Chương 5
Tiểu Hoa Miêu
2024-02-20 02:31:59
Ông cụ cảm thấy hơi kinh ngạc, nhìn về phía Ny Na với ánh mắt hỏi dò.
Ny Na muốn giả bộ lần nữa, ai ngờ cái tên này lại dám to mồm đến vậy. Bụng cô chứa đầy lửa giận mà không biết trút vào đâu, sầu não uất ức giải thích: "Anh ta là bạn của chồng Nam Nam. Chúng cháu mới gặp nhau có một lần, không quen đâu ông ạ."
Anh không lên tiếng, chỉ nhìn chằm chằm vào cô bằng ánh mắt thâm trầm.
"Trước đây không quen thì sau này từ từ quen. Chưa biết chừng hai đứa còn có cơ hội trở thành người một nhà đấy."
"Ông nội, ông chớ có bị vẻ bề ngoài của anh ta làm mờ mắt."
Lòng của Ny Na nóng như lửa, cô vội vàng lên án: "Người như anh ta..."
"Na Na."
Ông cụ không vui ngắt lời cô: "Mục Châu là khách của ông, cháu khách sáo với người ta một chút."
"Cháu..."
Ny Na không dám mở miệng phản bác ông cụ, chỉ dám lén lút trợn mắt lườm anh một cái.
Ông cụ thoáng nhìn về phía cô cháu ngoại đang im lặng đứng phía sau Mục Châu xem cuộc vui. Từ nhỏ cơ thể của Tịnh Thù đã ốm yếu, cô ấy thuộc kiểu người kiệm lời ít nói, tính nết dịu dàng, thích thu mình vào một góc để vẽ tranh, bình thường hiếm khi tiếp xúc với người khác phái.
Sau khi Mục Châu đến, nam nữ trưởng thành ở chung với nhau một cách tự nhiên, trai tài gái sắc trông cũng khá thích hợp.
"Vào nhà trước đã, ăn xong rồi trò chuyện sau." Ông cụ phát tay, gọi mọi người.
Ny Na thân mật ôm lấy cánh tay của Thư Hàng ở ngay trước mặt của Mục Châu, cô dùng giọng điệu làm nũng nói với cậu ấy: "Trư Trư, chúng ta đi thôi, Ny Na đói rồi."
Da gà da vịt của Thư Hàng nổi hết cả lên, cậu ấy cảm thấy trái tim mình đập thình thịch, buồn nôn vô cùng. Thư Hàng cúi đầu dùng ánh mắt cảnh cáo nhìn cô, sau đó run rẩy nói lời ngọt ngào: "Được thôi, cục cưng."
"..."
Da đầu của Ny Na nổ tung, lúc này cô chỉ muốn ngất ngay và luôn.
…
Hai người tay trong tay ngọt ngào đi vào trong khiến ông cụ thấy hơi xấu hổ, vừa đi vừa quay qua cảm thán với người tài xế bên cạnh, ông cụ nói đám trẻ bây giờ càng ngày càng khiến người ta ngán ngẩm.
Mục Châu vẫn đứng yên tại chỗ, anh giơ tay lấy kính xuống, nhìn bóng lưng nhỏ nhắn, xinh xắn của cô biến mất trong màn tuyết mịt mờ.
"Đáng yêu lắm, đúng không?" Tịnh Thù nghiêng đầu, khẽ hỏi một câu.
Anh ngạc nhiên hỏi lại: "Hả?"
"Ny Na ấy."
Mục Châu không lên tiếng, chỉ cười không nói.
Tịnh Thù nói thẳng vào trọng tâm: "Từ nãy đến giờ ánh mắt anh chưa từng rời khỏi người em ấy, hiếm lắm mới thấy anh nhìn ai chăm chú đến vậy."
"Trước đây tôi đã làm ra vài việc hơi khốn nạn."
Anh thoáng dừng lại một chút, sau đó cười nói một cách cay đắng: "Có lẽ cô ấy ghét tôi lắm."
"Ghét cũng đâu có sao, ít nhất cũng có thể làm cho con bé nhớ kỹ anh."
Cô gái cúi đầu nhìn bó hoa bách hợp trong ngực mình, ánh mắt dần phiêu du: "Đôi khi ngay cả chán ghét cũng không có, mới thật sự là người đáng thương."
"Ánh trăng sáng à?" Mục Châu hỏi thẳng.
"Vào đi thôi."
Tịnh Thù cười nhạt: "Nốt chu sa trong lòng anh cũng có cục cưng mới rồi kìa."
…
Sau khi cô ấy rời đi, Mục Châu đứng một mình dưới trời tuyết dày đặc hút một điếu thuốc.
Thật ra lúc vừa xuống xe, anh vừa nhìn thoáng qua đã thấy người phụ nữ đúng bên cạnh ông cụ, cô mặc áo len và đội một chiếc mũ cùng màu trắng như tuyết, vẫn giữ vững khí chất ngạo mạn, kiêu sa như ngày nào.
Anh bắt đầu cho rằng mình đang nằm mơ, anh cảm thấy không thể tin được dừng lại chừng hai giây, thấy vẻ mặt khác thường của anh, Mạnh Tịnh Thù khẽ hỏi một câu: "Sao thế?"
"Không sao."
Mục Châu mỉm cười, bình tĩnh nhìn qua chỗ khác, sau đó quay người, đi về phía cốp xe xách những thứ mua được ở siêu thị về.
Anh vẫn cố chấp cho rằng cô chỉ là ảo giác, dù sao thì chuyện như vậy đã không phải là lần đầu tiên.
Có lúc ở công ty, anh nghe thấy cô gọi tên mình, đến khi xoay người phía sau chỉ có không khí tĩnh lặng.
Có lúc ở trong mơ, cô ngồi trên người anh với dáng vẻ xinh đẹp, miệng không ngừng ngâm nga như con mèo nhỏ đang động dục, cô nói câu nào cũng khiến anh có cảm giác máu nóng sôi trào.
Ngay cả chính anh cũng cảm thấy buồn bực, bọn họ mới ngủ với nhau có hai tối, tại sao cô có thể dùng mọi cách để xâm nhập vào cuộc sống của anh, dụ dỗ đến nỗi khiến anh trắng đêm khó ngủ.
Thỉnh thoảng thức giấc lúc nửa đêm, nhìn xuống nơi cao vút nào đó, anh bị ép phải tự ra tay, khi ấy trong đầu óc anh tràn ngập tiếng khóc nỉ non, đáng thương khi bị anh làm của cô.
"Anh Mục Châu, bắn cho em..."
Âm thanh đó quá quyến rũ, lần nào nhớ tới nó cũng khiến anh có một loại xúc động muốn làm chết cô.
…
Giữa ban ngày ban mặt lại mơ một giấc mộng phóng túng hão huyền.
Mục Châu đeo kính lên, ngửa đầu nhả ra một vòng khói, chẳng biết nhớ tới cái gì, ý cười bên khóe môi của anh càng thêm sâu.
Bật lửa tạo ra nguồn nhiệt, sương trắng lượn lờ nơi đầu ngón tay anh, mùi thuốc lá lặng lẽ cháy lên.
Anh vượt ngàn núi vạn sông, khốn nạn thay chỉ vì muốn biến ảo cảnh thành sự thật.
Bí đao nhỏ, anh tới tìm em đây.
Ny Na muốn giả bộ lần nữa, ai ngờ cái tên này lại dám to mồm đến vậy. Bụng cô chứa đầy lửa giận mà không biết trút vào đâu, sầu não uất ức giải thích: "Anh ta là bạn của chồng Nam Nam. Chúng cháu mới gặp nhau có một lần, không quen đâu ông ạ."
Anh không lên tiếng, chỉ nhìn chằm chằm vào cô bằng ánh mắt thâm trầm.
"Trước đây không quen thì sau này từ từ quen. Chưa biết chừng hai đứa còn có cơ hội trở thành người một nhà đấy."
"Ông nội, ông chớ có bị vẻ bề ngoài của anh ta làm mờ mắt."
Lòng của Ny Na nóng như lửa, cô vội vàng lên án: "Người như anh ta..."
"Na Na."
Ông cụ không vui ngắt lời cô: "Mục Châu là khách của ông, cháu khách sáo với người ta một chút."
"Cháu..."
Ny Na không dám mở miệng phản bác ông cụ, chỉ dám lén lút trợn mắt lườm anh một cái.
Ông cụ thoáng nhìn về phía cô cháu ngoại đang im lặng đứng phía sau Mục Châu xem cuộc vui. Từ nhỏ cơ thể của Tịnh Thù đã ốm yếu, cô ấy thuộc kiểu người kiệm lời ít nói, tính nết dịu dàng, thích thu mình vào một góc để vẽ tranh, bình thường hiếm khi tiếp xúc với người khác phái.
Sau khi Mục Châu đến, nam nữ trưởng thành ở chung với nhau một cách tự nhiên, trai tài gái sắc trông cũng khá thích hợp.
"Vào nhà trước đã, ăn xong rồi trò chuyện sau." Ông cụ phát tay, gọi mọi người.
Ny Na thân mật ôm lấy cánh tay của Thư Hàng ở ngay trước mặt của Mục Châu, cô dùng giọng điệu làm nũng nói với cậu ấy: "Trư Trư, chúng ta đi thôi, Ny Na đói rồi."
Da gà da vịt của Thư Hàng nổi hết cả lên, cậu ấy cảm thấy trái tim mình đập thình thịch, buồn nôn vô cùng. Thư Hàng cúi đầu dùng ánh mắt cảnh cáo nhìn cô, sau đó run rẩy nói lời ngọt ngào: "Được thôi, cục cưng."
"..."
Da đầu của Ny Na nổ tung, lúc này cô chỉ muốn ngất ngay và luôn.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
…
Hai người tay trong tay ngọt ngào đi vào trong khiến ông cụ thấy hơi xấu hổ, vừa đi vừa quay qua cảm thán với người tài xế bên cạnh, ông cụ nói đám trẻ bây giờ càng ngày càng khiến người ta ngán ngẩm.
Mục Châu vẫn đứng yên tại chỗ, anh giơ tay lấy kính xuống, nhìn bóng lưng nhỏ nhắn, xinh xắn của cô biến mất trong màn tuyết mịt mờ.
"Đáng yêu lắm, đúng không?" Tịnh Thù nghiêng đầu, khẽ hỏi một câu.
Anh ngạc nhiên hỏi lại: "Hả?"
"Ny Na ấy."
Mục Châu không lên tiếng, chỉ cười không nói.
Tịnh Thù nói thẳng vào trọng tâm: "Từ nãy đến giờ ánh mắt anh chưa từng rời khỏi người em ấy, hiếm lắm mới thấy anh nhìn ai chăm chú đến vậy."
"Trước đây tôi đã làm ra vài việc hơi khốn nạn."
Anh thoáng dừng lại một chút, sau đó cười nói một cách cay đắng: "Có lẽ cô ấy ghét tôi lắm."
"Ghét cũng đâu có sao, ít nhất cũng có thể làm cho con bé nhớ kỹ anh."
Cô gái cúi đầu nhìn bó hoa bách hợp trong ngực mình, ánh mắt dần phiêu du: "Đôi khi ngay cả chán ghét cũng không có, mới thật sự là người đáng thương."
"Ánh trăng sáng à?" Mục Châu hỏi thẳng.
"Vào đi thôi."
Tịnh Thù cười nhạt: "Nốt chu sa trong lòng anh cũng có cục cưng mới rồi kìa."
…
Sau khi cô ấy rời đi, Mục Châu đứng một mình dưới trời tuyết dày đặc hút một điếu thuốc.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Thật ra lúc vừa xuống xe, anh vừa nhìn thoáng qua đã thấy người phụ nữ đúng bên cạnh ông cụ, cô mặc áo len và đội một chiếc mũ cùng màu trắng như tuyết, vẫn giữ vững khí chất ngạo mạn, kiêu sa như ngày nào.
Anh bắt đầu cho rằng mình đang nằm mơ, anh cảm thấy không thể tin được dừng lại chừng hai giây, thấy vẻ mặt khác thường của anh, Mạnh Tịnh Thù khẽ hỏi một câu: "Sao thế?"
"Không sao."
Mục Châu mỉm cười, bình tĩnh nhìn qua chỗ khác, sau đó quay người, đi về phía cốp xe xách những thứ mua được ở siêu thị về.
Anh vẫn cố chấp cho rằng cô chỉ là ảo giác, dù sao thì chuyện như vậy đã không phải là lần đầu tiên.
Có lúc ở công ty, anh nghe thấy cô gọi tên mình, đến khi xoay người phía sau chỉ có không khí tĩnh lặng.
Có lúc ở trong mơ, cô ngồi trên người anh với dáng vẻ xinh đẹp, miệng không ngừng ngâm nga như con mèo nhỏ đang động dục, cô nói câu nào cũng khiến anh có cảm giác máu nóng sôi trào.
Ngay cả chính anh cũng cảm thấy buồn bực, bọn họ mới ngủ với nhau có hai tối, tại sao cô có thể dùng mọi cách để xâm nhập vào cuộc sống của anh, dụ dỗ đến nỗi khiến anh trắng đêm khó ngủ.
Thỉnh thoảng thức giấc lúc nửa đêm, nhìn xuống nơi cao vút nào đó, anh bị ép phải tự ra tay, khi ấy trong đầu óc anh tràn ngập tiếng khóc nỉ non, đáng thương khi bị anh làm của cô.
"Anh Mục Châu, bắn cho em..."
Âm thanh đó quá quyến rũ, lần nào nhớ tới nó cũng khiến anh có một loại xúc động muốn làm chết cô.
…
Giữa ban ngày ban mặt lại mơ một giấc mộng phóng túng hão huyền.
Mục Châu đeo kính lên, ngửa đầu nhả ra một vòng khói, chẳng biết nhớ tới cái gì, ý cười bên khóe môi của anh càng thêm sâu.
Bật lửa tạo ra nguồn nhiệt, sương trắng lượn lờ nơi đầu ngón tay anh, mùi thuốc lá lặng lẽ cháy lên.
Anh vượt ngàn núi vạn sông, khốn nạn thay chỉ vì muốn biến ảo cảnh thành sự thật.
Bí đao nhỏ, anh tới tìm em đây.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro