Tiên Đạo Đệ Nhất Tiểu Bạch Kiểm

Cánh đồng tuyết

Nhất Thập Tứ Châu

2024-11-20 22:28:03

Tháng mười hai, trời giá rét.

Ra khỏi địa giới Chốn đào nguyên, trước mắt một mảnh hoang sơ.

Vạn diệp điêu tàn, khô mộc san sát*, được bao phủ bởi một lớp sương mỏng, chốc chốc lại có quạ đen đậu lại. (rừng cây khô héo)

Lâm Sơ nhắm nghiền hai mắt, trước mắt lại là cảnh tượng Chốn đào nguyên máu chảy thành sông ấy.

Hai mươi năm sinh mệnh cuộc đời, hắn chưa bao giờ trải qua chuyện gì như vậy.

Ngay cả năm đó, lúc nhận được tin sư phụ qua đời, hắn cũng chỉ cảm thấy thế giới này thật cô đơn, trên đời chỉ còn lẻ loi một mình mình.

Sư phụ về cõi tiên sẽ là điều sớm hay muộn, nhưng chuyện xảy ra ở Chốn đào nguyên, không phải như vậy.

Sinh ly tử biệt, vậy mà chỉ trong một khoảnh khắc.

Cọc huyết án này, tuy là do một tay Đại Vu tạo thành, nhưng cũng không thể thoát khỏi can hệ với hắn.

Hắn đang chìm trong mê man, chợt nghe Tiêu Thiều nói: “Đại Vu kẻ này, âm trầm khó lường, hành sự kỳ dị, không thể dùng lẽ thường suy đoán được.”

Lúc Đại Vu đồ diệt toàn thôn, đã từng nói một câu: thế gian, đã hết nơi thanh tịnh rồi.

Là bởi vì hắn chán ghét nơi thanh tịnh sao?

Nếu không, thôn dân trong Chốn đào nguyên, tại sao lại phải chịu oan ức như vậy chứ?

Giết người đối với vị Đại Vu này, lẽ nào chỉ là một việc rất bâng quơ nhẹ nhàng, muốn giết thì giết hả.

Tiêu Thiều nói: “Nam Hạ và Đại Vu, ngày binh đao chạm nhau, có lẽ đã không còn xa nữa. Sau này …… ta chắc chắn sẽ tự tay giết chết hắn, an ủi thôn dân.”

Nghe xong những lời này, Lâm Sơ bỗng nhiên cảm thấy, bản thân đã vô pháp thoát ly khỏi Nam Hạ rồi.

Đại nương, Lý Kê Mao và Lý Áp Mao trong quỷ thôn Mân Châu, đã chăm sóc hắn rất nhiều, Mộng tiên sinh, Tú Chiếu tiên sinh, Bích Lân chân nhân, đều là ân sư thụ nghiệp của hắn, đây là ân.

Tiêu Thiều, Việt Nhược Hạc, Việt Nhược Vân, Thương Mân, đều là bằng hữu của hắn, hắn cùng Tiêu Thiều, còn là cùng chung hoạn nạn, là tri kỷ sống chết có nhau, đây là tình.

Mà Đại Vu đồ diệt toàn bộ Chốn đào nguyên, đây là thù.

Sơn môn của Thượng Lăng Học Cung có một câu đối “Sự nghiệp thần tiên một trăm năm, mang theo giang hồ nhất vọng trung”, mà trần thế dưới chân núi chính là giang hồ dồn dập nhiễu loạn ấy.

Hắn rốt cuộc vẫn không thể tránh né, bước chân vào giang hồ ân oán tình thù, mà ân cần báo, thù phải trả, chỉ có chấm dứt sạch sẽ hết thảy, mới có thể chặt đứt liên hệ với trần thế, ngăn cách thế nhân, lại lần nữa theo đuổi tiên đạo.

Hai năm trước, đêm tuyết nướng chuột năm ấy, Tạ Tử Thiệp từng nói, tiên đạo xuống dốc lâu rồi, quả thật đúng là như vậy.

Những người tu tiên này, sinh ra ở Nam Hạ, lớn lên ở Nam Hạ, đến Thượng Lăng Học Cung ở Nam Hạ tu tập tiên pháp võ nghệ, nợ nước thù nhà, ngày ngày ghi tạc trong tim, sao có thể thoát khỏi quan hệ với trần thế chứ?

Bọn họ không phải tiên, chỉ là tu tiên để đạt được sức mạnh mà thôi.

Dưới loạn thế, tiên không tồn tại.

Hắn há miệng thở dốc, giọng nói hơi hơi cứng lại: “Ta…… với ngươi cùng nhau.”

Tiêu Thiều nói: “Binh mã chinh chiến, ngươi không nên gia nhập.”

Lâm Sơ: “Ta cũng muốn không thẹn với lương tâm.”

Tiêu Thiều trầm mặc hồi lâu, đáp: “Được.”

Bốn bề yên tĩnh, không người đuổi giết, bọn họ trực tiếp ngự khí bay về hướng nam. Đi suốt một ngày, đêm xuống, mới tạm nghỉ chân trong một khách điếm của một trấn nhỏ vô danh.

Tiêu Thiều hỏi: “Ngươi nghĩ mục đích chuyến này của Đại Vu là gì?”

Y vừa nói, vừa trải một tấm bản đồ Bắc Hạ ra.

Lâm Sơ ngẩn người.

Đây chính là lần đầu tiên Tiêu Thiều trưng cầu ý kiến hắn.

Trước đây, vô luận là Tiêu Thiều, hay là Đại tiểu thư, hay là biểu ca, đều chưa từng như vậy —— đi nơi nào, đến nơi nào, nên làm gì, tất cả đều do y toàn quyền quyết định.

Còn hắn chỉ là một con hamster được y mang theo bên người thôi.

Mà bây giờ mới dò hỏi, là vì lập trường vừa rồi của hắn sao?

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Hắn nhìn xuống bản đồ.

Chốn đào nguyên nằm khoảng chính giữa vương đô Bắc Hạ và biên cảnh Nam Hạ, hiện giờ hai người đã rất gần biên cảnh nam bắc, chỉ còn cách Cự Bắc thành một ngày cước trình mà thôi.

Đại Vu đến đây, khả năng sẽ có ba mục đích.

Một là săn lùng bọn họ, lấy lại 《 Vạn Vật Trong Ta 》.

Hai là tra xét Thanh Minh động thiên, lấy được kho báu.

Sự thật chứng minh, hai cái này đều không phải.

Như vậy chỉ còn lại một khả năng —— Đại Vu một đường hướng nam, thuận tiện truy tra《 Vạn Vật Trong Ta 》một chút.

Nhưng một đường hướng nam……

Xa hơn, chính là biên cảnh.

Lâm Sơ nói: “Chúng ta đã lấy được mẫu vật huyết độc rồi, nhưng chắc chắn trong tay Đại Vu vẫn còn.”

Tiêu Thiều: “Đúng vậy.”

Huyết độc, chỉ cần biết phương pháp nghiên cứu chế tạo, muốn bao nhiêu có bấy nhiêu.

Việt Nhược Hạc đã mang mẫu vật huyết độc về Học Cung, nhưng cũng chỉ giúp Thuật Viện nghiên cứu đối sách càng sớm càng tốt mà thôi.

“Hơn nữa…… trước đó Đại Vu đều bế quan, ngay cả mấy ngày tổ chức Thiên Chiếu Hội cũng không tới. Tả hữu hộ pháp bị chúng ta giết chết, hắn cũng không phản ứng gì.” Lâm Sơ nhìn bản đồ, “Ta cảm thấy lần bế quan này rất quan trọng.”

Tiêu Thiều nói: “Ta cho rằng, hắn lại tiến cảnh, hoặc lại nghiên cứu ra thuật pháp mới.”

Lâm Sơ gật đầu: “Cho nên hắn một đường hướng nam, rất có khả năng là đi Nam Hạ.”

“Đại Vu đích thân đến biên cảnh, trên đường để lại dấu vết, cho chúng ta biết hành tung của hắn, vậy là hắn đã nắm chắc mười phần rồi.” Tiêu Thiều nhìn bản đồ, ngữ khí nặng nề: “Cự Bắc quan……”

Y nói: “Chiến tranh có thể nổ ra bất cứ lúc nào, ta truyền tin về thủ đô, chúng ta lập tức đuổi tới Cự Bắc quan.”

Lâm Sơ gật đầu.

Tiêu Thiều nói: “Ngươi về Thanh Minh động thiên nghỉ ngơi đi.”

Lâm Sơ: “Ừm.”

Người tu tiên, có thể không ăn không uống không ngủ không nghỉ vẫn chống đỡ được, nhưng Lâm Sơ chỉ là phàm nhân, vẫn cần phải ngủ.

Hắn chui vào xúc sắc đồng thau – đang được Tiêu Thiều mang theo bên người.

Vừa trở lại động, sư huynh đã bay ra: “Sư đệ, ngươi về rồi!”

Lâm Sơ: “Chào sư huynh.”

Sư huynh nói: “Sư đệ, con gái ngươi thật đáng yêu.”

Lâm Sơ: “Đúng là rất đáng yêu.”

Trái Cây rất thích Thanh Minh động thiên, cho nên vẫn luôn ở trong đó, nghiên cứu các loại bảo vật, còn có sư huynh làm bạn.

Hắn hỏi sư huynh: “Sư huynh, có chỗ nào ngủ được không?”

Sư huynh đáp: “Ngươi có muốn vào phòng sư phụ ngủ không?”

Lâm Sơ: “Còn phòng khác không?”

Sư huynh: “Còn phòng cho khách.”

Lâm Sơ liền được sư huynh dẫn tới phòng cho khách trong động thiên.

Căn phòng này bày biện thập phần hoa lệ, nhưng hắn hiện giờ không còn tâm trạng để ngắm nữa, trằn trọc mãi không ngủ được, lại ngây người nhìn Chiết Trúc kiếm.

Chiết Trúc vẫn vậy, trong vắt như băng tinh, toàn thân lạnh lẽo.

Trái Cây không biết chạy tới bên hắn từ bao giờ, nói: “Người dùng ngọc tủy đi.”

Lâm Sơ liền lấy ngọc tủy màu xanh nhạt ra.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Trái Cây nhận lấy, dùng linh lực hòa tan, ngọc tủy hóa thành chất lỏng màu xanh nhạt, từng giọt từng giọt nhỏ xuống Chiết Trúc kiếm, sau đó dần dần biến mất.

Dựa theo cách nói của Trái Cây, Chiết Trúc đã được điểm hóa, chỉ là phải cần rất nhiều linh khí thiên địa và khí vận siêu may mắn mới có thể hóa hình được, cho nên phải kiên nhẫn.

Trái Cây ôm cánh tay Lâm Sơ, bày tỏ: “Chiết Trúc là bé trai.”

Lâm Sơ: “Ừ?”

“Cho nên con mới có chít chít!” Trái Cây nói, “Binh khí hóa hình, còn phải tùy vào giới tính! Là Chiết Trúc hại con!” (haha các bạn tự hiểu chít chít nhá)

Lâm Sơ: “Không phải bởi vì ta với Tiêu Thiều là nam nhân sao?”

Trái Cây nói: “Cũng có duyên cớ hai người nữa!”

Lâm Sơ: “Thế Doanh Doanh của Tiêu Thiều thì sao?”

Trái Cây nói: “Tiêu Thiều hư.”

Lâm Sơ: “Haha?”

Trái Cây nói: “Nếu y muốn Mỹ Nhân Ân kết thêm trái nữa, phải dùng Đồng Bi, Đồng Bi là bé gái.”

Lâm Sơ: “……”

Hắn hỏi: “Thế con có kết không?”

“Con sẽ nỗ lực kết.” Trái Cây ôm cổ hắn: “Muốn hút nhiều linh khí Lâm Sơ cơ, không hút Tiêu Thiều, Doanh Doanh chỉ được giống Lâm Sơ, không được giống Tiêu Thiều, tức chết y.”

Trên người Trái Cây, có mùi hương hoa quả thanh đạm.

Trái Cây lớn lên giống Đại tiểu thư hơn, có một loại xinh đẹp kiêu ngạo khí phách.

Lâm Sơ xoa đầu nó.

Trái Cây le lưỡi, chui vào ổ chăn, tự đắp chăn đàng hoàng cho mình, nhắm mắt lại.

Một đứa bé đáng yêu như vậy, đúng là chỉ muốn cưng nựng.

Lâm Sơ quay đầu nhìn Chiết Trúc.

Sau khi hấp thu ngọc tủy, ánh kiếm Chiết Trúc dường như lại trong hơn một chút.

Hắn nắm lấy chuôi kiếm, bỗng nhiên có một loại cảm giác thật huyền diệu.

Phảng phất như bản thân bỗng nhiên tâm linh tương thông với kiếm.

Trong lòng hắn một trận hoảng hốt, hai mắt tối sầm, giây lát sau, phát hiện chính mình đang đứng giữa một cánh đồng tuyết vô biên vô tận.

Giữa cánh đồng tuyết có một tảng băng lấp lánh.

Hắn đến gần.

Tảng băng hình hộp khiến người ta hình dung tới băng quan*, bên trong có một người đang nằm. (băng quan: quan tài băng)

Một thiếu niên nhỏ tuổi, mặc bạch y, tóc đen tán loạn.

Trừ cái này ra, hết thảy đều thấy không rõ ràng, phảng phất như cách một màn sương mù, chẳng thấy rõ chi tiết quần áo, cũng chẳng thấy rõ hình dáng khuôn mặt.

Tí tách.

Một góc băng quan, có giọt nước nhỏ xuống.

Lâm Sơ ngẩng đầu ngắm bầu trời đầy tuyết, ngắm mặt trời tái nhợt treo ở phía Tây Bắc.

Thiếu niên này chính là kiếm linh Chiết Trúc sao?

Có phải nếu một ngày khối băng kia tan hết, là nó có thể hóa hình thành người đúng không?

Hắn duỗi tay chạm vào khối hàn băng cứng rắn.

Loại cảm giác huyền diệu ấy lại lần nữa dội vào lòng hắn, trái tim bỗng chốc đập lỡ một nhịp.

Toàn thân hắn lạnh run lên, hàn khí từ xương cốt lan toả khắp toàn thân, phảng phất như, giờ này khắc này, nằm bên trong băng quan kia là chính hắn vậy.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Tiên Đạo Đệ Nhất Tiểu Bạch Kiểm

Số ký tự: 0