M Hộ Dâm Đãng N...
Lạc Dã Du Phong
2024-08-17 19:15:45
“Cô vừa nói cái gì? Miệng vừa ăn phân à?”
Cái chân dài kia Tưởng Tranh gần hơn một chút, Tưởng Tranh có chút ngốc.
Người đến tham dự tiệc mừng thọ của Phùng gia đều là người có uy tín danh dự, cô ta thấy Thẩm Mạt cũng tới, vốn cảm thấy khó chịu, cho nên mới đến đây vạch trần quá khứ của cô, muốn cho người ta biết người phụ nữ thoạt nhìn đoan trang ôn nhu này, trong xương cốt lại là hồ ly tinh, không biết từng có bao nhiên đàn ông rồi.
Cô ta không nghĩ tới chính là, người phụ nữ xen vào chuyện này là ai? Lại nói ra lời thô bỉ, còn không màng thể diện nâng chân cao như vậy.
Mấu chốt là, mắt thấy cái chân kia sắp đá lên mặt cô ta rồi.
“Tôi chỉ quan tâm chị họ của tôi, không liên quan đến vị tiểu thư này đi.”
Giọng nói của Tưởng Tranh nhỏ đi, dáng vẻ càng thêm mảnh mai. Vốn là thiếu nữ mười sáu mười bảy tuổi, lại di truyền mỹ mạo nhà cô ta, nhìn khiến người ta thương tiếc, hiện tại lộ ra dáng vẻ uất ức, càng thêm chọc nam sĩ xung quanh chú ý.
Chỉ là, Văn Chiêu có phong vị khác lại hấp dẫn ánh mắt của nhiều người hơn, đặc biệt là cái kia chân, thon dài, rắn chắc, thẳng tắp, cứ như vậy treo giữa không trung, vẫn không nhúc nhích, không ít người nhìn mắt đều thẳng.
Văn Chiêu hoàn toàn thờ ơ với cái nhìn xung quanh, mỗi ngày cô ấy đều khiêu vũ cho đàn ông xem, hai cái đùi không biết đã bị bao nhiêu người nhìn thấy rồi, ai mẹ nó để ý.
“Không, rất liên quan đến tôi đó.”
Văn Chiêu co chân, trực tiếp dùng mang giày cao gót đối mặt với Tưởng Tranh.
Hôm nay cô mặc một chiếc sườn xám thêu mẫu đơn màu đen, xẻ tà rất cao, bên trong là tất chân màu đen, cảnh xuân chưa lộ, nhưng đường cong lại nhìn không sót gì.
Nhìn gót giày nhọn, Tưởng Tranh bị dọa nhanh chóng lui về phía sau, nhưng cí chân kia giống như đi theo, không đợi cô ta lui đến khoảng cách an toàn, đế giày đã cốp một tiếng, trực tiếp nện trên cô ta!
Mọi người đều không cảm thấy sức lực mạnh cỡ nào, nhưng Tưởng Tranh lại ngã trên mặt đất, trên trán có thêm dấu đế giày đỏ bừng, nhìn qua vô cùng chật vật.
Xung quanh vang lên tiếng than thở, không ai ngờ, trong tiệc mừng thọ của Phùng gia, lại có người dám đánh, còn là cô gái xinh đẹp như vậy.
Tưởng Tranh lập tức thút thít khóc, như hoa lê dính mưa, thật đáng thương, còn trông mong nhìn về phía Phùng Trân Trân, hy vọng Phùng Trân Trân cứu cô ta.
Nhưng Phùng Trân Trân, lại có chút không kiên nhẫn quay mặt đi.
Cô gái kia xuất sắc như vậy, đương nhiên cô ta đã sớm lưu ý, hơn nữa còn là người phụ nữ của Trình tam gia, Trình tam gia chính là người có quyền thế hơn cha cô ta, người phụ nữ của anh ta, ai dám chọc?
Tưởng Tranh chỉ là con gái của nhân viên tòa thị chính, trong tiệc mừng thọ này, địa vị còn không bằng Thẩm Mạt mà cô ta chán ghét kia, cô ta không đáng để Phùng Trân Trân đắc tội Trình tam gia, hơn nữa, cha biết chút tâm tư của cô ta, tối hôm qua còn giáo huấn cô một trận, bảo cô ta đừng trêu chọc vợ chồng Thường Thanh, cô ta chỉ muốn lợi dụng Tưởng Tranh khiến Thẩm Mạt khó chịu mà thôi.
Tưởng Tranh thấy không ai quan tâm đến mình, khóc càng đáng thương, kết quả cái chân kia lại giơ đến.
“Khóc cái gì mà khóc? Dáng vẻ như vậy là muốn câu dẫn ai? Có biết người khác lộ diện vì cô, cô phải trả giá gì không? Sẽ bị đụ có biết không? Nhưng nói không chừng, âm hộ dâm đãng này của cô đang chờ người ta đụ đó?”
Nói xong, cái chân kia của Văn Chiêu lại đánh lên mặt Tưởng Tranh, nhưng lúc này không phải đánh lên trán, mà là lên mặt.
Thẩm Mạt vừa khiếp sợ vừa buồn cười, cô thật không nghĩ tới Văn Chiêu lại như vậy. Không, cô nên cô gọi cô ấy là nữ hiệp thì đúng hơn, nhưng cô cũng không định khuyên cô ấy.
Lời này của Văn Chiêu không lớn, người của hai bàn gần đó đều có thể nghe thấy, một đám trợn mắt há hốc mồm.
Mà Tưởng Tranh còn sửng sốt hơn bọn họ, đời này cô ta chưa từng nghe thấy có người nói lời thô bỉ hạ lưu với cô ta như vậy, cô ta không biết phải ứng phó thế nào, chỉ có thể ngơ ngác ngồi dưới đất, nhìn cái chân kia cách xa mình.
Cái chân dài kia Tưởng Tranh gần hơn một chút, Tưởng Tranh có chút ngốc.
Người đến tham dự tiệc mừng thọ của Phùng gia đều là người có uy tín danh dự, cô ta thấy Thẩm Mạt cũng tới, vốn cảm thấy khó chịu, cho nên mới đến đây vạch trần quá khứ của cô, muốn cho người ta biết người phụ nữ thoạt nhìn đoan trang ôn nhu này, trong xương cốt lại là hồ ly tinh, không biết từng có bao nhiên đàn ông rồi.
Cô ta không nghĩ tới chính là, người phụ nữ xen vào chuyện này là ai? Lại nói ra lời thô bỉ, còn không màng thể diện nâng chân cao như vậy.
Mấu chốt là, mắt thấy cái chân kia sắp đá lên mặt cô ta rồi.
“Tôi chỉ quan tâm chị họ của tôi, không liên quan đến vị tiểu thư này đi.”
Giọng nói của Tưởng Tranh nhỏ đi, dáng vẻ càng thêm mảnh mai. Vốn là thiếu nữ mười sáu mười bảy tuổi, lại di truyền mỹ mạo nhà cô ta, nhìn khiến người ta thương tiếc, hiện tại lộ ra dáng vẻ uất ức, càng thêm chọc nam sĩ xung quanh chú ý.
Chỉ là, Văn Chiêu có phong vị khác lại hấp dẫn ánh mắt của nhiều người hơn, đặc biệt là cái kia chân, thon dài, rắn chắc, thẳng tắp, cứ như vậy treo giữa không trung, vẫn không nhúc nhích, không ít người nhìn mắt đều thẳng.
Văn Chiêu hoàn toàn thờ ơ với cái nhìn xung quanh, mỗi ngày cô ấy đều khiêu vũ cho đàn ông xem, hai cái đùi không biết đã bị bao nhiêu người nhìn thấy rồi, ai mẹ nó để ý.
“Không, rất liên quan đến tôi đó.”
Văn Chiêu co chân, trực tiếp dùng mang giày cao gót đối mặt với Tưởng Tranh.
Hôm nay cô mặc một chiếc sườn xám thêu mẫu đơn màu đen, xẻ tà rất cao, bên trong là tất chân màu đen, cảnh xuân chưa lộ, nhưng đường cong lại nhìn không sót gì.
Nhìn gót giày nhọn, Tưởng Tranh bị dọa nhanh chóng lui về phía sau, nhưng cí chân kia giống như đi theo, không đợi cô ta lui đến khoảng cách an toàn, đế giày đã cốp một tiếng, trực tiếp nện trên cô ta!
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Mọi người đều không cảm thấy sức lực mạnh cỡ nào, nhưng Tưởng Tranh lại ngã trên mặt đất, trên trán có thêm dấu đế giày đỏ bừng, nhìn qua vô cùng chật vật.
Xung quanh vang lên tiếng than thở, không ai ngờ, trong tiệc mừng thọ của Phùng gia, lại có người dám đánh, còn là cô gái xinh đẹp như vậy.
Tưởng Tranh lập tức thút thít khóc, như hoa lê dính mưa, thật đáng thương, còn trông mong nhìn về phía Phùng Trân Trân, hy vọng Phùng Trân Trân cứu cô ta.
Nhưng Phùng Trân Trân, lại có chút không kiên nhẫn quay mặt đi.
Cô gái kia xuất sắc như vậy, đương nhiên cô ta đã sớm lưu ý, hơn nữa còn là người phụ nữ của Trình tam gia, Trình tam gia chính là người có quyền thế hơn cha cô ta, người phụ nữ của anh ta, ai dám chọc?
Tưởng Tranh chỉ là con gái của nhân viên tòa thị chính, trong tiệc mừng thọ này, địa vị còn không bằng Thẩm Mạt mà cô ta chán ghét kia, cô ta không đáng để Phùng Trân Trân đắc tội Trình tam gia, hơn nữa, cha biết chút tâm tư của cô ta, tối hôm qua còn giáo huấn cô một trận, bảo cô ta đừng trêu chọc vợ chồng Thường Thanh, cô ta chỉ muốn lợi dụng Tưởng Tranh khiến Thẩm Mạt khó chịu mà thôi.
Tưởng Tranh thấy không ai quan tâm đến mình, khóc càng đáng thương, kết quả cái chân kia lại giơ đến.
“Khóc cái gì mà khóc? Dáng vẻ như vậy là muốn câu dẫn ai? Có biết người khác lộ diện vì cô, cô phải trả giá gì không? Sẽ bị đụ có biết không? Nhưng nói không chừng, âm hộ dâm đãng này của cô đang chờ người ta đụ đó?”
Nói xong, cái chân kia của Văn Chiêu lại đánh lên mặt Tưởng Tranh, nhưng lúc này không phải đánh lên trán, mà là lên mặt.
Thẩm Mạt vừa khiếp sợ vừa buồn cười, cô thật không nghĩ tới Văn Chiêu lại như vậy. Không, cô nên cô gọi cô ấy là nữ hiệp thì đúng hơn, nhưng cô cũng không định khuyên cô ấy.
Lời này của Văn Chiêu không lớn, người của hai bàn gần đó đều có thể nghe thấy, một đám trợn mắt há hốc mồm.
Mà Tưởng Tranh còn sửng sốt hơn bọn họ, đời này cô ta chưa từng nghe thấy có người nói lời thô bỉ hạ lưu với cô ta như vậy, cô ta không biết phải ứng phó thế nào, chỉ có thể ngơ ngác ngồi dưới đất, nhìn cái chân kia cách xa mình.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro