Chương 9
Lão Nạp Cật Tố
2024-10-04 15:04:44
Có điều lúc Hannah nhìn thấy kết quả này, hàng lông mày không kiềm được mà cau lại, Mễ Hòa chỉ đành cẩn thận gọi một tiếng: “Mẹ?”
Hannah trả lời: “Chỉ số IQ của mẹ là 160, xem như mức trung bình trong số những người định hướng.”
Nghe tới đây, Mễ Hòa khẽ thở phào nhẹ nhõm một tiếng, ngoài mặt vẫn giả vờ như nghe không hiểu Hannah đang nói gì.
Hannah nhìn dáng vẻ ngây thơ khờ khạo của cô, thở dài thườn thượt. Từ lúc đứa nhỏ này được sinh ra, số lần cô ấy thở dài hình như nhiều hơn lúc trước rất nhiều.
Tuy cô ấy đã biết Mễ Hòa không phải người định hướng từ trước rồi, nhưng khi kết quả bài kiểm tra chỉ số thông minh cũng khẳng định điều đó thì Hannah vẫn không kiềm được mà hơi thất vọng.
Mễ Hòa thấy tâm trạng Hannah không tốt, bèn lặng lẽ dẫn theo người máy bước ra ngoài, kết quả vừa ra đến cửa bỗng chạm mặt Doro đang bước tới.
Vừa nhìn thấy Doro, Mễ Hòa lập tức phát ra tiếng cười lảnh lót của trẻ em, sau đó ôm chầm lấy Doro.
Năm nay Mễ Hòa đã cao hơn một mét, thế nên mỗi lần ôm Doro – người chỉ cao hơn nửa mét chút xíu, thật chẳng khác nào đang tung đòn phủ đầu với vị giáo sư giỏi nhất viện nghiên cứu khoa học có trụ sở dưới lòng đất này cả.
Mễ Hòa ngày càng lớn, Doro thật sự ngày càng không biết phải làm thế nào với cô.
Từ lần đầu tiên Mễ Hòa nhìn thấy Doro, sự tò mò về ông ấy chỉ tăng chứ không hề giảm. Thế nên, mỗi khi tới phòng thí nghiệm của Hannah chơi, cô đều chú ý xem có Doro ở đó hay không, thậm chí cô còn chủ động hỏi thăm Hannah: “Do… Dodo đâu?”
Mặc dù Hannah luôn sửa lại cho cô: “Phải gọi là giáo sư Doro.” Nhưng vẫn sẽ trả lời: “Ông ấy biết hôm nay con sẽ tới kiểm tra nên trốn ra ngoài rồi,”
Lúc đầu, khi nghe thấy những lời này, Mễ Hòa còn cố tình tỏ vẻ đau lòng, nhưng sau nhiều lần tương tự, cô cảm thấy không cần phải làm thế nữa. Bởi theo lời người máy thì chủng tộc của Doro – tộc Alex cũng chính là dân bản xứ trên tinh cầu Alex, mà tinh cầu Alex lại là nơi đầu tiên con người chiếm đóng sau khi tiến vào vũ trụ, thế nên tất nhiên người Alex sẽ chẳng có ấn tượng tốt gì về con người rồi. Cũng vì vậy mà cô cũng hiểu được tại sao Doro lại trốn tránh cô, bởi trong mắt ông ấy, có lẽ cô chính là “Hậu duệ của kẻ xâm lược” cũng nên, nhỉ?
Sự thật chứng minh rằng Mễ Hòa nghĩ nhiều rồi, giáo sư Doro chỉ đơn giản cảm thấy bị một đứa nhỏ ôm ấp, chơi đùa thì thật mất hết mặt mũi của người quản lý tổ nghiên cứu khoa học hàng đầu trong căn cứ mà thôi, thế nên ông ấy mới tránh mặt cô.
Lúc này, bị Mễ Hòa bắt ngay tại trận nên ông ấy cũng cảm thấy hơi khổ não, nhưng Mễ Hòa đã lập tức cầm lấy bàn tay như nải chuối của ông ấy, nói: “Dodo dẫn cháu đi xem cá!”
Sau khi bước ra ngoài phòng thí nghiệm, thoát khỏi tầm mắt của Hannah, Mễ Hòa bỗng mở miệng: ”Dodo dẫn cháu xuống mặt đất đi.”
Doro hỏi: “Con nhóc nhà cháu cố ý đúng không? Vừa nãy kiểm tra được mỗi 120 điểm, ông còn sợ Hannah sẽ trách mắng cháu, giờ xem ra cháu cũng lanh lẹ quá đó chứ!”
Vừa nghe thấy những lời này, Mễ Hòa cảm động chết đi được, hóa ra Doro sợ Hannah trách móc cô nên mới cố tình tới đây giúp cô!
Người máy còn từng phổ cập cho cô biết rằng hiện tại, số trẻ sơ sinh thuộc chủng tộc của Doro cực kỳ ít. Chủng tộc có chỉ số IQ càng cao thì tỷ lệ sinh đẻ lại càng thấp, mà những chủng tộc có cái đầu hình quả trứng lớn bất thường như người Alex thì có khi còn thông minh hơn cả người định hướng, tuổi thọ cũng dài hơn rất nhiều, trung bình cũng phải tận hai trăm tuổi, so với tuổi thọ trung bình hiện nay chỉ có một trăm hai mươi tuổi của con người thì chẳng khác nào đang gian lận cả.
Nếu không phải dân số của tộc họ ít, năng lực sinh sản lại kém thì năm đó cũng sẽ không dễ dàng bị con người chiếm đoạt như vậy.
Bởi vì số lượng trẻ mới sinh quá ít nên người Alex đối xử với trẻ nhỏ vô cùng tốt.
Dù lúc nào Doro cũng chê bai cô, né tránh cô, nhưng ông ấy thật sự rất tốt với cô.
Mễ Hòa ôm chầm lấy Doro, cúi đầu hôn một cái thật kêu lên cái đầu lớn của Doro, còn nói: “Bé cưng thích Dodo.”
Vì da Doro cũng là màu đỏ nên không thể nhìn rõ sự thay đổi của ông ấy, nhưng bàn tay như nải chuối nhỏ của ông ấy nhẹ nhàng vỗ về lưng Mễ Hòa, rồi nói “Đứa nhỏ này, ma lanh quá.”
Mễ Hòa lại làm nũng: “Dodo dẫn cháu xuống mặt đất đi.” Cô ôm lấy cổ Doro, cọ tới cọ lui. Doro thật sự không thể nào chống cự nổi, suốt mấy năm nay, chỉ cần cô xài chiêu này thì chắc chắn muốn gì ông ấy cũng chiều.
Quả nhiên, chưa được bao lâu Doro đã giơ cờ trắng đầu hàng, bảo: “Được rồi, nhưng nhớ là phải giữ bí mật với cả trung tá Dương lẫn Hannah đó.”
Và cứ như vậy, Mễ Hòa nghênh đón chuyến du hành mặt đất đầu tiên trong suốt bốn năm đặt chân tới thế giới này.
Hannah trả lời: “Chỉ số IQ của mẹ là 160, xem như mức trung bình trong số những người định hướng.”
Nghe tới đây, Mễ Hòa khẽ thở phào nhẹ nhõm một tiếng, ngoài mặt vẫn giả vờ như nghe không hiểu Hannah đang nói gì.
Hannah nhìn dáng vẻ ngây thơ khờ khạo của cô, thở dài thườn thượt. Từ lúc đứa nhỏ này được sinh ra, số lần cô ấy thở dài hình như nhiều hơn lúc trước rất nhiều.
Tuy cô ấy đã biết Mễ Hòa không phải người định hướng từ trước rồi, nhưng khi kết quả bài kiểm tra chỉ số thông minh cũng khẳng định điều đó thì Hannah vẫn không kiềm được mà hơi thất vọng.
Mễ Hòa thấy tâm trạng Hannah không tốt, bèn lặng lẽ dẫn theo người máy bước ra ngoài, kết quả vừa ra đến cửa bỗng chạm mặt Doro đang bước tới.
Vừa nhìn thấy Doro, Mễ Hòa lập tức phát ra tiếng cười lảnh lót của trẻ em, sau đó ôm chầm lấy Doro.
Năm nay Mễ Hòa đã cao hơn một mét, thế nên mỗi lần ôm Doro – người chỉ cao hơn nửa mét chút xíu, thật chẳng khác nào đang tung đòn phủ đầu với vị giáo sư giỏi nhất viện nghiên cứu khoa học có trụ sở dưới lòng đất này cả.
Mễ Hòa ngày càng lớn, Doro thật sự ngày càng không biết phải làm thế nào với cô.
Từ lần đầu tiên Mễ Hòa nhìn thấy Doro, sự tò mò về ông ấy chỉ tăng chứ không hề giảm. Thế nên, mỗi khi tới phòng thí nghiệm của Hannah chơi, cô đều chú ý xem có Doro ở đó hay không, thậm chí cô còn chủ động hỏi thăm Hannah: “Do… Dodo đâu?”
Mặc dù Hannah luôn sửa lại cho cô: “Phải gọi là giáo sư Doro.” Nhưng vẫn sẽ trả lời: “Ông ấy biết hôm nay con sẽ tới kiểm tra nên trốn ra ngoài rồi,”
Lúc đầu, khi nghe thấy những lời này, Mễ Hòa còn cố tình tỏ vẻ đau lòng, nhưng sau nhiều lần tương tự, cô cảm thấy không cần phải làm thế nữa. Bởi theo lời người máy thì chủng tộc của Doro – tộc Alex cũng chính là dân bản xứ trên tinh cầu Alex, mà tinh cầu Alex lại là nơi đầu tiên con người chiếm đóng sau khi tiến vào vũ trụ, thế nên tất nhiên người Alex sẽ chẳng có ấn tượng tốt gì về con người rồi. Cũng vì vậy mà cô cũng hiểu được tại sao Doro lại trốn tránh cô, bởi trong mắt ông ấy, có lẽ cô chính là “Hậu duệ của kẻ xâm lược” cũng nên, nhỉ?
Sự thật chứng minh rằng Mễ Hòa nghĩ nhiều rồi, giáo sư Doro chỉ đơn giản cảm thấy bị một đứa nhỏ ôm ấp, chơi đùa thì thật mất hết mặt mũi của người quản lý tổ nghiên cứu khoa học hàng đầu trong căn cứ mà thôi, thế nên ông ấy mới tránh mặt cô.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Lúc này, bị Mễ Hòa bắt ngay tại trận nên ông ấy cũng cảm thấy hơi khổ não, nhưng Mễ Hòa đã lập tức cầm lấy bàn tay như nải chuối của ông ấy, nói: “Dodo dẫn cháu đi xem cá!”
Sau khi bước ra ngoài phòng thí nghiệm, thoát khỏi tầm mắt của Hannah, Mễ Hòa bỗng mở miệng: ”Dodo dẫn cháu xuống mặt đất đi.”
Doro hỏi: “Con nhóc nhà cháu cố ý đúng không? Vừa nãy kiểm tra được mỗi 120 điểm, ông còn sợ Hannah sẽ trách mắng cháu, giờ xem ra cháu cũng lanh lẹ quá đó chứ!”
Vừa nghe thấy những lời này, Mễ Hòa cảm động chết đi được, hóa ra Doro sợ Hannah trách móc cô nên mới cố tình tới đây giúp cô!
Người máy còn từng phổ cập cho cô biết rằng hiện tại, số trẻ sơ sinh thuộc chủng tộc của Doro cực kỳ ít. Chủng tộc có chỉ số IQ càng cao thì tỷ lệ sinh đẻ lại càng thấp, mà những chủng tộc có cái đầu hình quả trứng lớn bất thường như người Alex thì có khi còn thông minh hơn cả người định hướng, tuổi thọ cũng dài hơn rất nhiều, trung bình cũng phải tận hai trăm tuổi, so với tuổi thọ trung bình hiện nay chỉ có một trăm hai mươi tuổi của con người thì chẳng khác nào đang gian lận cả.
Nếu không phải dân số của tộc họ ít, năng lực sinh sản lại kém thì năm đó cũng sẽ không dễ dàng bị con người chiếm đoạt như vậy.
Bởi vì số lượng trẻ mới sinh quá ít nên người Alex đối xử với trẻ nhỏ vô cùng tốt.
Dù lúc nào Doro cũng chê bai cô, né tránh cô, nhưng ông ấy thật sự rất tốt với cô.
Mễ Hòa ôm chầm lấy Doro, cúi đầu hôn một cái thật kêu lên cái đầu lớn của Doro, còn nói: “Bé cưng thích Dodo.”
Vì da Doro cũng là màu đỏ nên không thể nhìn rõ sự thay đổi của ông ấy, nhưng bàn tay như nải chuối nhỏ của ông ấy nhẹ nhàng vỗ về lưng Mễ Hòa, rồi nói “Đứa nhỏ này, ma lanh quá.”
Mễ Hòa lại làm nũng: “Dodo dẫn cháu xuống mặt đất đi.” Cô ôm lấy cổ Doro, cọ tới cọ lui. Doro thật sự không thể nào chống cự nổi, suốt mấy năm nay, chỉ cần cô xài chiêu này thì chắc chắn muốn gì ông ấy cũng chiều.
Quả nhiên, chưa được bao lâu Doro đã giơ cờ trắng đầu hàng, bảo: “Được rồi, nhưng nhớ là phải giữ bí mật với cả trung tá Dương lẫn Hannah đó.”
Và cứ như vậy, Mễ Hòa nghênh đón chuyến du hành mặt đất đầu tiên trong suốt bốn năm đặt chân tới thế giới này.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro