Chương 29
Lạc Dã Du Phong
2024-08-17 19:15:45
Sau khi mọi việc ở ngôi nhà mới ổn thỏa, THẨM MẠT cũng đã làm quen với môi trường xung quanh. Sau đó THƯỜNG THANH đưa cô đi đến tòa soạn báo trước kia của cha cô.
Thẩm Mạt mặc một bộ sườn xám màu trắng ngà, trông thật thuần khiết trang nhã, cùng THƯỜNG THANH ngồi xe kéo đến khu vựa phồn hoa nhất Bành Thành.
Địa phương quen thuộc, thế nhưng cảnh còn người đã mất.
Tòa soạn báo trước đây tập trung vào các vấn đề thời sự và cuộc sống của người dân, hiện tại đã đổi tên gọi là tạp chí Vân Thượng.
Một tấm biển lớn treo trên tòa nhà nhỏ ba tầng, trên đó là hình ảnh người phụ nữ tây dương duyên dáng, trong tay cầm thỏi son môi, đang đối diện với gương thoa son.
Bên cạnh người phụ nữ tây dương có một bảng quảng cáo son môi.
Ngoài ra còn có một số nhãn hiệu nhỏ hơn, là trang bìa của các tạp chí khác nhau, tất cả đều xếp hàng bên ngoài tòa nhà nhỏ, trông hoa hết cả mắt lại khiến người ta có cảm giác mới lạ.
“Mấy tấm poster này đều tốt vô cùng.”
Thẩm Mạt đứng ở dưới lầu, nhìn mấy tấm poster, cảm thấy cô cũng có thể vẽ được, cô đã học qua vẽ tranh bằng bột màu nước của tây dương, hơn nữa vẽ cũng khá giỏi.
Thường Thanh đang định đưa THẨM MẠT lên lầu, thì nghe thấy tiếng còi xe ô tô phía sau, anh quay đầu nhìn lại, nở một nụ cười.
“Trình tam gia đến Bành Thành lúc nào vậy? Biết sớm vậy tôi nhất định đưa đám anh em qua đón tiếp tam gia rồi.”
“Tôi tối hôm qua mới tới, vừa lúc có một lô hàng muốn cùng với Phùng gia làm. cho nên đến xem bên này tòa soạn tạp chí dự định xuất bản thế nào, tôi cũng yên tâm.”
Thẩm Mạt xoay người, liền thấy một người đàn ông đẹp trai trạc tuổi Thường Thanh, dáng người cao gầy, đeo cặp kính gọng vàng, mặc áo choàng dài sáng màu, bộ dáng hào hoa phong nhã, hoàn toàn không giống thương nhân hay mấy bang phái lộn xộn.
“Nếu không thì tối nay cùng nhau dùng cơm đi?”
Thường Thanh nắm tay Thẩm Mạt tiến lên, nhìn ánh mắt nhiệt tình không có chút giả bộ nào của Trình tam gia.
Ánh mắt Trình Cảnh Chi quét qua người phụ nữ đứng bên cạnh THƯỜNG THANH, khóe miệng nở nụ cười.
“Nếu anh mời tôi ăn lẩu gà tôi liền đi a, có điều không cần đám anh em đâu, tôi thích yên tĩnh.”
“Được được, bên cạnh nhà tôi có một quán lẩu gà địa phương chính gốc, quyết định tối nay nha.”
THƯỜNG THANH mim cười, một tay ôm lấy THẨM MẠT, một tay làm tư thế mời.
Trình Cảnh Chi lại không có di chuyển.
“THƯỜNG THANH, không giới thiệu cho tôi biết vị bên cạnh hả?” Trình Cảnh Chi đối với THẨM MẠT mim cười, gật đầu.
THƯỜNG THANH cười khà khà hai tiếng, nắm lấy bả vai của THẨM MẠT.
“THẨM MẠT, vợ mới cưới của tôi.”
“Trình Cảnh Chi, chào ngài.”
Trình Cảnh Chi hướng THẨM MẠT vươn tay, tự giới thiệu.
“Chào cô.”
THẨM MẠT thoải mái bắt tay anh ta.
Cô tiếp thụ qua phương thức chào hỏi của phương tây, cũng không có bài xích loại lễ tiết bắt tay như thế này, hơn nữa người đàn ông trước mặt cho cô cảm giác không tệ.
Anh ta có đôi mắt thân thiện, nho nhã lễ độ, nhìn bề ngoài là một quý ông khiêm tốn.
Nhưng THẨM MẠT cảm thấy anh ta nhất định không ôn hòa như bề ngoài, có thể quen biết với THƯỜNG THANH, cũng không biết là đen ahy trắng.....
Chẳng mấy chốc, ba người đã lên lầu.
Bởi vì THƯỜNG THANH đã cùng với ông chủ tòa báo tạp chí chào hỏi từ trước, vị kia là một người đàn ông trung niên trắng trẻo mập mạp, gương mặt hiền hòa, rất nhiệt tình tiếp đãi THẨM MẠT
Sau khi hỏi THẨM MẠT sở trường về cái gì, ông đưa cô đến phòng chuyên vẽ tranh poster, yêu cầu cô tùy tiện vẽ thử một bức, coi như là khảo hạch phỏng vấn.
THẨM MẠT đã nhiều năm không có cầm cọ vẽ, lúc đầu có hơi không quen tay, có điều khi thuốc màu được tô lên, lòng cô cũng bình tĩnh trở lại, bắt đầu vẽ bóng lưng một người phụ nữa mặc sườn xám thêu hoa hải đường.
THƯỜNG THANH ở bên cạnh quan sát một cách đầy hứng thú, nhưng không đợi THẨM MẠT vẽ xong đã bị gọi đi. Trước khi đi, Thường Thanh báo với Thầm Mạt 1 tiếng, Thẩm Mạt gật đầu ý bảo sẽ theo anh sau.
Dù cảm giác khi quay lại nơi này hơi buồn, nhưng cô vẫn rất vui vì được hòa nhập lại với đông đảo mọi người.
Công việc mà Thường Thanh tìm được rất phù hợp với cô, nhưng cô không biết ông chủ ở đây có hài lòng với cô hay không nữa.
Thẩm Mạt đưa bức tranh đã vẽ xong cho ông chủ Lý, lời khen ngợi không ngớt của ông làm cho Thẩm Mạt thấy bối
rối.
Cũng may, tổng biên tập của tạp chí Vân Thượng cũng đã tới rồi, sau khi nhìn thấy bức tranh vẽ bóng lưng người phụ nữ một hồi, bèn chắc chắn rằng có thể thuê Thẩm Mạt.
Cho đến lúc này Thẩm Mạt mới thở phào nhẹ nhõm.
Cô có việc làm rồi.
Bọn họ bảo Thẩm Mạt ngồi ở phòng khách, nói rằng đợi lát nữa sẽ thu xếp cô nhậm chức công việc, sau đó ông chủ Lý cùng với tổng biên tập bèn đi ra ngoài.
Thường Thanh không có ở đây, Thẩm Mạt ngồi buồn chán một lúc bèn đi tới bên cửa sổ nhìn đường phố náo nhiệt.
Đối diện là hãng buôn Vĩnh Cửu, hàng nội địa hay hàng ngoại nhập tây dương đều có, lúc này đã gần trưa, trước cửa đã chật cứng người.
Lâu rồi cô chưa nhìn thấy được cảnh tượng náo nhiệt như vậy.
Thẩm Mạt đang muốn nhìn nhiều hơn một chút, chợt phát hiện có một bóng người trong đám đông nhìn rất quen Thẩm Mạt nhìn chằm chằm người thanh niên mặc tây trang và một cô gái mặc âu phục, ánh mắt dần dần lạnh xuống. Đó là em họ của cô, Tương Minh.
måt.
Vẻ ngoài của Tương Minh có phần giống với Thầm Mạt, đôi mắt trong veo, nhìn rất mềm mại, ôn nhu, nhưng chỉ có Thẩm Mạt biết rõ dưới lớp da đẹp đẽ kia là sự bẩn thỉu như thế nào.
Người thanh niên ở đường đối diện dường như cảm nhận được điều gì đó, đột nhiên ngẩng đầu liếc nhìn tòa nhà nhỏ đối diện, sau đó không quay đầu lại.
Tương Minh nhìn chằm chằm Thẩm Mạt đang đứng trước cửa sổ, cho dù cô ở bên kia đường, Thẩm Mạt cũng có thể cảm nhận được sự hung hăng trong mắt hắn ta, làm cô thật sự nổi da gà.
"Mat Mat?"
Một cánh tay ấm áp quàng qua eo sau lưng cô, hơi ấm đột ngột khiến Thẩm Mạt chợt thở phào nhẹ nhõm.
“Nhìn cái gì mà tập trung dữ vậy em?”
Thường Thanh nghiêng người đặt cằm lên vai Thầm Mạt, theo thói quen xoa mông cô vài cái.
“Tương Minh, em họ của em.”
Thầm Mạt không muốn gạt Thường Thanh, cô bị bán cho Lý Chí Cao hoàn toàn chính là do tên này, cô không rõ Thường Thanh biết được bao nhiêu, nhưng tên này chính là ác mộng đối với cô, cô muốn anh biết.
“Thằng cờ hó kia à?”
Thường Thanh nhìn bên kia đường, cửa hãng buôn vẫn đông đúc, nhưng Tương Minh thì đã không còn thấy nữa. “Nó lại làm phiền em hả?”
“Không ạ, chỉ là vô tình gặp mặt thôi.” Thầm Mạt xoa xoa cánh tay, rồi thu mình lại trong vòng tay của Thường
Thanh.
“Đừng sợ, tên nhóc kia chỉ là cái gối thêu hoa (*) mà thôi, hiện tại công việc làm ăn của nó không tốt, đang ở bên cạnh tiểu thư con nhà giàu.”
(*) những người chỉ có hình dáng bên ngoài không có học thức, tài năng hay bản lĩnh gì cả.
Thẩm Mạt khẽ nhướng mày, ở Lý gia 2 năm qua cô đã cùng với nhà dì đoạn tuyệt quan hệ, không biết rằng họ đã bắt đầu suy tàn, lúc cô bị bán đi, dì giống như là bán đổ bán tháo cô đi vậy, giá chỉ có 20 đồng đại dương thôi.
“Mày chính là cái đồ đ** đê tiện, chỉ biết quyến rũ đàn ông mà thôi, không đáng 20 đồng đại dương.”
Đây là lời cuối cùng dì cô nói với cô một ngày trước khi cô bị bán, ánh mắt hằn học đó, cô vẫn không thể quên.
“Có vẻ như anh phải dành chút thời gian để cho chú chó nhỏ kia biết được người đàn ông hiện tại của Mạt Mạt là ai nha.”
Nói xong, Thường Thanh đóng cửa sổ lại, nắm eo Thẩm Mạt ngồi xuống ghế dựa, hôn lên khóe miệng cô.
“Nó biết anh?”
Thẩm Mạt theo bản năng cảm thấy giọng điệu của Thường Thanh rất không tốt, liền đoán rằng giữa anh và Tương Minh đã từng có đu.ng chạm.
“Đâu chỉ quen biết, mấy năm nay nó bị nằm chết dí ở nhà buồn bực không thôi, ha ha ha ...”
Thường Thanh cười rất xấu xa, đôi mắt lấp lánh dưới hàng lông mày rậm khiến trái tim Thẩm Mạt ấm áp như mùa
xuân.
“Anh...anh đánh nó hồi nào dzạ?”
Thẩm Mạt vẫn là nhịn không được hỏi.
“Vài ngày sau khi anh gặp em, là lần đầu tiên anh đánh nó.”
Thường Thanh lại hôn lên môi Thẩm Mạt.
“Lúc đó cha em vừa mới qua đời, nó còn chưa làm gì em, tại sao anh đánh nó?”
“Hôm cha hạ táng, em đau lòng khóc ngất đi, nó đỡ em, nhưng tay chân lại không thành thật.”
Thẩm Mạt đột nhiên ôm lấy Thường Thanh, hai mắt ươn ướt.
Cuối cùng cô mới biết được Tương Minh đã từng ăn hiếp cô hai lần, sau lại mặt mũi bầm tím, cũng không quấy rầy cô nữa, hóa ra không phải do bị dì dạy dỗ, mà là Thường Thanh.
Nhiều năm như vậy, anh vẫn âm thầm coi chừng cô.
“Sau này anh còn đánh nó mấy lần nữa, để ngừa nó không có tâm tư xấu xa đối với em, chỉ là không ngờ tới nó thật sự dùng thủ đoạn để hại em bị bán đi, anh vẫn không có bảo vệ tốt được cho em...”
Vừa nói, Thường Thanh vừa ôm Thẩm Mạt chặt hơn, đầy áy náy.
“Thường Thanh, Lý Chí Cao vẫn luôn buông thả không quan tâm em, có phải cũng là do anh làm cái gì đúng không?”
Đây không phải là chỗ để nói chuyện, nhưng Thẩm Mạt nóng lòng muốn biết, tên Lý Chí Cao kia vừa bệnh hoạn vừa tàn nhẫn, vì sao 2 năm qua chỉ có bạo hành cô 2 lần, dù hắn ta không thể làm nên sự tình gì, trong nhà vẫn có a hoàn bị hắn hành hạ bầm dập.
“Mạt Mạt thật thông minh nha, kỳ thực đến bây giờ Lý Chí Cao vẫn còn tưởng rằng hắn thực sự đem em cho một anh nông dân thuê á.”
Thường Thanh lại bày ra nụ cười giảo hoạt và khinh bỉ đó, Thẩm Mạt chủ động tiến đến choàng tay qua cổ anh, hôn
lai.
Hai người vốn dĩ đang ôm nhau, Thẩm Mạt lại hôn sâu, làm cho Thường Thanh bốc hỏa, một tay anh bắt đầu không đứng đắn, từ bên hông sườn xám xẻ tà chui vào trong.
“Đừng quậy mà, về nhà...”
Cốc cốc!
Có người gõ cửa, Thầm Mạt đỏ mặt đẩy Thường Thanh ra, rồi nhanh chóng chỉnh trang lại quần áo, sợ bị người ta chú
ý.
Dù sao cô là tới phỏng vấn xin việc, không muốn người ta nghĩ cô có hành vi phóng đăng đâu.
Thường Thanh mim cười đi mở cửa, người tới hóa ra là Trình Cảnh Chi.
“Thường Thanh, tôi về trước đây, tối sẽ qua tìm anh nha. Anh nhất định phải dẫn theo phu nhân đó.”
Nói xong Trình Cảnh Chị hướng Thầm Mạt cười ôn hòa, vỗ vai Thường Thanh một lần nữa rồi mới rồi đi.
Thầm Mạt thở phào nhẹ nhõm, cũng may không phải người của tạp chí ảnh, khí nóng trên mặt vẫn còn chưa có hạ xuống.
Hai người lại ngồi một lúc, ông chủ Lý đích thân đi tới.
Ông ta đưa cho Thẩm Mạt một tờ hợp đồng, trong đó bao gồm mức lương, nội dung công việc, và cả một số nội quy đơn giản của công ty.
Thẩm Mạt thấy tiền lương viết là tám đồng đại dương một tháng, cũng không biết nhiều hay ít, nhưng Thường Thanh đã gật đầu với cô.
Ở một thành phố nhỏ như Bành Thành, một tháng 8 đồng đại dương là đã rất nhiều rồi.
Thẩm Mạt mặc một bộ sườn xám màu trắng ngà, trông thật thuần khiết trang nhã, cùng THƯỜNG THANH ngồi xe kéo đến khu vựa phồn hoa nhất Bành Thành.
Địa phương quen thuộc, thế nhưng cảnh còn người đã mất.
Tòa soạn báo trước đây tập trung vào các vấn đề thời sự và cuộc sống của người dân, hiện tại đã đổi tên gọi là tạp chí Vân Thượng.
Một tấm biển lớn treo trên tòa nhà nhỏ ba tầng, trên đó là hình ảnh người phụ nữ tây dương duyên dáng, trong tay cầm thỏi son môi, đang đối diện với gương thoa son.
Bên cạnh người phụ nữ tây dương có một bảng quảng cáo son môi.
Ngoài ra còn có một số nhãn hiệu nhỏ hơn, là trang bìa của các tạp chí khác nhau, tất cả đều xếp hàng bên ngoài tòa nhà nhỏ, trông hoa hết cả mắt lại khiến người ta có cảm giác mới lạ.
“Mấy tấm poster này đều tốt vô cùng.”
Thẩm Mạt đứng ở dưới lầu, nhìn mấy tấm poster, cảm thấy cô cũng có thể vẽ được, cô đã học qua vẽ tranh bằng bột màu nước của tây dương, hơn nữa vẽ cũng khá giỏi.
Thường Thanh đang định đưa THẨM MẠT lên lầu, thì nghe thấy tiếng còi xe ô tô phía sau, anh quay đầu nhìn lại, nở một nụ cười.
“Trình tam gia đến Bành Thành lúc nào vậy? Biết sớm vậy tôi nhất định đưa đám anh em qua đón tiếp tam gia rồi.”
“Tôi tối hôm qua mới tới, vừa lúc có một lô hàng muốn cùng với Phùng gia làm. cho nên đến xem bên này tòa soạn tạp chí dự định xuất bản thế nào, tôi cũng yên tâm.”
Thẩm Mạt xoay người, liền thấy một người đàn ông đẹp trai trạc tuổi Thường Thanh, dáng người cao gầy, đeo cặp kính gọng vàng, mặc áo choàng dài sáng màu, bộ dáng hào hoa phong nhã, hoàn toàn không giống thương nhân hay mấy bang phái lộn xộn.
“Nếu không thì tối nay cùng nhau dùng cơm đi?”
Thường Thanh nắm tay Thẩm Mạt tiến lên, nhìn ánh mắt nhiệt tình không có chút giả bộ nào của Trình tam gia.
Ánh mắt Trình Cảnh Chi quét qua người phụ nữ đứng bên cạnh THƯỜNG THANH, khóe miệng nở nụ cười.
“Nếu anh mời tôi ăn lẩu gà tôi liền đi a, có điều không cần đám anh em đâu, tôi thích yên tĩnh.”
“Được được, bên cạnh nhà tôi có một quán lẩu gà địa phương chính gốc, quyết định tối nay nha.”
THƯỜNG THANH mim cười, một tay ôm lấy THẨM MẠT, một tay làm tư thế mời.
Trình Cảnh Chi lại không có di chuyển.
“THƯỜNG THANH, không giới thiệu cho tôi biết vị bên cạnh hả?” Trình Cảnh Chi đối với THẨM MẠT mim cười, gật đầu.
THƯỜNG THANH cười khà khà hai tiếng, nắm lấy bả vai của THẨM MẠT.
“THẨM MẠT, vợ mới cưới của tôi.”
“Trình Cảnh Chi, chào ngài.”
Trình Cảnh Chi hướng THẨM MẠT vươn tay, tự giới thiệu.
“Chào cô.”
THẨM MẠT thoải mái bắt tay anh ta.
Cô tiếp thụ qua phương thức chào hỏi của phương tây, cũng không có bài xích loại lễ tiết bắt tay như thế này, hơn nữa người đàn ông trước mặt cho cô cảm giác không tệ.
Anh ta có đôi mắt thân thiện, nho nhã lễ độ, nhìn bề ngoài là một quý ông khiêm tốn.
Nhưng THẨM MẠT cảm thấy anh ta nhất định không ôn hòa như bề ngoài, có thể quen biết với THƯỜNG THANH, cũng không biết là đen ahy trắng.....
Chẳng mấy chốc, ba người đã lên lầu.
Bởi vì THƯỜNG THANH đã cùng với ông chủ tòa báo tạp chí chào hỏi từ trước, vị kia là một người đàn ông trung niên trắng trẻo mập mạp, gương mặt hiền hòa, rất nhiệt tình tiếp đãi THẨM MẠT
Sau khi hỏi THẨM MẠT sở trường về cái gì, ông đưa cô đến phòng chuyên vẽ tranh poster, yêu cầu cô tùy tiện vẽ thử một bức, coi như là khảo hạch phỏng vấn.
THẨM MẠT đã nhiều năm không có cầm cọ vẽ, lúc đầu có hơi không quen tay, có điều khi thuốc màu được tô lên, lòng cô cũng bình tĩnh trở lại, bắt đầu vẽ bóng lưng một người phụ nữa mặc sườn xám thêu hoa hải đường.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
THƯỜNG THANH ở bên cạnh quan sát một cách đầy hứng thú, nhưng không đợi THẨM MẠT vẽ xong đã bị gọi đi. Trước khi đi, Thường Thanh báo với Thầm Mạt 1 tiếng, Thẩm Mạt gật đầu ý bảo sẽ theo anh sau.
Dù cảm giác khi quay lại nơi này hơi buồn, nhưng cô vẫn rất vui vì được hòa nhập lại với đông đảo mọi người.
Công việc mà Thường Thanh tìm được rất phù hợp với cô, nhưng cô không biết ông chủ ở đây có hài lòng với cô hay không nữa.
Thẩm Mạt đưa bức tranh đã vẽ xong cho ông chủ Lý, lời khen ngợi không ngớt của ông làm cho Thẩm Mạt thấy bối
rối.
Cũng may, tổng biên tập của tạp chí Vân Thượng cũng đã tới rồi, sau khi nhìn thấy bức tranh vẽ bóng lưng người phụ nữ một hồi, bèn chắc chắn rằng có thể thuê Thẩm Mạt.
Cho đến lúc này Thẩm Mạt mới thở phào nhẹ nhõm.
Cô có việc làm rồi.
Bọn họ bảo Thẩm Mạt ngồi ở phòng khách, nói rằng đợi lát nữa sẽ thu xếp cô nhậm chức công việc, sau đó ông chủ Lý cùng với tổng biên tập bèn đi ra ngoài.
Thường Thanh không có ở đây, Thẩm Mạt ngồi buồn chán một lúc bèn đi tới bên cửa sổ nhìn đường phố náo nhiệt.
Đối diện là hãng buôn Vĩnh Cửu, hàng nội địa hay hàng ngoại nhập tây dương đều có, lúc này đã gần trưa, trước cửa đã chật cứng người.
Lâu rồi cô chưa nhìn thấy được cảnh tượng náo nhiệt như vậy.
Thẩm Mạt đang muốn nhìn nhiều hơn một chút, chợt phát hiện có một bóng người trong đám đông nhìn rất quen Thẩm Mạt nhìn chằm chằm người thanh niên mặc tây trang và một cô gái mặc âu phục, ánh mắt dần dần lạnh xuống. Đó là em họ của cô, Tương Minh.
måt.
Vẻ ngoài của Tương Minh có phần giống với Thầm Mạt, đôi mắt trong veo, nhìn rất mềm mại, ôn nhu, nhưng chỉ có Thẩm Mạt biết rõ dưới lớp da đẹp đẽ kia là sự bẩn thỉu như thế nào.
Người thanh niên ở đường đối diện dường như cảm nhận được điều gì đó, đột nhiên ngẩng đầu liếc nhìn tòa nhà nhỏ đối diện, sau đó không quay đầu lại.
Tương Minh nhìn chằm chằm Thẩm Mạt đang đứng trước cửa sổ, cho dù cô ở bên kia đường, Thẩm Mạt cũng có thể cảm nhận được sự hung hăng trong mắt hắn ta, làm cô thật sự nổi da gà.
"Mat Mat?"
Một cánh tay ấm áp quàng qua eo sau lưng cô, hơi ấm đột ngột khiến Thẩm Mạt chợt thở phào nhẹ nhõm.
“Nhìn cái gì mà tập trung dữ vậy em?”
Thường Thanh nghiêng người đặt cằm lên vai Thầm Mạt, theo thói quen xoa mông cô vài cái.
“Tương Minh, em họ của em.”
Thầm Mạt không muốn gạt Thường Thanh, cô bị bán cho Lý Chí Cao hoàn toàn chính là do tên này, cô không rõ Thường Thanh biết được bao nhiêu, nhưng tên này chính là ác mộng đối với cô, cô muốn anh biết.
“Thằng cờ hó kia à?”
Thường Thanh nhìn bên kia đường, cửa hãng buôn vẫn đông đúc, nhưng Tương Minh thì đã không còn thấy nữa. “Nó lại làm phiền em hả?”
“Không ạ, chỉ là vô tình gặp mặt thôi.” Thầm Mạt xoa xoa cánh tay, rồi thu mình lại trong vòng tay của Thường
Thanh.
“Đừng sợ, tên nhóc kia chỉ là cái gối thêu hoa (*) mà thôi, hiện tại công việc làm ăn của nó không tốt, đang ở bên cạnh tiểu thư con nhà giàu.”
(*) những người chỉ có hình dáng bên ngoài không có học thức, tài năng hay bản lĩnh gì cả.
Thẩm Mạt khẽ nhướng mày, ở Lý gia 2 năm qua cô đã cùng với nhà dì đoạn tuyệt quan hệ, không biết rằng họ đã bắt đầu suy tàn, lúc cô bị bán đi, dì giống như là bán đổ bán tháo cô đi vậy, giá chỉ có 20 đồng đại dương thôi.
“Mày chính là cái đồ đ** đê tiện, chỉ biết quyến rũ đàn ông mà thôi, không đáng 20 đồng đại dương.”
Đây là lời cuối cùng dì cô nói với cô một ngày trước khi cô bị bán, ánh mắt hằn học đó, cô vẫn không thể quên.
“Có vẻ như anh phải dành chút thời gian để cho chú chó nhỏ kia biết được người đàn ông hiện tại của Mạt Mạt là ai nha.”
Nói xong, Thường Thanh đóng cửa sổ lại, nắm eo Thẩm Mạt ngồi xuống ghế dựa, hôn lên khóe miệng cô.
“Nó biết anh?”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Thẩm Mạt theo bản năng cảm thấy giọng điệu của Thường Thanh rất không tốt, liền đoán rằng giữa anh và Tương Minh đã từng có đu.ng chạm.
“Đâu chỉ quen biết, mấy năm nay nó bị nằm chết dí ở nhà buồn bực không thôi, ha ha ha ...”
Thường Thanh cười rất xấu xa, đôi mắt lấp lánh dưới hàng lông mày rậm khiến trái tim Thẩm Mạt ấm áp như mùa
xuân.
“Anh...anh đánh nó hồi nào dzạ?”
Thẩm Mạt vẫn là nhịn không được hỏi.
“Vài ngày sau khi anh gặp em, là lần đầu tiên anh đánh nó.”
Thường Thanh lại hôn lên môi Thẩm Mạt.
“Lúc đó cha em vừa mới qua đời, nó còn chưa làm gì em, tại sao anh đánh nó?”
“Hôm cha hạ táng, em đau lòng khóc ngất đi, nó đỡ em, nhưng tay chân lại không thành thật.”
Thẩm Mạt đột nhiên ôm lấy Thường Thanh, hai mắt ươn ướt.
Cuối cùng cô mới biết được Tương Minh đã từng ăn hiếp cô hai lần, sau lại mặt mũi bầm tím, cũng không quấy rầy cô nữa, hóa ra không phải do bị dì dạy dỗ, mà là Thường Thanh.
Nhiều năm như vậy, anh vẫn âm thầm coi chừng cô.
“Sau này anh còn đánh nó mấy lần nữa, để ngừa nó không có tâm tư xấu xa đối với em, chỉ là không ngờ tới nó thật sự dùng thủ đoạn để hại em bị bán đi, anh vẫn không có bảo vệ tốt được cho em...”
Vừa nói, Thường Thanh vừa ôm Thẩm Mạt chặt hơn, đầy áy náy.
“Thường Thanh, Lý Chí Cao vẫn luôn buông thả không quan tâm em, có phải cũng là do anh làm cái gì đúng không?”
Đây không phải là chỗ để nói chuyện, nhưng Thẩm Mạt nóng lòng muốn biết, tên Lý Chí Cao kia vừa bệnh hoạn vừa tàn nhẫn, vì sao 2 năm qua chỉ có bạo hành cô 2 lần, dù hắn ta không thể làm nên sự tình gì, trong nhà vẫn có a hoàn bị hắn hành hạ bầm dập.
“Mạt Mạt thật thông minh nha, kỳ thực đến bây giờ Lý Chí Cao vẫn còn tưởng rằng hắn thực sự đem em cho một anh nông dân thuê á.”
Thường Thanh lại bày ra nụ cười giảo hoạt và khinh bỉ đó, Thẩm Mạt chủ động tiến đến choàng tay qua cổ anh, hôn
lai.
Hai người vốn dĩ đang ôm nhau, Thẩm Mạt lại hôn sâu, làm cho Thường Thanh bốc hỏa, một tay anh bắt đầu không đứng đắn, từ bên hông sườn xám xẻ tà chui vào trong.
“Đừng quậy mà, về nhà...”
Cốc cốc!
Có người gõ cửa, Thầm Mạt đỏ mặt đẩy Thường Thanh ra, rồi nhanh chóng chỉnh trang lại quần áo, sợ bị người ta chú
ý.
Dù sao cô là tới phỏng vấn xin việc, không muốn người ta nghĩ cô có hành vi phóng đăng đâu.
Thường Thanh mim cười đi mở cửa, người tới hóa ra là Trình Cảnh Chi.
“Thường Thanh, tôi về trước đây, tối sẽ qua tìm anh nha. Anh nhất định phải dẫn theo phu nhân đó.”
Nói xong Trình Cảnh Chị hướng Thầm Mạt cười ôn hòa, vỗ vai Thường Thanh một lần nữa rồi mới rồi đi.
Thầm Mạt thở phào nhẹ nhõm, cũng may không phải người của tạp chí ảnh, khí nóng trên mặt vẫn còn chưa có hạ xuống.
Hai người lại ngồi một lúc, ông chủ Lý đích thân đi tới.
Ông ta đưa cho Thẩm Mạt một tờ hợp đồng, trong đó bao gồm mức lương, nội dung công việc, và cả một số nội quy đơn giản của công ty.
Thẩm Mạt thấy tiền lương viết là tám đồng đại dương một tháng, cũng không biết nhiều hay ít, nhưng Thường Thanh đã gật đầu với cô.
Ở một thành phố nhỏ như Bành Thành, một tháng 8 đồng đại dương là đã rất nhiều rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro