Thuyền Đêm Bến Vắng

Chiến tranh lạnh

Tát Nhĩ Bố Từ Bảo

2024-08-19 22:01:14

Giang Độ rất nhức đầu, thú thật, anh chưa từng gặp phải tình trạng này.

Chưa kể đến việc anh luôn chiếm ưu thế trong các mối quan hệ trước đây, bình thường gây gổ cũng chỉ bằng lời nói và những cuộc cãi vã, ầm ĩ xong hôn nhau rồi làm tình là hết chuyện.

Nhưng hiển nhiên Vãn Chu khác với những cô gái mà anh từng tiếp xúc.

Cô bắt đầu chiến tranh lạnh, hoàn toàn ngoảnh mặt làm ngơ trước sự hiện hữu của anh. Ăn uống, đi vệ sinh, tắm rửa, đi ngủ, có thể xem như anh không có ở đây. Anh nói chuyện với cô, xin lỗi cô, nhưng cô cũng chẳng màng để ý.

Anh biết Vãn Chu đang tức giận vì đã đưa bác sĩ tâm lý tới mà không có sự đồng ý của cô, nhưng anh không hề hối hận vì đã làm như vậy.

Thay vì ngày ngày lo lắng cho sức khỏe của cô, anh thà cam chịu bị cô giận dỗi nhưng điều đó sẽ làm anh yên tâm hơn.

Giang Độ không bận tâm đến cơn giận của cô lúc này, miễn là anh cứ ở bên cạnh cô để đảm bảo cô được an toàn là được.

Dù thế nào đi nữa, công việc của anh chỉ cần dựa vào máy tính là có thể hoàn thành, bởi thế anh lấy làm may mắn vì đã không nghe theo lời khuyên của bố mẹ đến công ty làm việc khi trở về nước.

Tình trạng này kéo dài khoảng bốn năm ngày sau đó, mãi cho đến một ngày.

Giang Độ trở về nhà mình, phần lớn đồ đạc vẫn đang được để ở nhà anh, hơn nữa anh định sẽ ở lại chỗ của Vãn Chu thường xuyên hơn nên muốn về nhà sắp xếp một số đồ đạc rồi mang đến.

Tùy tiện vội vàng sắp xếp hành lý, đồ đạc của con trai không nhiều, anh lập tức lái xe đến nhà Vãn Chu. Hôm nay cô được nghỉ, anh không yên tâm để cô ở nhà một mình.

Sau khi ra khỏi thang máy, bước chân của Giang Độ hướng về phía nhà Vãn Chu chợt dừng lại.

Anh nhìn thấy một cái vali bị ném ở trước cửa, miệng vali mở ra cùng với mớ đồ đạc cá nhân của anh nằm ngổn ngang bên trong.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

Ý nghĩa có vẻ đã quá rõ ràng rồi.

Một cơn giận tức khắc dâng lên trong lòng Giang Độ.

Anh cố kiềm chế bản thân, bấm chuông cửa trước nhưng không thấy phản ứng, kế đến là gõ cửa.

Một giọng rầu rĩ vọng ra từ bên trong: “Anh đi đi.”

“Em có ý gì?” Giang Độ kìm nén lửa giận của mình.

“Anh đi đi.” Sau đó bên trong không còn tiếng động nào nữa.

Nội tâm Giang Độ như đang rơi vào đống phân, anh giơ chân đá vào bức tường bên cạnh, thầm chửi mẹ kiếp.

Giờ phút này anh rất tức tối, thầm nghĩ: Bình thường phong hoa tuyết nguyệt không thèm, lại cứ bám riết chạy đến đây để làm bảo mẫu cho cô, mà người ta thậm chí còn không thèm cảm kích, dùng xong là ném.

Thật là khốn nạn, anh nghĩ mình sắp phát điên mất. Dù bệnh trầm cảm của cô là gì, đó cũng chẳng phải là của riêng cô, cô cứ luôn lảng tránh và không chịu nói năng gì, rất khó trò chuyện khuyên nhủ.

Những ngày qua Giang Độ cứ thấp thỏm bên cạnh cô cả ngày, cũng khiến anh rất mệt mỏi, mệt mỏi hơn cả lúc anh du học ở Mỹ phải thức trắng ba đêm để kịp deadline.

Cuối cùng thì hay rồi, người ta không cần anh nữa, đuổi anh ra khỏi nhà, còn chẳng màng nói chuyện với anh. Người ta gửi luận văn cho người hướng dẫn còn có thể nhận được câu “Thank you” từ hộp thư trả lời tự động, nhưng tất cả những gì anh nhận được chỉ là một chiếc vali bị ném ra khỏi cửa.

Giang Độ càng nghĩ càng giận, lại giơ chân đạp cái vali rồi kéo hành lý xoay người bỏ đi.

-

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Bên kia cánh cửa, Vãn Chu đã khóc không thành tiếng, nước mắt giàn giụa.

Cô dựa vào cửa và khóc đến mức không thể kiềm chế được.

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

Cô muốn kể cho Giang Độ mọi chuyện, nhưng ngay khi cô quyết định và muốn nói ra thì miệng cô như bị khoá chặt, làm thế nào cũng không mở lời được.

Mỗi lần cô gặp bác sĩ tâm lý, vết sẹo trong lòng cô lại bị cắt mở. Hôm đó cô đã phải kìm nén cảm giác buồn nôn và ghê tởm để có thể tán gẫu cùng Bùi Hạo Quang. Sau khi kết thúc, cô không chịu nổi nữa mà lập tức chạy vào nhà vệ sinh nôn mửa.

Cô nhìn mình qua gương trong phòng vệ sinh. Mày bẩn quá đi Nhậm Vãn Chu, mày xem mày kìa, nhơ nhuốc đến mức chính mày còn không chịu nổi.

Mỗi đêm cô tỉnh giấc với những cơn ác mộng, muốn lay Giang Độ dậy và kể cho anh nghe mọi chuyện, nhưng cô không thể phát ra âm thanh nào như thể mình đang bị ma quỷ bóp ghì lấy cổ.

Cô cảm thấy tình yêu của mình nặng nề và vẩn đục quá đỗi, với thật nhiều những điều khiến người ta khó chịu trong đó như buồn bã, sầu muộn, tủi thân, tuyệt vọng, chua chát, đau đớn.

Chính cô cũng luôn bị đánh bại bởi những cảm xúc tiêu cực này, tựa như cô đang ở trong một đầm lầy, càng vùng vẫy sẽ càng chìm xuống. Cô yêu anh, muốn kéo anh vào cuộc nhưng cũng hy vọng anh có thể cứu rỗi cô.

Cô tự nhốt mình lại. Họ có thể nhìn thấy cô, nhưng cô sẽ không thể nhìn thấy họ.

Có một lớp màng mỏng manh giữa thế giới và cô. Cô có thể nhìn thấy tất cả họ cùng nhau, họ đang cười, họ đang nói chuyện và thậm chí có một số người ở phía bên kia lớp màng đang cố gắng kéo cô ra, nhưng cô không thể nhìn thấy được khuôn mặt và nét mặt của những người ngoài đó.

Cô không thoát ra được.

Thế giới quay cuồng, cô đang trôi dạt trên biển, cố gắng cầu cứu anh. Trên radio, anh nói hãy đợi anh. Nhưng cô đã cuộn buồm trên thuyền lại rồi đợi cơn bão đúng hạn kéo đến.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Thuyền Đêm Bến Vắng

Số ký tự: 0