bình hoa.
Nhưng dù vậy, cô gái tên gọi Hà Trân kia hết lần này đến lần khác luôn nhìn cô chằm chằm, cứ như là cô ngồi nhầm chỗ không bằng.
Nhìn thấy các món ăn trên bàn gần như đã đầy đủ, Thẩm Mạt mượn cớ đi xem Trần tầu còn món gì chưa lên hay không, rời khỏi phòng khách.
Trước khi đi, Thường Thanh nắm tay cô, kề sát tại nói không cần để ý trẻ con, Thầm Mạt cũng không quan tâm. Dưới bếp đúng là còn 2 món muốn dọn lên, Trần tẩu thì đang bận.
Thẩm Mạt chi là nhìn một chút, sau đó đi đến dưới tán cây cổ thụ mát mẻ hóng gió.
Trong phòng lúc này ồn ào hẳn, đúng là sự hiện diện của cô đã ảnh hưởng đến họ mà.
“Woa, Thường đại ca, không ngờ chị dâu xinh đẹp như vậy nha! Thật sự là tiểu thư nhà giàu hả?”
“Chẳng trách Thường đại ca đã nhớ thương nhiều năm như vậy, nếu là em, bao nhiêu năm em cũng có thể chờ luôn
á."
“Cho xin đi, phụ nữ đẹp đều là tai họa.”
Nghe vậy, Thẩm Mạt đang đứng dưới tán cây mim cười.
Không ngờ cô còn có thể đủ tư cách để làm “hồng nhan họa thủy”, thật sự là rất coi trọng cô nha.
“Con nhóc này biết cái gì? Chị dâu hiểu biết tri thức, lại dịu dàng độ lượng, sao lại là mầm mống gây tai họa hả?”
“Cô ta không phải mầm mống tai họa sao? Thường đại ca lúc đi Thiên Tân suýt nữa mạng cũng ném luôn, tiền kiếm về toàn bộ đều mua quần áo, trang sức cho cô ta!”
“Đó là ý Thường đại ca mà...”
Có âm thanh nặng nề của chén rơi trên bàn ăn, sau đó cô gái cũng không lên tiếng nữa.
Thẩm Mạt ngồi trên cái ghế mây đặt dưới tán cây, lẳng lặng nghe bọn họ ở trong phòng trò chuyện về sự tình của bến tàu mới, cuối cùng cô cũng không có đi qua quấy rồi.
Tiễn người và xe đi rồi, Thẩm Mạt cùng với Thường Thanh về nhà, Trần tẩu đã quét dọn sạch sẽ rồi.
Có điều trong không khí còn thoang thoảng mùi vị của rượu và thức ăn, mở cửa sổ thông thoáng một lát thì không còn nữa.
“Thường Thanh.”
Thẩm Mạt kéo Thường Thanh ngồi trên chỗ ghế dài mà sáng nay họ mới vừa abcxyz.
“Ở Thiên Tân đã xảy ra chuyện gì vậy, kể cho em nghe được không?” Thẩm Mạt đơn giản dựa vào ngực anh.
“Em nghe thấy rồi à?”
Cằm Thường Thanh đặt trên đỉnh đầu Thẩm Mạt cọ xát.
Thẩm Mạt nhẹ nhàng “ừ” một tiếng.
“Thật ra cũng không có gì đâu, lúc tụi anh đi lấy hàng thì gặp đám buôn lậu hồng hoàn (*), anh chăm chú nhìn bọn họ nhiều hơn chút, thế là hai bên nổi lên xung đột.”
(*) 1 loại thuốc giống như thuốc phiện, dạng viên tròn, màu đỏ. Người TQ hay dùng hoàn ý chỉ gọi viên thuốc.
“Hồng hoàn?”
“Ừm, giống như thuốc phiện sống (**), có điều là loại mới, so với thuốc phiện sống thì độc hơn nhiều.”
(**) là loại thuốc phiện dùng để hút: Người hút, ngồi tựa bên cạnh chiếc đèn, thổi vào chiếc ống phía trên than hồng để tăng nhiệt mà than hồng tỏa ra. Khi thuốc phiện bay hơi, người hút bắt đầu hít vào. Một cách thông dụng khác là làm bay hơi thuốc phiện trên một tấm kim loại được đun nóng từ phía dưới bằng hộp quẹt. Hơi thuốc sau đó được hít vào thông qua một ống nhỏ. Đây là giây phút được gọi là ‘lên tiên, và đây cũng là một cách chung để hút các thuốc có hòa thuốc phiện bất hợp pháp khác.
Thẩm Mạt ngẩng đầu lên, đối với thứ thuốc phiện sống này, cô vô cùng mẫn cảm, dù sao cha cô cũng chính là vì tội buôn lậu thuốc phiện mà chết ở trong ngục.
“Có vài tên Nhật Bổn, ở trên cùng một chiếc thuyền hàng với bọn anh, lúc dỡ hàng bị anh phát hiện, muốn giết bọn anh diệt khẩu, cũng nhờ đám anh em cơ trí, theo chân chúng xử lý ổn thỏa, rồi đem hàng cất giấu nơi khác, để trong một kho hàng của người nước ngoài.”
“Anh nói rất hời hợt, nhưng em lại cảm thấy lúc đó nhất định rất nguy hiểm, nếu không...cô bé kia sẽ không nói như vậy?
Thẩm Mạt nhìn sườn xám mặc trên người mình, trong lòng có chút áy náy, tiền là do anh dùng mạng để đối, vậy mà lại mua cho cô những thứ hào nhoáng này.
“Chỉ là tránh vài phát súng, không phải anh vẫn bình yên vô sự sao?”
Thường Thanh ôm Thầm Mạt trở người lại, nhẹ nhàng bóp vai cô, giọng điệu vô cùng thỏa mãn.
“Em đừng nghe con bé đó nói nhảm, tiền anh kiếm được, không tiêu cho em thì tiêu cho ai? Anh không có anh chị em,
cha mẹ cũng không còn, chỉ có mình anh. Bây giờ anh có em, đừng nói đến tiền của anh, cả người anh cũng là của em. Mọi thứ đều là của em hết.”
“Em không sợ nghèo khó, em chỉ sợ, nếu anh có chuyện gì, em...”
Thẩm Mạt không dám nghĩ, nếu không có Thường Thanh, cô sẽ như thế nào.
Bọn họ mới vừa bên nhau chưa đầy một tháng, lại giống như đã cùng nhau trải qua nhiều năm.
Cô bắt đầu tham luyến sự ấm áp của anh, anh chăm sóc tỉ mỉ cùng với sự phóng đãng của anh, thậm chí 1 ít khuyết điểm nhỏ nhặt cô cũng bỏ qua luôn.
Cô không biết đó có phải là tình yêu được người ta hay viết trong sách hay không.
“Làm sao anh có thể cam lòng bỏ lại Mạt Mạt của anh chứ, không phải đã hứa cùng nhau đầu bạc răng long sao, anh sẽ cẩn thận, đừng sợ.”
“Sau này đừng mua những thứ này nữa, mình tiết kiệm đi anh! Em sẽ thử công việc mà anh nói hôm trước.”
Thẩm Mạt đã tính toán xong, trong vòng 3 năm, để dành đủ tiền cho Thường Thanh “mua” lại cô, nếu như bọn họ còn có con, chi tiêu sẽ càng nhiều hơn.
Đương nhiên, nguyên nhân chính là cô không muốn Thường Thanh phải làm việc vất và liều mạng như vậy nữa, cô thực sự rất sợ.
“Được, được, tiết kiệm”
Thường Thanh cười xán lạn, anh nhìn thấy được Thẩm Mạt lo lắng cho anh, mọi thứ anh làm đều là đáng giá.
Trong chốc lát, chỗ hai người kết hợp đã có tiếng nước thầm thì.
“Có vẻ Mạt Mạt cũng giống anh nha, lúc anh liếu Mạt Mạt anh cũng cứng chịu không nổi luôn.”
Thường Thanh vừa cắm vừa ghé vào bên tai Thầm Mạt nói.
Thẩm Mạt cũng không biết bản thân tại sao lại như vậy nữa, có lẽ là nhìn thấy anh, cô liền tự nhiên nghĩ đến điều đó
a!
Ánh nắng nửa buổi sáng lọt qua ô cửa kính, hai người vẫn lưu luyến không rời, từ trên ghế đến trên giường đều viong lại vết nước.
Bởi vì buổi trưa, đám anh em của Thường Thanh chuẩn bị đến, Thẩm Mạt sợ xấu hổ, bèn phối hợp với Thường Thanh, bảo anh làm nhanh một chút. Thường Thanh nghe lời, đè cô vào đầu giường hung hăng nện, làm cho cô cao trào rồi mới bắn ra.
Sau khi tắm rửa dọn dẹp sạch sẽ, Thẩm Mạt thay một bộ sườn xám bằng lụa màu xanh nhạt mà Thường Thanh mua cho cô, càng tôn lên làn da trắng noãn của cô, hơn nữa gương mặt ửng hồng, đôi môi mọng đỏ, càng làm cho người ta nhìn thấy chỉ nghĩ muốn nếm thử.
Ngoại hình Thẩm Mạt vốn dĩ là thanh tú, nhưng trải qua mấy năm nay lại thêm vài phần hời hợt, lạnh lẽo, mãi cho đến gần đây bị Thường Thanh ngày đêm ôm lấy dỗ dành, mới dần dần khôi phục lại dáng vẻ trước đây, giống như đóa hoa lúc bình minh, kiều diễm ướt át.
Khi đám anh em của Thường Thanh đến chính là thấy một Thẩm Mạt như vậy.
Bọn họ xuống ô tô, nhìn thấy người đẹp đứng trước cửa, đầu tiên là sửng sốt, sau đó bước nhanh lên gọi 1 tiếng chị
dâu.
Khi tất cả đến gần, Thẩm Mạt mới phát hiện 1 trong những “anh em” của Thường Thanh là 1 cô gái tóc nhắn, tư thế rất hiện ngang, , nếu không phải cô ấy cất tiếng gọi cô, cô còn tưởng là một tên nhóc nữa cơ.
Tất cả nhóm người này sắc mặt, tư thế đi đứng đều khác hẳn người thường, rất bắt mắt.
Có điều, hầu hết những người này đều nhỏ tuổi hơn Thường Thanh ,đều gọi Thẩm Mạt là chị dâu, rất tôn trọng cô.
Chỉ có cô gái kia khi nhìn đến Thẩm Mạt thì cằm hơi nhếch lên, rất không tình nguyện gọi “chị dâu”, vẫn là bị mấy người kia chọt chọt cánh tay mấy cái mới cất tiếng miễn cưỡng gọi.
Thẩm Mạt thầm thở dài trong lòng, không biết lai lịch ra sao, xem ra cô gái này còn nhỏ hơn cô, cũng không biết có phải là nợ đào hoa của Thường Thanh không nữa.
Nhóm người đến phòng khách, Trần tẩu nhanh chóng dọn từng món đồ ăn lên, rượu cũng mang lên luôn.
Mọi người cũng không có nhiều quy tắc như vậy, vui vẻ ngồi xuống, bắt đầu uống rượu, dùng bữa.
Trong lúc nói chuyện, Thẩm Mạt nghe ra lần trước Thường Thanh ra ngoài chính là cùng bọn họ đi Thiên Tân, những gì bọn họ nói đều là về các cửa hàng lớn, còn có sự tình của các bang phái, cô cũng không biết nói gì, bèn yên lặng ngồi bên cạnh Thường Thanh làm bình hoa.
Nhưng dù vậy, cô gái tên gọi Hà Trân kia hết lần này đến lần khác luôn nhìn cô chằm chằm, cứ như là cô ngồi nhầm chỗ không bằng.
Nhìn thấy các món ăn trên bàn gần như đã đầy đủ, Thẩm Mạt mượn cớ đi xem Trần tầu còn món gì chưa lên hay không, rời khỏi phòng khách.
Trước khi đi, Thường Thanh nắm tay cô, kề sát tại nói không cần để ý trẻ con, Thầm Mạt cũng không quan tâm. Dưới bếp đúng là còn 2 món muốn dọn lên, Trần tẩu thì đang bận.
Thẩm Mạt chi là nhìn một chút, sau đó đi đến dưới tán cây cổ thụ mát mẻ hóng gió.
Trong phòng lúc này ồn ào hẳn, đúng là sự hiện diện của cô đã ảnh hưởng đến họ mà.
“Woa, Thường đại ca, không ngờ chị dâu xinh đẹp như vậy nha! Thật sự là tiểu thư nhà giàu hả?”
“Chẳng trách Thường đại ca đã nhớ thương nhiều năm như vậy, nếu là em, bao nhiêu năm em cũng có thể chờ luôn
á."
“Cho xin đi, phụ nữ đẹp đều là tai họa.”
Nghe vậy, Thẩm Mạt đang đứng dưới tán cây mim cười.
Không ngờ cô còn có thể đủ tư cách để làm “hồng nhan họa thủy”, thật sự là rất coi trọng cô nha.
“Con nhóc này biết cái gì? Chị dâu hiểu biết tri thức, lại dịu dàng độ lượng, sao lại là mầm mống gây tai họa hả?”
“Cô ta không phải mầm mống tai họa sao? Thường đại ca lúc đi Thiên Tân suýt nữa mạng cũng ném luôn, tiền kiếm về toàn bộ đều mua quần áo, trang sức cho cô ta!”
“Đó là ý Thường đại ca mà...”
Có âm thanh nặng nề của chén rơi trên bàn ăn, sau đó cô gái cũng không lên tiếng nữa.
Thẩm Mạt ngồi trên cái ghế mây đặt dưới tán cây, lẳng lặng nghe bọn họ ở trong phòng trò chuyện về sự tình của bến tàu mới, cuối cùng cô cũng không có đi qua quấy rồi.
Tiễn người và xe đi rồi, Thẩm Mạt cùng với Thường Thanh về nhà, Trần tẩu đã quét dọn sạch sẽ rồi.
Có điều trong không khí còn thoang thoảng mùi vị của rượu và thức ăn, mở cửa sổ thông thoáng một lát thì không còn nữa.
“Thường Thanh.”
Thẩm Mạt kéo Thường Thanh ngồi trên chỗ ghế dài mà sáng nay họ mới vừa abcxyz.
“Ở Thiên Tân đã xảy ra chuyện gì vậy, kể cho em nghe được không?” Thẩm Mạt đơn giản dựa vào ngực anh.
“Em nghe thấy rồi à?”
Cằm Thường Thanh đặt trên đỉnh đầu Thẩm Mạt cọ xát.
Thẩm Mạt nhẹ nhàng “ừ” một tiếng.
“Thật ra cũng không có gì đâu, lúc tụi anh đi lấy hàng thì gặp đám buôn lậu hồng hoàn (*), anh chăm chú nhìn bọn họ nhiều hơn chút, thế là hai bên nổi lên xung đột.”
(*) 1 loại thuốc giống như thuốc phiện, dạng viên tròn, màu đỏ. Người TQ hay dùng hoàn ý chỉ gọi viên thuốc.
“Hồng hoàn?”
“Ừm, giống như thuốc phiện sống (**), có điều là loại mới, so với thuốc phiện sống thì độc hơn nhiều.”
(**) là loại thuốc phiện dùng để hút: Người hút, ngồi tựa bên cạnh chiếc đèn, thổi vào chiếc ống phía trên than hồng để tăng nhiệt mà than hồng tỏa ra. Khi thuốc phiện bay hơi, người hút bắt đầu hít vào. Một cách thông dụng khác là làm bay hơi thuốc phiện trên một tấm kim loại được đun nóng từ phía dưới bằng hộp quẹt. Hơi thuốc sau đó được hít vào thông qua một ống nhỏ. Đây là giây phút được gọi là ‘lên tiên, và đây cũng là một cách chung để hút các thuốc có hòa thuốc phiện bất hợp pháp khác.
Thẩm Mạt ngẩng đầu lên, đối với thứ thuốc phiện sống này, cô vô cùng mẫn cảm, dù sao cha cô cũng chính là vì tội buôn lậu thuốc phiện mà chết ở trong ngục.
“Có vài tên Nhật Bổn, ở trên cùng một chiếc thuyền hàng với bọn anh, lúc dỡ hàng bị anh phát hiện, muốn giết bọn anh diệt khẩu, cũng nhờ đám anh em cơ trí, theo chân chúng xử lý ổn thỏa, rồi đem hàng cất giấu nơi khác, để trong một kho hàng của người nước ngoài.”
“Anh nói rất hời hợt, nhưng em lại cảm thấy lúc đó nhất định rất nguy hiểm, nếu không...cô bé kia sẽ không nói như vậy?
Thẩm Mạt nhìn sườn xám mặc trên người mình, trong lòng có chút áy náy, tiền là do anh dùng mạng để đối, vậy mà lại mua cho cô những thứ hào nhoáng này.
“Chỉ là tránh vài phát súng, không phải anh vẫn bình yên vô sự sao?”
Thường Thanh ôm Thầm Mạt trở người lại, nhẹ nhàng bóp vai cô, giọng điệu vô cùng thỏa mãn.
“Em đừng nghe con bé đó nói nhảm, tiền anh kiếm được, không tiêu cho em thì tiêu cho ai? Anh không có anh chị em,
cha mẹ cũng không còn, chỉ có mình anh. Bây giờ anh có em, đừng nói đến tiền của anh, cả người anh cũng là của em. Mọi thứ đều là của em hết.”
“Em không sợ nghèo khó, em chỉ sợ, nếu anh có chuyện gì, em...”
Thẩm Mạt không dám nghĩ, nếu không có Thường Thanh, cô sẽ như thế nào.
Bọn họ mới vừa bên nhau chưa đầy một tháng, lại giống như đã cùng nhau trải qua nhiều năm.
Cô bắt đầu tham luyến sự ấm áp của anh, anh chăm sóc tỉ mỉ cùng với sự phóng đãng của anh, thậm chí 1 ít khuyết điểm nhỏ nhặt cô cũng bỏ qua luôn.
Cô không biết đó có phải là tình yêu được người ta hay viết trong sách hay không.
“Làm sao anh có thể cam lòng bỏ lại Mạt Mạt của anh chứ, không phải đã hứa cùng nhau đầu bạc răng long sao, anh sẽ cẩn thận, đừng sợ.”
“Sau này đừng mua những thứ này nữa, mình tiết kiệm đi anh! Em sẽ thử công việc mà anh nói hôm trước.”
Thẩm Mạt đã tính toán xong, trong vòng 3 năm, để dành đủ tiền cho Thường Thanh “mua” lại cô, nếu như bọn họ còn có con, chi tiêu sẽ càng nhiều hơn.
Đương nhiên, nguyên nhân chính là cô không muốn Thường Thanh phải làm việc vất và liều mạng như vậy nữa, cô thực sự rất sợ.
“Được, được, tiết kiệm”
Thường Thanh cười xán lạn, anh nhìn thấy được Thẩm Mạt lo lắng cho anh, mọi thứ anh làm đều là đáng giá.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro