Chương 28
Lão Nạp Cật Tố
2024-10-04 15:04:44
Mễ Hòa cũng không biết phôi thai kia bị xử lý thế nào, bởi đầu óc cô đã bị một chuyện khác chiếm đóng hết, đó là Cô Cô đã chết.
Nó chết một cách tự nhiên. Tuổi thọ bình thường của một con gà lấy thịt trên cổ địa cầu tận bảy tám năm, nhưng Cô Cô chỉ sống được hơn ba năm, Hannah giải thích nguyên nhân có lẽ do sự khiếm khuyết trong gen của nó.
Sau khi Cô Cô chết, thân là đối tượng nghiên cứu, chút cống hiến sau cùng của nó chính là được đem đi chế biến thành thức ăn.
Bởi vì yêu cầu của người tài trợ cho nghiên cứu này là khôi phục được gen của gà lấy thịt trên cổ địa cầu, bởi vì người ta muốn được ăn thịt gà có vị giống với gà trên cổ địa cầu, mà thân là nhân viên nghiên cứu khoa học, Hannah đương nhiên phải ăn thử các vật phẩm thí nghiệm thì mới có thể xác định được kết quả thí nghiệm của cô ấy thế nào.
Hannah giao việc nấu ăn lại cho người máy, Kardashian nướng Cô Cô cho họ.
Khi cơ thể to lớn của Cô Cô được làm sạch lông và cho vào lò nướng, Mễ Hòa không thể nhìn tiếp nữa, cũng không có ý định ăn nó, dù rằng đã lâu lắm rồi cô chưa được ăn miếng thịt gà nào đúng nghĩa, nhưng cô vẫn không muốn ăn, vì trong suy nghĩ của cô, đây có lẽ là lần đưa tiễn cuối cùng với chú gà trống hai đầu đã bầu bạn bên cô suốt một thời gian dài.
Mộc Thần cũng không ăn, Mễ Hòa hỏi cậu ta nguyên nhân, cậu ta hất cằm nói: “Anh không thích quái vật gà hai đầu biến dị.”
Nhưng Mễ Hòa vẫn nói một câu với cậu ta: “Cảm ơn anh, anh Thần Thần.”
Mộc Thần thờ ơ đế thêm một câu: “Anh không phải có làm vậy vì em đâu, cảm ơn cái gì?” Dứt lời, cậu ta không thèm để ý tới cô nữa, quay lưng đi thẳng về nhà, nhưng còn chưa đi được mấy bước đã quay đầu nói với cô: “Em sẽ không khóc đâu nhỉ?”
Mễ Hòa cười, “Vâng, em sẽ không khóc.”
Mộc Thần nói: “Anh ghét nhất là mấy đứa con gái thích khóc nhè, cho dù là người định hướng hay là người bình thường cũng vậy, con gái khóc nhè đáng ghét lắm.”
Lần này Mễ Hòa quả thật đã bị cậu ta chọc cười rồi.
Cảm giác tuổi thơ có bạn thân bên mình thật tuyệt vời!
Ngày thứ hai, người bạn thơ ấu lại trở về trạng thái bình thường, bắt đầu trợn mắt khinh bỉ cô.
Con thuyền tình bạn thật sự quá chông chênh!
Sau sự việc của thượng tá với Hannah và việc của Cô Cô qua đi, một năm sau, Mễ Hòa lên bảy, ngày quốc khánh cũng đang đến gần.
Cô và trung tá Dương vẫn ngồi xem lễ quốc khánh ở thủ đô Mars trên TV 3D. Năm ngoái, sau khi trung tá Dương nhận được tiền thưởng đã mua một cái TV ba chiều mới nhất nên lần này họ có thể nhìn thấy rất rõ hình chiếu 3D của gia đình Hoàng đế.
Hình chiếu của họ chẳng khác nào người thật đang đi ngang qua ngay trước mặt Mễ Hòa vậy, loại TV 3D kiểu mới này còn có thể thu thập dữ liệu ba chiều của khán giả trước ti vi, sau đó phủ một lớp sóng ánh sáng ba chiều lên khán giả, thế là khán giả chỉ cần duỗi ngón tay sẽ có thể chạm vào người và vật chiếu trên TV.
Mễ Hòa và trung tá Dương cũng thử chức năng này, khi Mễ Hòa nhìn thấy chiếc vương miệng bằng vàng của hoàng đế, cô đã đưa tay chạm vào chiếc vương miện ấy, khoảnh khắc cô duỗi ngón tay ra, ngón tay của cô dường như được dung hòa với vương miện, cô thực sự cảm nhận được xúc cảm cứng, chắc của vương miện.
Thật là một điều thần kỳ.
Sau đó, lúc hoàng tử Friedrich đến, Mễ Hòa nhìn chằm gương mặt cực kỳ tuấn tú kia, định vươn tay thêm lần nữa để chạm vào cậu ấy. Tuy tay cô vừa chạm vào chiếc áo choàng lộng lẫy của cậu ấy thì đã bị dung hòa, nhưng lại loáng tháng cảm nhận được từ đầu ngón tay truyền tới chút độ ấm, dù rằng đó chỉ là ảo giác, bởi trên sách hướng dẫn đã nói rất rõ, khán giả không thể cảm nhận được nhiệt độ.
Hoàng tử Friedrich mười một tuổi đã là một thiếu niên, gen của đệ nhất vuong tộc rất có thể là gen tốt nhất trong toàn vũ trụ, thế nên thành viên hoàng gia nào cũng sở hữu tướng mạo anh tuấn, xinh đẹp phi phàm, mà Freidrich mới mười một tuổi cũng đã cao hơn một mét bảy rồi.
Trên Tinh Võng từng mở cuộc bình chọn hoàng tử anh tuấn nhất của hoàng tộc trong vòng ba trăm năm qua, hoàng tử Friedrich đã đánh bại tất cả các hoàng tử anh tuấn cùng độ tuổi khác để leo lên vị trí đứng đầu, ngay cả tướng mạo của cha cậu ấy lúc mười một tuổi cũng không đẹp bằng.
Mái tóc vàng nhạt giống như ánh nắng ban mai trong trẻo hiện lên trong hình ảnh 3D, đặc biệt là đôi mắt màu xanh lục rất giống với màu xanh của ngọc lục bảo, đẹp đến mức khiến người khác đã nhìn trúng là không thể rời mắt, bởi vì bản thân ngọc lục bảo đã là màu xanh lục đẹp nhất trên thế giới này rồi.
Một hoàng tử Friedrich như thế, mỗi một cử động, ánh mắt của cậu đều mang theo sự kiêu hãnh và cao quý của hoàng tộc được tích lũy trong hơn ba trăm năm qua, khiến cho tất cả cô gái trong vũ trụ này phải say lòng.
Nó chết một cách tự nhiên. Tuổi thọ bình thường của một con gà lấy thịt trên cổ địa cầu tận bảy tám năm, nhưng Cô Cô chỉ sống được hơn ba năm, Hannah giải thích nguyên nhân có lẽ do sự khiếm khuyết trong gen của nó.
Sau khi Cô Cô chết, thân là đối tượng nghiên cứu, chút cống hiến sau cùng của nó chính là được đem đi chế biến thành thức ăn.
Bởi vì yêu cầu của người tài trợ cho nghiên cứu này là khôi phục được gen của gà lấy thịt trên cổ địa cầu, bởi vì người ta muốn được ăn thịt gà có vị giống với gà trên cổ địa cầu, mà thân là nhân viên nghiên cứu khoa học, Hannah đương nhiên phải ăn thử các vật phẩm thí nghiệm thì mới có thể xác định được kết quả thí nghiệm của cô ấy thế nào.
Hannah giao việc nấu ăn lại cho người máy, Kardashian nướng Cô Cô cho họ.
Khi cơ thể to lớn của Cô Cô được làm sạch lông và cho vào lò nướng, Mễ Hòa không thể nhìn tiếp nữa, cũng không có ý định ăn nó, dù rằng đã lâu lắm rồi cô chưa được ăn miếng thịt gà nào đúng nghĩa, nhưng cô vẫn không muốn ăn, vì trong suy nghĩ của cô, đây có lẽ là lần đưa tiễn cuối cùng với chú gà trống hai đầu đã bầu bạn bên cô suốt một thời gian dài.
Mộc Thần cũng không ăn, Mễ Hòa hỏi cậu ta nguyên nhân, cậu ta hất cằm nói: “Anh không thích quái vật gà hai đầu biến dị.”
Nhưng Mễ Hòa vẫn nói một câu với cậu ta: “Cảm ơn anh, anh Thần Thần.”
Mộc Thần thờ ơ đế thêm một câu: “Anh không phải có làm vậy vì em đâu, cảm ơn cái gì?” Dứt lời, cậu ta không thèm để ý tới cô nữa, quay lưng đi thẳng về nhà, nhưng còn chưa đi được mấy bước đã quay đầu nói với cô: “Em sẽ không khóc đâu nhỉ?”
Mễ Hòa cười, “Vâng, em sẽ không khóc.”
Mộc Thần nói: “Anh ghét nhất là mấy đứa con gái thích khóc nhè, cho dù là người định hướng hay là người bình thường cũng vậy, con gái khóc nhè đáng ghét lắm.”
Lần này Mễ Hòa quả thật đã bị cậu ta chọc cười rồi.
Cảm giác tuổi thơ có bạn thân bên mình thật tuyệt vời!
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Ngày thứ hai, người bạn thơ ấu lại trở về trạng thái bình thường, bắt đầu trợn mắt khinh bỉ cô.
Con thuyền tình bạn thật sự quá chông chênh!
Sau sự việc của thượng tá với Hannah và việc của Cô Cô qua đi, một năm sau, Mễ Hòa lên bảy, ngày quốc khánh cũng đang đến gần.
Cô và trung tá Dương vẫn ngồi xem lễ quốc khánh ở thủ đô Mars trên TV 3D. Năm ngoái, sau khi trung tá Dương nhận được tiền thưởng đã mua một cái TV ba chiều mới nhất nên lần này họ có thể nhìn thấy rất rõ hình chiếu 3D của gia đình Hoàng đế.
Hình chiếu của họ chẳng khác nào người thật đang đi ngang qua ngay trước mặt Mễ Hòa vậy, loại TV 3D kiểu mới này còn có thể thu thập dữ liệu ba chiều của khán giả trước ti vi, sau đó phủ một lớp sóng ánh sáng ba chiều lên khán giả, thế là khán giả chỉ cần duỗi ngón tay sẽ có thể chạm vào người và vật chiếu trên TV.
Mễ Hòa và trung tá Dương cũng thử chức năng này, khi Mễ Hòa nhìn thấy chiếc vương miệng bằng vàng của hoàng đế, cô đã đưa tay chạm vào chiếc vương miện ấy, khoảnh khắc cô duỗi ngón tay ra, ngón tay của cô dường như được dung hòa với vương miện, cô thực sự cảm nhận được xúc cảm cứng, chắc của vương miện.
Thật là một điều thần kỳ.
Sau đó, lúc hoàng tử Friedrich đến, Mễ Hòa nhìn chằm gương mặt cực kỳ tuấn tú kia, định vươn tay thêm lần nữa để chạm vào cậu ấy. Tuy tay cô vừa chạm vào chiếc áo choàng lộng lẫy của cậu ấy thì đã bị dung hòa, nhưng lại loáng tháng cảm nhận được từ đầu ngón tay truyền tới chút độ ấm, dù rằng đó chỉ là ảo giác, bởi trên sách hướng dẫn đã nói rất rõ, khán giả không thể cảm nhận được nhiệt độ.
Hoàng tử Friedrich mười một tuổi đã là một thiếu niên, gen của đệ nhất vuong tộc rất có thể là gen tốt nhất trong toàn vũ trụ, thế nên thành viên hoàng gia nào cũng sở hữu tướng mạo anh tuấn, xinh đẹp phi phàm, mà Freidrich mới mười một tuổi cũng đã cao hơn một mét bảy rồi.
Trên Tinh Võng từng mở cuộc bình chọn hoàng tử anh tuấn nhất của hoàng tộc trong vòng ba trăm năm qua, hoàng tử Friedrich đã đánh bại tất cả các hoàng tử anh tuấn cùng độ tuổi khác để leo lên vị trí đứng đầu, ngay cả tướng mạo của cha cậu ấy lúc mười một tuổi cũng không đẹp bằng.
Mái tóc vàng nhạt giống như ánh nắng ban mai trong trẻo hiện lên trong hình ảnh 3D, đặc biệt là đôi mắt màu xanh lục rất giống với màu xanh của ngọc lục bảo, đẹp đến mức khiến người khác đã nhìn trúng là không thể rời mắt, bởi vì bản thân ngọc lục bảo đã là màu xanh lục đẹp nhất trên thế giới này rồi.
Một hoàng tử Friedrich như thế, mỗi một cử động, ánh mắt của cậu đều mang theo sự kiêu hãnh và cao quý của hoàng tộc được tích lũy trong hơn ba trăm năm qua, khiến cho tất cả cô gái trong vũ trụ này phải say lòng.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro