Tiên Đạo Đệ Nhất Tiểu Bạch Kiểm

Phong vũ như hố...

Nhất Thập Tứ Châu

2024-11-20 22:28:03

Lâm Sơ đưa tay gần một chút, chạm vào quan tài băng.

Lúc này đây, hắn tinh tường cảm giác được, linh khí lạnh lẽo đang lưu động trong cơ thể, phiêu diêu qua từng tấc kinh mạch, hoàn thành từng vòng từng vòng đại tiểu chu thiên.

Thực lạnh, nhưng thực quen thuộc.

Ngày ngày đêm đêm kiếp trước, linh lực lạnh lẽo cũng du tẩu trong cơ thể hắn không ngừng như vậy.

Nhưng lúc ấy không lạnh như bây giờ, chỉ khi hắn quen với cơ thể phàm nhân này, mới nhận ra, hóa ra nó lại lạnh băng đến vậy.

Kiếp trước hắn không thích ăn gì, bởi vì một khi thức ăn vào miệng, phảng phất như chỉ có một hương vị; không thích âm nhạc, bởi vì một khi âm thanh lọt tai, bất quá chỉ là những âm điệu thăng trầm mà thôi.

Nhưng kiếp này đã cho hắn biết, vịt quay Giang Châu ngon như thế nào, canh cá đại nương nấu thơm như thế nào, tiếng tiêu Đại tiểu thư êm tai như thế nào.

Lâm Sơ buông tay khỏi quan tài băng, nhất thời lại có chút ngơ ngẩn.

Hắn quay đầu nhìn cánh đồng tuyết mênh mông bốn phía, núi xa sương mù vờn quanh, tuyết mịn tung bay, khắp nơi một mảnh trắng xóa.

Dường như hắn đã từng đến nơi này.

Cảnh tượng trong gương kia, cũng là cánh đồng tuyết vô biên như vậy.

Nhưng cánh đồng tuyết trên thế giới này hầu hết đều giống nhau, chắc gì đây đã từng là nơi hắn đến.

Hắn không biết thoát ra như thế nào, chỉ biết tiến về phía trước, vừa đi, vừa nhớ lại những chuyện đã xảy ra.

Tâm pháp Kiếm Các, linh lực Kiếm Các.

Lúc ấy, sau khi hắn vừa ăn một viên Tụ Linh Đan xong, linh lực vận hành trong cơ thể, không ngoại lệ đều phi thường lạnh lẽo, sau đó cũng mất hết tri giác với hết thảy mọi thứ xung quanh.

Hắn chợt nhớ tới kiếp trước.

Bị bắt nạt trong trường học, cũng không biết rốt cuộc cảm giác bản thân là gì, chỉ là khó chịu, liền thẫn thờ chui vào trong chăn phát ngốc.

Sư phụ bước vào, hỏi: đồ nhi ngoan, con làm sao vậy, tại sao hôm nay không luyện kiếm nữa.

Hắn đáp, không muốn luyện kiếm.

Sư phụ nói, kiếm, vẫn luôn phải luyện.

Hắn nói, con không muốn sống nữa.

Sư phụ nói, sống sao, cũng vẫn phải sống thôi.

Hắn nghĩ nghĩ một lúc, hỏi, tại sao con không giống bọn họ.

Sư phụ hỏi, bọn họ là ai.

Hắn nói, là bạn cùng lớp con.

Sư phụ nói, bất quá chỉ là một đám phàm nhân mà thôi, phàm nhân ngu muội, không cần so đo với chúng.

Hắn nói, con không có gì đặc biệt cả.

Sư phụ nói, con có, con có kiếm này.

Hắn nói, nhưng con khó chịu lắm.

Sư phụ thở dài một hơi: đồ nhi ngoan, tâm cảnh của con không ổn định, vừa lúc con mới học được rất nhiều chữ, đã đến lúc chúng ta phải học tâm pháp Kiếm Các rồi.

Hắn hỏi, học tâm pháp xong, con sẽ không còn khó chịu nữa đúng không.

Sư phụ nói, đương nhiên, tâm pháp Kiếm Các thanh minh trong sạch, con học xong, sẽ không bao giờ quan tâm phàm nhân ra sao nữa.

Hắn nói, được ạ.

Thế là hắn học, từ đó về sau, mỗi ngày trừ bỏ luyện kiếm, đọc kiếm phổ, đại tiểu chu thiên, còn phải học thuộc tâm pháp nữa.

Học thật nhiều, thời điểm hô hấp thổ nạp cũng bất giác dùng tới, lúc xuất kiếm, quả thật có rất nhiều chỗ khác biệt.

Sư phụ vuốt râu cười nói, đồ nhi ngoan, con thiên tư thông minh, tâm pháp đã thành rồi.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Hắn đáp, vậy ạ.

Luyện tâm pháp, sẽ không còn khó chịu nữa sao?

Lâm Sơ cẩn thận hồi tưởng, cảm thấy, đúng là không còn khó chịu nữa thật.

Thế nhân trăm ngàn gương mặt, hoặc cười, hoặc khóc, hoặc quan tâm, hoặc chế giễu, bất quá chỉ là biến hóa của tai mắt mũi miệng mà thôi, với hắn, tựa hồ cũng không có ảnh hưởng gì.

Sau này, lên sơ trung, lên cao trung, lên đại học, những người đó cũng dần dần trưởng thành, hiểu được một số đạo lý, cũng không bao giờ chủ động bắt nạt hắn nữa.

Hắn an tường với thế giới này nhiều năm, tu luyện thật tốt công pháp môn phái, ngoài xã hội, cũng tuân thủ nghiêm ngặt luật pháp, ngày ngày sóng êm biển lặng, tu luyện cũng không còn trở ngại.

Lâm Sơ bỗng nhiên nghĩ, giả như, giả như hắn khôi phục tu vi, linh lực lạnh lẽo lại không ngừng du tẩu trong cơ thể ——

Hắn sẽ trở lại dáng vẻ đời trước sao?

Hắn ngẩng đầu nhìn khoảng không.

Vòm trời xám trắng phiêu diêu tuyết trắng nhỏ vụn, đọng lại trên tóc và mi mắt hắn.

Hắn tựa như đứng giữa những ngọn núi yên tĩnh phủ đầy tuyết trắng, đột nhiên hiểu ra gì đó, trong lòng ập đến một nỗi bi ai mờ mịt.

Cánh đồng tuyết không lớn, vốn dĩ đây chỉ là một ảo cảnh, Lâm Sơ đi mấy trăm bước đã tới điểm cuối.

Điểm cuối là một vùng xám hư không, hắn thử bước vào hư không, sau đó tâm thần nhoáng lên, lại lần nữa trở về thế giới hiện thực, vẫn là tư thế nắm Chiết Trúc kiếm.

Trái Cây không biết đã mở mắt tự bao giờ: “Người lại ngây ra rồi, có phải Chiết Trúc tìm người nói chuyện không?”

Lâm Sơ đáp: “Đúng vậy.”

Hai mắt Trái Cây sáng lên, hỏi: “Chiết Trúc đẹp không ạ?”

Lâm Sơ: “Không thấy rõ mặt.”

Trái Cây nói: “Kiếm xinh đẹp, chắc chắn mặt cũng xinh đẹp.”

Dứt lời, Trái Cây dịch người sang một bên, vỗ vỗ chăn: “Chúng ta ngủ đi.”

Lâm Sơ đáp một tiếng, cởi áo ngoài nằm xuống.

Trái Cây lăn lăn sang bên hắn, dựa đầu vào trước ngực hắn, duỗi tay túm lấy ống tay áo hắn.

Lâm Sơ hỏi: “Không phải con ghét nam nhân lắm sao?”

Trái cây “Hí” một tiếng: “Không ghét Lâm Sơ.”

Lâm Sơ cười cười.

Dứt lời, Trái Cây nhắm mắt lại, chuẩn bị ngủ.

Lâm Sơ duỗi tay ôm lấy Trái Cây, ngắm nhìn khuôn mặt xinh đẹp nhỏ nhắn ấy, cảm thấy trẻ con đúng là đáng yêu.

Nhân sinh thăng trầm của hắn và Tiêu Thiều, hết thảy đều được phản ánh vào Trái Cây.

Thế nhân phần lớn đều là quen biết, đính hôn, kết hôn, có con, ly hôn.

Nhưng hắn cùng Tiêu Thiều lại là đính hôn, quen biết, ly hôn, có con.

Miên man suy nghĩ một hồi, hắn cũng nhắm mắt lại, cố gắng chìm vào giấc ngủ, nhưng nỗi lòng nặng trĩu, thật lâu sau mới thiếp đi, mà ngủ không ngon lắm, hỗn độn rất nhiều giấc mộng, mơ thấy rất nhiều chuyện, mơ thấy Đại tiểu thư, Tiêu Thiều, Trái Cây, thậm chí là cả đồng học trong Học Cung.

Nửa mộng nửa tỉnh, hắn mơ mơ màng màng nghĩ, kiếp trước, mình ít khi mơ lắm mà.

Lại một giấc mộng thoáng qua, Lâm Sơ loáng thoáng cảm thấy có người đang đứng bên mép giường, liền mở mắt.

Lúc này, hắn đang ôm Trái Cây, Trái Cây vẫn còn ngủ say, hắn thực nhẹ thực nhẹ ngẩng đầu lên, nhìn về phía mép giường.

—— bỗng chạm phải ánh mắt Tiêu Thiều.

Tuy vẫn cách một lớp mặt nạ, không thấy rõ vẻ mặt y, nhưng Lâm Sơ biết, ánh mắt Tiêu Thiều lúc này, là thực ôn nhu.

Hắn nhẹ nhàng buông Trái Cây ra, Trái Cây rầm rì một tiếng, vẫn chưa tỉnh.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Hắn đứng dậy xuống giường, Tiêu Thiều đã lấy sẵn quần áo, mặc vào giúp hắn, lại thuận lý thành chương mà vòng tay qua eo hắn, thắt đai lưng cho hắn, một loạt động tác ngựa quen đường cũ, phảng phất như đã từng làm rất nhiều —— thực tế đúng là đã làm rất nhiều thật.

Lâm Sơ không khỏi tự hỏi, nếu có một ngày Tiêu Thiều không ở bên hắn nữa, liệu hắn còn có thể duy trì cuộc sống bình thường được không.

Ra khỏi phòng, Tiêu Thiều nói: “Chúng ta tới rồi.”

Lâm Sơ: “Bên ngoài thế nào?”

Tiêu Thiều đáp: “Không có dị động.”

Bọn họ ra khỏi Thanh Minh động thiên.

Ngoài biên cảnh, gió lạnh ập vào mặt.

Cự Bắc quan đồ sộ sừng sững, tường thành kiên cố, phòng thủ nghiêm mật, vô cùng vững chãi, giống như một con thú khổng lồ không thể lay chuyển.

Ngọn gió xa xa cuốn theo tiếng quát tháo của binh lính, chẳng có Đại Vu, cũng chẳng có quân đội Bắc Hạ.

Bọn họ tiến lên phía trước vài bước.

Ngay một khắc ấy, phong vân chợt biến!

Lâm Sơ đột ngột quay đầu lại, chỉ thấy nơi bọn họ vừa đứng, đã nổi lên tầng tầng kết giới đen ngòm!

Kết giới như thể được tạo thành từ vô số sương đặc màu đen, không chỉ giới hạn ở nơi ấy.

Bốn phương tám hướng, giờ này khắc này, đều bị sương đen bao phủ!

Giống như một chiếc nồi sắt đen ngòm chế trụ thiên địa, hết thảy mọi thứ đột nhiên tối sầm.

Trên tường thành Cự Bắc quan, đã vang lên tiếng bước chân chỉnh chỉnh tề tề, rõ ràng bắt gặp tình huống khác thường này, hàng ngàn binh sĩ trấn thủ tường thành, hoặc cầm gươm nỏ, hoặc dựng đại bác, thời thời khắc khắc phòng bị địch nhân.

Không khí căng như dây đàn, thiên địa tĩnh mịch, ngay sau đó, không biết là từ phương nào, có lẽ là bốn phương tám hướng, đột nhiên vang lên những tiếng bước chân rất có quy luật.

Cùng lúc đó, một giọng nói cất lên.

Giọng nói u lãnh trầm thấp, hơi hơi khàn khàn, mang theo làn điệu kỳ dị nào đó.

—— chính là giọng của Đại Vu.

“Ta chưa bao giờ có ý định trở thành kẻ địch của Nam Hạ cả.” Ngữ điệu Đại Vu rất nhẹ, giống như than thở, “Nhưng mà thời thế bức bách, không thể không làm vậy.”

Thủ vệ cổng thành lớn tiếng quát: “Tặc tử, ngươi muốn gì hả!”

Giờ này khắc này, cuối cùng Đại Vu cũng hiện thân rồi.

Không ai biết hắn xuất hiện như thế nào, tựa như ngay trước cổng thành, bỗng nhiên xuất hiện một đoàn người.

Bốn con hoạt tử nhân gớm ghiếc đỏ lòm, tướng mạo dữ tợn đang nâng một chiếc ghế dựa chạm trổ hoa lệ lên, chất liệu hình như là xương cốt.

Bốn tên Vu sư áo đen dàn hàng xung quanh, người nọ ngồi trên ghế dựa mặc một áo choàng màu tím đen, từ góc độ Lâm Sơ, không thấy rõ mặt.

“Tại hạ không muốn thế nào cả.” Đại Vu nhẹ nhàng chậm rãi nói: “Làm phiền tướng quân truyền tin về Cẩm Quan Thành …… Trong vòng 3 ngày tới, thỉnh bệ hạ Nam Hạ hiến sách cho ta. 《 Tịch Liêu 》, 《 Vạn Vật Trong Ta 》, 《 Huyễn Dã Chân 》, 《 Kình Ẩm Thôn Hải 》 bốn quyển không thể thiếu một cái, còn lại, nếu nguyện hiến, cũng có thể.”

Tướng quân không nói gì, chỉ làm một động tác tay.

Tiếng kèn đinh tai vang lên khắp thành, mang theo âm luật túc sát lạnh thấu xương.

Ý nghĩa tiếng kèn, là nghênh chiến!

Đại Vu thở nhẹ một hơi.

Trong không khí dường như có dao động kỳ dị, Lâm Sơ mở to hai mắt.

Ngay sau đó, tiếng hét chót tai thảm thiết vang lên!

Phía trên tường thành, cơ thể binh lính đồng thời nổ tung!

Máu văng khắp nơi, nửa bức tường thành nhuộm đầy huyết sắc.

“Lời chưa trọn vẹn, là ta sai lầm. Còn thỉnh tướng quân nghe thêm một câu nữa,” Đại Vu nhẹ nhàng nói, “Quá một ngày, đồ mười thành.”

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Tiên Đạo Đệ Nhất Tiểu Bạch Kiểm

Số ký tự: 0