Bệnh viện
Tát Nhĩ Bố Từ Bảo
2024-08-19 22:01:14
Sau khi về đến nhà, Giang Độ vẫn không nguôi được cơn giận, trằn trọc trên giường hoàn toàn không ngủ nổi.
Ngồi dậy xem điện thoại di động, đúng lúc Phương Viên gửi tin nhắn tới.
“Anh, tới Quý Ngộ không, vừa khai tiệc đấy.”
Giang Độ ngẫm nghĩ, đi để thay đổi tâm trạng cũng được, bèn đáp “Tới ngay đây”, rồi thay đồ đi ra ngoài. . ngôn tình tổng tài
Khi anh đến quán bar, bạn bè của Phương Viên đã làm nóng bầu không khí, các cô gái được gọi tới đang ngồi xung quanh.
Anh vẫn luôn biết Phương Viên khá chơi bời, khác hoàn toàn với anh trai Phương Chính của cậu ta. Lúc trước anh từng nhắc nhở Phương Viên đừng chơi quá trớn, lỡ xảy ra chuyện sẽ rất khó thoát ra được.
Phương Viên vừa nhìn thấy Giang Độ, hai mắt sáng lên, vội vàng cao giọng gọi: “Anh, ở đây nè, mau lại đây ngồi đi.” Nói rồi, cậu ta đẩy cô gái trẻ ở bên cạnh mình ra, ý bảo cô ta đi sang chỗ khác.
Giang Độ lững thững bước tới, vừa ngồi xuống, người bên cạnh lập tức đưa một ly rượu cho anh bằng những ngón tay mảnh khảnh như củ hành.
Giang Độ cười xòa: “Cảm ơn, không cần, để tự tôi.”
Anh không ngu ngốc đến mức uống rượu do người khác đưa tới. Dứt lời, anh mở một chai rượu rồi tự rót cho mình một ly.
Phương Viên nhìn thần sắc đượm vẻ cay đắng và oán trách của Giang Độ bên cạnh, bèn khẽ chọc vai anh: “Sao vậy anh, sao buồn thế, cãi nhau với bác sĩ Nhậm hả?”
Phương Viên đã nghe anh mình kể đại khái chuyện giữa Giang Độ và Vãn Chu, nhưng từ trước tới giờ cậu ta chỉ hứng thú với xe hơi và gái đẹp, cho nên không mấy bận tâm.
Bây giờ Giang Độ trông như đang muốn mượn rượu giải sầu, cậu ta nghĩ tốt hơn là nên an ủi anh.
Giang Độ không đáp lời, chỉ xoay ly rượu trong tay, không biết đang suy nghĩ gì.
Tiếng nhạc trong quán bar xập xình, tiếng người huyên náo. Sau khi vào, anh đã lật úp điện thoại xuống bàn nên không phát hiện ra nó đã rung lên mấy chục lần.
Cho đến khi Phương Chính vội vã đi tới ghế dài.
-
Khi Phương Chính nhận được cuộc gọi từ Khương Lỵ Lỵ, anh ta đang làm thêm giờ ở công ty, kẹt bug khiến anh ta đau cả đầu.
Điện thoại di động của anh ta đổ chuông. Khi nhìn thấy đó là Khương Lỵ Lỵ, anh ta vui mừng chốc lát, bởi bà cô tổ này tám trăm năm mới hoạ hoằn lắm gọi điện thoại cho anh ta. Anh ta bắt máy.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
“Alo, gì đấy?”
“Phương Chính, Giang Độ hiện tại đang ở đâu?! Tôi gọi cho cậu ta tám trăm cuộc rồi mà không được!” Giọng của Khương Lỵ Lỵ trong điện thoại vô cùng nóng nảy.
Phương Chính nhận ra chuyện không đúng, không khỏi ngồi thẳng người: “Bây giờ tôi đang tăng ca ở công ty, sao thế?”
“Vãn Chu gọi điện cho tôi, nói bố cậu ấy gặp tai nạn, đang nằm viện, nhưng hiện tại tôi đang ở ngoại thành nên không thể đến được. Nhưng tôi không biết tại sao cậu ấy lại không tìm Giang Độ! Giữa họ có chuyện gì à?”
Khương Lỵ Lỵ lo lắng sắp điên rồi. Cô ấy không dám nói cho Phương Chính về trạng thái cảm xúc của Vãn Chu, nhưng cô ấy đang rất lo lắng cho Vãn Chu. Cô ấy chỉ sợ chuyện của bố Nhậm là hoạ vô đơn chí.
Vì vậy cô ấy đành phải nhờ Giang Độ giúp, nhưng khi điện thoại đổ chuông đến mức sắp nổ, anh lại không bắt máy, nên cô ấy buộc lòng phải nhượng bộ nhờ vả Phương Chính.
“Cậu tìm Giang Độ giúp tôi được không, nếu tìm được thì bảo cậu ta đến thẳng Bệnh viện số 6 Nam Thành đi, bệnh viện mà Vãn Chu đang làm ấy.”
“Được, tôi biết rồi.” Phương Chính nghe xong cúp máy, lập tức chuyển qua gọi điện thoại cho Phương Viên. Lúc trước Phương Viên còn rủ anh ta tới quán bar, nhưng anh ta bảo ít người nên không đi. Anh ta suy đoán liệu không biết cậu ta có gọi Giang Độ tới chung vui không.
Sau khi xác nhận, anh ta lập tức lái xe đến quán bar.
Khi bước vào và tìm được hàng ghế dài, điều đầu tiên anh ta thấy là Giang Độ đang uống rượu.
Anh ta vẫy tay với Giang Độ, ra hiệu cho anh ra ngoài nói chuyện.
Sau khi nghe xong, Giang Độ lập tức trở về ghế dài cầm điện thoại di động lên định đi.
Phương Chính kéo tay anh lại: “Để tôi đưa cậu đi, cậu uống rượu rồi.”
Sau khi lên xe, trong không gian kín mít, Phương Chính có thể cảm nhận rõ ràng cảm giác căng cứng và nóng ruột khác thường trên người Giang Độ.
Giờ phút này Giang Độ vô cùng hối hận, thỉnh thoảng lấy điện thoại di động ra gọi cho Vãn Chu, nhưng không ai bắt máy.
Anh hối hận vì sao chiều nay anh lại quay lưng rời đi, sao anh có thể bỏ mặc khi cô đang có cảm xúc như vậy. Sao anh không mặt dày hơn, cứ sĩ diện hão thì có ích gì chứ.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Sau khi đến bệnh viện, Giang Độ mở phắt cửa rồi lập tức lao xuống xe, thậm chí chưa kịp nghe Phương Chính nói câu nào.
Vào bệnh viện, Giang Độ đang định đi thẳng đến phòng bệnh mà Khương Lỵ Lỵ nói, nhưng khi khẽ liếc nhìn xuống hành lang và chợt thấy một bóng dáng nhỏ bé quen thuộc đang đứng ở trong hàng chờ đóng tiền, anh dừng bước.
-
Nhậm Vãn Chu ở nhà vừa tắm xong chuẩn bị đi ngủ, đột nhiên nhận được điện thoại báo bố mẹ cô bị một chiếc xe say rượu tông trên đường, yêu cầu cô đến bệnh viện một chuyến.
Cô hoàn toàn không để ý tới những thứ khác, mặc váy ngủ chạy ngay đến bệnh viện.
Đúng lúc đồng nghiệp của cô ở phòng cấp cứu là bác sĩ Trương nhận ca này. Anh ta cho biết vết thương của mẹ Nhậm không nghiêm trọng, chỉ bị bầm tím ở cánh tay khi bà bị ngã xuống đất, băng bó đơn giản là được. Nhưng bố Nhậm vì che chở cho mẹ Nhậm nên mức độ bị tông nặng hơn, hơn nữa còn bị ngã đập đầu dẫn đến có nguy cơ chấn động não.
Bác sĩ Trương thấy Nhậm Vãn Chu đang thẫn thờ, đành khuyên cô đi đóng viện phí trước, để anh ta trông chừng ở đây.
Nhậm Vãn Chu đứng ở hàng chờ trong trạng thái thất hồn lạc phách, đầu óc cô lúc này không nghĩ ngợi được gì, thân thể suy sụp nhưng đại não lại bảo cô rằng không được, cô phải gắng gượng.
Khi người trước mặt tiến lên một bước, cô sẽ đờ đẫn bước theo.
Giờ phút này cô giống như một kẻ lang thang bị cô lập mắc kẹt trên đảo hoang. Cô ra sức kêu cứu, hô cầu cứu về nơi xa nhưng ở phía ngút ngàn kia lại chẳng có tin tức gì, sợi dây căng cứng trong đầu cô dường như sắp đứt phụt.
Mãi đến khi cô cảm nhận được hơi ấm bao phủ cơ thể mình, được phủ thêm một lớp áo, đồng thời một bàn tay mạnh mẽ và ấm áp nắm thật chặt bàn tay vẫn đang khẽ run rẩy của cô.
Cô ngẩng đầu nhìn lên, là Giang Độ.
Cảm xúc tức giận, nôn nóng, lo âu đan cài vào nhau rồi cuối cùng hoá thành một tiếng thở dài dằng dặc. Giang Độ nghiêng người ôm lấy bé thỏ đang ngơ ngác của mình.
Anh đã đến cứu cô rồi.
Ngồi dậy xem điện thoại di động, đúng lúc Phương Viên gửi tin nhắn tới.
“Anh, tới Quý Ngộ không, vừa khai tiệc đấy.”
Giang Độ ngẫm nghĩ, đi để thay đổi tâm trạng cũng được, bèn đáp “Tới ngay đây”, rồi thay đồ đi ra ngoài. . ngôn tình tổng tài
Khi anh đến quán bar, bạn bè của Phương Viên đã làm nóng bầu không khí, các cô gái được gọi tới đang ngồi xung quanh.
Anh vẫn luôn biết Phương Viên khá chơi bời, khác hoàn toàn với anh trai Phương Chính của cậu ta. Lúc trước anh từng nhắc nhở Phương Viên đừng chơi quá trớn, lỡ xảy ra chuyện sẽ rất khó thoát ra được.
Phương Viên vừa nhìn thấy Giang Độ, hai mắt sáng lên, vội vàng cao giọng gọi: “Anh, ở đây nè, mau lại đây ngồi đi.” Nói rồi, cậu ta đẩy cô gái trẻ ở bên cạnh mình ra, ý bảo cô ta đi sang chỗ khác.
Giang Độ lững thững bước tới, vừa ngồi xuống, người bên cạnh lập tức đưa một ly rượu cho anh bằng những ngón tay mảnh khảnh như củ hành.
Giang Độ cười xòa: “Cảm ơn, không cần, để tự tôi.”
Anh không ngu ngốc đến mức uống rượu do người khác đưa tới. Dứt lời, anh mở một chai rượu rồi tự rót cho mình một ly.
Phương Viên nhìn thần sắc đượm vẻ cay đắng và oán trách của Giang Độ bên cạnh, bèn khẽ chọc vai anh: “Sao vậy anh, sao buồn thế, cãi nhau với bác sĩ Nhậm hả?”
Phương Viên đã nghe anh mình kể đại khái chuyện giữa Giang Độ và Vãn Chu, nhưng từ trước tới giờ cậu ta chỉ hứng thú với xe hơi và gái đẹp, cho nên không mấy bận tâm.
Bây giờ Giang Độ trông như đang muốn mượn rượu giải sầu, cậu ta nghĩ tốt hơn là nên an ủi anh.
Giang Độ không đáp lời, chỉ xoay ly rượu trong tay, không biết đang suy nghĩ gì.
Tiếng nhạc trong quán bar xập xình, tiếng người huyên náo. Sau khi vào, anh đã lật úp điện thoại xuống bàn nên không phát hiện ra nó đã rung lên mấy chục lần.
Cho đến khi Phương Chính vội vã đi tới ghế dài.
-
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Khi Phương Chính nhận được cuộc gọi từ Khương Lỵ Lỵ, anh ta đang làm thêm giờ ở công ty, kẹt bug khiến anh ta đau cả đầu.
Điện thoại di động của anh ta đổ chuông. Khi nhìn thấy đó là Khương Lỵ Lỵ, anh ta vui mừng chốc lát, bởi bà cô tổ này tám trăm năm mới hoạ hoằn lắm gọi điện thoại cho anh ta. Anh ta bắt máy.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
“Alo, gì đấy?”
“Phương Chính, Giang Độ hiện tại đang ở đâu?! Tôi gọi cho cậu ta tám trăm cuộc rồi mà không được!” Giọng của Khương Lỵ Lỵ trong điện thoại vô cùng nóng nảy.
Phương Chính nhận ra chuyện không đúng, không khỏi ngồi thẳng người: “Bây giờ tôi đang tăng ca ở công ty, sao thế?”
“Vãn Chu gọi điện cho tôi, nói bố cậu ấy gặp tai nạn, đang nằm viện, nhưng hiện tại tôi đang ở ngoại thành nên không thể đến được. Nhưng tôi không biết tại sao cậu ấy lại không tìm Giang Độ! Giữa họ có chuyện gì à?”
Khương Lỵ Lỵ lo lắng sắp điên rồi. Cô ấy không dám nói cho Phương Chính về trạng thái cảm xúc của Vãn Chu, nhưng cô ấy đang rất lo lắng cho Vãn Chu. Cô ấy chỉ sợ chuyện của bố Nhậm là hoạ vô đơn chí.
Vì vậy cô ấy đành phải nhờ Giang Độ giúp, nhưng khi điện thoại đổ chuông đến mức sắp nổ, anh lại không bắt máy, nên cô ấy buộc lòng phải nhượng bộ nhờ vả Phương Chính.
“Cậu tìm Giang Độ giúp tôi được không, nếu tìm được thì bảo cậu ta đến thẳng Bệnh viện số 6 Nam Thành đi, bệnh viện mà Vãn Chu đang làm ấy.”
“Được, tôi biết rồi.” Phương Chính nghe xong cúp máy, lập tức chuyển qua gọi điện thoại cho Phương Viên. Lúc trước Phương Viên còn rủ anh ta tới quán bar, nhưng anh ta bảo ít người nên không đi. Anh ta suy đoán liệu không biết cậu ta có gọi Giang Độ tới chung vui không.
Sau khi xác nhận, anh ta lập tức lái xe đến quán bar.
Khi bước vào và tìm được hàng ghế dài, điều đầu tiên anh ta thấy là Giang Độ đang uống rượu.
Anh ta vẫy tay với Giang Độ, ra hiệu cho anh ra ngoài nói chuyện.
Sau khi nghe xong, Giang Độ lập tức trở về ghế dài cầm điện thoại di động lên định đi.
Phương Chính kéo tay anh lại: “Để tôi đưa cậu đi, cậu uống rượu rồi.”
Sau khi lên xe, trong không gian kín mít, Phương Chính có thể cảm nhận rõ ràng cảm giác căng cứng và nóng ruột khác thường trên người Giang Độ.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Giờ phút này Giang Độ vô cùng hối hận, thỉnh thoảng lấy điện thoại di động ra gọi cho Vãn Chu, nhưng không ai bắt máy.
Anh hối hận vì sao chiều nay anh lại quay lưng rời đi, sao anh có thể bỏ mặc khi cô đang có cảm xúc như vậy. Sao anh không mặt dày hơn, cứ sĩ diện hão thì có ích gì chứ.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Sau khi đến bệnh viện, Giang Độ mở phắt cửa rồi lập tức lao xuống xe, thậm chí chưa kịp nghe Phương Chính nói câu nào.
Vào bệnh viện, Giang Độ đang định đi thẳng đến phòng bệnh mà Khương Lỵ Lỵ nói, nhưng khi khẽ liếc nhìn xuống hành lang và chợt thấy một bóng dáng nhỏ bé quen thuộc đang đứng ở trong hàng chờ đóng tiền, anh dừng bước.
-
Nhậm Vãn Chu ở nhà vừa tắm xong chuẩn bị đi ngủ, đột nhiên nhận được điện thoại báo bố mẹ cô bị một chiếc xe say rượu tông trên đường, yêu cầu cô đến bệnh viện một chuyến.
Cô hoàn toàn không để ý tới những thứ khác, mặc váy ngủ chạy ngay đến bệnh viện.
Đúng lúc đồng nghiệp của cô ở phòng cấp cứu là bác sĩ Trương nhận ca này. Anh ta cho biết vết thương của mẹ Nhậm không nghiêm trọng, chỉ bị bầm tím ở cánh tay khi bà bị ngã xuống đất, băng bó đơn giản là được. Nhưng bố Nhậm vì che chở cho mẹ Nhậm nên mức độ bị tông nặng hơn, hơn nữa còn bị ngã đập đầu dẫn đến có nguy cơ chấn động não.
Bác sĩ Trương thấy Nhậm Vãn Chu đang thẫn thờ, đành khuyên cô đi đóng viện phí trước, để anh ta trông chừng ở đây.
Nhậm Vãn Chu đứng ở hàng chờ trong trạng thái thất hồn lạc phách, đầu óc cô lúc này không nghĩ ngợi được gì, thân thể suy sụp nhưng đại não lại bảo cô rằng không được, cô phải gắng gượng.
Khi người trước mặt tiến lên một bước, cô sẽ đờ đẫn bước theo.
Giờ phút này cô giống như một kẻ lang thang bị cô lập mắc kẹt trên đảo hoang. Cô ra sức kêu cứu, hô cầu cứu về nơi xa nhưng ở phía ngút ngàn kia lại chẳng có tin tức gì, sợi dây căng cứng trong đầu cô dường như sắp đứt phụt.
Mãi đến khi cô cảm nhận được hơi ấm bao phủ cơ thể mình, được phủ thêm một lớp áo, đồng thời một bàn tay mạnh mẽ và ấm áp nắm thật chặt bàn tay vẫn đang khẽ run rẩy của cô.
Cô ngẩng đầu nhìn lên, là Giang Độ.
Cảm xúc tức giận, nôn nóng, lo âu đan cài vào nhau rồi cuối cùng hoá thành một tiếng thở dài dằng dặc. Giang Độ nghiêng người ôm lấy bé thỏ đang ngơ ngác của mình.
Anh đã đến cứu cô rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro