Chương 29
Lão Nạp Cật Tố
2024-10-04 15:04:44
Người cha ruột khờ khạo thấy con gái của mình đưa tay ra sờ hoàng tử Friedrich, trong lòng bỗng hơi khó chịu. Tuy anh ấy cũng rất thích vị hoàng tử đế quốc này, nhưng khi tận mắt nhìn thấy cô con gái mình tự tay nuôi lớn lại đi nhìn một đứa con trai với vẻ mặt đó, trong lòng anh ấy vẫn không thể thoải mái được.
Con gái của anh ấy mới được có bảy tuổi đầu mà anh ấy đã lo trước lo sau thế này rồi, phải làm sao đây?
Nhưng Mễ Hoà nào có biết người cha ruột của mình đang lo sốt vó cỡ nào, cô nhanh chóng bị chuyện mới mẻ khác chiếm lấy tâm tư, bởi vì cây lúa nước mà cô trồng sắp thu hoạch rồi.
Nói là thu hoạch, thật ra tổng cộng chỉ hơn mười cây lúa nước, gom lại chắc cũng chỉ thô bằng bó hoa nhỏ thôi, nhưng Mễ Hoà vẫn cẩn thận dùng con dao nhỏ gặt lúa nước, sau đó bỏ vào trong máy sấy để sấy khô, lúc lấy ra lại cẩn thận nhặt từng hạt gạo một cách kĩ càng.
Cô đặt tất cả vào trong chén, cuối cùng thu được một chén nhỏ.
Mễ Hoà vừa nghĩ đến chỉ vì một chén gạo nhỏ xíu này mà cô đã nỗ lực gần sáu năm, trong đầu lập tức hiện lên câu nói được lưu truyền trên cổ địa cầu: mỗi một hạt gạo đều là kết quả của sự vất vả.
Cô trải số hạt gạo này ra, cầm một cây gậy hình trụ ngắn đập nhẹ nhàng, làm lui làm tới cả nửa ngày cũng không thấy tróc vỏ, cuối cùng vẫn cảm thấy dùng tay là tiện nhất.
Cô tuốt mấy vỏ trấu trước, để lộ ra những hạt gạo trắng toát, óng ánh trông rất đáng yêu, Mễ Hoà vui lắm, cảm thấy dù chỉ thu hoạch được một chén nhỏ nhưng thành quả trông cũng không tệ.
Nhưng lúc cô tiếp tục tuốt vỏ đống hạt còn lại, trong tay lần lượt xuất hiện hạt gạo màu đen, màu đỏ, màu xanh lá, màu vàng, tới đây, cô bỗng thấy hoang mang lắm rồi.
Tại sao trên cùng một cây lúa lại mọc hạt gạo có tận năm màu chứ? Chẳng lẽ lúc chỉnh sửa gen lúa nước, Hannah đã mắc sai lầm?
Sau khi tuốt xong nửa chén thóc còn lại, cô phát hiện số gạo đó cũng có năm màu, hạt gạo sặc sỡ trộn lẫn chung với nhau, trông có vẻ khá đẹp.
Mễ Hoà lưu luyến ngắm nghía hồi lâu rồi mới chạy sang chỗ Mộc Thần ở bên cạnh.
Mộc Thần cũng đang thu hoạch lúa nước, nhưng rõ ràng sản lượng của cậu ta còn nhiều hơn Hannah mấy lần, Mễ Hoà ngạc nhiên hỏi: “Sao sản lượng của anh còn cao hơn cả em chứ?”
Ánh mắt khinh bỉ độc quyền của Mộc Thần lại xuất hiện: “Bởi vì lúc thụ phấn anh chú tâm hơn em.”
Mễ Hoà nói: “Anh đừng hòng lừa em, em đã tìm hiểu hết, lúa nước của cổ địa cầu thụ phấn nhờ gió mà chậu hoa của em lại có công năng thổi gió tuần hoàn!”
Mộc Thần đáp: “Em cũng nói là công năng thổi gió tuần hoàn, chứ đâu có phải công năng thụ phấn bằng gió, đương nhiên là không bằng đều đặn như thụ phấn nhân tạo rồi.”
Nghe vậy, Mễ Hoà như tỉnh ra, cô thật sự không nghĩ đến điểm này. Mộc Thần nhặt lấy hạt thóc từ máy sấy lúa mì, rồi lấy ra từ dưới gầm bàn lên một cỗ máy nhỏ có gắn phễu bên trên. Mễ Hoà vừa mới định hỏi thứ đó là để làm gì, Mộc Thần đã nói: “Nhìn vẻ mặt của em là biết em muốn hỏi rồi, đây là máy chuyên dùng để bóc vỏ của cây lúa nước được anh làm sẵn từ nửa tháng trước đấy.”
Rồi cậu ta nói tiếp: “Máy tuốt lúa phiên bản đơn giản này không khó chút nào, hơn nữa còn chạy bằng tay, đương nhiên anh cũng làm được máy tự động, chẳng qua là anh lười làm thôi.
Mễ Hoà: “Anh có máy tuốt lúa sao không nói sớm với em, để em hưởng ké hào quang của anh.”
Mộc Thần lộ ra nụ cười mê hồn: “Nếu anh nói cho em thì sao bây giờ có thể cười vào bản mặt ngu ngốc khi dùng tay tuốt vỏ lúa của em chứ?"
Mễ Hoà: Bạn bè với nhau có thể chơi đàng hoàng được không vậy?
Nhưng mục đích chính của cô là đến xem thử có phải hạt gạo của Mộc Thần cũng kỳ lạ giống như mình không, kết quả những hạt gạo mà Mộc Thần tuốt ra đều toàn là màu trắng óng ả, trông có vẻ không có gì khác thường hết, thêm nữa hạt gạo của cậu ta giống với của Hannah, là giống gạo thơm Thái Lan với vẻ ngoài thon dài, còn dài hơn cả hạt của Mễ Hoà nữa.
Sau khi vỏ trấu của Mộc Thần được tuốt xong xuôi, sản lượng được tận một cái chậu nhỏ, trong khi của Mễ Hoà chỉ non nửa chén nhỏ.
Tuy trong suốt những tháng ngày đằng đẵng học tập với Mộc Thần, cô cũng quen với việc bị cậu ta đè bẹp về chỉ số IQ, nhưng nhìn thấy ngay cả việc trồng lúa nước cũng không bằng người ta, trái tim của Mễ Hoà một lần nữa cảm nhận được sự ác ý của thế giới này với người bình thường tính từ khi đặt chân tới đây!
Con gái của anh ấy mới được có bảy tuổi đầu mà anh ấy đã lo trước lo sau thế này rồi, phải làm sao đây?
Nhưng Mễ Hoà nào có biết người cha ruột của mình đang lo sốt vó cỡ nào, cô nhanh chóng bị chuyện mới mẻ khác chiếm lấy tâm tư, bởi vì cây lúa nước mà cô trồng sắp thu hoạch rồi.
Nói là thu hoạch, thật ra tổng cộng chỉ hơn mười cây lúa nước, gom lại chắc cũng chỉ thô bằng bó hoa nhỏ thôi, nhưng Mễ Hoà vẫn cẩn thận dùng con dao nhỏ gặt lúa nước, sau đó bỏ vào trong máy sấy để sấy khô, lúc lấy ra lại cẩn thận nhặt từng hạt gạo một cách kĩ càng.
Cô đặt tất cả vào trong chén, cuối cùng thu được một chén nhỏ.
Mễ Hoà vừa nghĩ đến chỉ vì một chén gạo nhỏ xíu này mà cô đã nỗ lực gần sáu năm, trong đầu lập tức hiện lên câu nói được lưu truyền trên cổ địa cầu: mỗi một hạt gạo đều là kết quả của sự vất vả.
Cô trải số hạt gạo này ra, cầm một cây gậy hình trụ ngắn đập nhẹ nhàng, làm lui làm tới cả nửa ngày cũng không thấy tróc vỏ, cuối cùng vẫn cảm thấy dùng tay là tiện nhất.
Cô tuốt mấy vỏ trấu trước, để lộ ra những hạt gạo trắng toát, óng ánh trông rất đáng yêu, Mễ Hoà vui lắm, cảm thấy dù chỉ thu hoạch được một chén nhỏ nhưng thành quả trông cũng không tệ.
Nhưng lúc cô tiếp tục tuốt vỏ đống hạt còn lại, trong tay lần lượt xuất hiện hạt gạo màu đen, màu đỏ, màu xanh lá, màu vàng, tới đây, cô bỗng thấy hoang mang lắm rồi.
Tại sao trên cùng một cây lúa lại mọc hạt gạo có tận năm màu chứ? Chẳng lẽ lúc chỉnh sửa gen lúa nước, Hannah đã mắc sai lầm?
Sau khi tuốt xong nửa chén thóc còn lại, cô phát hiện số gạo đó cũng có năm màu, hạt gạo sặc sỡ trộn lẫn chung với nhau, trông có vẻ khá đẹp.
Mễ Hoà lưu luyến ngắm nghía hồi lâu rồi mới chạy sang chỗ Mộc Thần ở bên cạnh.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Mộc Thần cũng đang thu hoạch lúa nước, nhưng rõ ràng sản lượng của cậu ta còn nhiều hơn Hannah mấy lần, Mễ Hoà ngạc nhiên hỏi: “Sao sản lượng của anh còn cao hơn cả em chứ?”
Ánh mắt khinh bỉ độc quyền của Mộc Thần lại xuất hiện: “Bởi vì lúc thụ phấn anh chú tâm hơn em.”
Mễ Hoà nói: “Anh đừng hòng lừa em, em đã tìm hiểu hết, lúa nước của cổ địa cầu thụ phấn nhờ gió mà chậu hoa của em lại có công năng thổi gió tuần hoàn!”
Mộc Thần đáp: “Em cũng nói là công năng thổi gió tuần hoàn, chứ đâu có phải công năng thụ phấn bằng gió, đương nhiên là không bằng đều đặn như thụ phấn nhân tạo rồi.”
Nghe vậy, Mễ Hoà như tỉnh ra, cô thật sự không nghĩ đến điểm này. Mộc Thần nhặt lấy hạt thóc từ máy sấy lúa mì, rồi lấy ra từ dưới gầm bàn lên một cỗ máy nhỏ có gắn phễu bên trên. Mễ Hoà vừa mới định hỏi thứ đó là để làm gì, Mộc Thần đã nói: “Nhìn vẻ mặt của em là biết em muốn hỏi rồi, đây là máy chuyên dùng để bóc vỏ của cây lúa nước được anh làm sẵn từ nửa tháng trước đấy.”
Rồi cậu ta nói tiếp: “Máy tuốt lúa phiên bản đơn giản này không khó chút nào, hơn nữa còn chạy bằng tay, đương nhiên anh cũng làm được máy tự động, chẳng qua là anh lười làm thôi.
Mễ Hoà: “Anh có máy tuốt lúa sao không nói sớm với em, để em hưởng ké hào quang của anh.”
Mộc Thần lộ ra nụ cười mê hồn: “Nếu anh nói cho em thì sao bây giờ có thể cười vào bản mặt ngu ngốc khi dùng tay tuốt vỏ lúa của em chứ?"
Mễ Hoà: Bạn bè với nhau có thể chơi đàng hoàng được không vậy?
Nhưng mục đích chính của cô là đến xem thử có phải hạt gạo của Mộc Thần cũng kỳ lạ giống như mình không, kết quả những hạt gạo mà Mộc Thần tuốt ra đều toàn là màu trắng óng ả, trông có vẻ không có gì khác thường hết, thêm nữa hạt gạo của cậu ta giống với của Hannah, là giống gạo thơm Thái Lan với vẻ ngoài thon dài, còn dài hơn cả hạt của Mễ Hoà nữa.
Sau khi vỏ trấu của Mộc Thần được tuốt xong xuôi, sản lượng được tận một cái chậu nhỏ, trong khi của Mễ Hoà chỉ non nửa chén nhỏ.
Tuy trong suốt những tháng ngày đằng đẵng học tập với Mộc Thần, cô cũng quen với việc bị cậu ta đè bẹp về chỉ số IQ, nhưng nhìn thấy ngay cả việc trồng lúa nước cũng không bằng người ta, trái tim của Mễ Hoà một lần nữa cảm nhận được sự ác ý của thế giới này với người bình thường tính từ khi đặt chân tới đây!
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro