Thuê Vợ

Chương 30

Lạc Dã Du Phong

2024-08-17 19:15:45

Buổi trưa, hai người đến một tiệm ăn nhỏ ăn cơm, đang dịnh gọi xe kéo thì thấy Tương Minh cùng với cô gái mặc âu phục kia cũng ngồi xe kéo, chạy ngang qua.

“Mạt Mạt, người đàn ông của em có hơi ngứa tay nha, có dám đi theo anh xem thử không?” 200

Thường Thanh thuận tay đón xe, mắt nhìn Thẩm Mạt.

Thẩm Mạt lạnh lùng liếc nhìn chiếc xe kéo mới vừa lướt qua đi xa, không chút do dự nắm lấy tay Thường Thanh, sau đó bọn họ đi theo Tương Minh vào một cái công viên bên hồ.

“Thằng nhóc này đúng là phôi thai xấu xa, còn muốn dùng khuôn mặt đó để lừa gạt cô gái gái nhỏ nhà người ta hả? Xem ông đây làm sao trị mày nhá.”

Ẩn mình sau bức tường cây xanh biếc, Thường Thanh nắm tay Thẩm Mạt, lén lút tiếp cận hai người bọn Tương Minh đang trốn trong góc công viên.

“Em biết không? Một người đàn ông thích một người phụ nữ, biểu hiện trực tiếp nhất là ở đây...”

“A ... Anh hư lắm nha... cứng quá đi... em không muốn sờ nữa ...”

Thầm Mạt ở sau bụi cây nghe thấy cuộc đối thoại giữa người, vẻ mặt có chút cứng ngắc. Tương Minh chính là mặt người dạ thú, mới 14 tuổi đã nhìn lén cô tắm, còn chĩa đồ vật xấu xí kia về phía cô nữa chứ.

Nó nói nó thích cô, nên muốn đè cô.

Khi đó Tương Minh môi hồng răng trắng, đẹp hơn so với bây giờ, nụ cười như gió xuân, gương mặt đó quả thật có thể

lừa tình nha.

Cho nên lúc nó lao vào phòng tắm, dùng gậy thịt còn non nớt đâm loạn xạ trên người cô, cô gần như sợ điên lên.

Nhưng bây giờ nó không có trực tiếp như vậy, mà đã học được lời ngon tiếng ngọt dụ dỗ người ta.

“Ninh Ninh, nếu em sờ anh, anh cũng muốn sờ em, để xme có phải em cũng có thích anh hay không.”

“Đừng

... a... đừng vói vào ..

“Ướt như vậy rồi còn không cho anh vào hả, em không ngứa sao? Anh giúp em gãi ngứa nha.”

“Đừng, sẽ bị nhìn thấy.”

“Nơi đây hẻo lánh, không có ai ở đây, Ninh Ninh ngoan, em xem em ướt đẫm rồi, anh liếm cho em nha...”

“A ... đừng ... a .”

Hai người đã động tình, e rằng sẽ bặp bặp tại công viên luôn á.><

Thường Thanh vạch ra một khe hở, kéo Thẩm Mạt qua cùng nhau xem.

Chỉ thấy Tương Minh đã chui vào dưới váy cô gái, còn có thể nghe được tiếng mo"- mát nhỏ vụn.

Mà cô gái kia thì ngả người ra sau, cổ ngẩng lên, dáng vẻ sống không bằng chết.

Thầm Mạt không chịu nổi mà chọc vào eo Thường Thanh, không biết khi nào anh mới định “chỉnh” Tương Minh đây.

Thường Thanh ghé vào bên tại Thẩm Mạt nói đợi 1 chút, nhân tiện liếm 1 bên thủy tai của cô, khiến cho toàn thân Thẩm Mạt run rẫy, suýt nữa thì làm ra động tĩnh bị lộ.

Một lúc sau, Tương Minh mới thực sự đứng dậy, lấy dương vật hung tợn từ trong quần ra, nhìn về phía giữa hai chân của cô gái.

Cô gái kia còn nghĩ rằng hắn ta sẽ tiếp tục liến cô, nên vẫn ngửa đầu ra sau, hoàn toàn không nhìn thấy phía trước mặt đang diễn ra cái gì.

Tương Minh nở nụ cười dân đăng, hạ người xuống, nhắm quy đầu vào huyệt khẩu đã trơn trượt, rồi đột ngột nhấn người xuống đâm vào.



“Á—“

Cô gái hét lên, lập tức bị Tương Minh bụm miệng lại.

“Em muốn làm cho mọi người đến đây hả? Muốn người ta thấy

em đang bị làm sao?”

Quả nhiên cô gái ngừng la hét, giọng nói nức nở.

“Làm ơn, xin anh, đừng đi vào mà.”

“Ninh Ninh ngoan, anh muốn em là vì anh thích em mà.

Tương Minh lại bắt đầu chen vào, có điều sự căng chặt của gái trinh khiến hắn khó khăn trong việc tiến vào.

Đúng lúc này Thường Thanh đột nhiên lấy áo khoác trùm lên đầu, ở bên tại Thẩm Mạt nói “Nhìn kỹ”, sau đó nhảy ra khỏi hàng rào .

“Tương Minh! Thằng cờ hó thối tha này”

Một tiếng gầm, kèm theo một cú đá.

Chỉ nghe thấy hai tiếng hét, còn có tiếng một người ngã xuống đất.

Thẩm Mạt không có đi ra ngoài, vẫn từ trong khe hở do Thường Thành mở ra hướng bên kia xem, chỉ thấy Tương Minh sắc mặt tái nhợt, ngã trên mặt đất, dương vật đã mềm nhũn thành giống như một con trùng xấu xí, trên mặt đất

còn có một mảnh vết tích do hắn bắn ra.

Cô gái kia nhanh chóng sắp xếp quần áo, nhanh chạy đi xa, cũng không có lời cám ơn nào đối với Thường Thanh cả. Thường Thanh cũng không cần cô ta cảm ơn, chân anh đột nhiên đạp xuống “con sâu” mềm kia.

Tiếng thét chói tai của Tương Minh từ trong cổ họng phát ra, giống như gà bị mắc cổ.

Thẩm Mạt muốn cười, nhưng lại sợ Thường Thanh gặp rắc rối nên không biết có nên đi ra ngoài hay không.

“Chó con, ông nội mới vài ngày không đánh mày mà đã muốn lên trời rồi hả?”

“Đại ca, làm ơn thả tôi ra, chuyện Mạt Mạt bị Lý Chí Cao cho anh nông dân thuê không liên quan đến tôi mà ...”

“Gọi ông nội thằng chóa con, Mạt Mạt là để mày gọi hả? Sau này xem cũng không cho, liếc nhìn cô ấy cũng không được phép, hiểu không?”

Thường Thanh vừa nói vừa dùng chân nghiền thêm vài cái.

Tường Minh đã đau đến kêu không muốn nỗi luôn, nhưng mà hắn không dám chạm vào Thường Thanh.

Thường Thanh đá Tương Minh thêm vài cái nữa, sau đó đi về phía hàng rào, nắm lấy tay Thẩm Mạt, nhanh chóng chạy đi.

Tương Minh đau đến nỗi không đứng dậy được, nhìn thấy người đã đánh mình mấy năm nay hình như qua bên kia để gặp người nào đó, sau đó bước chân liền biến mất.

Cứ như vậy, Tương Minh chống tay trên mặt đất, vịn hàng rào đứng lên, vươn cổ nhìn, chỉ thấy người đàn ông cường tráng đi đến chỗ rẽ, vòng tay ôm ai đó.

Có vẻ là một người phụ nữ, bởi vì hắn nhìn thấy nửa bắp chân mặc quần tất đi lướt ngang qua.

Tương Minh nhớ tới hôm nay hắn nhìn thấy Thẩm Mạt, sau đó bị đánh úp lại, người đàn ông kia nói không được nhìn Thầm Mạt, cho nên...

Tương Minh cảm thấy cái chân nhỏ đó là thuộc về Thẩm Mạt

Ha ha.

Trước mặt hắn thì giả bộ trong sạch thuần khiết, quay đầu thì dụ dỗ đàn ông cuồng dã bên ngoài, 1** không biết đã bị thằng đàn ông kia đ** bao nhiêu lần rồi, mấy năm trước cặp vu" to như vậy, hẳn là bị tên kia nhào nặn nên mới lớn như vậy.

Nhưng mà, hắn cho rằng Thẩm Mạt đã bị cho một người nông dân thuê, sao lại tới thành phố rồi? Hơn nữa còn ăn mặc chỉnh tề?



Quả nhiên, thật là một đồ đê tiện mà, lại dây dưa với gã đàn ông hoang dã đó.

Tương Minh nặng nề nhổ nước bọt, nghe thấy có người tới gần, vội vàng chỉnh trang quần áo thật tốt, thở hổn hển bước đi.

Thường Thanh kéo Thẩm Mạt chạy đến một bụi cây ven hồ thì dừng lại.

Hai má Thẩm Mạt đỏ bừng vì chạy, nhưng cô vẫn không ngừng cười.

Tương Minh vẫn luôn là cơn ác mộng của cô, vừa rồi nhìn thấy hắn bị Thường Thanh đạp như vậy, cô đột nhiên cảm thấy Tương Minh không đáng sợ như vậy. Hắn á? Ở trước mặt người đàn ông của cô chỉ là một đứa “chắt chít” nhỏ

mà thôi.

“Mạt Mạt cười lên thật đẹp.”

Thường Thanh ôm chặt lấy Thẩm Mạt, hôn lên khuôn mặt của cô, Thẩm Mạt vừa cười vừa đẩy anh ra, nhưng sao cũng không đẩy được.

Sau một lúc, cô cảm thấy hơi thở của Thường Thanh nặng nề hơn, vật đàn ông trong đũng quần cũng bắt đầu chĩa vào cô, cứng rắn, cồm cộm.

“Mình về nhà thôi anh.”

Thẩm Mạt cắn môi, cô biết Thường Thanh vừa rồi nhìn “đông cung sống”, cô đoán anh cũng muốn, nhưng bây giờ là ban ngày hơn nữa còn là ở công viên, túm cái váy lại là hỏng có thích hợp nha. (~ V )

“Mạt Mạt, anh muốn em.”

Giọng nói của Thường Thanh hơi run run lên một chút, anh nắm chặt mông của Thẩm Mạt, hung hăng đẩy đẩy eo về phía trước, làm cho toàn thân Thẩm Mạt như muốn hóa mềm thành bùn.

Cô luôn khó từ chối lời cầu hoan của anh, hôm nay sau khi biết những gì anh đã làm trong mấy năm qua, cô lại càng khó từ chối, thậm chí còn nghĩ có thể chủ động thêm vài lần nữa mà hầu hạ anh thật tốt.

Thấy Thẩm Mạt không còn cự tuyệt, Thường Thanh mỉm cười hôn cô, nhấc mông cô lên, nhìn xung quanh, đến chỗ cảnh lá hương bồ (*) dày đặc nhất, đặt Thẩm Mạt lên trên đó.

Thẩm Mạt có chút run rẫy nhìn xung quanh, đối diện bên này là hồ nước gợn sóng, sẽ không có ai đi qua, ngược lại cô sợ sẽ có người tới bên này đi dạo.

Nhưng mà, Thường Thanh đã chui vào sườn xám của cô, cởi tất chân cô ra,

Cô cảm nhận được lưỡi của anh.

Thẩm Mạt khẽ rên rỉ một tiếng, kìm lòng không đậu muốn kẹp chặt hai chân của cô, nhưng Thường Thanh đã đỡ cô, liếm láp, dùng lưỡi trêu chọc phần thịt non giữa khe hở, thỉnh thoảng sẽ tiến vào cửa hang mà khuấy động, chơi đùa.

Cô càng ngày càng ngứa ngáy.

Cũng may, bây giờ Thường Thanh đã nắm bắt được cảm xúc của cô, biết cô muốn, anh nhanh chóng đứng dậy, cắm phân thân cứng rắn của mình vào.

Sườn xám của cô đã bị cởi nút một bên ngực, cách lớp váy lót, anh cắn lấy đầu .

ngực

ở đó.

Hai người cứ như vậy ngồi bên bờ hồ, thân thể dán chặt vào nhau, phập phồng lên xuống.

Tiếng nước yếu ớt của động tác ra ra vào vào, tiếng thở hổn hển cùng với tiếng rên rỉ trầm thấp, hòa vào nhau, dập dềnh ở bên hồ.

***

+ Editor: có những chỗ mình để nguyên suy nghĩ / lời nói tục tĩu luôn của những nhân vật phụ (ví dụ như mẹ con Vương Song Song chửi bới, hay Tương Minh nghĩ ngợi...) vì đó là suy nghĩ và hành động của nhân vật phụ, như vậy mới biểu đạt đúng tính cách của họ. Còn lại khi đoạn H sẽ trau chuốt nhé, mà anh Thanh nhà ta thì cũng thích dirty talk lắm nhá ^

(*) Hương bồ lá hẹp hay còn gọi cỏ nến lá hẹp, bồn bồn, thủy hương, bồ hoàng (danh pháp: Typha angustifolia)[3] là một loài thực vật có hoa trong họ Hương bồ Typhaceae. Loài này được L. mô tả khoa học đầu tiên năm 1753. Cây mọc ở đầm lầy, sống nhiều năm, có thân rễ bò, thân đứng cao 1–2 m. Lá dài 30–60 cm, phẳng, hẹp, rộng 4-10mm, cứng, gốc có bẹ, mọc đối xứng hai bên ôm thân. Hoa cái có lông mảnh trên trụ nhụy dài, có hoa lép, màu vàng nhạt mọc bên trên. Hoa đực có phiến hoa như sợi, thường có 3 nhị, đầu hoa đực hình trụ có màu nâu. Quả bế nhỏ, dài.

Cây thường ra hoa vào tháng 3-7.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Thuê Vợ

Số ký tự: 0