Thượng Thần Xin Nhẹ Chút - Lạc Bối Bối

Chương 32

Lạc Bối Bối

2025-03-11 04:20:26

"Chỉ có thế?" Ta ngơ ngác chớp mắt hỏi hắn."Chỉ có thế."Hắn cười một cái rồi véo má ta: "Nàng nghĩ là gì?"Thân thế của ta lại đơn giản như vậy sao?Trên trời dưới đất sao chưa từng nghe nói có thần tiên loài rắn có tu vi rất cao, dung mạo tuấn mỹ?"Nói lại, sao nàng lại lẻn ra?"Hắn đánh vỡ dòng suy nghĩ của ta, mở miệng: "Lão Quân không canh chừng nàng à?"Ta cười hì hì: "Vết thương trên người ta hiện đã đỡ hơn nhiều, Lão Quân giữ không được ta.""Hiện nay thế cục rung chuyển, đại chiến Ma tộc với Thiên tộc vô cùng căng thẳng, nàng đừng chạy lung tung, ngoan ngoan ở trong cung của nàng, hiểu chưa?"Ta ngoài mặt gật đầu: "Hiểu rồi."Trong lòng lại tính toán còn phải đến chỗ Gia Luân Tiên quân tra cứu điển tịch.22Khi ta đến đại điện của Gia Luân Thượng tiên, cửa đại điện đang hé mở.Ta đi vào từ cửa chính của đại điện, đại điện trống trải.Ta thử gọi mấy tiếng, nhưng không ai trả lời.Vốn ta còn nghĩ tìm một cái cớ nào đó để Gia Luân Tiên quân đồng ý cho ta xem sách, lúc này không có ai lại giúp ta bớt được không ít phiền phức.Chỉ là càng đi về phía trước ta càng cảm thấy không đúng.Gia Luân Tiên quân vốn là người yêu sách như mạng, nhất định sẽ không vứt sách lung tung dưới đất như lúc này.Nhìn dáng vẻ sách rơi xuống giống như vừa trải qua một trận chiến.Ta chỉ cảm thấy không ổn, quay đầu lập tức đi trở về, một giọng nói châm biếm từ đỉnh đầu ta truyền xuống: "Ố, tiểu trường trùng tự động đưa tới cửa."Ta giật mình, ngẩng đầu nhìn lên.📍 Nếu thấy hay đừng ngại cho bọn mình một lượt theo dõi nhé!
📍 Ngoài ra, các bạn có thể theo dõi bọn mình trên FB: Cá Chép Ngắm Mưa • 鯉魚望雨 để không không bỏ lỡ những bộ truyện hấp dẫn!Nam tử áo đỏ đang nằm trên xà ngang của đại điện, nhếch miệng nhìn ta."Ngươi là. . . Ma tộc. . . Vinh Xuyên?""Ố, ngươi nhận ra ta?"Vinh Xuyên nhảy xuống từ xà ngang, khoanh tay trước ngực, đánh giá ta một lượt: "Mấy ngày không gặp, ngươi tiến bộ không ít."Ta vô thức lùi lại hai bước, đề phòng nhìn hắn: "Gia Luân Tiên quân đâu, vì sao ngươi lại ở đây?""Ồ, ngươi nói lão già đó à."Hắn ta không kiên nhẫn móc tai: "Ông ta quá ồn ào, bị ta đánh ngất vứt vào góc tường rồi, còn về việc tại sao ta ở đây. . ."Hắn ta nheo mắt lại, một tia sát ý lộ ra từ ánh mắt: "Ta đương nhiên. . . là để chờ ngươi.""Ta và ngươi không quen biết, sao lại có chuyện chờ ta?"Ta vừa nói vừa dùng khóe mắt vô thức quan sát môi trường xung quanh, thầm kêu không tốt.Nơi này đã cách đại điện khá xa, muốn chạy ra cửa e rằng không dễ."Chẳng phải ngươi và ta đã gặp nhau ở nhân gian rồi sao, sao lại nói không quen biết?"Hắn ta chậm rãi tiến về phía ta, toàn thân mang theo sát khí nặng nề, miệng mang theo nụ cười bất cần đời, ánh mắt lại cực kỳ lạnh lùng.Nói xong, hắn ta móc từ trong n.g.ự.c áo ra một quyển sách, ném xuống dưới chân ta.Hắn ta nhìn ta với ánh mắt trêu đùa: "Ngươi đến đây để tìm thứ này phải không?"Ta cúi đầu nhìn quyển sách dưới đất, thật trùng hợp, sách đang mở đúng trang ghi lại cuộc chiến giữa Ma tộc và Thiên giới năm xưa.Trong sách viết rằng Phù Sinh Thượng thần đã dùng chính xương m.á.u của mình để phong ấn thanh Thanh Vân Kiếm, Phù Sinh Thượng thần cùng Tế Thủy Thượng thần để lại một đứa con. . .Nội dung của sách đột ngột dừng lại ở đây, phía sau có dấu vết bị xé rách.Hắn ta đi đến bên cạnh ta, ta không còn đường lui, đành phải đứng yên tại chỗ.Hắn ta tiến lại gần ta, những ngón tay thon dài vén lên một lọn tóc của ta: "Ngươi đoán xem phía sau sách ghi lại điều gì?""Ghi lại điều gì?"Ta mở miệng, bất chợt nhận ra giọng mình có chút run rẩy."Ngươi sợ ta sao?"Hắn ta nhướng mày, không trả lời câu hỏi của ta, sau đó gác cánh tay trái lên vai trái của ta.Bàn tay phải của hắn ta không biết đã cầm một con d.a.o ngắn từ lúc nào, đùa cợt nhẹ nhàng lướt qua gương mặt ta: "Ngươi cứ yên tâm, ta sẽ không làm gì ngươi đâu, ta chỉ đến tìm ngươi mượn ít đồ mà thôi."Ta kìm nén nỗi hoảng sợ trong lòng, cố gắng kiểm soát giọng nói đầy sợ hãi mà hỏi: "Thứ gì vậy.""Đừng căng thẳng như thế, tiểu trường trùng, chỉ cần ngươi ngoan ngoãn nghe lời, ta sẽ không lấy mạng ngươi đâu."Hắn ta bỗng nhận ra điều gì đó, khẽ cười: "Ồ không đúng, nên gọi ngươi là - tiểu bạch long, ta chỉ mượn m.á.u của ngươi dùng một chút mà thôi."Trong lòng ta giật mình: "E rằng ngươi đã nhận nhầm người. . ."Hắn ta bật cười lạnh lùng, lên tiếng: "Chậc, quyển sách đang yên đang lành lại vô cớ mất đi hai trang, mà lại vừa hay là về phong ấn Phù Sinh cùng chuyện cốt huyết của hắn ta, ngươi nói xem có trùng hợp không? Vừa hay trong Thiên đình các ngươi có một nữ Thượng thần duy nhất - lại còn là hàng giả.""Cho nên, đành phải làm phiền ngươi, đi cùng ta một chuyến vậy."Ta chỉ cảm thấy giật mình trong lòng, hắn ta đang nói Bích Nhan Thượng thần không phải là nữ nhi của Phù Sinh Thượng thần sao?Đầu óc ta còn chưa kịp xoay chuyển, chỉ cảm thấy gáy đau nhói, lập tức mất đi ý thức.23Ta bị Vinh Xuyên trói đến Đồ sơn.Đồ sơn vốn là một nơi phong cảnh tuyệt đẹp, không biết có phải vì thời gian gần đây yêu ma xâm nhập quá nhiều hay không mà giờ đây lại trông đen kịt, u ám nặng nề.Ta vừa mở mắt đã thấy một thanh kiếm có chuôi màu xanh đậm cắm thẳng vào khe đá trước mặt ta, vẫn phát ra tiếng r3n rỉ khe khẽ."Tỉnh rồi sao?"

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Thượng Thần Xin Nhẹ Chút - Lạc Bối Bối

Số ký tự: 0