Sợ Là Ngày Nào...
Lạc Dã Du Phong
2024-08-17 19:15:45
“Được, một mình chị cũng không xách được nhiều như vậy, chị cầm năm đồng đại dương này, đến Hồ Quang Sơn Sắc gọi chút rượu và thức ăn đến, còn lại chị cứ giữ là được.”
Thường Thanh móc năm đồng bạc từ trong túi ra đưa cho chị dâu Trần, lúc này chân chị dâu Trần không mềm nữa, vẻ mặt tươi cười đi ra cửa.
Thẩm Mạt muốn hỏi Thường Thanh một chút, sao anh lại về đúng lúc, giống như làm anh hùng cứu mỹ nhân vậy.
Đương nhiên, hai người trèo tường kia, cho dù Thường Thanh không về, bọn họ cũng không trèo vào được.
Có lẽ ở chung lâu rồi, tâm linh tương thông, Thường Thanh kéo Thẩm Mạt đi vào nội viện, liền nói chuyện này.
“Anh vừa xuống xe lửa đã bị Phùng gia gọi đi, chuyện làm ăn của anh và Trình tam gia có chút khớp nối cần hỏi, nhưng anh còn chưa nói xong, Tam Oa đã chạy tới nói trong nhà xảy ra chuyện, người nhà họ Lý đánh tới cửa muốn cướp người, anh liền anh chóng dẫn người đến đây, cũng không không về muộn, hai tên muốn trèo tường vào kia đúng là tìm chết, nhưng Mạt Mạt, em khiến anh phải lau mắt mà nhìn đó, người kia bị em chọc mù mắt rồi, em biết không?”
“A? Mù?”
Thẩm Mạt kinh ngạc, nhưng Thường Thanh nhìn ra, trong mắt cô gái nhỏ này lộ ra ý cười, còn không biết đang vui vẻ thế nào đâu.
“Không phải là sao? Mù, anh nhìn thấy tròng mắt người kia bị phá, đầu ngón tay đều là máu, rất dọa người...”
Thường Thanh cố ý nói ghê tởm, lại thấy khóe miệng Thẩm Mạt cong lên.
Quả nhiên, đã bị anh dạy hư.
Giữa trưa, đám người tụ tập quanh cái bàn dưới tàng cây ăn, đồ ăn của Hồ Quang Sơn Sắc rất không tồi, xhị dâu Trần còn mua mấy món thanh đạm cho Thẩm Mạt ăn, những người khác ăn thịt dê vừa nóng vừa cay, uống rượu cao lương, không ngừng chúc mừng Thường Thanh và Thẩm Mạt.
Thường Thanh và Thẩm Mạt vẫn luôn thất thần, hai người kề sát nhau, bàn tay của Thường Thanh không ngừng di chuyển trên đùi của Thẩm Mạt, còn thường xuyên cọ vào phía trong.
Vừa rồi gặp mặt, hai người đã khát vọng lẫn nhau, lại chậm chạp không thể giải khát, Thường Thanh không nhịn được, Thẩm Mạt cũng không tốt hơn anh bao nhiêu.
Người trẻ tuổi cãi nhau ầm ĩ, không khỏi lung tung rối loạn, Tam Oa uống rượu, không cẩn thận đụng rơi túi tiền của một thanh niên trắng nõn tên là Hồ Thành Viễn bên cạnh, Hồ Thành Viễn cúi xuống bàn nhặt, kết quả nhìn thấy bàn tay không thành thật của Thường Thanh đã sờ vào váy của Thẩm Mạt, mặc dù không nhìn rõ lắm, nhưng trên váy khé động, cậu ta lập tức biết họ đang làm gì.
Bỗng nhiên, cậu ta có chút không ngờ.
Cô gái trước mặt đoan trang hiền thục như vậy, thế mà vụng trộm...
Dưới háng nóng lên, Hồ Thành Viên có chút không được tự nhiên từ dưới bàn ngẩng đầu lên, bắt lấy chén rượu rót vào trong miệng Tam Oa, nhưng dư quang khóe mắt lại liếc về phía cô gái lịch sự văn nhã đang ngồi đối diện cùng bữa.
Ôn nhu xinh đẹp, châu tròn ngọc sáng, còn là tiểu thư nhà giàu xuất thân thư hương thế gia.
Nhưng có khả năng cởi quần áo chính là một dâm phụ.
Thảo nào anh Thường Thanh lại nhớ nhùng cô, vì cô mà năm năm chưa từng chạm vào người phụ nữ khác, nếu là cậu ta... một khi bắt được cô đến tay, sợ là mỗi ngày đều muốn chết trên người cô.
Tưởng tượng đến dáng vẻ Thẩm Mạt cởi hết nằm trên giường, Hồ Thành Viễn càng cảm thấy khó nhịn, không rót cho Tam Oa nữa, mà rót cho mình, một hơi cạn sạch...
Thẩm Mạt đã mang thai, lúc này bụng nhỏ hơi phồng lên, đồ ăn ngày thường do chị dâu Trần điều dưỡng, một chút cũng không mập, làn da càng ngày càng trắng nõn tinh tế, khiến người ta nhìn mà muốn cắn một ngụm.
Thường Thanh cực lực khắc chế, lại không biết, mỹ vị của anh, cũng sẽ lọt vào mắt của người khác.
Trận rượu này, từ giữa trưa uống đến hoàng hôn, thậm chí chị dâu Trần còn tự mình xuống bếp làm vài món thức ăn, có mấy người say bất tỉnh nhân sự, được người ta cõng đi.
Thường Thanh móc năm đồng bạc từ trong túi ra đưa cho chị dâu Trần, lúc này chân chị dâu Trần không mềm nữa, vẻ mặt tươi cười đi ra cửa.
Thẩm Mạt muốn hỏi Thường Thanh một chút, sao anh lại về đúng lúc, giống như làm anh hùng cứu mỹ nhân vậy.
Đương nhiên, hai người trèo tường kia, cho dù Thường Thanh không về, bọn họ cũng không trèo vào được.
Có lẽ ở chung lâu rồi, tâm linh tương thông, Thường Thanh kéo Thẩm Mạt đi vào nội viện, liền nói chuyện này.
“Anh vừa xuống xe lửa đã bị Phùng gia gọi đi, chuyện làm ăn của anh và Trình tam gia có chút khớp nối cần hỏi, nhưng anh còn chưa nói xong, Tam Oa đã chạy tới nói trong nhà xảy ra chuyện, người nhà họ Lý đánh tới cửa muốn cướp người, anh liền anh chóng dẫn người đến đây, cũng không không về muộn, hai tên muốn trèo tường vào kia đúng là tìm chết, nhưng Mạt Mạt, em khiến anh phải lau mắt mà nhìn đó, người kia bị em chọc mù mắt rồi, em biết không?”
“A? Mù?”
Thẩm Mạt kinh ngạc, nhưng Thường Thanh nhìn ra, trong mắt cô gái nhỏ này lộ ra ý cười, còn không biết đang vui vẻ thế nào đâu.
“Không phải là sao? Mù, anh nhìn thấy tròng mắt người kia bị phá, đầu ngón tay đều là máu, rất dọa người...”
Thường Thanh cố ý nói ghê tởm, lại thấy khóe miệng Thẩm Mạt cong lên.
Quả nhiên, đã bị anh dạy hư.
Giữa trưa, đám người tụ tập quanh cái bàn dưới tàng cây ăn, đồ ăn của Hồ Quang Sơn Sắc rất không tồi, xhị dâu Trần còn mua mấy món thanh đạm cho Thẩm Mạt ăn, những người khác ăn thịt dê vừa nóng vừa cay, uống rượu cao lương, không ngừng chúc mừng Thường Thanh và Thẩm Mạt.
Thường Thanh và Thẩm Mạt vẫn luôn thất thần, hai người kề sát nhau, bàn tay của Thường Thanh không ngừng di chuyển trên đùi của Thẩm Mạt, còn thường xuyên cọ vào phía trong.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Vừa rồi gặp mặt, hai người đã khát vọng lẫn nhau, lại chậm chạp không thể giải khát, Thường Thanh không nhịn được, Thẩm Mạt cũng không tốt hơn anh bao nhiêu.
Người trẻ tuổi cãi nhau ầm ĩ, không khỏi lung tung rối loạn, Tam Oa uống rượu, không cẩn thận đụng rơi túi tiền của một thanh niên trắng nõn tên là Hồ Thành Viễn bên cạnh, Hồ Thành Viễn cúi xuống bàn nhặt, kết quả nhìn thấy bàn tay không thành thật của Thường Thanh đã sờ vào váy của Thẩm Mạt, mặc dù không nhìn rõ lắm, nhưng trên váy khé động, cậu ta lập tức biết họ đang làm gì.
Bỗng nhiên, cậu ta có chút không ngờ.
Cô gái trước mặt đoan trang hiền thục như vậy, thế mà vụng trộm...
Dưới háng nóng lên, Hồ Thành Viên có chút không được tự nhiên từ dưới bàn ngẩng đầu lên, bắt lấy chén rượu rót vào trong miệng Tam Oa, nhưng dư quang khóe mắt lại liếc về phía cô gái lịch sự văn nhã đang ngồi đối diện cùng bữa.
Ôn nhu xinh đẹp, châu tròn ngọc sáng, còn là tiểu thư nhà giàu xuất thân thư hương thế gia.
Nhưng có khả năng cởi quần áo chính là một dâm phụ.
Thảo nào anh Thường Thanh lại nhớ nhùng cô, vì cô mà năm năm chưa từng chạm vào người phụ nữ khác, nếu là cậu ta... một khi bắt được cô đến tay, sợ là mỗi ngày đều muốn chết trên người cô.
Tưởng tượng đến dáng vẻ Thẩm Mạt cởi hết nằm trên giường, Hồ Thành Viễn càng cảm thấy khó nhịn, không rót cho Tam Oa nữa, mà rót cho mình, một hơi cạn sạch...
Thẩm Mạt đã mang thai, lúc này bụng nhỏ hơi phồng lên, đồ ăn ngày thường do chị dâu Trần điều dưỡng, một chút cũng không mập, làn da càng ngày càng trắng nõn tinh tế, khiến người ta nhìn mà muốn cắn một ngụm.
Thường Thanh cực lực khắc chế, lại không biết, mỹ vị của anh, cũng sẽ lọt vào mắt của người khác.
Trận rượu này, từ giữa trưa uống đến hoàng hôn, thậm chí chị dâu Trần còn tự mình xuống bếp làm vài món thức ăn, có mấy người say bất tỉnh nhân sự, được người ta cõng đi.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro