Tiệm Cơm Nhỏ Cuối Ngân Hà

Chương 7

Lão Nạp Cật Tố

2024-10-04 15:04:44

Về chuyện người được định hướng để tiến hóa đó, tận đến khi Mễ Hòa lên hai, cũng là độ tuổi mà theo thường thức của mọi người là trẻ con đã có thể trình bày rõ ràng suy nghĩ trong lòng, cô mới mở miệng hỏi trung tá Dương.

“Cha ơi, người được định hướng để tiến hóa là gì ạ?”

Một người thô kệch như trung tá Dương không hề nghĩ nhiều hay đào sâu tìm hiểu tại sao con gái lại biết đến mấy từ đó, chỉ cho rằng Hannah đã dạy cho cô, bèn giải thích qua loa vài câu: “Từ thời kỳ cổ địa cầu đã có một nhóm người nghiên cứu và phát triển khái niệm gen định hướng. Họ cường hóa một vài đoạn gen mà con người nghĩ rằng rất xuất sắc, như là gen quy định chỉ số thông minh, dung mạo xuất chúng… và việc cường hóa gen định hướng đó đã cho ra đời một nhóm người, gọi là người định hướng.”

Mễ Hòa im lặng vài giây, thật ra chính cô cũng đã đoán được đại khái ý nghĩa ẩn đằng sau cụm từ đó, rồi cô hỏi tiếp: “Mẹ sao ạ?” Hiện tại, mỗi khi nói chuyện, cô đều sẽ cẩn thận không nói ra một câu quá rõ ràng, mạch lạc mà sẽ cố tình nói khó hiểu một chút.

Dù vậy, có thể thấy trung tá Dương rất hiểu con gái mình, vừa nghe đã biết cô đang hỏi liệu Hannah có phải người được định hướng tiến hóa hay không, bèn trả lời: “Gia tộc Linley vốn chính là người nổi bật nhất trong số những người định hướng ban đầu, cỗ máy đào tạo sinh vật cacbon đã sản sinh ra con đó chính là phát minh của tổ tiên gia tộc Linley đấy, có thể xem nó là phát minh mang lại nhiều phúc phần nhất cho con người trong một trăm năm trở lại đây đó.”

Mễ Hòa đã biết bản thân là do máy móc sinh ra từ lâu, bởi vì cô từng tận mắt nhìn thấy những loài động vật khác cũng được sản sinh bởi máy móc trong phòng thí nghiệm của Hannah. Có điều, phần lớn con vật đó đều phát sinh biến dị, không hề giống với hình ảnh của chúng trong ký ức của cô chút nào.

“Con, có phải không?”

Nghe cô hỏi vậy, trung tá Dương bỗng có cảm giác: Cuối cùng con gái cũng hỏi tới đề tài lúng túng này rồi, chỉ là sao ngày này lại đến sớm như vậy?

Anh ấy trầm tư vài giây rồi nói: “Xin lỗi con nhiều, cha chỉ là người bình thường, và con là con gái của cha, nên không nhận được gen định hướng của gia tộc Linley.”

Sau đó nói thêm: “Chứng tỏ con giống cha nhiều hơn đó, chẳng lẽ con không vui sao?”

Thật ra Mễ Hòa cũng chẳng mấy quan tâm xem mình được thừa hưởng gen của ai, chỉ cần cô vẫn có thể ăn, có thể uống, có thể ngủ là được. Với cả, trên đời này, trong đại đa số trường hợp, chỉ số EQ tính ra quan trọng hơn chỉ số IQ nhiều, tuy cô cảm thấy chỉ số EQ của mình cũng bình thường thôi, nhưng cũng không cho rằng chỉ số IQ của mình quá thấp.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Có điều, vài năm sau đó, cũng chính là lúc cô bắt đầu tiếp xúc với chương trình tiểu học thì suy nghĩ này đã hoàn toàn bị đánh sụp, thế nhưng lúc này, cô vẫn tự tin đến mù quáng với chính bản thân mình.

Mễ Hòa nhìn trung tá Dương, nghiêm túc nói với người cha có dáng người cường tráng như huấn luyện viên thể hình này: “Bé cưng yêu cha nhất, yêu nhất luôn.”

Vừa nghe thấy vậy, trong lòng trung tá Dương lập tức nở đầy hoa, bên tai dường như cũng vang vọng âm thanh đến từ cõi tiên, vui đến độ sắp bay lên luôn rồi. Anh ấy ôm chặt lấy Mễ Hòa, vừa hôn cô tới tấp vừa nói: “Con đúng là Mật Đường nhỏ, áo bông nhỏ của cha mà, cha cũng yêu con!”

Trung tá Dương hôn hít Mễ Hòa xong, tức khắc đẩy chén cơm tới trước mặt Mễ Hòa, bảo: “Nào, ăn cơm tiếp thôi, chúng ta không nên lãng phí đồ ăn.”

Mễ Hòa nhìn đồ ăn trong đĩa, là một khúc giun biến dị. Con giun vốn là một sinh vật có kích thước nhỏ bé, nhưng sau khi xảy ra biến dị thì lại to bằng cả con rắn, cơ thể vẫn trơn trượt, dinh dính như trước. Dù bản thân nó không có tính công kích giống những loài động vật biến dị khác nhưng nếu cứ để mặc cho một sinh vật to lớn như vậy ngang nhiên đào bới dưới mặt đất thì chắc chắn sẽ tạo thành mối nguy hại cho trụ sở trong lòng đất này.

Thế nên bên ngoài trụ sở trang bị rất nhiều máy móc bắt giun biến dị, người trong căn cứ cũng thường xuyên thưởng thức món ăn chế biến từ giun biến dị.

Bấy giờ, Mễ Hòa mới biết, hồi cô còn là trẻ nhũ nhi, trung tá Dương từng cho cô nếm thử nhãn cầu của cá voi có răng biến dị. Cái thứ mà lúc ấy cô cảm thấy kinh tởm chết đi được hóa ra lại là một món tương đối ngon…

Nhìn khúc giun hấp cỡ lớn trong đĩa, Mễ Hòa sâu sắc cảm nhận được suy kỹ của cô lúc còn nhỏ ngây thơ và nực cười cỡ nào. Suy nghĩ viển vông như là lái phi thuyền nhỏ ngao du vũ trụ, sau đó mở một quán cơm nhỏ gì gì đó… căn bản không thể nào thực hiện được.

Bởi vì không thể nào có chuyện cô nấu ra mấy món ăn như là chiên giun hay rán mắt cá voi được!!

Bên cạnh đó mùi vị của những món này khiến cô cảm thấy liệu có phải trong quá trình tiến hóa, con người vì mải mê phát triển dung mạo và chỉ số IQ nên đã bỏ quên vị giác rồi không? Chứ sao giác quan đó lại thoái hóa tới mức này chứ? Rõ ràng khó ăn tới vậy sao họ có thể nuốt trôi được nhỉ?

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Tiệm Cơm Nhỏ Cuối Ngân Hà

Số ký tự: 0