Chương 8
Lão Nạp Cật Tố
2024-10-04 15:04:44
Dù giun biến dị đã được hấp chín thì vẫn còn đặc điểm của giun, như là vừa trơn trượt vừa nhầy nhụa. Có lẽ người nấu thấy để nguyên sẽ khó xử lý nên đã cắt con giun ra thành từng khúc rồi mới cho vào nồi hấp. Ở bên kia, trung tá Dương đã cực kỳ thuần thục mà lôi từ bên hông bàn ra một lọ tương màu đỏ, rưới lên khúc giun, còn thuận miệng nói: “Đúng là trông hơi đáng sợ nhưng trong thành phần của giun chứa rất nhiều albumin, tính ra thì phần lớn albumin trong dịch dinh dưỡng mà chúng ta hay uống cũng do loài giun biến dị này cung cấp đấy.”
Nghe vậy, biểu cảm trên mặt Mễ Hòa cũng thay đổi, cô vốn cho rằng sở dĩ dịch dinh dưỡng có màu hồng phấn là do sở thích, ai ngờ đâu nguyên nhân lại là vì albumin.
Cuối cùng, Mễ Hòa không hề đụng tới dù chỉ một miếng.
Lúc dọn chén đĩa xuống, người máy còn nói với cô rằng: “Cô chủ Mễ Hòa, không được bỏ phí đồ ăn đâu.”
Bấy giờ, Mễ Hòa đã đặt cho người máy chăm sóc cô từ nhỏ đến lớn một cái tên là “Kardashian”, dựa trên bộ ngực cực khủng của anh ta lúc trước.
Nói “lúc trước” là do sau khi Mễ Hòa cai sữa, Kardashian cũng được trung tá Dương mang đi sửa, đổi cặp ngực nhân tạo kia thành miếng sắt phẳng lỳ bình thường. Bởi vì trung tá Dương cảm thấy bên cạnh luôn hiện diện một người máy với bộ ngực cỡ lớn cứ nảy lên nảy xuống hoài như vậy thật sự rất là xấu hổ, đặc biệt là những lúc muốn cho Mễ Hòa bú. Thân là một người máy có ngoại hình là một người đàn ông cao to cường tráng lại phải nâng bầu ngực mô phỏng cho trẻ bú, nghĩ thôi cũng biết hình ảnh đó lúng túng cỡ nào.
Lúc Hannah biết ông ấy định mang người máy đi sửa còn thuận miệng nói một câu: “Đây là người máy bảo mẫu bán chạy nhất toàn vũ trụ, kiểu có ngực này cũng được chào đón rất nồng nhiệt, hồi đó phải đặt trước cả tháng mới mua được DNS912 này đấy.”
Trung tá Dương nói: “Có hơi xấu hổ thật mà.”
Hannah đáp: “Anh có thể bảo nó mặc quần áo vào là xong.”
Tất nhiên trung tá Dương không kỹ tính đến vậy, cũng cảm thấy dù sao Mễ Hòa cũng đã cai sữa, giờ gỡ ngực xuống trái lại sẽ khiến mọi người thoải mái hơn nhiều.
Và cứ thế, sau khi trở về tử cửa hàng sửa chữa, Kardashian đã không còn bộ ngực khủng kia nữa, nhưng tên của anh ta thì vẫn được giữ nguyên.
Trước khi đem anh ta đi sửa, Mễ Hòa cố ý dặn dò không thể để Kardashian bị thiết lập lại. Lúc đó, cô đã nói là: “Nó, nhớ bé cưng.” Trung tá Dương ôm lấy con gái cưng của mình, thế mà lại hiểu ý cô: “Là muốn để nó giữ lại dữ liệu về con, đúng không?”
Mễ Hòa giả vờ ngây thơ gật đầu, như thể hoàn toàn không biết bản thân đang nói cái gì.
Nhưng trung tá Dương đã tự để trí tưởng tượng bay xa rồi. Lúc này, anh ấy chợt nhớ tới hồi còn bé, sau khi đưa người máy bảo mẫu đi sửa thì nó không còn nhớ rõ anh ấy là ai nữa, cảm giác mất mát đó đến tận bây giờ vẫn còn khắc sâu vào tâm trí, thế nên khi đứng trên góc độ của Mễ Hòa để suy nghĩ, anh ấy nhanh chóng hiểu được ý định của cô là gì.
*
Thời gian thấm thoát thoi đưa, trong lúc Mễ Hòa tìm hiểu từng chút về cuộc sống ở thế giới này thì mới chớp mắt một cái, cô đã được bốn tuổi.
Sau ngày sinh nhật lần thứ tư không bao lâu, Hannah dẫn cô đi làm kiểm tra.
Mễ Hòa đoán đó là một bài kiểm tra về chỉ số thông minh, bởi vì vừa vào là cô đã phải đối mặt với một câu hỏi hình học cực kỳ phức tạp, và theo cô thì câu hỏi này hoàn toàn vượt khỏi khả năng của một đứa trẻ bốn tuổi, thế nên lúc đó, cô đã cố gắng hết sức để giả vờ như thể mình chỉ là một đứa nhỏ mới lên bên. Có vấn đề thì cô trơ mắt nhìn chằm chằm một lúc lâu, có cái lại tùy tiện lướt qua, cũng có mấy câu cô biết được đáp án chính xác nhưng không hề nhấn chọn gì cả.
Chẳng biết có phải cô tưởng tượng hay không mà trong quá trình cô làm bài kiểm tra, tâm trạng của Hannah cực kỳ căng thẳng. Cô ấy cứ nhìn cô chằm chằm, hệt như đang quan sát phản ứng của cô, báo hại Mễ Hòa tưởng nhầm rằng phản ứng của trẻ trong quá trình giải đề cũng là một phần của bài kiểm tra.
Sau khi giải xong đề hình học phức tạp này, Hannah lại lấy từ thiết bị đầu cuối ra một bộ đề đơn giản hơn, có vài câu cô từng nhìn thấy trên mạng ở đời trước nữa, tóm lại là một bộ đề kiểm tra chỉ số IQ cực kỳ thông dụng.
Dù rằng cô đã rất cẩn thận, nhưng cuối cùng vẫn đạt được 120 điểm.
Khi nhìn thấy con số này, Mễ Hòa có hơi hoảng, bởi vì theo như ký ức của cô thì 120 đã là một chỉ số rất cao, rất thông minh rồi, cô sợ mình sẽ bị lộ tẩy.
Nghe vậy, biểu cảm trên mặt Mễ Hòa cũng thay đổi, cô vốn cho rằng sở dĩ dịch dinh dưỡng có màu hồng phấn là do sở thích, ai ngờ đâu nguyên nhân lại là vì albumin.
Cuối cùng, Mễ Hòa không hề đụng tới dù chỉ một miếng.
Lúc dọn chén đĩa xuống, người máy còn nói với cô rằng: “Cô chủ Mễ Hòa, không được bỏ phí đồ ăn đâu.”
Bấy giờ, Mễ Hòa đã đặt cho người máy chăm sóc cô từ nhỏ đến lớn một cái tên là “Kardashian”, dựa trên bộ ngực cực khủng của anh ta lúc trước.
Nói “lúc trước” là do sau khi Mễ Hòa cai sữa, Kardashian cũng được trung tá Dương mang đi sửa, đổi cặp ngực nhân tạo kia thành miếng sắt phẳng lỳ bình thường. Bởi vì trung tá Dương cảm thấy bên cạnh luôn hiện diện một người máy với bộ ngực cỡ lớn cứ nảy lên nảy xuống hoài như vậy thật sự rất là xấu hổ, đặc biệt là những lúc muốn cho Mễ Hòa bú. Thân là một người máy có ngoại hình là một người đàn ông cao to cường tráng lại phải nâng bầu ngực mô phỏng cho trẻ bú, nghĩ thôi cũng biết hình ảnh đó lúng túng cỡ nào.
Lúc Hannah biết ông ấy định mang người máy đi sửa còn thuận miệng nói một câu: “Đây là người máy bảo mẫu bán chạy nhất toàn vũ trụ, kiểu có ngực này cũng được chào đón rất nồng nhiệt, hồi đó phải đặt trước cả tháng mới mua được DNS912 này đấy.”
Trung tá Dương nói: “Có hơi xấu hổ thật mà.”
Hannah đáp: “Anh có thể bảo nó mặc quần áo vào là xong.”
Tất nhiên trung tá Dương không kỹ tính đến vậy, cũng cảm thấy dù sao Mễ Hòa cũng đã cai sữa, giờ gỡ ngực xuống trái lại sẽ khiến mọi người thoải mái hơn nhiều.
Và cứ thế, sau khi trở về tử cửa hàng sửa chữa, Kardashian đã không còn bộ ngực khủng kia nữa, nhưng tên của anh ta thì vẫn được giữ nguyên.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Trước khi đem anh ta đi sửa, Mễ Hòa cố ý dặn dò không thể để Kardashian bị thiết lập lại. Lúc đó, cô đã nói là: “Nó, nhớ bé cưng.” Trung tá Dương ôm lấy con gái cưng của mình, thế mà lại hiểu ý cô: “Là muốn để nó giữ lại dữ liệu về con, đúng không?”
Mễ Hòa giả vờ ngây thơ gật đầu, như thể hoàn toàn không biết bản thân đang nói cái gì.
Nhưng trung tá Dương đã tự để trí tưởng tượng bay xa rồi. Lúc này, anh ấy chợt nhớ tới hồi còn bé, sau khi đưa người máy bảo mẫu đi sửa thì nó không còn nhớ rõ anh ấy là ai nữa, cảm giác mất mát đó đến tận bây giờ vẫn còn khắc sâu vào tâm trí, thế nên khi đứng trên góc độ của Mễ Hòa để suy nghĩ, anh ấy nhanh chóng hiểu được ý định của cô là gì.
*
Thời gian thấm thoát thoi đưa, trong lúc Mễ Hòa tìm hiểu từng chút về cuộc sống ở thế giới này thì mới chớp mắt một cái, cô đã được bốn tuổi.
Sau ngày sinh nhật lần thứ tư không bao lâu, Hannah dẫn cô đi làm kiểm tra.
Mễ Hòa đoán đó là một bài kiểm tra về chỉ số thông minh, bởi vì vừa vào là cô đã phải đối mặt với một câu hỏi hình học cực kỳ phức tạp, và theo cô thì câu hỏi này hoàn toàn vượt khỏi khả năng của một đứa trẻ bốn tuổi, thế nên lúc đó, cô đã cố gắng hết sức để giả vờ như thể mình chỉ là một đứa nhỏ mới lên bên. Có vấn đề thì cô trơ mắt nhìn chằm chằm một lúc lâu, có cái lại tùy tiện lướt qua, cũng có mấy câu cô biết được đáp án chính xác nhưng không hề nhấn chọn gì cả.
Chẳng biết có phải cô tưởng tượng hay không mà trong quá trình cô làm bài kiểm tra, tâm trạng của Hannah cực kỳ căng thẳng. Cô ấy cứ nhìn cô chằm chằm, hệt như đang quan sát phản ứng của cô, báo hại Mễ Hòa tưởng nhầm rằng phản ứng của trẻ trong quá trình giải đề cũng là một phần của bài kiểm tra.
Sau khi giải xong đề hình học phức tạp này, Hannah lại lấy từ thiết bị đầu cuối ra một bộ đề đơn giản hơn, có vài câu cô từng nhìn thấy trên mạng ở đời trước nữa, tóm lại là một bộ đề kiểm tra chỉ số IQ cực kỳ thông dụng.
Dù rằng cô đã rất cẩn thận, nhưng cuối cùng vẫn đạt được 120 điểm.
Khi nhìn thấy con số này, Mễ Hòa có hơi hoảng, bởi vì theo như ký ức của cô thì 120 đã là một chỉ số rất cao, rất thông minh rồi, cô sợ mình sẽ bị lộ tẩy.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro