Người Phụ Nữ Củ...
Lạc Dã Du Phong
2024-08-17 19:15:45
Theo thời tiết dần lạnh đi, bụng của Thẩm Mạt cũng càng lúc càng lớn, ban đầu mặc váy áo trước kia là được, hiện tại eo váy phải nới rộng mấy tấc mới thoải mái.
Đến ngày Phùng gia mở tiệc mừng thọ, bụng của Thẩm Mạt đã lộ ra rõ ràng.
Cũng may thời tiết chưa đến ngày đông giá rét, Thẩm Mạt mặc áo váy, cũng không có vẻ mập mạp, khuôn mặt vốn lạnh nhạt, càng thêm tươi đẹp.
Dinh thự của Phùng gia ở gần hoàng thành cũ, Thường Thanh mượn ô tô của cửa hàng, Tam Oa lái xe, từ ngoại ô phía tây chạy đến.
lần nữa nhìn thấy Tam Oa, Thẩm Mạt đột nhiên nghĩ đến, cô đã quên mất một chuyện.
Lần đó chị họ Đào của Tam Oa tới tìm cô phiền toái, rốt cuộc là ai sai sử?
Việc này Thường Thanh không nói với cô, hai tháng này cô sống quá ngọt ngào, cũng không nhớ tới hỏi.
Chờ bọn họ xuống xe, Thẩm Mạt lặng lẽ kéo kéo ống tay áo của Thường Thanh.
“Chuyện của Mã Xuân Đào có kết luận gì chưa?”
“Một tháng trước cô ta bị đưa đến Sơn Tây rồi, anh không nói với em sao?” Thường Thanh bày ra dáng vẻ kinh ngạc, ngay sau đó gõ đầu mình.
“Lúc đầu cô ta nói muốn đến nhà anh làm giúp việc, là bị Phùng Trân Trân xúi giục, sau lần đó, ban đêm có người đàn ông đến tìm cô ta, cho cô ta tiền, để cô ta đi làm, cô ta không biết người đàn ông kia là ai, chỉ nói vóc dáng người kia trung đẳng, hơi gầy, dưới nách có bướu thịt nhỏ. Chuyện không hoàn thành, người đàn ông kia cũng không đi tìm cô ta nữa, bọn anh đợi mấy ngày, thấy manh mối chặt đứt, nên đã tống cô ta đến Sơn Tây.”
Nhắc tới việc này, Thường Thanh cũng có chút phiền, có người muốn hại Mạt Mạt của anh, nhưng đến bây giờ anh vẫn không bắt được người, giống như trên đầu treo một thanh kiếm, không biết lúc nào sẽ rơi xuống.
Nơi này không phải nơi nói chuyện này, mới đi vào viện huy hoàng kia, Thẩm Mạt đã nhìn thấy Trình tam gia.
Xác thực mà nói, là nhìn thấy người phụ nữ bên cạnh Trình tam gia.
Cô ấy cao gầy, thẳng tắp, trắng nõn, một đôi mắt phượng hơi nhướng lên, ngũ quan cực kỳ xinh đẹp, lạii mang theo một cỗ ngạo khí phát ra từ trong xương cốt, khiến người ta thưởng thức, nhưng lại không quá thân cận.
Tóm lại, không hề có hơi thở phong trần.
Thấy Thường Thanh tới, Trình Cảnh Chi nhìn qua, khẽ cười với vợ chồng hai người.
“Chúc mừng hai vị.”
“Chuyện vui này đã qua hơn một tháng rồi, có phải anh chúc mừng hơi muộn không?” Thường Thanh cười ôm Thẩm Mạt, cũng gật đầy với Văn Chiêu đối diện.
Thẩm Mạt lại hào phóng vươn tay, “Tôi là Thẩm Mạt, là vợ của Thường Thanh, xin chào.”
Văn Chiêu vẫn luôn nhìn Thẩm Mạt, ánh mắt mang theo vài phần xem kỹ, nhưng vẫn vươn tay, bắt tay với Thẩm Mạt.
“Xin chào, tôi là Văn Chiêu.”
Giọng nói của Văn Chiêu hơi thấp, có chút khàn khàn, cho dù trong lời nói không có độ ấm, nhưng vẫn mê người như lông chim lướt qua trong lòng.
Mặc dù Thẩm Mạt là phụ nữ, nhưng cũng cảm thấy cô gái như vậy rất khó kháng cự, cũng khó trách Trình tam gia thích cô ấy, ngay cả trường hợp này cũng không mang theo phu nhân, lại mang theo cô ấy.
Nhân hôm nay là ngày mừng thọ của Phùng gia, bọn họ cũng không tiện ở trước cửa nói chuyện với nhau, liền cùng nhau đi vào chính sảnh, mừng thọ Phùng gia.
Bên ngoài tòa dinh thự này nhìn rất khí khái, nhưng trang trí bên trong lại không giống kiểu Trung Quốc, trên đỉnh nhà đại sảnh treo một chiếc đèn rất lớn, chính là dùng điện, mấy chục bóng đèn chiếu đại sảnh sáng như ban ngày.
Trong đại sảnh đã có không ít người đến, tặng quà mừng thọ cho Phùng gia, sau đó tốp năm tốp ba tụ tập một chỗ nói chuyện.
Thẩm Mạt khoác tay Thường Thanh vào cửa, liền phát hiện có một ánh mắt sắc bén đang nhìn thẳng vào mình.
Thẩm Mạt hơi ghé mắt, nhìn thấy Phùng Trân Trân trang điểm tỏa ra hào quang, mà bên cạnh cô ta là một thiếu nữ mềm mại, chính là em gái của Tưởng Minh, Tưởng Tranh.
Đến ngày Phùng gia mở tiệc mừng thọ, bụng của Thẩm Mạt đã lộ ra rõ ràng.
Cũng may thời tiết chưa đến ngày đông giá rét, Thẩm Mạt mặc áo váy, cũng không có vẻ mập mạp, khuôn mặt vốn lạnh nhạt, càng thêm tươi đẹp.
Dinh thự của Phùng gia ở gần hoàng thành cũ, Thường Thanh mượn ô tô của cửa hàng, Tam Oa lái xe, từ ngoại ô phía tây chạy đến.
lần nữa nhìn thấy Tam Oa, Thẩm Mạt đột nhiên nghĩ đến, cô đã quên mất một chuyện.
Lần đó chị họ Đào của Tam Oa tới tìm cô phiền toái, rốt cuộc là ai sai sử?
Việc này Thường Thanh không nói với cô, hai tháng này cô sống quá ngọt ngào, cũng không nhớ tới hỏi.
Chờ bọn họ xuống xe, Thẩm Mạt lặng lẽ kéo kéo ống tay áo của Thường Thanh.
“Chuyện của Mã Xuân Đào có kết luận gì chưa?”
“Một tháng trước cô ta bị đưa đến Sơn Tây rồi, anh không nói với em sao?” Thường Thanh bày ra dáng vẻ kinh ngạc, ngay sau đó gõ đầu mình.
“Lúc đầu cô ta nói muốn đến nhà anh làm giúp việc, là bị Phùng Trân Trân xúi giục, sau lần đó, ban đêm có người đàn ông đến tìm cô ta, cho cô ta tiền, để cô ta đi làm, cô ta không biết người đàn ông kia là ai, chỉ nói vóc dáng người kia trung đẳng, hơi gầy, dưới nách có bướu thịt nhỏ. Chuyện không hoàn thành, người đàn ông kia cũng không đi tìm cô ta nữa, bọn anh đợi mấy ngày, thấy manh mối chặt đứt, nên đã tống cô ta đến Sơn Tây.”
Nhắc tới việc này, Thường Thanh cũng có chút phiền, có người muốn hại Mạt Mạt của anh, nhưng đến bây giờ anh vẫn không bắt được người, giống như trên đầu treo một thanh kiếm, không biết lúc nào sẽ rơi xuống.
Nơi này không phải nơi nói chuyện này, mới đi vào viện huy hoàng kia, Thẩm Mạt đã nhìn thấy Trình tam gia.
Xác thực mà nói, là nhìn thấy người phụ nữ bên cạnh Trình tam gia.
Cô ấy cao gầy, thẳng tắp, trắng nõn, một đôi mắt phượng hơi nhướng lên, ngũ quan cực kỳ xinh đẹp, lạii mang theo một cỗ ngạo khí phát ra từ trong xương cốt, khiến người ta thưởng thức, nhưng lại không quá thân cận.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tóm lại, không hề có hơi thở phong trần.
Thấy Thường Thanh tới, Trình Cảnh Chi nhìn qua, khẽ cười với vợ chồng hai người.
“Chúc mừng hai vị.”
“Chuyện vui này đã qua hơn một tháng rồi, có phải anh chúc mừng hơi muộn không?” Thường Thanh cười ôm Thẩm Mạt, cũng gật đầy với Văn Chiêu đối diện.
Thẩm Mạt lại hào phóng vươn tay, “Tôi là Thẩm Mạt, là vợ của Thường Thanh, xin chào.”
Văn Chiêu vẫn luôn nhìn Thẩm Mạt, ánh mắt mang theo vài phần xem kỹ, nhưng vẫn vươn tay, bắt tay với Thẩm Mạt.
“Xin chào, tôi là Văn Chiêu.”
Giọng nói của Văn Chiêu hơi thấp, có chút khàn khàn, cho dù trong lời nói không có độ ấm, nhưng vẫn mê người như lông chim lướt qua trong lòng.
Mặc dù Thẩm Mạt là phụ nữ, nhưng cũng cảm thấy cô gái như vậy rất khó kháng cự, cũng khó trách Trình tam gia thích cô ấy, ngay cả trường hợp này cũng không mang theo phu nhân, lại mang theo cô ấy.
Nhân hôm nay là ngày mừng thọ của Phùng gia, bọn họ cũng không tiện ở trước cửa nói chuyện với nhau, liền cùng nhau đi vào chính sảnh, mừng thọ Phùng gia.
Bên ngoài tòa dinh thự này nhìn rất khí khái, nhưng trang trí bên trong lại không giống kiểu Trung Quốc, trên đỉnh nhà đại sảnh treo một chiếc đèn rất lớn, chính là dùng điện, mấy chục bóng đèn chiếu đại sảnh sáng như ban ngày.
Trong đại sảnh đã có không ít người đến, tặng quà mừng thọ cho Phùng gia, sau đó tốp năm tốp ba tụ tập một chỗ nói chuyện.
Thẩm Mạt khoác tay Thường Thanh vào cửa, liền phát hiện có một ánh mắt sắc bén đang nhìn thẳng vào mình.
Thẩm Mạt hơi ghé mắt, nhìn thấy Phùng Trân Trân trang điểm tỏa ra hào quang, mà bên cạnh cô ta là một thiếu nữ mềm mại, chính là em gái của Tưởng Minh, Tưởng Tranh.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro