Chương 4
Tiểu Hoa Miêu
2024-02-20 02:31:59
Thư Hàng quay lại xe lấy áo khoác, ân cần khoác lên cho cô. Cậu ấy cúi đầu, thấy cô vẫn đứng yên không chịu nhúc nhích. Ny Na nhìn chằm chằm về phía trước với đôi mắt hung ác, trông rất có dáng vẻ của người quyết tâm muốn đi giết người uống máu kẻ khác.
"Sao thế, đang chơi rối gỗ đấy à?"
Ny Na nhắm hai mắt lại, cố gắng tìm về chút lý trí trong mớ suy nghĩ hỗn loạn không thể tả, cô ngẩng đầu nhìn Thư Hàng, mặt mỉm cười, khẽ gọi: "Hổ béo à."
"Gì đấy?"
"Chúng ta có phải là chị em tốt nhất của nhau không?"
"Khụ."
Cậu ấy nhìn chằm chằm vào gương mặt tươi cười có phần đáng sợ của cô, da đầu tê rần lại: "Người anh em à, có việc gì thì cậu cứ nói thẳng. Chứ đừng nói mấy câu đáng sợ kiểu ấy nữa."
"Tớ hỏi cậu, nếu như có người bắt nạt bạn của cậu thì cậu có bằng lòng rút đao báo thù cho cô ấy không."
"Đương nhiên là có rồi."
"Được."
Ny Na đứng thẳng người dậy, thua cái gì cũng được nhưng không thể để bản thân mất khí thế, cô nói: "Bắt đầu từ bây giờ, cậu là bạn trai của tớ."
"..."
Thư Hàng đứng hình, lời này còn khủng khiếp hơn cả phim kinh dị: "Hễ là mùng một, ngày rằm tớ đều ăn chay niệm Phật chỉ để có thể sống thêm được mấy năm. Cậu muốn tớ chết thì cứ nói thẳng, hà tất gì phải nói ra lời đó."
"Câm miệng."
Ny Na vừa mới không để ý một lúc mà hai người vừa rồi còn đứng trước chiếc xe đã tới gần họ, không còn cách nào khác cô đành vừa đe dọa, vừa dụ dỗ Thư Hàng: "Bảo cậu giả bộ chút thôi chứ đâu có bảo cậu làm thật. Đợi đến khi rời khỏi đây, cậu muốn phiên bản có giới hạn kiểu gì tớ cũng mua cho cậu, chắc chắn không nuốt lời."
Thư Hàng còn đang vật vờ giữa ranh giới của sự sống và cái chết nghe thấy thế lập tức giơ tay xoa đầu cô khẽ gọi: "Na Na."
"Ôm tớ."
"Hở?"
Cô vội vàng giục cậu ấy: "Nhanh cái tay lên một chút, như bình thường ấy."
"Ồ."
Thư Hàng lập tức bắt chước cách hai người thường vui với nhau, Ny Na nhỏ gầy suýt chút nữa thì bị cánh tay thô ráp của cậu ấy ghìm chết. Sắc mặt của cô trắng bệch, đánh mạnh lên cánh tay Thư Hàng hai cái.
"Cậu muốn giết tớ đấy à?"
Cô hạ thấp giọng xuống chửi một câu, sau đó khẽ nhắc: "Vai."
Cậu ấy thật sự không coi chuyện cô nói là việc gì quá to tát, trên mặt mang theo nụ cười, ngoan ngoãn vòng tay qua vai cô.
Ny Na nhỏ nhắn, mềm mại, Thư Hàng cao to, mạnh mẽ, mang đến cảm giác hài hòa một cách khó hiểu.
…
Trời bỗng nổi gió lạnh, có tuyết nhẹ bay trên núi, chúng như từng sợi bông gòn bị xé vụn, nháy nhót trên không trung.
Những bông tuyết lấp lánh đọng lại trên mắt kính, anh không vội lau đi ngay mà cứ dùng tầm nhìn mờ mịt ấy đi thẳng về phía mà anh cho rằng đó là giấc chiêm bao.
Tịnh Thù gọi anh hai tiếng nhưng anh không nghe thấy. Bóng dáng của cô hiện lên ngày một rõ ràng trong đôi con ngươi của anh, quấn quít lấy nhịp đập của trái tim anh, mạnh mẽ nghiền nát hơi thở của anh.
Mục Châu giả vờ trấn định đi tới trước mặt cô, cố gắng đứng cách cô chừng một mét.
Anh là kiểu người đàn ông có khí chất trẻ trung, da dẻ trắng nõn, đôi mắt đào hoa trong veo, đôi môi mềm mại hơi hồng, lúc bị cắn mạnh sẽ đỏ bừng lên như nhỏ máu.
Đừng có hỏi tại sao cô lại biết điều ấy.
Ngày trước cô từng cắn rồi, không chỉ có như vậy, thậm chí cô còn nhớ rõ cảm giác hừng hực và nhiệt độ nóng bỏng khi hôn môi với anh.
Rõ ràng cô muốn quên đi nhưng lại vô tình khắc sâu nó vào trong trí nhớ, đúng là kỳ lạ.
…
"Hai đứa về đúng lúc lắm, vừa kịp thời gian ăn cơm tối."
Ông cụ thân thiện vỗ cánh tay của Mục Châu, cười hỏi: "Thành phố Bắc lạnh chứ?"
"Khá ổn, cháu có thể tiếp nhận được."
Mục Châu thản nhiên đáp lời ông cụ, sự chú ý của anh vẫn bình tĩnh dừng lại trên gương mặt của Ny Na và người đàn ông đứng bên cạnh cô, còn cả bàn tay đang đặt trên vai cô của người đàn ông kia nữa.
Ông cụ thấy anh hồn vía lên mây bèn nhìn theo tầm mắt anh, nghi ngờ hỏi một câu: "Sao thế, hai đứa quen nhau à?"
"Không quen biết đâu ạ."
Ny Na đáp lại câu hỏi của ông cụ bằng lời lẽ vô tình.
Mục Châu nặng nề nhìn cô chừng hai giây, sau đó cười nói: "Lúc trước chúng ta từng gặp nhau ở Giang Nam rồi mà, đúng không, Ny Na?"
"Còn có chuyện này nữa cơ à?"
"Sao thế, đang chơi rối gỗ đấy à?"
Ny Na nhắm hai mắt lại, cố gắng tìm về chút lý trí trong mớ suy nghĩ hỗn loạn không thể tả, cô ngẩng đầu nhìn Thư Hàng, mặt mỉm cười, khẽ gọi: "Hổ béo à."
"Gì đấy?"
"Chúng ta có phải là chị em tốt nhất của nhau không?"
"Khụ."
Cậu ấy nhìn chằm chằm vào gương mặt tươi cười có phần đáng sợ của cô, da đầu tê rần lại: "Người anh em à, có việc gì thì cậu cứ nói thẳng. Chứ đừng nói mấy câu đáng sợ kiểu ấy nữa."
"Tớ hỏi cậu, nếu như có người bắt nạt bạn của cậu thì cậu có bằng lòng rút đao báo thù cho cô ấy không."
"Đương nhiên là có rồi."
"Được."
Ny Na đứng thẳng người dậy, thua cái gì cũng được nhưng không thể để bản thân mất khí thế, cô nói: "Bắt đầu từ bây giờ, cậu là bạn trai của tớ."
"..."
Thư Hàng đứng hình, lời này còn khủng khiếp hơn cả phim kinh dị: "Hễ là mùng một, ngày rằm tớ đều ăn chay niệm Phật chỉ để có thể sống thêm được mấy năm. Cậu muốn tớ chết thì cứ nói thẳng, hà tất gì phải nói ra lời đó."
"Câm miệng."
Ny Na vừa mới không để ý một lúc mà hai người vừa rồi còn đứng trước chiếc xe đã tới gần họ, không còn cách nào khác cô đành vừa đe dọa, vừa dụ dỗ Thư Hàng: "Bảo cậu giả bộ chút thôi chứ đâu có bảo cậu làm thật. Đợi đến khi rời khỏi đây, cậu muốn phiên bản có giới hạn kiểu gì tớ cũng mua cho cậu, chắc chắn không nuốt lời."
Thư Hàng còn đang vật vờ giữa ranh giới của sự sống và cái chết nghe thấy thế lập tức giơ tay xoa đầu cô khẽ gọi: "Na Na."
"Ôm tớ."
"Hở?"
Cô vội vàng giục cậu ấy: "Nhanh cái tay lên một chút, như bình thường ấy."
"Ồ."
Thư Hàng lập tức bắt chước cách hai người thường vui với nhau, Ny Na nhỏ gầy suýt chút nữa thì bị cánh tay thô ráp của cậu ấy ghìm chết. Sắc mặt của cô trắng bệch, đánh mạnh lên cánh tay Thư Hàng hai cái.
"Cậu muốn giết tớ đấy à?"
Cô hạ thấp giọng xuống chửi một câu, sau đó khẽ nhắc: "Vai."
Cậu ấy thật sự không coi chuyện cô nói là việc gì quá to tát, trên mặt mang theo nụ cười, ngoan ngoãn vòng tay qua vai cô.
Ny Na nhỏ nhắn, mềm mại, Thư Hàng cao to, mạnh mẽ, mang đến cảm giác hài hòa một cách khó hiểu.
…
Trời bỗng nổi gió lạnh, có tuyết nhẹ bay trên núi, chúng như từng sợi bông gòn bị xé vụn, nháy nhót trên không trung.
Những bông tuyết lấp lánh đọng lại trên mắt kính, anh không vội lau đi ngay mà cứ dùng tầm nhìn mờ mịt ấy đi thẳng về phía mà anh cho rằng đó là giấc chiêm bao.
Tịnh Thù gọi anh hai tiếng nhưng anh không nghe thấy. Bóng dáng của cô hiện lên ngày một rõ ràng trong đôi con ngươi của anh, quấn quít lấy nhịp đập của trái tim anh, mạnh mẽ nghiền nát hơi thở của anh.
Mục Châu giả vờ trấn định đi tới trước mặt cô, cố gắng đứng cách cô chừng một mét.
Anh là kiểu người đàn ông có khí chất trẻ trung, da dẻ trắng nõn, đôi mắt đào hoa trong veo, đôi môi mềm mại hơi hồng, lúc bị cắn mạnh sẽ đỏ bừng lên như nhỏ máu.
Đừng có hỏi tại sao cô lại biết điều ấy.
Ngày trước cô từng cắn rồi, không chỉ có như vậy, thậm chí cô còn nhớ rõ cảm giác hừng hực và nhiệt độ nóng bỏng khi hôn môi với anh.
Rõ ràng cô muốn quên đi nhưng lại vô tình khắc sâu nó vào trong trí nhớ, đúng là kỳ lạ.
…
"Hai đứa về đúng lúc lắm, vừa kịp thời gian ăn cơm tối."
Ông cụ thân thiện vỗ cánh tay của Mục Châu, cười hỏi: "Thành phố Bắc lạnh chứ?"
"Khá ổn, cháu có thể tiếp nhận được."
Mục Châu thản nhiên đáp lời ông cụ, sự chú ý của anh vẫn bình tĩnh dừng lại trên gương mặt của Ny Na và người đàn ông đứng bên cạnh cô, còn cả bàn tay đang đặt trên vai cô của người đàn ông kia nữa.
Ông cụ thấy anh hồn vía lên mây bèn nhìn theo tầm mắt anh, nghi ngờ hỏi một câu: "Sao thế, hai đứa quen nhau à?"
"Không quen biết đâu ạ."
Ny Na đáp lại câu hỏi của ông cụ bằng lời lẽ vô tình.
Mục Châu nặng nề nhìn cô chừng hai giây, sau đó cười nói: "Lúc trước chúng ta từng gặp nhau ở Giang Nam rồi mà, đúng không, Ny Na?"
"Còn có chuyện này nữa cơ à?"
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro