Chị Họ Mang Tha...
Lạc Dã Du Phong
2024-08-17 19:15:45
Thẩm Mạt thu hồi tầm mắt, nụ cười trên mặt chưa từng biến mất, tiếp tục cùng Thường Thanh đi đến trước mặt Phùng gia mà Thường Thanh vẫn hay nói, nói vài câu chúc thọ, sau đó Thường Thanh tặng quà.
Món quà này là lần trước Thường Thanh đến Thiên Tân đặt mua, không tính quý trọng, nhưng hiếm lạ, đều là chút trò chơi mới mẻ ở Tây Dương, Thường Thanh nói Phùng gia thích thứ này.
Nhìn người đàn ông trung niên nở nụ cười, một thân áo dài bằng lụa, mang theo uy nghiêm, lại không khiến người ta cảm thấy cao không thể với đến, có lẽ đây là một trong những nguyên nhân Thường Thanh nguyện ý nhập đầu dưới trướng người này.
Hiếm có chính là, Phùng gia cũng hỏi thăm Thẩm Mạt.
“Nghe nói là con gái của tiên sinh Thẩm Hồng Trình, thảo nào lại mang theo cổ hương khí, thằng nhóc Thường Thanh tinày chiếm được tiện nghi lớn rồi, chờ hai người sinh con, tôi nhất định sẽ cho đứa trẻ một cái hồng bao lớn!”
Thẩm Mạt không chối từ, nói cảm ơn Phùng gia, sau đó vui vẻ được Thường Thanh đưa tới bàn ăn nghỉ ngơi.
Rất nhanh Trình Cảnh Chi và Phùng gia cũng hàn huyên vài câu, lại đến bàn này của Thường Thanh, Văn Chiêu ngồi bên cạnh Thẩm Mạt, còn nhìn chằm chằm Thẩm Mạt nhìn lúc.
Thẩm Mạt cảm thấy mới lạ, Văn Chiêu ở trong đám người cực kỳ bắt mắt, còn cô thuộc về loại người nhìn qua sẽ không thấy, hiện tại tại sao Văn Chiêu lại đánh giá cô?
Hai người đàn ông nói chuyện, Văn Chiêu cũng chủ động nói chuyện với Thẩm Mạt.
“Tôi và Thường Thanh đã giao thủ với nhau, tôi không đánh lại anh ta, anh ta giống như một con sói vậy, nhưng tôi không ngờ, vợ của con sói này lại là người như cô.”
Thẩm Mạt cũng đánh giá Văn Chiêu trên dưới một phen, cuối cùng cũng biết được nguyên nhân chính, vì sao nhìn qua khí chất của Văn Chiêu lại không giống những cô gái khác rồi.
Nhìn kỹ, mặc dù Văn Chiêu cao gầy mảnh khảnh, lại rất rắn chắc, nghe cô ấy nói, cô ấy đã từng giao thủ với Thường Thanh?
Đây đâu phải vũ nữ, sợ là võ nữ đi...
“Tôi là loại người nào? Giống cừu con?”
Thẩm Mạt buồn cười, có đôi khi cô cũng cảm thấy Thường Thanh giống một con sói, thì ra không phải một mình cô nghĩ như vậy, mà Thường Thanh lại nói mình là chó, còn nói cô cũng vậy...
Văn Chiêu nhìn ý cười bên khóe miệng Thẩm Mạt, cũng cong đôi mắt.
Thẩm Mạt bị nụ cười của cô ấy làm cho kinh diễm, thật đẹp.
“Mạt Mạt, anh và tam gia có chút chuyện phải ra bên ngoài, em đừng loạn đi, muốn đi ra ngoài phải để Văn Chiêu đi cùng em, biết không?”
Thường Thanh nhìn Thẩm Mạt, dáng vẻ răn dạy, nhưng gương mặt kia nhìn thế nào cũng giống như đang nhịn cười.
Thẩm Mạt tùy tay nhéo anh một cái.
“Văn Chiêu là người anh có thể tùy tiện sai sử sao? Có chuyện gì anh cứ bận đi, em sẽ nói chuyện với Văn Chiêu nói.”
“Ừm, Tiểu Chiêu chăm sóc Thẩm Mạt một chút nhé, tôi đi rất nhanh sẽ trở lại.”
Trình Cảnh Chi gật đầu với Văn Chiêu, sau đó cùng Thường Thanh đi ra ngoài.
Thẩm Mạt lại phát hiện lúc Thường Thanh ra cửa, vẻ mặt đột nhiên trở nên nghiêm túc, tầm mắt nhìn về phía bàn của Phùng Trân Trân.
Xem ra đang cảnh cáo Phùng Trân Trân, Thẩm Mạt nghĩ thầm, nhưng cô đang định tiếp tục nói chuyện phiếm với Văn Chiêu, lại nghe thấy một giọng nói mềm mại vang lên bên cạnh cô.
“Chị họ mang thai sao? Là con của tiên sinh nào vậy?”
Giọng nói dễ nghe như vậy, lại có thể nói ra lời độc ác này, cũng khó trách Phùng Trân Trân lại chơi cùng cô ta.
Xung quanh không ít người kinh ngạc nhìn về phía này.
Thẩm Mạt không quan tâm để cô ta, nhưng Văn Chiêu lại nhìn về phía thiếu nữ xinh đẹp cách đó không.
“Cô nói chuyện với ai vậy?”
Văn Chiêu đứng lên, cao hơn Tưởng Tranh nửa cái đầu.
Nhìn khuôn mặt lãnh diễm và ánh mắt sắc bén kiêu căng của Văn Chiêu, Tưởng Tranh hơi co rúm lại, nhưng vẫn tiếp tục giả mềm mauh, chỉ vào Thẩm Mạt nói, “Tôi nói chị họ Thẩm Mạt của tôi, không phải nửa năm trước bị người nhà quê mua sao, cho nên tôi...”
Một cái chân dài rắn chắc đột nhiên đá ngang trước mặt Tưởng Tranh...
Món quà này là lần trước Thường Thanh đến Thiên Tân đặt mua, không tính quý trọng, nhưng hiếm lạ, đều là chút trò chơi mới mẻ ở Tây Dương, Thường Thanh nói Phùng gia thích thứ này.
Nhìn người đàn ông trung niên nở nụ cười, một thân áo dài bằng lụa, mang theo uy nghiêm, lại không khiến người ta cảm thấy cao không thể với đến, có lẽ đây là một trong những nguyên nhân Thường Thanh nguyện ý nhập đầu dưới trướng người này.
Hiếm có chính là, Phùng gia cũng hỏi thăm Thẩm Mạt.
“Nghe nói là con gái của tiên sinh Thẩm Hồng Trình, thảo nào lại mang theo cổ hương khí, thằng nhóc Thường Thanh tinày chiếm được tiện nghi lớn rồi, chờ hai người sinh con, tôi nhất định sẽ cho đứa trẻ một cái hồng bao lớn!”
Thẩm Mạt không chối từ, nói cảm ơn Phùng gia, sau đó vui vẻ được Thường Thanh đưa tới bàn ăn nghỉ ngơi.
Rất nhanh Trình Cảnh Chi và Phùng gia cũng hàn huyên vài câu, lại đến bàn này của Thường Thanh, Văn Chiêu ngồi bên cạnh Thẩm Mạt, còn nhìn chằm chằm Thẩm Mạt nhìn lúc.
Thẩm Mạt cảm thấy mới lạ, Văn Chiêu ở trong đám người cực kỳ bắt mắt, còn cô thuộc về loại người nhìn qua sẽ không thấy, hiện tại tại sao Văn Chiêu lại đánh giá cô?
Hai người đàn ông nói chuyện, Văn Chiêu cũng chủ động nói chuyện với Thẩm Mạt.
“Tôi và Thường Thanh đã giao thủ với nhau, tôi không đánh lại anh ta, anh ta giống như một con sói vậy, nhưng tôi không ngờ, vợ của con sói này lại là người như cô.”
Thẩm Mạt cũng đánh giá Văn Chiêu trên dưới một phen, cuối cùng cũng biết được nguyên nhân chính, vì sao nhìn qua khí chất của Văn Chiêu lại không giống những cô gái khác rồi.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nhìn kỹ, mặc dù Văn Chiêu cao gầy mảnh khảnh, lại rất rắn chắc, nghe cô ấy nói, cô ấy đã từng giao thủ với Thường Thanh?
Đây đâu phải vũ nữ, sợ là võ nữ đi...
“Tôi là loại người nào? Giống cừu con?”
Thẩm Mạt buồn cười, có đôi khi cô cũng cảm thấy Thường Thanh giống một con sói, thì ra không phải một mình cô nghĩ như vậy, mà Thường Thanh lại nói mình là chó, còn nói cô cũng vậy...
Văn Chiêu nhìn ý cười bên khóe miệng Thẩm Mạt, cũng cong đôi mắt.
Thẩm Mạt bị nụ cười của cô ấy làm cho kinh diễm, thật đẹp.
“Mạt Mạt, anh và tam gia có chút chuyện phải ra bên ngoài, em đừng loạn đi, muốn đi ra ngoài phải để Văn Chiêu đi cùng em, biết không?”
Thường Thanh nhìn Thẩm Mạt, dáng vẻ răn dạy, nhưng gương mặt kia nhìn thế nào cũng giống như đang nhịn cười.
Thẩm Mạt tùy tay nhéo anh một cái.
“Văn Chiêu là người anh có thể tùy tiện sai sử sao? Có chuyện gì anh cứ bận đi, em sẽ nói chuyện với Văn Chiêu nói.”
“Ừm, Tiểu Chiêu chăm sóc Thẩm Mạt một chút nhé, tôi đi rất nhanh sẽ trở lại.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Trình Cảnh Chi gật đầu với Văn Chiêu, sau đó cùng Thường Thanh đi ra ngoài.
Thẩm Mạt lại phát hiện lúc Thường Thanh ra cửa, vẻ mặt đột nhiên trở nên nghiêm túc, tầm mắt nhìn về phía bàn của Phùng Trân Trân.
Xem ra đang cảnh cáo Phùng Trân Trân, Thẩm Mạt nghĩ thầm, nhưng cô đang định tiếp tục nói chuyện phiếm với Văn Chiêu, lại nghe thấy một giọng nói mềm mại vang lên bên cạnh cô.
“Chị họ mang thai sao? Là con của tiên sinh nào vậy?”
Giọng nói dễ nghe như vậy, lại có thể nói ra lời độc ác này, cũng khó trách Phùng Trân Trân lại chơi cùng cô ta.
Xung quanh không ít người kinh ngạc nhìn về phía này.
Thẩm Mạt không quan tâm để cô ta, nhưng Văn Chiêu lại nhìn về phía thiếu nữ xinh đẹp cách đó không.
“Cô nói chuyện với ai vậy?”
Văn Chiêu đứng lên, cao hơn Tưởng Tranh nửa cái đầu.
Nhìn khuôn mặt lãnh diễm và ánh mắt sắc bén kiêu căng của Văn Chiêu, Tưởng Tranh hơi co rúm lại, nhưng vẫn tiếp tục giả mềm mauh, chỉ vào Thẩm Mạt nói, “Tôi nói chị họ Thẩm Mạt của tôi, không phải nửa năm trước bị người nhà quê mua sao, cho nên tôi...”
Một cái chân dài rắn chắc đột nhiên đá ngang trước mặt Tưởng Tranh...
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro